Diệp Niệm Ninh ở nhà mấy ngày ghi hình 《 Cuộc sống hằng ngày 》 sau đó tĩnh tâm tập trung viết nhạc, mắt thấy sắp sang năm, cũng nên tung ra ca khúc chúc mừng năm mới rồi.
"Tinh ting! Tinh ting! Tinh ting!"
Âm thanh thông báo liên tiếp vang lên, Diệp Niệm Ninh buông laptop ra, lúc mới vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị xem thông báo, thì Tống Tử Khiêm bỗng gọi qua đây.
Cậu nhận máy rồi đặt bên tai: "Alo, có chuyện gì vậy?"
"Niệm Niệm! Cậu trúng thưởng rồi!"
"Gì?" Mặt Diệp Niệm Ninh đầy hoang mang, "Em nhớ gần đây không có đại điển âm nhạc gì mà."
"Không phải đại điển âm nhạc! Là Xuân Vãn*!" Tống Tử Khiêm kích động nói.
*Đây là tên chương trình cuối năm bên TQ, giống như Gặp Nhau Cuối Năm bên mình ý, phát trước giờ giao thừa
"Xuân Vãn?"
"Đúng vậy! Cậu được Xuân Vãn mời! Tôi đã đồng ý luôn rồi, cho nên chừng hai ngày nữa chúng ta phải đến thành phố Y cùng tổng đạo diễn của họ trao đổi một ít quy trình gì đó."
Diệp Niệm Ninh nghe thấy lời này thì ngẩn người, sau đó mới hồi hồn lại, cậu cười nói: "Oke!"
"Vậy cậu cứ tiếp tục bận gì thì bận đi, tranh thủ nhanh chóng viết xong ca khúc chúc mừng năm mới đi nhé, tốt nhất là có thể biểu diễn ca khúc này trong Xuân Vãn!"
"Ừm, em sẽ cố gắng."
Trò chuyện với Tống Tử Khiêm xong, Diệp Niệm Ninh liền quay lại trạng thái viết nhạc. Nói thật, mặc dù có thể tham gia Xuân Vãn cậu rất vui, nhưng mà kèm theo đó là áp lực rất lớn.
Bước lên sân khấu Xuân Vãn, cũng không phải là là một chuyện tốt gì.
"Tích... Hệ thống kiểm tra cho biết người xuyên việt đang ở gần đây, xin ký chủ cẩn thận đề phòng."
Nghe thấy âm thanh của 88, động tác đánh chữ của Diệp Niệm Ninh thoáng dừng lại một chút, sau đó đứng bật dậy, "Ở đâu? Cậu nói vị trí chuẩn xác của hắn cho anh xem."
"Ở cửa đấy."
88 vừa dứt lời, tiếng gõ cửa lập tức vang lên.
Diệp Niệm Ninh mím môi, vừa đi về phía cửa vừa nghĩ thầm trong lòng: Sao mình cứ có cảm giác như bây giờ đang quay phim ma ấy nhở?
Cậu bước tới trước cửa hít sâu một hơi sau đó mới vươn tay mở ra, vốn dĩ cậu cho rằng đập vào mắt mình đầu tiên sẽ là Hứa Độ, ai ngờ mới vừa mở cửa ra, đầu tiên nghênh đón cậu lại là một bó hoa hồng cực lớn.
"Hắt xì!"
Diệp Niệm Ninh hắt xì mấy cái sau đó vội vàng che mũi lại lui về sau vài bước, "Hứa Độ, sao cậu lại tới đây?"
"Anh tới gặp em đó! Không được sao?" Hứa Độ tiến lên trước hai bước, ý định nhét bó hoa hồng vào ngực Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh vội vàng xua tay từ chối: "Cậu đừng có bước lại gần đây, để hoa ở cửa là được rồi. Tôi dị ứng với hoa."
"Dị ứng?" Hứa Độ nghe hết câu này mặt đầy khó hiểu, "Nhưng anh nhớ trước đây em rất thích hoa hồng..."
"Cậu nói cái gì vậy? Từ đó tới giờ thứ tôi không thích nhất chính là hoa đấy." Diệp Niệm Ninh quái lạ nhìn hắn một cái, sau đó cầm đôi dép lê mới từ trên giá giày đưa cho hắn, "Đừng cầm hoa vào đấy nhé."
