A La khuyến khích phụ thân xong liền muốn tìm cơ hội khuyến khích mẫu thân, bất đắc dĩ đến thời điểm dùng bữa sáng, ca ca đã tới, cả nhà cùng nhau ăn sáng.
A La chú ý thấy mẫu thân chưa hề liếc mắt nhìn phụ thân, vẻ mặt nhàn nhạt, phụ thân thì ngược lại, cứ nhìn mẫu thân mãi.
Nàng thầm nghĩ, trên giường không tích cực, bây giờ có nhìn thế nào cũng vô dụng!
Một bữa cơm ăn chẳng thú vị chút nào, A La vốn dĩ còn trông cậy phụ thân sẽ nói gì đó, ai ngờ suốt bữa cơm đều là bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói lời nào.
Aizz... A La thở dài.
Ăn sáng xong, ca ca đi học, còn A La vì lý do chưa khỏe hẳn nên không cần đi, dứt khoát ăn vạ, muốn mẫu thân dạy mình luyện chữ.
Nàng chú ý thấy lúc phụ thân ra đến cửa còn đặc biệt quay đầu nhìn mẫu thân, mẫu thân lại không thèm liếc hắn lần nào.
Đáng đời!
A La vừa nghĩ thầm, vừa đến gần mẫu thân, lắc đầu thở dài.
Ninh thị thấy lúc ăn sáng nữ nhi cứ nhìn đông nhìn tây giống như đang tính toán cái gì, bây giờ lại thở dài phiền muộn như tiểu đại nhân, không khỏi hỏi: A La có chuyện gì mất hứng à, hôm nay nhìn không có tinh thần?
A La đã sớm chờ mẫu thân hỏi những lời này, lập tức thở dài nói: Sáng nay ta thấy phụ thân luyện quyền, liền đi qua nói chuyện một lát.
Ninh thị tất nhiên có nhìn thấy nữ nhi và phu quân nói chuyện, có điều khoảng cách khá xa, không nghe rõ là nói cái gì, hiện tại nữ nhi nhắc tới, nàng liền im lặng chờ nữ nhi nói tiếp.
A La dứt khoát nói: Ta hỏi phụ thân vì sao thức dậy sớm như vậy, ngài đoán hắn nói gì?
Nói cái gì? Ninh thị thật ra biết phu quân luôn luôn dậy rất sớm, thậm chí còn sớm hơn mình.
Nàng ngủ không sâu, ngày thường hễ có động tĩnh là sẽ tỉnh giấc, nhưng trước kia ngủ cùng giường với phu quân, sáng hôm sau tỉnh lại thì phu quân đã thức dậy rồi, nàng lại không hề phát giác.
A La thấy mẫu thân tin liền gật gù nói: Phụ thân nói, hắn ở ngoài chinh chiến nhiều năm, trên người chịu không biết bao nhiêu thương tích, mấy năm nay, ban đêm vết thương cũ ẩn ẩn đau làm hắn lăn qua lăn lại không ngủ được.
Ninh thị khẽ nhíu mày.
A La thấy thế, lại cố ý nói tiếp: Phụ thân còn nói, mấy năm nay hắn ở bên ngoài, áo cơm không ai chăm sóc, ăn đói mặc rách, còn bị đau bao tử và thấp khớp.
Ninh thị nghe đến đây, quay mặt sang chỗ khác, nhẹ giọng phi một tiếng: Ngươi đừng nghe hắn nói bậy.
Miệng thì nói thế nhưng rõ ràng đã tin vài phần, bộ dáng đăm chiêu cúi đầu.
A La thấy vậy, trong lòng đắc ý, nghĩ chờ đến tối lại dặn dò Lỗ ma ma, tác hợp bọn họ lại một chỗ đi.
Huống hồ, nhìn thái độ hai bên cũng không phải là không quan tâm nhau, chẳng qua là nhiều năm không sống chung nên hơi xa lạ, khách khí mà thôi.
A La lấy cớ đi về phòng luyện chữ, để mẫu thân ở đó cúi đầu suy nghĩ.
