Editor: Tường An
Tiêu lão phu nhân nhìn con trai và con dâu đi vào, đáy lòng không khỏi thở dài thật dài.
Bà bây giờ lớn tuổi, chỉ ngóng trông cả nhà yên ổn hòa thuận. Đến cái tuổi này rồi, nếu phải chứng kiến người trong nhà lục đục, xa cách nhau thì dù chết đi, dưới cửu tuyền cũng không thể an tâm a!
Bà cũng xem như nhìn A La từ nhỏ lớn lên. Nhìn bộ dáng nàng lúc nhỏ liền biết cô nương này về sau sẽ khuynh thành tuyệt sắc, tính tình lại khiến người ta thương yêu như vậy, bà già rồi, thích nhìn tiểu cô nương trẻ tuổi, vui tươi, tham lam nghĩ, sau này rước tiểu cô nương về làm cháu dâu mình thì tốt biết mấy.
Bà biết chuyện của đám tiểu bối có thể không được như ý bà, cho nên cũng bỏ qua ý nghĩ này.
Ai ngờ, thời điểm bà bỏ qua ý nghĩ này, tiểu nhi tử Tiêu Kính Viễn thế nhưng nói muốn thành thân, thỉnh bà đích thân đi cầu hôn, đối tượng lại chính là tiểu cô nương Diệp gia!
Lúc ấy, bà cũng hiểu, tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, lại chưa từng nghị hôn, nếu Kính Viễn cưới nàng, người ngoài sẽ có cái nhìn không tốt.
Có điều, tiểu nhi tử lớn tuổi chưa thành thân, chậm trễ nhiều năm, mấy lần trước đó muốn hắn kết thân đều không thành công. Cho nên khi đó bà đâu thể lo lắng gì nhiều, chỉ ngóng trông hắn thành gia lập thất mà thôi.
Chỉ cần hắn thành thân, dù hắn cưới ai bà đều đồng ý, căn bản không phản đối.
Sau khi cưới vào cửa, nhìn đôi phu thê hòa thuận mỹ mãn, nhìn nhi tử ngày xưa luôn nghiêm mặt đã dần dần cười nhiều hơn, bà xem như thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy bà có chết cũng nhắm mắt.
Nào ngờ, chưa bao lâu liền xảy ra chuyện này.
Bệnh của Vĩnh Hãn thật ra từ bảy tám tuổi đã bị, vẫn chưa từng khỏi hẳn, mời bao nhiêu danh y đều không có kết quả.
Nhưng trước kia hắn chỉ si si ngốc ngốc thì cũng thôi, bây giờ thế nhưng luôn miệng hô tên thẩm thẩm!
Việc này mà truyền đi, Tiêu gia sợ là mất hết thể diện, trở thành trò cười khắp đầu đường cuối ngõ!
"Sao hôm nay các ngươi lại qua đây?" Mặc dù tâm sự nặng nề, lão thái thái vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười từ ái.
"Mấy ngày trước A La bị bệnh, hôm nay đã khỏe hơn nhiều rồi, nhi tử liền cùng nàng tới đây một chuyến, thỉnh an mẫu thân." Tiêu Kính Viễn cung kính nói.
A La nghe vậy, vội vàng che giấu tâm sự, cười nói: "Từ lúc A La bị bệnh, mẫu thân mỗi ngày đều qua thăm, trong lòng con dâu có chút băn khoăn, không dễ gì chờ thân thể tốt lên chút liền muốn nhanh chóng đến tận hiếu, thỉnh an lão tổ tông. Không ngờ Thất gia nói cũng đã lâu chưa qua nên chúng con cùng nhau đến đây."
Lão tổ tông nhìn con trai và con dâu hiếu thuận, trong lòng tất nhiên vui vẻ, thỏa mãn nói: "A La khỏe lại là tốt, ngươi a, vẫn phải ở trong phòng hảo hảo dưỡng bệnh, không nên chạy loạn."
Dứt lời liền gọi A La qua, kéo tay nàng, cẩn thận quan sát sắc mặt, sau đó quay đầu nói với Nhị phu nhân: "Ngươi xem, khuôn mặt nhỏ nhắn xem như có thần thái, không giống mấy ngày trước, vàng như nến, lão thái bà này nhìn cũng sợ hãi!"
Những người khác mặc dù trong lòng có nghi hoặc, lúc này đều thu hồi tâm tư, Nhị phu nhân là người bát diện linh lung (người đối nhân xử thế linh hoạt, khéo léo), vội vàng cười nói: "Lão thái thái nói phải, thần sắc A La hôm nay trắng hồng như hoa đào tháng ba, quả thật đã khỏe lại rồi, đây cũng là nhờ phúc lão tổ tông!"
Những người khác nghe lời này, đều lần lượt hùa theo khen vài câu.
Chung quy, Tiêu Thất gia ở Tiêu gia, trên triều đình có địa vị gì, mọi người đều biết.
Cho dù Tiêu Vĩnh Hãn bên kia có liên lụy vị Thất phu nhân này, thì trước mặt Tiêu Thất gia, ai dám nói chuyện? Huống hồ, nhìn tình cảnh hôm nay, người sáng suốt đều biết, Tiêu Thất gia đặc biệt cùng phu nhân mình tới đây chính là muốn làm chỗ dựa cho nàng ấy.
Mặc kệ bên kia làm ầm ĩ thế nào, đây chính là phu nhân hắn, Tiêu Kính Viễn hắn không nói chuyện thì người khác cũng đừng hòng xen mồm.
Mọi người đều hiểu rõ.
Vì thế, bầu không khí trong phòng ôn hòa, ấm áp, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt.
Duy chỉ có Đại phu nhân hôm nay mới từ chỗ Tiêu Vĩnh Hãn đi ra, nhìn nhi tử như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì, mới đến chỗ lão tổ tông nói vài câu liền thấy A La cùng lão Thất đi tới.
Nàng nhìn vợ chồng người ta hòa hợp, cùng đến trước mặt lão tổ tông tận hiếu, lại nghĩ đến con trai mình, trong lòng càng xót xa.
Trước kia cũng không thấy Vĩnh Hãn có ý gì với A La, ngược lại luôn đối xử ôn hòa với Kha Dung, giờ đây cưới được Kha Dung về rồi, nàng vốn chỉ mong sau khi cưới vợ sinh con, Vĩnh Hãn có thể tốt lên, nào ngờ lại đột nhiên phát bệnh.
Phát bệnh không nói, miệng còn liên tiếp nhắc tên A La.
Chuyện này quả thật quá quái dị.
Đang nghĩ thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, sau đó là tiếng khóc tiếng thét sắc nhọn: "Vĩnh Hãn, Vĩnh Hãn! Ngươi đừng như vậy! Ta van ngươi!"
Mọi người nghe xong nhất thời biến sắc, biết tiếng khóc thê lương này là của Kha Dung.
Kèm theo đó còn có tiếng bọn nha hoàn kinh hô.
Lão tổ tông là người từng trải, bình tĩnh ra lệnh: "Trân Châu, ngươi ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì..."
Không ngờ lời còn chưa dứt đã thấy cửa bị đẩy ra, một bóng người vọt vào, miệng còn liên tục lải nhải: "A La, A La, ngươi đang ở đâu, A La..."
A La tất nhiên biết người kia là ai, rõ ràng là chuyện đời trước, hoàn toàn không giống đời này, vì sao nàng vẫn bị dây dưa mãi không thôi? Chẳng lẽ nàng không thể quên đi kiếp trước, hảo hảo cùng nam nhân mình yêu sống yên ổn qua ngày hay sao?
Đúng lúc này, một đôi tay đặt vào eo nàng, bàn tay nam nhân rộng lớn hữu lực.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kính Viễn bên cạnh, môi hắn khẽ mấp máy nói: Đừng sợ, không có việc gì.
