Sau giây phút bối rối ban đầu, A La miễn cưỡng trấn định lại, vội vàng cười cười, gật đầu với Tiêu Kính Viễn. Tiêu Kính Viễn thấy nàng như thế liền thu hồi tầm mắt, nâng tay gọi người tới kéo cửa kính lưu ly lên.
Tuy như vậy sẽ không nhìn thấy Tiêu Kính Viễn nhưng A La vẫn cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí còn thấp thỏm lo âu, căn bản là đứng ngồi không yên.
Dù sao hôm nay là mình lén lút chuồn ra ngoài, phụ thân mà biết, không biết sẽ tức giận trách phạt mình thế nào.
Bên cạnh, Diệp Thanh Huyên đương nhiên cũng nhìn thấy Tiêu Kính Viễn, vừa nhìn nàng không khỏi đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu nhìn chén trà nhỏ mạ vàng trên bàn.
Đợi đến khi cửa sổ được kéo lên, hai người lắng nghe động tĩnh, phát hiện cửa kính này có thể cách âm, căn bản không nghe được động tĩnh phòng bên cạnh, cuối cùng mới yên tâm.
Diệp Thanh Huyên nhích lại gần, nhỏ giọng nói vào tai A La: Người vừa rồi nhìn rất quen mắt, không phải là Tiêu Thất gia sao?
Ân, đúng vậy.
Vừa nghe, mặt Diệp Thanh Huyên đỏ như tôm hấp: Nghe nói vài năm trước hắn vốn muốn định thân, ai ngờ đột nhiên lại đi biên cương, vô duyên vô cớ làm hỏng hôn sự, bây giờ đã trở về, không biết hôn sự này tính thế nào?
Trong đầu A La đang ảo não vì bị Tiêu Kính Viễn bắt gặp, làm gì có tâm tư nghĩ đến hôn sự của hắn.
Ai biết được, dù sao cũng là nam nhân, có lớn tuổi một chút vẫn có thể tìm một nữ tử trẻ tuổi!
Lời này người nói vô tình người nghe có tâm, thật ra ý A La muốn nói, nữ nhân hai mươi bảy tuổi không dễ tìm được hôn sự thích hợp, có tìm cũng chỉ có thể tái giá làm kế thất, nhưng nam nhân thì khác, tùy tiện tìm nữ tử trẻ một chút vẫn rất dễ.
Nhưng Diệp Thanh Huyên nghe lại giật mình, trong lòng vạn loại tư vị.
Trong ba phòng Diệp gia, Đại phòng kế thừa tước vị gia nghiệp, Nhị phòng là phụ thân A La, Diệp Trường Huân mấy năm nay làm quan cũng như cá gặp nước, duy chỉ có Tam phòng, thật sự là tiền không có, người cũng chẳng có ai, chỉ dựa vào chút gia sản được phân mà sống qua ngày, tuy không đến mức nghèo khổ nhưng so với lúc còn ở tổ trạch Diệp gia thì đúng là không bằng.
Gia cảnh ngày càng sa sút, đối tượng kết thân đương nhiên cũng kém hơn trước kia, hiện giờ Tam phòng cũng bắt đầu lo lắng hôn sự của con cái, chỉ có thể ngóng trông dựa vào Nhị phòng để tìm cho con mình mối hôn sự tốt.
Diệp Thanh Huyên còn nhỏ, nghe mẫu thân mình khuyến khích về sau thường xuyên qua lại với A La, lấy lòng Nhị bá mẫu, nhân cơ hội tìm một hôn sự tốt.
Lúc này nhìn thấy một nhân vật như Tiêu Kính Viễn, mười bảy tuổi đã lập chiến công, được phong hầu, tuy mấy năm nay luôn ở biên cương phòng thủ nhưng người biết nội tình đều hiểu rõ, An Nam Vương lấy được ngôi vị hoàng đế, không thể không có công của hắn.
Huống hồ, ai cũng biết giao tình giữa hắn và thái tử điện hạ, thậm chí có người còn nói, hắn hai mươi bảy tuổi mà vẫn chưa thành hôn là vì đoạn tụ với thái tử.
Diệp Thanh Huyên mặc kệ đoạn tụ hay không đoạn tụ, hơn nữa nàng cũng không tin.
Nàng đã tính rồi, Tiêu Kính Viễn hơi lớn tuổi nhưng lại quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng,. Suy đi tính lại, nàng cảm thấy nếu mình có một vị hôn phu như vậy, sau này sẽ không phải sầu lo gì nữa, Tiêu Kính Viễn cũng có thể đề bạt huynh đệ trong nhà, giúp đỡ Tam phòng Diệp gia.
