Sáng sớm hôm sau, Thời Yến An mới vừa tỉnh dậy đã nhận được tin nhắn Diệp Niệm Ninh đã đến thành phố Y rồi, anh mím môi, trả lời lại Diệp Niệm Ninh một câu: Chúc biểu diễn thuận lợi, tối nay anh sẽ xem Xuân Vãn đúng giờ.
"Sang năm rồi nhé." Thời Yến An lẩm bẩm một câu.
Trong hậu trường Xuân Vãn có hơi chen chúc, Diệp Niệm Ninh vừa vội vã trở về đã bị Tống Tử Khiêm đưa tới trước mặt Lý Tuyên xin lỗi, cũng may Lý Tuyên không phải người tính toán chi li, vung tay bảo cậu lập tức lên sân khấu diễn tập.
"Chu cha má ơi, may mắn cậu về kịp, nếu cậu không về kịp, tôi đoán chắc thái độ của Lý Tuyên với cậu sẽ không như vậy đâu." Tống Tử Khiêm vừa ăn cơm hộp, vừa nói chuyện với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh mỉm cười: "Em đã nói sẽ về kịp thì nhất định sẽ về kịp mà. Anh đấy nhá, quá căng thẳng rồi."
"Anh không căng thẳng mà được sao? Anh cực kỳ sợ vì tới muộn mà cậu sẽ đắc tội với Lý Tuyên đấy, may mắn, may mắn thay." Tống Tử Khiêm vỗ vỗ ngực an ủi tim mình, nhưng trong lòng vẫn còn rất hãi.
"Chao ôi! Không có sao đâu mà! Xoa xoa đầu!" Diệp Niệm Ninh vươn tay định sờ đầu Tống Tử Khiêm, Tống Tử Khiêm lại nghiêng đầu tránh đi: "Đừng có sờ, kiểu tóc anh mới vừa làm đấy!"
Diệp Niệm Ninh cười xì một tiếng, hỏi: "Chừng nào em make up vậy?"
"Cậu là người thứ năm đếm từ cuối lên sân khấu, cậu gấp cái gì? Ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi lại đánh một giấc."
"Haiz". Diệp Niệm Ninh thở dài thườn thượt một hơi, sao cậu lại kém may mắn thế không biết? Cứ phải bốc trúng số năm đếm ngược từ dưới lên, thế này muốn về thủ đô sớm một chút cũng không được rồi.
"Vận may của cậu thiệt tình." Tống Tử Khiêm bất lực lắc đầu, đứng lên dọn dẹp: "Bây giờ anh phải đến một buổi xã giao nên không ăn với cậu được. Cậu nhớ phải đặt báo thức lúc 8 giờ nha, đừng để trễ thời gian make up."
"Bao giờ anh về?" Diệp Niệm Ninh quay đầu nhìn Tống Tử Khiêm, trong tay còn cầm một cái đùi gà rán.
"Ok. Anh uống ít rượu thôi, đến đó thì gửi định vị cho em. "
"Ừm, bye bye! Nhớ đặt đồng hồ báo thức!"
"OK, tạm biệt!"
Diệp Niệm Ninh vẫy tay chào Tống Tử Khiêm, chờ sau khi cửa phòng bị đóng lại, cậu mới tiếp tục ăn.
"Ký chủ, Chủ thần đã xuất phát tới trái đất, chắc không bao lâu nữa sẽ tới đây." Giọng của 88 vẫn là giọng máy móc như cũ nhưng Diệp Niệm Ninh lại bất ngờ nghe ra được một ít cảm giác vui vẻ từ trong lời nói của nó.
"Sao lại mới xuất phát? Anh còn tưởng hắn đã xuất phát từ lâu rồi chứ!"
Diệp Niệm Ninh nghe thấy câu này cũng rất vui vẻ, Chủ thần kia đến sớm một ngày thì cậu có thể ở bên cạnh Thời Yến An sớm chừng ấy, cũng có thể sớm một ngày không cần phải làm nhiệm vụ, từ ấy khôi phục tự do của bản thân!
"Chủ thần rất bận."
"... Được thôi."
"Ký chủ, tôi có thể hỏi cậu một câu sao?"
"Câu gì?"
"Nếu tôi ở lại, có phải cậu sẽ cảm thấy không vui hay không?"
Khi 88 nói câu này Diệp Niệm Ninh cảm nhận được rất rõ nó đang căng thẳng, cũng thật quái lạ, một hệ thống sao lại có cảm giác căng thẳng cơ chứ?