Nhìn nam nhân bên cạnh, A La chợt bình tâm lại, khẽ gật đầu với hắn, ý bảo nàng không sao.
Bên kia, Tiêu Vĩnh Hãn xông vào phòng liền bị Đại phu nhân cùng mấy vị phu nhân khác tiến lên ngăn lại. Tiêu Vĩnh Hãn bị đè chặt hai tay hai chân, mắt đỏ lên, trán nổi gân xanh, giống như nổi điên gầm lên: "A La, A La, vì sao ngươi không muốn gặp ta!"
Theo sát phía sau Tiêu Vĩnh Hãn là thê tử mới cưới của hắn, Kha Dung.
Kha Dung đầu tóc hỗn loạn, quần áo dính vết bẩn, hai mắt khóc đến sưng đỏ, tê tâm liệt phế gọi Tiêu Vĩnh Hãn: "Vĩnh Hãn, theo ta trở về, ngươi theo ta trở về..."
Nhóm tẩu tử đang giữ chặt Tiêu Vĩnh Hãn, không quản được Kha Dung, chỉ cần khuyên giải Kha Dung thì Tiêu Vĩnh Hãn lại làm ầm lên.
Lão tổ tông nhìn tình cảnh này, tức giận đến mức hai tay phát run: "Điên rồi, đúng là điên rồi! Thật sự là điên rồi!"
Trong phòng một mảnh rối ren, chợt nghe thấy một tiếng quát trầm thấp: "Vĩnh Hãn, ngươi chạy đến phòng lão tổ tông làm ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì!"
Nói xong lập tức tiến lên chế trụ Tiêu Vĩnh Hãn.
Người này đương nhiên là Tiêu Kính Viễn.
Hắn vừa khống chế Tiêu Vĩnh Hãn vừa phân phó người bên cạnh: "Tiêu Quải, truyền lệnh xuống, chuyện hôm nay toàn bộ Tiêu gia không cho phép bất kỳ ai truyền ra ngoài, trái lệnh liền xử trí theo gia pháp. Sau đó sai người vào cung mời thái y lại đây."
Tiêu Quải nhận lệnh lập tức đi làm, Tiêu Kính Viễn quay đầu nói với mấy vị tẩu tử: "Kính Viễn mang Vĩnh Hãn về phòng trước, làm phiền Nhị tẩu và các cháu dâu khuyên giải lão phu nhân."
Kế tiếp, nói với Đại phu nhân: "Đại tẩu, còn phải phiền tẩu mang thê tử Vĩnh Hãn về phòng nghỉ tạm trước."
Hắn phân phó xong, mọi người bắt đầu chia nhau hành động, tình cảnh khóc nháo ầm ĩ đã được khống chế.
Chỉ có Tiêu Vĩnh Hãn đang bị Tiêu Kính Viễn chế trụ vẫn thở phì phò, đỏ mắt cả giận nói: "Buông ta ra, ta muốn A La, A La của ta!"
Nhưng hắn căn bản không phải đối thủ của Tiêu Kính Viễn, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng, hắn càng tức giận kêu to: "A La, ta biết ngươi đang ở đây, vì sao không muôn gặp ta! Ngươi còn hận ta sao? Là ta sai, là ta sai rồi! Ta biết sai lầm rồi!"
Thanh âm "ta sai rồi" thê lương, bén nhọn, quanh quẩn trong phòng.
A La ngẩn ngơ nhìn nam tử chật vật kia, nghe ba chữ "ta sai rồi" liền tiếp truyền vào tai mà tâm thần chấn động, hai chân vô lực.
Vì sao hắn nói hắn sai rồi, hắn sai cái gì?
Trong nháy mắt đó, nàng cơ hồ muốn xông qua hỏi hắn.
Đời này sống lại, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã muốn hỏi.
Vì sao, suốt mười bảy năm ngươi đều không biết ta ở nơi nào...
Nàng ở trong thủy lao đau khổ chờ đợi mười bảy năm.
Mười bảy năm thống khổ, dày vò, dày vò đến chết lặng, lại chết lặng đến hờ hững, cho đến khi sống lại chỉ muốn quên đi quá khứ, một lần nữa trở lại thời thơ ấu.
Nàng đã đi một vòng xuống địa ngục, rồi luân hồi, nhưng từ đầu đến cuối không có được lấy một đáp án.
Thế nhưng cuối cùng A La vẫn tận lực đè nén, nàng cắn môi, im lặng đứng một bên, trơ mắt nhìn hắn bị dùng vải bố bịt miệng, bị Tiêu Kính Viễn sai hạ nhân mang đi.
Mấy vị trong phòng hiển nhiên bị chấn kinh rồi, mặc dù các nàng đã cố gắng khắc chế, nhưng vẫn nhịn không được nhìn A La vài lần.
Tất cả mọi người đều đang suy đoán, Thất thẩm thẩm vừa mới gả đến rốt cuộc có liên quan gì đến Tiêu Vĩnh Hãn.
A La hít một hơi thật sâu, dùng hết khí lực ép bản thân phải trấn định.
Nàng bây giờ không chỉ có một mình, nàng còn có phu quân.
Nàng không thể bởi vì chuyện này mà khiến phu quân bị người khác chỉ trích.
Dù bị cả nhà hoài nghi, nàng cũng phải làm bộ như không có việc gì.
Chuyện này không liên quan đến nàng.
Đời này, nàng và Tiêu Vĩnh Hãn vốn không có quan hệ gì!
Nghĩ đến đây, A La dùng nỗ lực lớn nhất đời này làm bản thân thả lỏng, sau đó nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Vĩnh Hãn rời đi, lẩm bẩm nói: "Đang yên đang lành, sao Tam thiếu gia lại gọi tên ta?"
Có vị cháu dâu ngày thường có quan hệ tốt với A La vừa nghe lời này liền nhân cơ hội nhỏ giọng nói: "Cũng chưa chắc là tên thẩm thẩm, dù sao người trùng tên có rất nhiều."
"Đúng đó, trước kia ta thấy Tam đệ và Thất thẩm cũng có quen biết, hắn luôn luôn đều không nhìn Thất thẩm."
A La lập tức cười khổ, cố ý nói: "Tam cháu dâu tướng mạo tương tự ta, chẳng lẽ hắn nghĩ sai cái gì rồi?"
Nàng vừa nói lời này tất nhiên đã dẫn dắt ý nghĩ của mọi người.
"Tam đệ và Tam đệ muội là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, chỉ sợ không phải hắn điên mà là nhớ lộn đi?"
Những người khác còn có thể nói cái gì, dù trong lòng còn hoài nghi cũng chỉ có thể gật đầu: "Đúng vậy, chắc là nhớ lộn."
Đúng lúc này, Tam phu nhân đi tới, nghe thấy lời đám vãn bối nói, không khỏi trách mắng: "Vĩnh Hãn vốn bị bệnh, điên điên khùng khùng, e là đụng phải thứ gì không sạch sẽ, miệng nói ra nhưng chưa chắc đã biết, các ngươi ở đó đoán mò lung tung còn ra thể thống gì!"
Tam phu nhân vừa dứt lời, đám cháu dâu vội vàng cúi đầu nhận sai: "Đúng đúng, Tam thẩm thẩm nói rất có lý, lời người điên nói không thể coi là thật."
A La cảm kích nhìn về phía Tam phu nhân.
Như vậy cũng tốt, ít nhất ngoài mặt cũng có thể che giấu chuyện này.
Về phần trong lòng mọi người nghĩ thế nào thì không phải nàng có thể quản được.
Cây ngay không sợ chết đứng, đời này nàng chỉ có một mình Tiêu Kính Viễn, chỉ cần mình không thẹn với lương tâm, cần gì quan tâm người khác nghĩ thế nào.
Hơn nữa, đều là con cháu Tiêu gia, có hoài nghi thì cũng chỉ có thể chôn trong bụng, ai có gan dám truyền ra ngoài chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com