Đang nói thì Tiết Hạo quay lại, Trương Đại Tráng vội vàng im miệng.
Tiết Hạo tức giận, chưởng quầy đi theo sau Tiết Hạo, nịnh nọt nói: "Tiết nhị gia, lần này thật sự là ngoài ý muốn..."
Trương Đại Tráng: "Sao vậy?"
Chưởng quầy lau mồ hôi: "Phòng ở lầu hai ấy, vẫn luôn giữ theo tên của Tiết nhị gia, nhưng tháng trước Tiết nhị gia không trả tiền, làm ta cứ tưởng là không cần nữa, hơn nữa tháng năm lại là dịp đua thuyền rồng, rất nhiều người muốn đặt phòng, nên... nên đã cho người khác..."
Rõ ràng là Tiết Hạo tự mình không trả tiền, Trương Đại Tráng lập tức bênh vực: "Là lỗi của chúng ta."
Nghe Trương Đại Tráng nói vậy, Tiết Hạo càng bực bội, tiền của hắn đều dùng để mời Trương Đại Tráng ăn uống chơi bời, tự nhiên quên mất việc giữ tiền ở Lâm Giang Tiên!
Nhưng Lâm Giang Tiên này cũng không nên như vậy, dựa vào thân phận của hắn, chẳng lẽ không xứng được nợ một tháng sao?
Tiết Hạo mắng chưởng quầy: "Ông không muốn làm ăn với ta thì nói sớm, khỏi phải để chúng ta chạy đến đây một chuyến!"
Trương Đại Tráng lúc này mới hiểu ra, cũng hùa theo: "Đúng vậy, chúng ta đều đã đến rồi, bây giờ các nhà đều hết chỗ, chúng ta có thể đi đâu xem đua thuyền rồng đây!!!"
Bình An bịt lỗ tai lại.
...
Lầu ba Lâm Giang Tiên.
Khác với tiếng ồn ào náo nhiệt ở lầu một và lầu hai, nơi này vẫn yên tĩnh tao nhã, những tấm rèm buông xuống đều được vén lên, để gió hè thổi qua, mang theo làn gió mát từ mặt sông.
Tiếng hò hét đột ngột vang lên từ dưới lầu, cây bút vẽ của Bùi Thuyên khựng lại, làm hỏng một bức tranh sen hè.
Thấy vậy, Lưu công công nhíu mày, ông sai người đi xuống xem sao.
Một lát sau, thị vệ lên lầu, nói: "Là công tử và cô nương của Vĩnh quốc công phủ, vì Lâm Giang Tiên không sắp xếp phòng cho họ, nên đang bất mãn."
Lưu công công liếc nhìn Bùi Thuyên, Bùi Thuyên vẫn thản nhiên, không chút thay đổi sắc mặt, hắn làm như không nghe thấy gì, chỉ xắn tay áo lên, trải một tờ giấy vẽ mới ra.
Lưu công công hỏi: "Là vị công tử cô nương nào?"
Thị vệ: "Là nhị công tử và nhị cô nương. Vừa rồi, thuộc hạ thấy Ninh quốc công phủ đang nói chuyện với họ, hình như là mời họ đến phòng riêng, cùng nhau xem đua thuyền rồng."
Lần này, lông mày Bùi Thuyên hơi nhếch lên.
...
Lầu hai.
Có lẽ vì giọng của Trương Đại Tráng quá lớn, cửa của một phòng riêng mở ra, thì ra là Từ Mẫn Nhi và một nam tử đi ra.
Từ Mẫn Nhi nhìn thấy Bình An liền sững người, mỉm cười: "Bình An muội muội."
Nam tử đó chính là huynh trưởng của Từ Mẫn Nhi, thế tử Từ Nghiễn của Ninh quốc công phủ.
Tiết Hạo nhìn thấy Từ Nghiễn, càng cảm thấy mất mặt, hắn chỉ hận không thể kéo Trương Đại Tráng và Bình An chuồn đi ngay lập tức, nhưng Từ Mẫn Nhi đã gọi Bình An lại.
Từ Nghiễn cũng nhìn thấy Bình An, hôm đó sau khi về nhà, hắn ta đã hỏi rõ muội muội, biết được cô nương tặng mứt quả là nhị cô nương của Vĩnh quốc công phủ.
