Tiểu Bình An

Chương 42:

Trước Sau

break

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An lúc này mới hiểu ra, thì ra cung Phượng Nghi triệu kiến các nàng là vì chuyện này, lập tức tim đập thình thịch đến tận cổ họng.

Từ Mẫn Nhi biết chuyện này không liên quan đến mình, nàng ta ngậm miệng, thấy Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An căng thẳng, trong lòng nàng ta thầm buồn cười.

Trước kia, Tiết gia vì hôn sự này mà khiến Đông Cung không vui, chịu không ít thiệt thòi, nhưng đó là chuyện trước kia, sau này Bùi Thuyên tham chính rồi thì Đông cung không còn cách nào công khai nhắm vào Dự vương phủ nữa.

Thời cơ này vừa đúng lúc, Ninh quốc công phủ nên nắm bắt mối quan hệ với Dự vương phủ.

Lúc này, hai người An kia đang cúi đầu không dám nói lời nào, Từ Mẫn Nhi có chút tò mò, không biết Bình An có đang sợ hãi không, liền lặng lẽ nhìn sang Bình An.

Vừa nhìn, Từ Mẫn Nhi sững sờ, ba người các nàng không dám manh động, Bình An lại thản nhiên tự tại, không hề bị lời nói của Thái tử phi ảnh hưởng.

Thậm chí, nàng hình như, còn đang chăm chú nhìn Trương hoàng hậu.

Từ Mẫn Nhi còn tưởng mình nhìn nhầm, sao nàng dám làm vậy? Nhìn lại lần nữa——

Bình An quả thực đang nhìn Trương hoàng hậu.

Trương hoàng hậu hắng giọng, Từ Mẫn Nhi vội vàng cúi đầu.

Bình An vẫn bình tĩnh nhìn thẳng.

Lẽ ra, con cái nhà quan không được nhìn thẳng Hoàng hậu như vậy, chỉ là, đôi mắt Bình An long lanh, ánh mắt không hề có chút mạo phạm nào, người nào bị nàng nhìn, ngược lại giống như bản thân có tài năng gì đó phi phàm, được nàng nhìn thêm chút nữa thì càng tốt.

Trương hoàng hậu không nhịn được sờ lên đai buộc đầu.

Lý thị không thấy Bình An sợ hãi, trong lòng có chút khó chịu, lại nói: "Tiết Bình An, Ngọc Tuệ bị Dự vương phạt, cấm túc ở nhà, ngươi không có gì muốn nói sao?"

Bình An lúc này mới chuyển ánh mắt sang Thái tử phi một chút, nàng nghĩ ngợi, thì ra mấy ngày nay Ngọc Tuệ không đến Tri Hành điện là bị nhốt ở nhà.

Nàng có chút hâm mộ, nhỏ giọng nói: "Không cần vào cung học bài nữa à." Thật tốt, chuyện tốt như vậy, Vương gia chưa từng làm với nàng đâu.

Trương hoàng hậu: "..."

Trong nháy mắt, sắc mặt Lý thị đen như đáy nồi, hay cho một Tiết Bình An lại còn dám chế nhạo Ngọc Tuệ!

Bà ta vừa định mở miệng, Trương hoàng hậu lại nói: "Thôi được rồi, các ngươi về đi."

Bốn người lại hành lễ, đứng dậy lui ra khỏi cung Phượng Nghi.

Gọi người đến, còn chưa kịp thị uy, lại dễ dàng thả các nàng đi như vậy, Lý thị không phục: "Mẫu hậu!"

Trương hoàng hậu lạnh giọng: "Ngươi cũng giống như Ngọc Tuệ đầu óc không tỉnh táo, muốn ở trong cung làm nhục con gái Tiết gia sao?"

Lý thị vội vàng đứng dậy hành lễ: "Nô tì biết lỗi."

Trương hoàng hậu nhớ tới đôi mắt của Tiết Bình An, bà ta sống hơn năm mươi năm, làm sao không nghe ra được sự chân thành trong câu "Không cần vào cung học bài nữa"?

Nàng thật sự nghĩ như vậy, so với việc vào cung làm thư đồng để lấy lòng, nàng lại cảm thấy, ở nhà ăn uống vui chơi cũng thú vị.

Nếu không phải đây là cô nương Tiết gia, Trương hoàng hậu thật sự sẽ bật cười, dù sao, trong thâm cung tường cao này không thiếu những người khôn khéo giỏi luồn cúi, nhưng cũng không có người nào nói thật như kẻ ngốc.

Kẻ ngốc tự có phúc của kẻ ngốc.

Nếu Ngọc Tuệ có được ba phần tâm tính của nàng, cũng sẽ không làm ra chuyện giữa thanh thiên bạch nhật lừa người ta đi thay quần áo.

Tuy Trương hoàng hậu yêu thương Ngọc Tuệ, nhưng lần này cũng là do Ngọc Tuệ quá bất cẩn.

Thôi vậy, bà ta ra hiệu cho ma ma cởi đai buộc đầu của mình xuống, lại nói: "Đều vẫn còn là trẻ con."

Chuyện của người lớn, hà tất phải liên lụy đến trẻ con.

...

Rời khỏi cung Phượng Nghi, Bình An vẫn còn đang hồi tưởng.

Những người già ở quê tụ tập dưới gốc đa thường nói, Đế Hậu là rồng phượng, là thiên mệnh của Đại Thịnh.

Hôm nay nàng tận mắt nhìn thấy, Hoàng hậu không phải phượng hoàng, là người, vậy thì Hoàng đế hẳn cũng không phải rồng, cũng là người, sau này về Hoàn Nam, nhớ nói cho mọi người biết.

Còn Tiết Tĩnh An thì rất lo lắng: "Hoàng hậu nương nương, sẽ không chán ghét chúng ta chứ?"

Tiết Thường An liếc nhìn Từ Mẫn Nhi, rồi mới nhỏ giọng nói: "Đại tỷ tỷ, những lời này, không nên nói lung tung."

Tiết Tĩnh An im bặt, Từ Mẫn Nhi liền nói: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không nói lung tung đâu, còn cả những lời của Bình An muội muội trong điện..."

Nói xong, ba người cùng nhìn về phía Bình An.

Từ Mẫn Nhi có chút khó chịu, Bình An vừa rồi nói những lời đó, thoạt nghe, chính là đang cười nhạo Quận chúa không cần đọc sách.

Thế nhưng, nàng nói như vậy mà Trương noàng hậu lại không nói gì, còn thả các nàng ra, chẳng lẽ, bất kính với Hoàng hậu cũng được sao?

Tiết Thường An cũng như có điều suy nghĩ, Tiết Tĩnh An lại rất cảm kích Bình An.

Trong số các cô nương Tiết gia, nàng ta là chị cả, nếu để nàng ta trả lời Hoàng hậu, nàng ta nói năng không lắp bắp đã là tốt lắm rồi, huống chi là trả lời làm Trương Hoàng hậu hài lòng.

Quả nhiên sau khi Bình An trở về, những điều nàng ta gặp phải, đều là chuyện tốt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc