Ngày hôm sau, sơn trang Vân Đào.
Thời tiết đẹp, gió nhẹ, trên đường đến sơn trang, sắc xanh của cuối xuân và màu xanh đậm của đầu hè đan xen, khiến người ta cảm thấy mới mẻ.
Là chủ nhà, mấy vị cô nương Tiết gia đến rất sớm, ba người họ ngồi chung một cỗ xe ngựa, tiếng bánh xe lăn trên con đường núi yên tĩnh, cùng tiếng chim hót, tạo nên một bức tranh thú vị.
Bình An nắm lấy rèm xe nhìn ra ngoài, hết sức chăm chú.
Tiết Tĩnh An không nhịn được nhìn nàng, Bình An không chỉ xinh đẹp, mà nhìn nàng lâu một chút, sẽ bị sự yên tĩnh thanh tao trên người nàng lây nhiễm.
Như vậy, tâm trạng của Tiết Tĩnh An dần dần bình yên.
Tối hôm qua, Lâm di nương nói với nàng ta: "Nhị cô nương bị bắt nạt, phu nhân liền vào cung đòi công đạo, trước đây con bị bắt nạt nhiều lần như vậy, phu nhân cũng tốt, lão phu nhân cũng tốt, sao đều coi như không thấy?"
Vì lời nói này mà Tiết Tĩnh An quả thực khó chịu, nhưng lần này, nàng ta không khóc, cũng không đợi Lâm di nương đến an ủi.
Nàng ta chợt nghĩ, lời Lâm di nương nói không sai, nhưng mà, Bình An càng không sai.
Nàng ta lo lắng sự trở về của Bình An sẽ chia sẻ đi sự yêu thương của mình, nhưng mà, hình như nàng ta chưa bao giờ nhận được sự yêu thương của tổ mẫu, mẫu thân, nói gì đến việc bị chia sẻ?
Ngược lại, sau khi Bình An đến, nàng ta mới lần đầu tiên biết, thì ra với muội muội, còn có thể ở chung như vậy.
Mà khoảng thời gian này, ngoại trừ một hôn sự vốn không thuộc về mình, sau khi thật sự không còn thuộc về mình nữa, Tiết Tĩnh An phát hiện, nàng ta không mất đi bất cứ thứ gì.
Ngược lại, nàng ta thường xuyên có thể thở phào nhẹ nhõm, ví dụ như ở chỗ tổ mẫu, lần đầu tiên không bị trách mắng, ví dụ như Ngọc Tuệ quận chúa đã bắt nạt nàng ta mấy năm nay, bây giờ bị cấm túc.
Thật tốt.
Cảm giác này, mới là chân thật nhất.
Lúc này, lông mi Bình An run run, mí mắt trên dưới chạm nhau, rõ ràng là buồn ngủ.
Tiết Tĩnh An không nhịn được cười, nói với Bình An: "Buồn ngủ thì ngủ một lát đi, đến nơi tỷ gọi muội dậy."
Bình An lắc đầu, nàng vẫn chưa ngắm đủ.
Tiết Thường An ngồi cùng xe liếc nhìn Tiết Tĩnh An, trong lòng cười khẩy một tiếng, đúng là diễn trò tỷ muội tình thâm.
Không lâu sau, xe ngựa đến sơn trang Vân Đào, hoa đào nở thành từng cụm, từng chùm, trải khắp núi đồi, giống như một dải mây hồng rơi xuống trần gian.
Dần dần, xe ngựa của các nhà dừng lại ở cửa sơn trang, Phùng phu nhân cũng đến, việc giao tiếp xã giao không cần phải nói nhiều.
Ánh mắt Bình An tìm kiếm hết lượt các cô nương, nhìn đi nhìn lại, vẫn không tìm thấy Vương gia đâu.
Lần này Tiết gia lại không sắp xếp bất kỳ hoạt động thơ ca nào, quả thật thiếu mất chút thú vị, Từ Mẫn Nhi của Ninh quốc công phủ đề nghị: "Tranh thủ cảnh xuân còn đẹp, chúng ta đi dạo hái hoa đi."
Đề nghị này nhanh chóng được các cô nương hưởng ứng, Tiết Tĩnh An nhíu mày, Tiết Thường An cũng có chút không vui.
Sân nhà của Vĩnh quốc công phủ, lại để cho người của Ninh quốc công phủ làm chủ.
Nếu là trước đây thì thôi đi, bây giờ họ cùng nhau làm thư đồng trong cung, các cô nương khó tránh khỏi việc so bì, ngấm ngầm cạnh tranh.
Bình An lại vẫn bình tĩnh như thường.
Chỉ là, đi dạo một lúc, dần dần, các cô nương không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bình An vịn vào cây hoa, hỏi Thái Chi: "Họ đi đâu rồi?"
Thái Chi nghĩ, chắc là hai người họ lạc đường rồi, dù sao sơn trang cũng lớn, nàng ấy bèn nói: "Cô nương đợi ở trong đình kia một lát, em đi xem đường phía trước."
Bình An cũng vừa hay mệt rồi.
Đình có mái ngói hai tầng, lan can bằng ngọc, đề chữ "Lương Phong", nàng vào đình ngồi xuống, hóng gió một lúc, rảnh rỗi không có việc gì làm bèn lấy Kinh Thi trong túi xách ra.
Nàng đã nói rồi, nàng sẽ xem mà.
...
Bùi Thuyên cũng không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, đến sơn trang không sớm không muộn, sự xuất hiện của hắn như một viên đá rơi xuống nước, lấy hắn làm trung tâm, tiếng nói chuyện của các nam khách dần im bặt.
Tiết Hãn cung kính hành lễ: "Bái kiến Dự Vương điện hạ."
Bùi Thuyên phất tay, miễn lễ của Tiết Hãn.
Tiết Hãn liền chỉ vào Tiết Chú nói: "Đây là trưởng tử trong nhà, Tiết Chú," lại chỉ vào Tiết Hạo, "Đây là thứ tử, Tiết Hạo."
Sau khi chào hỏi xong, Bùi Thuyên liếc nhìn mấy người, từ trên mặt họ, lại không nhìn ra chút bóng dáng nào của Bình An.
Một lát sau, yến tiệc lại trở nên náo nhiệt, trò chơi uống rượu, ném thẻ rượu, vui vẻ vô cùng.
Bùi Thuyên sức khỏe không tốt nên không thể uống rượu, chỉ uống chút trà, Tiết Hãn thấy hắn có vẻ hơi mệt, hỏi: "Điện hạ, hoa đào bên ngoài đang đẹp, có muốn đi dạo ngắm một chút không?"
Bùi Thuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài thoải mái hơn bên trong, hắn gật đầu: "Được."
Tiết Hãn gọi Tiết Hạo: "Con dẫn điện hạ đi dạo đi."
Tiết Hạo giật mình, hắn? Hắn và Trương Đại Tráng còn nói chuyện được, nhưng với Dự Vương? Chỉ sợ hắn sẽ vô tình đắc tội với Dự Vương mất!
Nhưng Tiết Hãn đã nói như vậy, Tiết Hạo chỉ đành cắn răng, mời Dự Vương: "Điện hạ, mời."