Hứa Độ nhìn bó hoa hồng trong tay mà cau mày, khom lưng bỏ hoa xuống sau đó hắn mới đổi giày rồi đóng cửa, bước vào phòng.
"Cậu uống nước lạnh hay là nước ấm?"
Diệp Niệm Ninh đặt một ly nước lạnh và một ly nước ấm xuống trước mặt Hứa Độ, Hứa Độ mỉm cười trả lời: "Nước ấm đi."
"Bây giờ sửa thói quen rồi sao? Lúc trước không phải em còn nói là mùa đông không uống nước lạnh uống xong lạnh cả người sẽ rất khó chịu sao?"
Đáy mắt Diệp Niệm Ninh thoáng lóe lên tia sáng.
Hứa Độ không hề chú ý tới, bây giờ trong đầu hắn đều là suy nghĩ tại sao rất nhiều chuyện của bây giờ đều rất khác những việc hắn đã từng trải qua.
"Ừm, thay đổi." Hứa Độ mơ mơ hồ hồ trả về một câu.
Nhất thời Diệp Niệm Ninh cũng không hiểu Hứa Độ là đang nói cậu thay đổi thói quen, hay là nói cậu thay đổi.
"Sao cậu ra viện nhanh vậy? Tôi còn tưởng cậu còn phải ở bệnh viện nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng nữa cơ."
Diệp Niệm Ninh cầm ly nước lên uống một ngụm, rồi sau đó lấy điều khiển từ xa mở TV lên. Trùng hợp đó chính là, trên TV đang phát sóng 《 Cuộc sống hằng ngày 》. Mà càng trùng hợp hơn chính là, hiện tại vừa lúc chiếu tới phân đoạn cậu chạy tới nhà Thời Yến An nấu ăn kia.
"Cũng đã khỏi hẳn rồi còn ở bệnh viện làm gì! Nếu không phải do mấy người quản lý cản lại, thì hôm trước anh đã xuất viện rồi."
Lời này tuy là Hứa Độ nói với Diệp Niệm Ninh, nhưng đôi mắt lại không chớp mà nhìn màn hình TV.
"Cũng đã 12 giờ, cậu ăn cơm trưa chưa? Chưa ăn thì ăn cơm hộp cùng với tôi đi." Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Hứa Độ, Hứa Độ lấy lại tinh thần, rồi sau đó cười nói: "Cứ ăn cơm hộp hoài cũng không tốt đâu. Hay là để anh nấu cơm đi?"
"Cậu biết nấu cơm?" Diệp Niệm Ninh cười cười, "Trước đây không phải cậu cũng là người chỉ biết có ăn cơm hộp thôi sao? Hơn nữa tôi nhớ hình như cậu từng nói là, cậu chưa từng xuống bếp mà."
Hứa Độ nhíu nhíu mày, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì đáp lại một câu: "Chưa từng xuống bếp nhưng có thể học tập!"
Thế nhưng trong lòng hắn lại hoảng hốt không thôi.
Vô cùng rối loạn!
Từ nhỏ hắn đã là một cô nhi, sao có thể chưa từng xuống bếp? Hơn nữa hắn hoàn toàn không có thói quen uống đồ lạnh vào mùa đông! Còn Diệp Niệm Ninh nữa, rõ ràng em ấy rất thích hoa hồng!
"Cậu muốn để tôi làm chuột bạch cho cậu hả?" Diệp Niệm Ninh nhướng mày, chỉ chỉ phòng bếp rồi nói tiếp: "Nhà tôi cái gì cũng không có hết, nếu như mà cậu muốn nấu cơm ấy vậy thì phải tới nhà Yến An đi."
Bấm vào đây để xem Pass
"Yến An?" Động tác của Hứa Độ thoáng dừng lại, "Em đang nói tới Thời Yến An?"
"Đúng vậy! Anh ấy đang ở đối diện với tôi."
"Em và anh ta là quan hệ gì?"
Trong khoảnh khắc, sát khí chợt lóe lên trong mắt Hứa Độ, hắn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nhưng vẫn không kìm chế được giọng điệu của mình.