Về phòng, vừa bày giấy bút ra, A La chợt nhớ đến hôn sự của Tiêu Kính Viễn, phiền não không thôi. Bây giờ mà viện lý do ra ngoài thì hơi khó, mấy ngày nay lại không đi học nên cũng không có cơ hội ra ngoài.
Nàng lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì cửa sổ phòng này nằm ở góc rẽ nên ít có người chú ý, trong lòng lập tức nghĩ, hay là kêu nữ thuộc hạ của Tiêu Kính Viễn đến đây một chuyến đi?
Vì thế, nàng lại việc cũ quen tay, viết giấy nhờ bồ câu đưa tin.
Xong xuôi, nàng liền vắt óc suy nghĩ nên nói với thuộc hạ của hắn thế nào.
Tuy vị này bây giờ chỉ là chân chạy việc, nhưng về sau tốt xấu gì cũng được phong quan a, có vài lời cũng không tiện nói với nàng ấy.
Nếu Tiêu Nguyệt đến, mình nên nói thế nào để thuyết phục nàng mời được Tiêu Kính Viễn đến, chuyện này nhất định phải chính miệng nói với hắn mới được.
Đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ nhẹ ngoài cửa sổ truyền đến.
A La hít sâu một hơi, đi qua mở cửa sổ, chuẩn bị thi triển công phu ba tấc lưỡi, lì lợm la liếm cũng phải khiến Tiêu Nguyệt đáp ứng yêu cầu của mình, vì thế, nàng bày ra gương mặt tươi cười ngọt ngào: Tỷ tỷ...
Ách... nụ cười trên mặt cứng ngắc, vừa gọi tỷ tỷ liền phát hiện không đúng.
Người đứng ngoài cửa là Tiêu Kính Viễn.
Nàng nhất thời không thể tin nổi, ngây ngốc nhìn hắn nửa ngày.
Choáng váng? Tiêu Kính Viễn nhướng mày, ngữ khí có chút chế nhạo.
A La nở nụ cười tươi rói, ngượng ngùng nói: Thất thúc, ta còn tưởng là ngươi sẽ không tới đâu!
Ân, có chuyện gì, ngươi nói đi. Tiêu Kính Viễn thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm.
Chẳng qua, A La vẫn rất vui vẻ, nàng đã lâu không gặp Tiêu Kính Viễn, bây giờ nhìn thấy hắn, trong lòng tràn đầy hưng phấn, hận không thể hảo hảo trò chuyện một phen.
Sau khoảnh khắc kinh hỉ ban đầu, nàng nhớ tới mục đích mình tìm hắn.
Thất thúc, ta cảm ơn ngươi đã giúp ta một đại ân, cứu mẫu thân ta.
Nàng đại khái cũng đoán được vì sao Diệp Trường Cần lại đột nhiên về nhà, còn trực tiếp mang theo hai vị ngự y, hiển nhiên là có liên quan đến Tiêu Kính Viễn.
Chuyện của bọn họ trên triều nàng không hiểu lắm, có lẽ là có quen biết qua lại đi?
Nhấc tay chi lao. Vẻ mặt Tiêu Kính Viễn có vẻ hơi lãnh đạm.
A La tất nhiên cảm nhận được, nhất thời tay chân luống cuống. Nhìn bộ dáng cự người xa ngàn dặm này của hắn, nàng làm sao mở miệng nói chuyện kia đây.
Ngoại trừ cảm tạ, còn có việc gì không?
Tiêu Kính Viễn hỏi vậy, A La càng khó mở miệng hơn.
Hắn lãnh đạm, không cần nói cũng hiểu.
A La không biết làm sao, kỳ thật hắn có thể không đến, nhưng hắn rồi, lại lạnh lùng như vậy.
A La cúi đầu, cắn cắn môi, lấy hết dũng khí, nói: Thất thúc, ngươi giúp ta một đại ân, trong lòng ta rất biết ơn, có một việc, đáng lẽ ta không nên nói nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi, ngươi nghe xong cũng đừng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Nói đi. Giọng Tiêu Kính Viễn thản nhiên, không hề bị ảnh hưởng bởi lời A La nói.
A La biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, ít nhất là trong bầu không khí hiện tại nói ra cũng không tốt, nhưng nàng vẫn nhắm mắt nói ra: Ta nghe nói, Thất thúc đang muốn định thân?
