Hàng lông mi cánh quạt còn vương chút ẩm ướt khẽ động, sau đó mở ra phơi bày đôi hắc ngọc to tròn.
Trên giường nàng nằm là một đống lộn xộn chăn gối, vẫn còn in đầy dấu hiệu đầy kích động tối qua. Trên người cũng tràn đầy vết tích xanh đỏ chứng tỏ sự hoan động kịch liệt vừa trải qua.
May mà hắn không cho cung nữ vào dọn dẹp khi nàng đang loã thể thế này, nếu không có về hiện đại thì nàng ắt cũng được ghi tên trong danh sách phi tần nữ nhân của bạo vương Triệu Tử Dương trong sử sách hai nghìn năm sau.
Thử động đậy vùng hông.
Khốn khiếp. Tên hoàng đế thối. Hành nàng đến không còn cảm giác nữa rồi.
Vùng hông đau nhức tựa mấy cái xương bị gãy vậy. Cũng may mệnh nàng cao chứ nếu gặp phải kẻ khác chắc đã chầu Diêm lão vương rồi.
Lại nói đến kẻ kia, ăn sạch sẽ rồi bỏ nàng lại thế này. Thật không khỏi có chút mất mát a.
Cố gắng gượng dậy phần hông lưng đang đau nhức, đôi chân ngọc thon dài thả xuống nền nhà rải thảm.
Khập khiễng bước tới phòng tắm.
Đau quá đi. Hoá ra lần đầu tiên mà internet nói là như thế này. Cuối cùng cũng được trải nghiệm, nhưng hình như là hơi quá sức nga.
Lê từng bước, vừa lẩm bẩm rủa xả tên thối hoàng đế.
Ít nhất cũng phải bê nàng vào bồn tắm chứ, không biết thế này dễ mang nghiệt chủng nhà hắn lắm sao? Cổ đại vẫn là ngu ngốc, ngay cả kiến thức y học cơ bản thế cũng không biết. Cứ thế mà đi gieo mầm mống lung tung.
Đang cố lôi mười tám đời vương chúa tên nào đó ra mà xả tức một lần thì hông xuất hiện một thủ lực, còn đang định thần là tên nào to gan lớn mật thì bên tai lại bị hơi thở nóng rực có chút quen thuộc phả vào, liếʍ nhẹ lên vành vai khiến Hà Diễm run rẩy vô lực.
Toàn thân liền bị ôm lấy, bế vào phòng tắm.
Đặt má lên khuôn ngực vạm vỡ dù cách lớp áo bào kia nàng cũng không khỏi nghĩ tới tối qua khiến mặt đỏ tim đập.
Lồng ngực hắn thật chắc chắn, hơi thở cũng bất giác khiến nàng cảm thấy an toàn, mặc dù khí lạnh vẫn bao quanh thân hắn.
Thực sự là mệt muốn chết.
Hà Diễm như con mèo nhỏ rúc trong lồng ngực hắn, mặc hắn đặt nàng vào bồn tắm đã được hoà ấm với nhiệt độ vừa phải, hoa hồng trắng tinh khiết rải đầy mặt nước toả hương thơm tinh tế.
Cảm nhận nhiệt độ ấm áp bao quanh cơ thể, Hà Diễm thả lỏng người, nhấm nháp cái cảm giác dễ chịu lan toả toàn thân.
Hắn không biết tắm cho mình là như thế nào chứ đừng nói đến tắm cho kẻ khác.
Đành vậy.
Hắn lấy nước, dội.
Lấy dược thơm, thoa.
Lấy nước, dội.
Hà Diễm dù nhắm mắt mặc hắn quấy phá nhưng là vẫn nắm bắt toàn bộ quá trình tắm rửa của mình. Nếu nói củ khoai lang được rửa như thế nào thì Hà Diễm đảm bảo bản thân mình vừa được đối xử y như thế.
Nàng buồn cười nhếch lên khoé miệng.
Cái gì cần làm cũng đã làm rồi, lại còn bày ra dáng vẻ kia là sao chứ. Thật không dám nghĩ kẻ tối qua hành hạ nàng và người đang đỏ mặt tắm cho nàng đây là cùng một người a.
Triệu Tử Dương là vẫn không rõ bản thân muốn làm gì lại phát sinh ân xá tắm cho nàng. Aiz...bất quá coi như đặc ân cho lần đầu tiên của nàng đi.
Nghĩ vậy liền cho là vậy, hắn đặt nàng lên người, mặc cho nước trên người nàng chạy xuống áo bào.
Với tay lấy tấm khăn đặt trên thành bồn tắm lau quanh người nàng.
Lúng ta lúng túng quấn tấm y lụa lên người nàng tựa hồ gói cái bánh chưng, tạm gọi là mặc y phục.
Gật đầu nhìn thành quả vừa gây dựng nên, Triệu Tử Dương thầm tự tán thưởng bản thân rồi bế nàng đặt lên giường.
Đang mơ màng chuẩn bị thiếp đi thì nghe giọng trầm thấp của ác vương vang lên.
"Nếu quá sức ngươi có thể rút lại."
Hà Diễm mệt mỏi mở mắt, mày liễu nhíu lại nghi ngờ nhìn hắn.
Dường như là hiểu nàng đang muốn nói gì, hắn thở dài, ngón tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp.
"Quốc sự là việc của nam nhân thiên tử, nữ nhân như nàng không cần phải dây dưa."
Thực ra, nghĩ đến nàng ta sau hai ngày mà thất bại, liền đau lòng không nỡ.
Nàng như thế nhất định sẽ bị định tội, nhất định sẽ không thoát khỏi cái chết.
Ặc...
May mà nàng không uống nước, không ăn cơm, nếu không đã bị bộ dáng ôn nhu này của hắn doạ cho chết khiếp rồi.
Bị nàng ban phát cho vẻ mặt không tưởng tượng nổi mà nhùn hắn như quái nhân, Triệu Tử Dương ho khan, bối rối quay mặt sang bên. Lộ ra khuôn mặt góc cạnh, tuấn mỹ.
Hà Diễm thấy dáng vẻ này lại cảm thấy có chút đáng yêu, đành cất khó nhọc cất giọng.
"Ngươi yên tâm. Ta đã nói được tức là đã có cách."
Ý ta là ta phải về nhà. Vậy nên không có cách cũng phải có cách.
Triệu Tử Dương chắm chú dán ánh mắt vào thân thể mềm yếu đang nằm đó. Nhìn thấy sự kiên định của nàng, hắn đành thở dài, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
"Nàng nhớ. Nếu làm lỡ đại sự, ta quyết không nương tay."
Mày kiếm nhướng lên, ánh mắt sắc sảo nghiêm nghị, bỗng chốc toả ra hàn khí áp bách, thật làm Hà Diễm khó lòng thích nghi. Rất tương hợp với phong cách của 'cường công', nếu hắn là chỉ là tìm nàng để giải quyết nhu cầu vì thiếu vắng 'mỹ thụ' Doãn Đình Tống kia, thì dù có trở về hiện đại nàng cũng không tiêu hoá nổi sự tình này.
Nàng muốn chắc chắn lần đầu của mình không phải đã dùng lãng phí. Liền chỉnh đốn nét mặt nghiêm túc, chuyên tâm nhìn hắn một hồi.
"Ngươi thật sự...không phải là đồng tính luyến?"
Hắn...
Thật sự muốn giết người.
***_________
Rừng
Gió rít qua kẽ lá rung động trên đầu
Theo đó là một mảnh âm u
Không có tiếng chim chóc, chỉ có tiếng côn trùng kêu
Lộc cộc những bước chân ngựa dẫm đạp lên mặt đất đầy đá lớn
Thú thật...gây cho hậu bối hai ngàn năm như Hà Diễm cảm giác rùng mình
Hà Diễm không biết cưỡi ngựa vậy nên được bố trí ngồi xe.
Ngồi trong xe ngựa, Hà Diễm một thân nam tử y phục, tóc dài búi cao, xuyên qua là chiếc trâm cài bằng phỉ thuý có đuôi phượng hoàng được chế tác tinh tế.
Mày liễu mắt nai, sống mũi cao thẳng, đôi môi phấn nộn, tựa tiên tử thoát tục không nhiễm bụi trần.
Nhìn một lần chỉ muốn nhìn lại một lần, một lần...
Ngón tay măng non cầm lấy cuốn y thư cũ kỹ gần như là bị nhàu nát, chăm chú lật dở.
Trước lúc ra khỏi cung, nàng đã vô tình thấy cuốn sách này trong cổ thư phòng ở Các viên, nó nằm một góc, dường như là bị lãng quên nhưng lại đập vào mắt nàng hai chữ 'xuyên dược'. Liền không suy nghĩ mà chạy lại nhặt lên để tìm hiểu, biết đâu lại là cách chế tạo thảo mộc kia.
Ngón tay lật ra trang cuối cùng.
Vẫn là không có.
Trong này chỉ nói về kiến thức các loại dược, độc và phương thức chế tạo.
Gấp lại cuốn y thư với bìa ngoài đã ố vàng, còn điểm một vài lỗ rách, Hà Diễm tựa đầu vào cửa sổ xe ngựa, thở dài.
Nhớ Hà lão ba lúc nào cũng quát mắng nhưng giọng đầy ưu chiều.
Nhớ chiếc máy tính đời mới nhất nàng chỉ mới mua được hai ngày.
Nhớ tiếng ồn ào của xe cộ.
Nhớ nãi nãi quá.
Nãi nãi?
Hà Diễm bỗng chốc như nhớ ra gì đó, giật mình mở lớn mắt nhìn vào cổ tay.