Nghĩ vậy, nàng cắn môi, ngượng đỏ mặt, hôm nay ra ngoài chơi có thể gặp được hắn, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, bất luận thế nào cũng phải chào hỏi vài câu, nói không chừng Tiêu Thất gia có thể sẽ nhớ kỹ nàng.
Đúng lúc này, tiểu nhị mang trà lên, Diệp Thanh Huyên vừa thưởng thức trà vừa hỏi A La: Một khi người cách vách là Tiêu Thất gia, vậy chúng ta cũng nên qua chào hỏi một chút chứ?
Chào hỏi gì, trốn còn không kịp đấy! Vừa dứt lời, A La đột nhiên nhớ tới chuyện nhờ Tiêu Kính Viễn tìm thần y, không biết đã có manh mối gì chưa, hẳn là mình nên tìm cơ hội hỏi một chút?
Tỷ tỷ, nếu đã gặp, ta cảm thấy chúng ta nên thoải mái trò chuyện, nếu cứ một mực thủ lễ nam nữ thụ thụ bất thân thì quá cổ hủ đi. Chúng ta cũng đi nữ học đọc sách vài năm, nhớ rõ lời phu tử nói, Minh hoàng lập ra nữ học không phải để dạy nữ tử tam tòng tứ đức mà vì để nữ tử có thể mở mang kiến thức. Ngươi xem, có không ít nữ tử chưa gả cũng dạo chơi bên ngoài, trong số đó cũng không hẳn chỉ có nữ tử nhà dân thường!
A La uống một ngụm trà, đắng đến le lưỡi.
A Huyên a, ngươi nói quá có đạo lý, tỷ tỷ thật sự tin phục, không bằng ngươi đi qua đó chào hỏi Tiêu Thất gia đi, như vậy cũng không sợ bị người ta nói cô nương Diệp gia lễ nghĩa không chu toàn!
A... Diệp Thanh Huyên vừa nghe liền cúi đầu xuống: Không được a, một mình ta, ta không dám.
A La đặt chén trà xuống, ai thán: Ngươi không dám, cho rằng ta dám sao?
Mỗi lần gặp Tiêu Kính Viễn, nàng cứ như chuột thấy mèo, đặc biệt là thời điểm lão chuột làm việc gì sai, càng hận không thể co đầu rụt cổ không muốn mèo nhìn thấy/
Diệp Thanh Huyên cúi đầu vò khăn tay, trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nhỏ giọng lầu bầu: Trưởng nữ của Minh hoàng, A Mạn công chúa nhìn trúng tôn tử của Thái Phó đương triều ở Ngự hoa viên, từng bước theo đuổi, sau này hai người thành thân thuộc, được coi là một chuyện tình đẹp.
Ân? A La kinh ngạc nhìn đường muội của mình: Vậy thì sao? Ngươi thế nào?
Nàng có chút không hiểu nổi.
Bởi vì nàng cảm thấy Tiêu Kính Viễn là đồng lứa với trưởng bối của nàng, mà Diệp Thanh Huyên là muội muội nhỏ tuổi hơn nàng, hai người kia đúng chung một chỗ?
A La đồng tình nhìn Diệp Thanh Huyên: Nếu như ngươi có can đảm đó thì không ngại thử xem.
Diệp Thanh Huyên bị tỷ tỷ nhìn thấu tâm sự, mặt mũi đỏ bừng, nhưng vẫn đứng lên nói: Ta cũng không có nhiều cơ hội, đây là cơ hội hiếm hoi mà ta có thể nắm bắt, Tam tỷ tỷ, ngươi không hiểu.
A La quả thật không hiểu lắm.
Theo suy nghĩ của nàng, hai tỷ muội bọn họ chỉ hơn kém nhau nửa tuổi mà thôi, đúng là độ tuổi muốn định thân, nhưng cho dù muốn tìm đối tượng cũng phải tìm một người thành thật, đáng tin.
Tỷ như vị Ngưu Thiên Quân kia, về sau cũng đường đường là nhất phẩm Đại tướng quân, tính tình hàm hậu thành thật, lại sợ vợ, hơn nữa, huynh đệ Ngưu gia hòa thuận, nếu thật sự gả qua, cuộc sống cũng sẽ thoải mái.
Vô duyên vô cớ tìm một nam nhân lớn hơn mình nhiều tuổi, không biết sẽ mất tự nhiên cỡ nào.
Không nói đâu xa, chỉ cần hắn xụ mặt xuống, giáo huấn ngươi một câu, ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Chẳng phải tương đương với việc tìm cho mình thêm một phụ thân sao!