"Nếu cậu ở lại mà vẫn phải tiếp tục tuyên bố nhiệm vụ cho anh, vẫn tiếp tục ở trong đầu của anh mà nói nói thì tất nhiên anh đây sẽ rất không vui rồi. Nhưng nếu cậu không giao nhiệm vụ cho anh nữa, vả lại thoát ra từ trong đầu anh thì anh đây sẽ rất vui mừng. Suy cho cùng hai ta đã ở chung lâu như vậy, anh cũng thật sự xem cậu là người bạn thân của mình."
Diệp Niệm Ninh ăn ngay nói thật.
"Ừ, tôi biết rồi."
"Sao vậy? Cậu muốn ở lại à?" Diệp Niệm Ninh cảm giác được dường như 88 có chút không vui, còn nghĩ rằng là mình đã nói sai câu nào.
"Chủ thần sẽ không cho phép tôi ở lại."
"Ồ."
Diệp Niệm Ninh mím môi, không biết nên nói cái gì, phụ huynh của nó đã không cho phép nó ở lại thì cậu còn cách nào khác nữa đâu?
Sau khi ăn xong, Diệp Niệm Ninh dọn dẹp bàn ghế rồi trèo lên giường đi ngủ. Bây giờ ngủ bù một giấc, tối mới có thể dùng trạng thái tốt nhất đứng trên sân khấu biểu diễn.
"Tích tích... Tích tích... Tích tích..."
Tiếng chuông của đồng hồ báo thức không ngừng vang lên, Diệp Niệm Ninh vươn tay trượt một cái trên điện thoại, tiếng chuông bỗng nhiên im bặt.
"Ừm a~" Diệp Niệm Ninh ngồi dậy, lười biếng duỗi eo mấy cái: "Làm việc, làm việc thôi!"
Cậu đi vào toilet rửa mặt, sau đó thay vào bộ đồ vest và giày da đã được chuẩn bị sẵn từ trước, nhìn vẻ đẹp trai của mình trong gương, cậu cầm điện thoại selfie mấy tấm, đăng lên Weibo.
Bố Ninh có hơi bận: Sắp đi make up rồi đây! Nhớ xem Xuân Vãn nha!【 Ảnh】【 Ảnh】【 Ảnh】.
"A tui chết mấ thôi! Cưa cưa đẹp trai quá đi!"
"Sao giờ mới đi make up vậy? Niệm Niệm chắc anh lên sân khấu cũng hơi muộn quá rồi đó!"
"Em xem Xuân Vãn cả nửa ngày mà vẫn chưa thấy anh đâu, còn tưởng là em nhầm cơ chứ!"
"Khi nào mới đến lượt anh vậy? Bây giờ Xuân Vãn đang khá chán, em xem đến phát mệt luôn rồi."
"Comment trên +1. Đợi cả buổi mà giờ anh mới bắt đầu đi make up!!!!"
"Thật ra cũng không thể là nói Xuân Vãn quá nhàm chán được, chủ yếu là do chúng ta trưởng thành rồi nên không thích xem nữa mà thôi."
"Comment trên nói rất đúng. Nhưng mà có gì nói đấy, nếu không phải Niệm Niệm nói sẽ tham gia Xuân Vãn, chắc tôi sẽ không buồn mà đi xem Xuân Vãn đâu."
"Comment trên +1″
Diệp Niệm Ninh đăng Weibo xong thì vội vàng ra khỏi khách sạn, sau đó đi tới hậu trường phòng hóa trang. Mà trong phòng hóa trang mọi người đang nói trò chuyện với nhau, trông thấy cậu vào đều dừng động tác lại, sôi nổi chào hỏi cậu.
"Ừm xin chào, mọi người cứ tiếp tục đi." Diệp Niệm Ninh nói xong bỗng nhiên có loại cảm giác như mình là lãnh đạo, đến khảo sát công việc của cấp dưới vậy.
Chuyên viên trang điểm nhìn thấy cậu ngồi xuống thì nhanh chóng bước tới bên cạnh cậu, hỏi: "Thầy Diệp, có thể bắt đầu được chưa?"
Diệp Niệm Ninh nhìn cô một cái, gật gật đầu, nhẹ giọng ừ một tiếng.
"Ting tinh! Tinh tinh!"
Thông báo điện thoại vang lên vài lần, cũng may âm thanh không quá lớn nên cũng không có bao nhiêu người chú ý tới.
Diệp Niệm Ninh nghĩ chắc là Tống Tử Khiêm gửi WeChat cho cậu.