Chiếc vòng...chiếc vòng tay bằng gỗ chàm mà nãi nãi tặng nàng ngày sinh nhật...
Biến mất rồi.
Không thể nào.
Sao nàng không để ý tới chuyện này.
Chưa từng nghĩ đến nàng bị xuyên qua đây là vì chiếc vòng đó.
Liệu có phải là vì nó không?
Nếu nhìn không nhầm thì tuổi của chiếc vòng kia cũng ngang với thời chirderu này.
Nếu vậy thì nàng phải tìm bằng được nó.
Có thể là đúng, cũng có thể không phải. Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì cũng không thể bỏ qua.
Cuống cuồng tìm quanh thân thể, vừa lúc quay mặt định mở túi hành lý ra xem thì một vật thể nhanh như cắt chạy qua, cách khuôn mặt nàng gần như chỉ là một phần nghìn milimet.
Lực đa͙σ mạnh mẽ dứt khoát, nhanh đến mức nàng phải định thần một lúc mới biết mình vừa bị phóng ám khí.
Lúc này mới để ý thấy xe ngự đã dừng lại, cách đó không xa là tiếng kim loại va chạm kịch liệt.
Chỉ cần dùng tai cũng có thể đoán ra là đang có ẩu đả.
Hé mở bức mành che phía trước xe ngựa, hiện ra trước mắt nàng là hình ảnh của phim truyền hình kiếm hiệp.
Sáu hắc y nhân và một nam tử gương mặt như hoa, anh mỹ tuấn tú, bạch y thánh khiết, tóc dài cột đơn giản bằng một dải lụa trắng. Cứ thế theo gió bay theo những động tác uyển chuyển.
Trong tay hắn chỉ cầm một cây quạt, rất ôn nhu đánh với bọn người kia. Tựa như đang giỡn với những đứa trẻ hư.
Hắn động tác nhanh nhẹn thoắt ẩn thoắt hiện, không thể nhìn rõ quyền cước bằng mắt thường, quanh người toát nên khí chất ôn nhuận, điềm đạm. Tựa bậc tiên nhân cách biệt với trần tục phàm phu.
Sáu hắc y nhân kia chính là ám vệ được cử theo bảo vệ nàng, còn nam nhân tuấn mỹ kia...
Hảo đẹp trai.
Soái ca của ngôn tình kiếm hiệp đây a.
(Tg: có ŧıểυ Dương rồi còn hám zai. Ta khinh =_=)
Ngăn cho bản thân không quá phấn khích mà reo lên, Hà Diễm chọn đứng ngây ngốc nhìn thiếu điều chảy nước miếng.
Còn chưa hiểu lơ tơ mơ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cả sáu người kia liên tục thay nhau ngã xuống thì nàng đã bị mỹ nam nhân ôm lấy thân thể, sau đó nhún chân một cái liền bay vút lên cao, muốn kêu cứu nhưng là cả sáu ám vệ kia đều đã không còn dấu vết đâu.
Gì?????
Sao bỏ nàng lại một mình????
Khốn kiếp aaaaaaaaaaaa......!!!!!!!
***__________
Dù đang trên không trung
Dù thâm tâm rất sợ chết
Nhưng chết vì bị rơi từ trên cao còn vĩ đại hơn cái chết dầm dề như cho bọ cạp cắn, ném vào động rắn hay nhốt chung với sư tử.
Nghĩ thế Hà Diễm liền không khách sáo mà liều mạng quẫy đạp, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà đấm hắn, vừa đấm vừa ước trong tay nàng là cây súng, xạ thủ ưu tú trẻ quốc gia là nàng sẽ cho hắn chết không toàn thây.
Huhu...sao số nàng xuyên qua gặp toàn trai đẹp thế này. Đã đẹp lại còn điên.
Không cam tâm a.
Mỹ nam nhân vẫn im lặng mím nhẹ bờ môi mỏng thanh lệ. Băng lãnh nét mặt siết lấy bóng dáng trong lồng ngực đang quấy phá.
Nhún một cái lại đáp chân xuống đất.
Còn đang mù mịt giác quan, quay cuồng đầu óc thì mỹ nam nhân đã cúi người quỳ xuống trước mặt nàng, tay phải nắm thành nắm đấm đặt bên ngực trái, cúi thấp đầu tỏ vể tôn kính.
"Xin thứ lỗi cho Kỳ Lãnh đã chậm trễ. Giáo chủ."
"Ừm...Hả? Cái gì?? Giáo...giáo chủ.???"
Hà Diễm nhướng mày, miệng mở lớn hình chữ O, ngón tay chỉ vào mặt mình nhìn mỹ nam nhân.
Hắn có bị nhầm ta với ai không?
Có không?
Làm ơn nói có đi, đừng mang thêm rắc rối cho ta nữa mà. Ta chỉ muốn về nhà thôi.