A La ngẩn người nhìn chằm chằm hành lang vắng vẻ, thậm chí không còn cảm nhận được cái lạnh của gió đêm.
Lúc này, nàng phảng phất như trở lại là Diệp Thanh La bị giam dưới thủy lao tối tăm không thấy mặt trời.
Ban đầu, nàng cảm thấy đó là một cơn ác mộng đáng sợ, mười bảy năm đau khổ tưởng chừng là một khoảng thời gian rất dài, lại tựa như chỉ nháy mắt đã qua.
Nàng cố gắng niêm phong cơn ác mộng kia vào một góc sâu trong đáy lòng, không dám thả nó ra.
Nàng cố gắng sống đúng với bộ dáng mà một tiểu hài tử bảy tuổi nên có.
Nhưng tại cái đêm tuyết rơi đầy trời, trong tình thế bốn bề thọ địch này, nàng mới nhận ra rằng, cơn ác mộng kia tựa như một con hổ đói khát, chỉ đợi thời cơ để nhảy ra, cắn nuốt cả linh hồn nàng.
Cho dù biết trước những chuyện sắp xảy ra, nhưng nàng còn nhỏ như vậy thì có thể làm được gì đây, hữu tâm vô lực mà thôi.
Nàng có thể đi tìm lão tổ tông, tìm mẫu thân để vạch trần tất cả, nhưng ai sẽ tin nàng chứ? Lão tổ tông lớn tuổi hay mẫu thân tướng thai bất ổn, ai có thể cứu vãn chuyện này?
Làm sao?
Một thanh âm đột nhiên truyền vào tai nàng, không mang theo chút độ ấm nào, tựa như những bông tuyết ngoài kia.
A La kinh ngạc, ngước mắt nhìn qua.
Một nam nhân mặc hắc y, thân hình cao ngất nổi bật giữa đêm tuyết.
Có vài bông tuyết rơi trên bả vai rộng lớn vững chãi của hắn, chậm rãi tan đi.
Ta...
A La vốn cho rằng hắn sẽ không đến, nào ngờ hắn vẫn xuất hiện, chẳng qua, nàng đã trông ngóng lâu lắm cho nên nhất thời không biết nên nói gì.
Tam cô nương, ta muốn nói với ngươi vài điều.
Ân? A La cắn môi, cẩn thận nhìn nam nhân ngoài cửa sổ.
Thứ nhất, chuyện ngươi nhờ ta, ta nhất định sẽ làm tốt. thần sắc nam nhân lạnh lùng, nghiêm túc.
Ân. Nàng cực kỳ hổ thẹn, cúi đầu nhỏ giọng đáp.
Thứ hai, xưa nay ta miệng kín như bưng, lời không nên nói, tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa chữ.
Ân. Cái này, kỳ thật nàng cũng biết.
Thứ ba... Tiêu Kính Viễn lườm cái đầu nhỏ trước mắt, cố ý bỏ qua chút cảm giác không đành lòng, nói hết ra: Ta bề bộn nhiều việc.
Hắn đường đường là tổng binh kiêu kỵ binh Yến Kinh, không phải công tử quần là áo lụa, chơi bời lêu lổng.
A La xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn kiên trì nói: Thất thúc, lần này ta tìm ngươi là thật sự có việc...
Ân? Tiêu Kính Viễn nhướng mày.
Nương ta, nương ta... giọng A La hơi nghẹn ngào, Ta muốn nhờ ngươi cứu nương, còn có tiểu đệ đệ tiểu muội muội.
Nương ngươi làm sao? Tiêu Kính Viễn rốt cuộc phát hiện thần sắc nàng có chút không thích hợp.
A La ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo tràn đầy đau thương: Có người muốn hại tiểu đệ đệ tiểu muội muội trong bụng nương, ta sợ đưa nhỏ này không giữ được.
Tiêu Kính Viễn khẽ nhíu mày.
Kỳ thật, tuy hiện giờ hắn đã có chiến công hiển hách, được phong hầu bái tướng, lại nhậm chức tổng binh kiêu kỵ binh, nhưng hắn chẳng qua chỉ mới mười chín tuổi thôi, sang năm mới đến tuổi nhược quán.
Huống chi, từ nhỏ hắn đã theo phụ thân đi phòng thủ biên cương, thời gian ở Yến Kinh không nhiều.
Cho nên đến từng tuổi này, hắn chỉ mơ hồ biết trong nhà cao cửa rộng sẽ có những việc ngấm ngầm, xấu xa, lại chưa từng tiếp xúc.
Đương nhiên cũng có thể là hắn trẻ tuổi thành danh, vẫn chưa có người nào dám tính kế hắn, cũng không đáng.
Ai lại đối nghịch với một nhân vật trẻ tuổi quyền cao chức trọng chứ, hơn nữa, ngay cả vợ con cũng chưa có.
Trước kia hắn chỉ cảm thấy vị tiểu cô nương Diệp gia này quá mảnh mai yếu đuối, lại thích khóc, còn một lòng muốn phụ thân về nhà, nhưng hắn chưa bao giờ ý thức được, có lẽ tình cảnh của nàng hiện giờ cũng không như mình nghĩ, có lẽ... vì nàng quá gian nan mới nghĩ ra nhiều biện pháp tinh quái xảo trá như vậy.
Từ từ nói. Tiêu Kính Viễn nhìn cửa sổ, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhảy vào, mang theo khí lạnh vào gian phòng ấm áp ngập tràn hương thơm của nữ hài nhi.
Trước tiên, ngươi nói cho ta biết, có phải nương ngươi mang thai hay không?
Phải.
Tướng thai không ổn?
Phải.
Vậy tại sao ngươi cho rằng có người muốn hại đứa bé trong bụng nàng?
A La lau nước mắt, lấy gói bã thuốc trên bàn ra: Có khả năng trong này có thứ gì đó, có thể khiến nương ta sảy thai.
Tiêu Kính Viễn nhận lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi, xong liền nhíu mày.
Nương ngươi uống thuốc này bao lâu rồi?
Ta cũng không biết, chắc là hơn mười ngày.
Lập tức ngừng. Tiêu Kính Viễn tuyên bố chắc nịch.
A La nghe giọng điệu của hắn, tất nhiên biết thuốc này không tốt, nhưng làm thế nào để ngừng đây, muốn mở miệng nói thuốc này có vấn đề thì phải có chứng cớ a, nàng cau mày suy nghĩ biện pháp xử lý chuyện này.
Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng A La nhỏ bé cau mày suy nghĩ, trong lòng bỗng có chút thương tiếc, chuyện này giao cho nàng xử lý thật sự quá khó xử cho nàng.
Hắn trầm ngâm một lát, hỏi nàng: Hôm nay là vị đại phu nào bắt mạch cho nương ngươi?
A La cắn cắn môi: Nghe nói là một vị ngự y họ Vương, hình như tên Vương Nhân Quý.
Tiêu Kính Viễn gật đầu: Ta mang bã thuốc này cho đại phu kiểm tra trước, sau đó lại đi tìm vị Vương đại phu này, trước khi ta tra ra manh mối, ngươi tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, về phần mẫu thân ngươi, ngươi cũng phải ngăn cản không cho nàng tiếp tục dùng thuốc này.
Ta biết. Dù phải dùng mọi biện pháp, nàng cũn sẽ không để mẫu thân tiếp tục uống thuốc có độc!
Ta phải đi đây. Dứt lời, Tiêu Kính Viễn nhảy ra ngoài cửa sổ.
Vừa đáp xuống đất, hắn chợt nhớ ra một chuyện, quay đầu lại nói: Qua vài ngày nữa, phụ thân ngươi sẽ hồi kinh.
-----------
Lời Tiêu Kính Viễn nói trước khi đi làm A La mừng rỡ không thôi. Dù nói thế nào đi nữa, hài tử trong bụng mẫu thân là cốt nhục của phụ thân, hắn sẽ không bỏ mặc không quan tâm. Chỉ cần phụ thân trở về, Nhị phòng liền không phải là cô nhi quả phụ mặc cho người ta khi dễ nữa, tốt xấu gì cũng có người làm chỗ dựa!
Nhưng kinh hỉ xong, nàng lại nhớ đến chuyện thuốc dưỡng thai, trong lòng cũng dần trầm xuống.
Tiêu Kính Viễn tất nhiên sẽ điều tra, nhưng hiện tại là đêm khuya, tuyết lại rơi dày, hắn thật sự có thể tra kịp sao? Mẫu thân đã uống thuốc kia hơn mười ngày rồi, tướng thai đã không ổn, nếu lại uống tiếp 1, 2 ngày nữa làm sao được? Tiêu Kính Viễn bảo nàng ngăn cản mẫu thân uống thuốc, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Chung quy chỉ mới bảy tuổi, mặc dù ngày thường được mọi người cưng chìu nhưng trong chuyện này, tiếng nói của nàng cũng chẳng có phân lượng gì.
Nếu nàng trực tiếp nói với mẫu thân rằng thuốc có vấn đề, dù mẫu thân tin thì cũng sẽ bị chấn kinh, mà mang thai kị nhất là bận tâm lo lắng.
Nghĩ vậy, A La không khỏi cảm thấy nên nghĩ biện pháp khác.
Trái lo phải nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ tới lão tổ tông, tính toán cân nhắc một phen, có thể xem như có chủ ý.
Vì thế, sáng hôm sau trời còn chưa sáng, A La đã bò dậy.
Lỗ ma ma thấy nàng dậy sớm, hơi giật mình nói: Ngày thường cô nương đều ngủ nướng, sao hôm nay dậy sớm vậy, mặt trời mọc đằng tây sao?
A La dụi dụi mắt, qua loa lấy cớ: Ta vừa nằm mơ thấy lão tổ tông, muốn gặp bà!
Dựa vào cái cớ này, A La mang người chạy qua phòng lão tổ tông. May mà lão tổ tông lớn tuổi, tỉnh dậy sớm, vội vàng sai người mở cửa đón A La vào.
Lão tổ tông còn chưa rửa mặt đã thấy cháu gái cưng lại đây, luôn miệng nói nằm mơ thấy mình, dĩ nhiên cực kỳ vui vẻ, ôm A La vào lòng, ủ ấm tay chân nàng, lại phân phó nha hoàn lấy trái cây cho nàng ăn.
Cái miệng nhỏ của A La hoạt động không ngừng, ỉ ôi trong lòng lão tổ tông, dỗ bà cười không ngừng. Đến khi dùng bữa sáng, Đại thái thái, Tam thái thái và bọn tỷ muội cũng tới, hầu hạ bên người lão tổ tông, nói đùa, nịnh hót, vô cùng náo nhiệt.
A La thấy thế, nhân cơ hội thở dài nói: Tỷ muội chúng ta đông người dĩ nhiên là tốt, chẳng qua, ta bỗng nhớ tới mình sắp có tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội, nhưng bây giờ có muốn, chỉ sợ cũng không thể rồi!
Lão tổ tông vừa nghe liền cả kinh: Sao lại không thể? Tiểu hài tử đừng nói lung tung!
Những người khác cũng nghi ngờ nhìn về phía A La, không biết tại sao nàng đột nhiên nói lời này.
A La ra vẻ khó hiểu, nghiêng đầu nói: Chẳng lẽ không đúng sao, hôm qua ta nhìn thấy Lỗ ma ma than thở, nương ta hình như còn khóc, ta hỏi, các nàng lại không nói. Ta đoán, tiểu đệ đệ tiểu muội muội của ta chắc là không có rồi.
Đồng ngôn vô kỵ nhưng rơi vào tai lão tổ tông lại hù dọa bà nhảy dựng.
Lỗ ma ma đâu, kêu nàng vào đây!
Mấy nha hoàn trong phòng đều bị dọa sợ, biết sự tình trọng đại, vội vàng kêu Lỗ ma ma đi vào.
Nhị thái thái bên kia rốt cuộc là thế nào, không phải mấy ngày trước nói tướng thai rất ổn à, sao đảo mắt lại không ổn rồi? Ngươi mau nói cho rõ ràng!
Lỗ ma ma không ngờ chuyên này lại truyền đến tai lão tổ tông, càng không phòng bị cô nương nhà mình, thấy chuyện không thể giấu được nữa, đành phải quỳ ở đó, hai năm rõ mười nói rõ ràng!
Bọn tỷ muội đều trầm mặc không dám nói gì, Tam thái thái cũng không dám hé răng, Đại thái thái thì không nhịn được nói: Kể ra, nàng đúng là mệnh khổ, mang thai mấy lần đều không thuận lợi.
Lão tổ tông thở dài, nói với Đại thái thái: Đi, các ngươi cùng ta đi qua xem vợ lão Nhị một chút.
A La nghĩ rằng, tính tình mẫu thân nhu nhược thiện lương, không hẳn có thể tra ra manh mối, thậm chí, không chừng chỉ lặng lẽ đổ thuốc không uống chứ không làm lớn chuyện này, cuối cùng rơi vào kết cục nén giận.
Nhưng A La lại không nuốt trôi cơn giận này, đã có tâm tư ác độc đối với mẫu thân, nàng càng muốn tra ra manh mối, làm ầm ĩ long trời lỡ đất, cho dù không thể trừng phạt người đứng phía sau thì tốt xấu gì cũng rung cây nhát khỉ, làm cho bọn họ biết, Nhị phòng cũng không phải dễ bắt nạt như vậy!