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Kính Viễn liền dời qua, mang theo chút nghiền ngẫm: Làm sao ngươi biết? Ai nói cho ngươi biết, là Tiêu Nguyệt sao?
A La vội vàng gật đầu, xong lại lắc đầu: Loại chuyện này, ít nhiều gì lão tổ tông nhà ta cũng có nghe thấy, ta cũng chỉ nghe người lớn nhắc tới.
Tiêu Kính Viễn nhíu mày, một lúc sau mới nói: Phải.
A La trầm mặc một lát, cúi đầu do dự nửa ngày, rốt cuộc quyết định: Vậy ta nhất định phải nói.
Ân?
A La thở dài, ngẩng đầu nhìn Tiêu Kính Viễn: Thất thúc, ngươi có ân với ta, cho nên ta không thể trơ mắt nhìn ngươi định thân như vậy.
Tiêu Kính Viễn im lặng.
A La bơm dũng khí, tiếp tục nói: Người ngươi muốn định thân, hẳn là nữ nhi nhà Tôn thượng thư đi?
Trong mắt Tiêu Kính Viễn lộ ra tia khác thường, thật sâu nhìn A La, nhàn nhạt nói: Làm sao ngươi biết?
A La càng khẳng định, vội vàng nói: Đừng, Thất thúc, ngươi không thể định thân với nàng, sợ là không bao lâu nữa nàng sẽ xảy ra chuyện! Nếu vậy, chẳng phải tự dưng sẽ liên lụy thanh danh của ngươi?
Tiêu Kính Viễn mặt không đổi sắc nhìn tiểu cô nương trước mắt, hô hấp có ngừng trong nháy mắt, một lát sau mới thong thả nói: Nhưng mà, tin tức của ngươi là sai, người ta muốn định thân là cô nương Tả Hầu phủ.
A? A La kinh ngạc, sao bỗng dưng lại đổi trình tự, biến thành cô nương Tả Hầu phủ rồi? Đây không phải là người chết cuối cùng sao?
Nhưng đây là ngã chết a, so với người thứ nhất nghẹn chết lại càng không may mắn!
Vậy, vậy, vậy...
Tiêu Kính Viễn nhìn đôi mắt trong veo của tiểu cô nương đảo trái đảo phải, giống như cái đuôi cá xoay chuyển trong nước, cuối cùng kết luận một câu: Vậy thì càng không thể định thân!
Vì sao?
A La rõ ràng có thể nghe ra sự hoài nghi trong giọng nói của Tiêu Kính Viễn.
Nàng biết, hắn nhất định sẽ không tin, nhưng nàng lại không thể không nói.
Bằng bất cứ giá nào, A La ngẩng đầu, cắn môi: Thất thúc, mặc kệ ngươi có tin hay không, ta biết bất luận là cô nương Tả Hầu phủ hay nữ nhi Tôn thượng thư, ngươi đều không thể định thân với các nàng. Các nàng... sợ là không lâu nữa sẽ gặp nạn, đến lúc đó lỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ liên lụy thanh danh của ngươi.
Tiêu Kính Viễn nghe ngữ khí trịnh trọng và vẻ kiên quyết trong mắt tiểu cô nương, trầm mặc một hồi, cười cười: Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?
A La nhất thời không biết nên nói gì.
Hắn cười với nàng, bộ dáng rõ ràng là không tin.
Tiêu Kính Viễn rũ mắt: Cho dù lời ngươi nói là thật thì thế nào, nếu ta vì đối phương sắp gặp nạn mà không dám định thân, Tiêu Kính Viễn ta sẽ thành loại người gì?
A La giật mình, hồi lâu mới có chút thất lạc nói: Cho nên ngươi vẫn sẽ định thân với cô nương Tả Hầu phủ sao?
Có lẽ vậy, có điều vẫn đang nói thôi, cũng chưa xác định.
A La nghe vậy, trong lòng hiểu rõ, hiện tại hắn còn chưa xác định, nhưng hắn có định thân hay không, cũng sẽ không thay đổi chủ ý vì lời mình nói.