Mở ra WeChat nhìn, quả đúng là như vậy.
( Chị dâu tương lai ): Anh quay về khách sạn rồi. Cậu đang make up à?
( Niệm Niệm ): Mới vừa make up thôi. Anh có định đến không?
( Chị dâu tương lai ): Không tới, uống hơi nhiều rượu, đau đầu.
( Niệm Niệm ): Không phải đã nói anh uống ít một chút rồi sao?
( Chị dâu tương lai ): Nhà đầu tư kia ra sức mời rượu cậu nghĩ xem có thể không uống à?
( Niệm Niệm ): Được rồi, vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.
( Chị dâu tương lai ): Một mình cậu có ổn không?
( Niệm Niệm ): Chuyện nhỏ.
"Thầy Diệp, make up xong rồi."
"Ừm, cảm ơn."
Diệp Niệm Ninh nhìn kỹ chính mình trong gương, cũng không nhìn ra có khác biệt gì quá lớn, chắc cũng chỉ bôi cho cậu một lớp phấn mà thôi. Nhưng như vậy cũng tốt, trời sinh cậu đã đẹp tự nhiên, vốn không cần phải trang điểm.
"Thầy Diệp, đạo diễn Lý bảo thầy đợi lên sân khấu."
Diệp Niệm Ninh vừa mới chuẩn bị ngồi xuống sô pha chơi điện thoại một lát, một cô gái đội mũ lập tức đi về phía cậu, nhỏ giọng thông báo cho cậu hay.
Chỉ là vì giọng của cô thật sự quá nhỏ, Diệp Niệm Ninh cũng không nghe rõ cô đang nói cái gì.
"Thầy Diệp, đạo diễn Lý bảo thầy đợi lên sân khấu." Lần này giọng của cô gái lớn hơn một chút, Diệp Niệm Ninh nghe xong sau đó thuận miệng nói cảm ơn rồi rời đi.
Cô gái nhìn bóng lưng của Diệp Niệm Ninh, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, cô nhìn nhìn lòng bàn tay của mình cùng mấy dấu móng tay trên đó.
Haiz, vẫn quá căng thẳng.
Diệp Niệm Ninh mới vừa bước vào khu vực chờ lên sân khấu, lập tức có staff tới bên cạnh đưa một cái microphone cho cậu, cậu nhíu mày: "Bây giờ lên luôn à?"
Staff lắc đầu, nhỏ giọng nói với cậu: "Thầy Diệp xin đợi một chút, bọn họ vừa mới lên sân khấu."
"Ừm"
Diệp Niệm Ninh dựa vào tường đứng tầm năm phút, người trên sân khấu vẫn đang biểu diễn, cậu lắc lắc chân, quét mắt nhìn xung quanh, đến cả một cái ghế cũng không có.
"Không có ghế sao?" Diệp Niệm Ninh cau mày hỏi staff bên cạnh, giọng điệu không thể nói là tốt lắm.
Staff nghe thấy câu hỏi của cậu, lúc này mới nhận ra sơ sót của mình, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi thầy Diệp! tôi sẽ lập tức nhờ người đi lấy ghế!"
Đúng lúc này màn trình diễn trên sân khấu đã dần kết thúc, Diệp Niệm Ninh xua xua tay: "Không cần đâu."
Đợi MC giới thiệu tiết mục xong, Diệp Niệm Ninh mới bước lên sân khấu bắt đầu trình diễn.
Trên sân khấu, ánh đèn biến hóa sáng tối theo âm thanh của nhạc đệm, Diệp Niệm Ninh hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình.
Cậu còn nghĩ rằng mình sẽ không căng thẳng, nhưng khi cậu đứng trên sân khấu này lại đột nhiên dần trở nên căng thẳng. Chẳng qua cảm giác này không chỉ vì hôm nay là Xuân Vãn, mà còn bởi vì cậu biết, Thời Yến An đang nhìn cậu.
Hàn:
[ XỔ SỐ ĐÊÊÊÊÊÊ! ]
Sắp tới Giáng sinh rồi, nên tụi mình sẽ mở bán xổ số mừng Giáng sinh này!
Hãy comment một số bất kỳ từ 1-20 ở cuối chương này :">
Tạm thời tụi mình sẽ không nói quà là gì đâu, các bạn chỉ cần comment là được hí hí. Tối 23/12 tụi mình sẽ xổ số để chọn một số may mắn trong các số mà mọi người comment và công bố quà nhé.