Diệp Thanh Huyên lúc này không biết làm sao, một cô nương nói trắng ra như vậy đã ngượng ngùng lắm rồi, chỉ u oán liếc A La một cái liền chạy đi.
A La vẫn chống cằm suy nghĩ một lát, nhíu mày, không khỏi hơi bận tâm vị muội muội này.
Nói cho cùng đều là người Diệp gia, nếu Diệp Thanh Huyên thật sự có tâm với Tiêu Kính Viễn, nàng cũng có thể giúp một chút.
Triều đại đã từng có hai vị nữ đế, cho nên tư tưởng đối với nữ tử cũng khoan dung hơn, nếu đề cập với cha mẹ rằng mình có ý trung nhân, tuy không hẳn là thể diện nhưng cũng không đến mức khiến người ta chê cười.
Nghĩ vậy, nàng có tâm thay Diệp Thanh Huyên tính toán, lập tức bình tâm tĩnh khí nghe lén cuộc nói chuyện bên phòng cách vách.
Nào ngờ, không biết có phải nàng nghe quá muộn hay không, dựng lỗ tai lên nửa ngày cũng không nghe được tiếng Diệp Thanh Huyên nói chuyện với Tiêu Kính Viễn mà chỉ nghe thấy đủ loại tiếng động trong trà lâu.
Có người thương lượng mua bán, có quan viên đút lót, còn có người đang yêu đương vụng trộm, thanh âm gì cũng có, duy chỉ không có mấy thanh âm mà nàng quen thuộc.
Cau mày nửa ngày, nàng không khỏi cân nhắc, chẳng lẽ đã rời đi rồi? Phòng cách vách căn bản không có người?
Nàng lại lắng nghe động tĩnh bên kia, nhưng một lúc lâu vẫn không nghe thấy gì.
Do dự một lát, nàng rốt cuộc đứng dậy, đi tới chỗ cửa sổ, cực kỳ cẩn thận đẩy ra từng chút từng chút một, ý đồ xem tình hình phòng bên.
-----------
Tiêu Kính Viễn biết vì sao Lưu Hân lừa tiểu cô nương kia đi, là vì tạo cơ hội cho hắn.
Nhưng hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Hắn muốn nghe ngóng động tĩnh bên kia, có điều trà lâu này cách âm thật sự quá tốt, cố gắng nửa ngày cũng không nghe thấy gì.
Tâm tình có chút buồn bực, hắn bưng chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Trà vừa lạnh vừa chát, so với trà nóng còn đắng hơn.
Hắn đặt chén trà xuống, chuẩn bị đứng dậy.
Đúng lúc này, cửa sổ lưu ly bị kéo xuống, lộ ra một đôi mắt to tròn dòm qua.
Giống như một chú chim non trong tổ nhẹ nhàng rướn cao đầu đánh giá cái thế giới mới mẻ xa lạ này, nàng trợn tròn mắt, cẩn thận dè dặt nhìn về phía này.
Nàng vừa nhìn thấy hắn liền khựng lại, ngốc một lát, vội vàng khép cửa sổ.
Cửa sổ lưu ly đóng kín, yên tĩnh không tiếng động.
Hắn bỗng nhiên muốn cười.
Nào ngờ, thời điểm hắn tính đứng dậy, cửa sổ lần nữa bị đẩy ra.
Lần này, nàng đẩy hết cửa sổ ra, sau đó cười lấy lòng nhìn hắn, yêu kiều nói: Thất thúc, thật trùng hợp, ngươi cũng tới đây uống trà a?
Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng nàng như vậy, nhướng mày, càng buồn cười hơn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Ân, đến uống trà cùng bằng hữu. Dứt lời, hắn vươn tay sờ sờ chén trà, mặc dù đó là chén trà không, nhưng hắn vẫn nâng lên, đặt bên môi: Sao ngươi lại ở đây? Thậm chí bên cạnh còn không mang theo ma ma hay thị nữ nào?
A La chớp chớp mắt, vẻ mặt thành khẩn: Cha mẹ, ca ca và đệ đệ của ta đều đi tổ trạch rồi, ta là nữ hài nhi, không cần tế tổ cho nên không đi. Bọn ma ma nha hoàn trong nhà đều uống rượu chơi bài, ta và muội muội quá nhàm chán nên muốn đi xem hội chùa.
Phải không? Tiêu Kính Viễn nhíu mày, nhàn nhạt nói: Nếu đã để ngươi ở nhà thì cũng nên có hộ vệ che chở. Hôm nào gặp được Diệp huynh, ta sẽ nhắc nhở hắn chuyện này.
Đừng... Thất thúc, ngươi đừng như vậy! A La kinh hãi.