Từ trước đến nay chỉ nghe nói nhị cô nương từ dưới quê lên này có khí chất khác biệt, nhưng đến khi gặp mặt, hắn ta mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Lúc này, hắn ta giữ đúng quy củ, không nhìn về phía Bình An, chỉ chắp tay với Tiết Hạo và Trương Đại Tráng, nói: "Hai vị công tử, trong phòng chúng ta vẫn còn chỗ, nếu không chê chật chội, xin mời qua đây."
Trương Đại Tráng chưa từng được ai gọi là "công tử", không biết nên đáp lại thế nào, Tiết Hạo lại tỏ vẻ lúng túng, phòng riêng của Từ Nghiễn lớn hay nhỏ, hắn chẳng lẽ không biết sao? Chính là Từ Nghiễn đã chiếm phòng riêng của hắn đó!
Cũng khó trách Lân Giang Tiên không giữ chỗ cho hắn, đều là con cháu quý tộc, Từ Nghiễn đã làm quan, chức quan còn lớn hơn nhiều chức quan hắn mua được ở Công bộ nữa.
Tiết Hạo tức giận trong lòng, nói: "Không cần đâu, chúng ta xuống lầu một xem vậy."
Trương Đại Tráng không hiểu: "Lầu một thì xem được gì, không bằng lên lầu ba đi?"
Lầu ba? Vừa dứt lời, mọi người đều ngẩn ra.
Từ Mẫn Nhi cười trước, nói: "Công tử không biết sao, lầu ba không phải là nơi người thường có thể đến."
Trương Đại Tráng đáp lại đầy lý lẽ: "Ta đương nhiên biết, nhưng thân phận của muội muội ta cũng không tầm thường, sao lại không thể đi?"
Tiết Hạo nghe vậy thì mặt đỏ bừng, đúng là Bình An có hôn ước với Dự vương, nhưng Dự vương lại chẳng có biểu hiện gì, lần trước ở chỗ Dự vương hắn đã bị mất mặt, lần này lại sắp mất mặt nữa rồi!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn đấm cho Trương Đại Tráng một cái ghê nơi.
Từ Mẫn Nhi lại nhìn về phía Bình An.
Hôm đó trong cung, Dự vương đã gọi Bình An, nhưng mấy ngày sau thì không còn chuyện như vậy nữa, Dự vương gặp mấy người thư đồng các nàng vẫn coi như không thấy, rất lạnh nhạt.
Nàng ta thấy vậy, liền hỏi Bình An: "Bình An muội muội, muội nghĩ sao?"
Từ Nghiễn lúc này mới theo lời muội muội, nhìn về phía Bình An.
Hôm nay Bình An chải kiểu tóc song hoàn kế, dây buộc tóc màu đỏ, cài trâm hoa màu hồng, mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, càng làm nổi bật màu sắc tươi tắn của lông mày và đôi mắt, so với lần đầu gặp mặt trong cung hôm đó, lại có một vẻ ngây thơ đáng yêu khác.
Bình An nhìn về phía cầu thang lầu ba cách đó không xa, suy nghĩ một chút, nói: "Ta muốn đi."
Từ Mẫn Nhi phì cười, như là cười Bình An ngây thơ, nhưng nhìn kỹ lại, chẳng phải là đang cười nhạo nàng không biết lượng sức mình sao?
Ngay cả người thô kệch như Trương Đại Tráng cũng nhíu mày, thầm nghĩ muội muội ta nói muốn đi, cô cười cái gì.
Khoảnh khắc tiếp theo, ở cầu thang lầu ba, một người bước nhanh tới, chính là Lưu công công đi theo bên cạnh Dự vương.
Lưu công công khom người, nói với Bình An: "Mấy vị, xin mời lên lầu ba."
Từ Nghiễn ngẩn người, nụ cười của Từ Mẫn Nhi cũng cứng lại trên khóe môi.
Tiết Hạo thì há hốc mồm, không thể tin được, Trương Đại Tráng lại thấy thoải mái hơn một chút, tên muội phu này, cũng coi như biết điều đó.
Chỉ có Bình An gật đầu như thường, nàng nói với Tiết Hạo và Trương Đại Tráng: "Đi thôi."
Khi Tiết Hạo bước đi nhưng vẫn có cảm giác không chân thật - hắn, hắn cũng có thể đi sao?
Từ Mẫn Nhi thót tim, bước theo một bước, Lưu công công giơ tay ngăn lại: "Cô nương dừng bước, vương gia chỉ mời Bình An cô nương cùng người của nàng ấy."