"Bát Giới, cậu có cảm thấy không..." Diệp Niệm Ninh nhận ra được sự thay đổi cảm xúc của Hứa Độ, lòng bỗng có hơi hoảng.
"Cái gì?"
"Có cảm thấy là trông hắn bây giờ rất muốn đánh anh hay không?"
"Không có." 88 lạnh lùng trả lời.
"Không thể nào! Mắt cậu cận thị tám trăm độ đúng không? Hắn đã tức thành cái dạng này rồi mà cậu vẫn không thấy gì hết sao?"
"Xin ký chủ bình tĩnh. Tôi đâu có nói hắn không tức giận, tôi chỉ nói hắn sẽ không đánh cậu thôi."
"Không đánh anh? Vậy hắn muốn đánh ai?"
"Đối tượng mang năng lượng."
"Thời Yến An?"
Diệp Niệm Ninh mê mang.
Tức giận với mình nhưng không muốn đánh mình, mà lại muốn đánh Yến An?
Tại sao?
Không lý nào!
Nghe thấy tiếng lòng của Diệp Niệm Ninh 88 quỷ dị trầm mặc.
Nó nghĩ, nếu như Diệp Niệm Ninh mà biết chuyện của cậu ta và Hứa Độ ở thế giới song song, vậy có phải cậu ta sẽ cảm thấy rất bất ngờ hay không?
"Niệm Niệm, em có đang nghe anh nói gì không?" Hứa Độ vươn tay quơ quơ trước mặt Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, gật gật đầu, rồi sau đó cười bảo: "Tôi và Yến An là anh em tốt!"
"Anh em tốt?" Hứa Độ nở nụ cười châm chọc, "Anh ta cũng đã công khai bảo là đang theo đuổi em mà, em còn xem anh ta là anh em tốt?"
"Tôi..."
Nhất thời Diệp Niệm Ninh cũng không biết nên trả lời thế nào, cậu cũng muốn nói thật lắm chứ! Nhưng bây giờ vẫn không phải thời điểm thích hợp.
Diệp Niệm Ninh làm bộ làm tịch mà khụ một tiếng, rồi sau đó mới nói: "Thật không dám giấu giếm, anh đã sớm xem anh ấy thành chồng mình rồi."
"Vậy tại sao bây giờ cậu vẫn chưa ở bên anh ta?"
"Còn không phải bởi vì cậu sao." Diệp Niệm Ninh trợn mắt, tiếp tục nói: "Anh đây không phải lo lắng cậu lại tuyên bố mấy cái nhiệm vụ khiến cho ảnh ghen sao! Còn nữa, nếu anh và anh ấy ở bên nhau, về chuyện của cậu nhất định anh phải khai ra toàn bộ. Nhưng cậu không cho anh nói."
"... Cho nên ký chủ, cậu đây là đang trách tôi?"
"Đúng vậy! Anh nói cậu nghe, nếu Thời Yến An mà chạy mất, cậu không thoát khỏi trách nhiệm đâu!"
88: Ha hả.jpg
"Đừng phát ngốc nữa, chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn trước đi. À đúng rồi, Thời Yến An sẽ về ăn cơm à?"
Lúc Diệp Niệm Ninh hồi hồn, Hứa Độ đã sắp bước tới cửa đổi giày, cậu vội vàng cầm điện thoại và chìa khóa lên đi theo.
"Cậu thật sự muốn tới nhà Yến An nấu cơm?"
Vẻ mặt Diệp Niệm Ninh đầy kỳ quái nhìn về phía Hứa Độ, không phải vừa nãy còn đang có ý định muốn đánh Yến An à? Sao mới có chút lại thay đổi rồi?
"Đúng vậy! Sao thế? Không được ư?"
"Không không không! Để tui gửi WeChat nói trước với anh ấy chút."
Diệp Niệm Ninh nói xong liền mở điện thoại lên gửi WeChat cho Thời Yến An: Yến An, Hứa Độ tới nhà tôi muốn nấu một bữa cho tôi, nhưng nhà tôi lại không có gì hết, vậy nên có lẽ lát nữa phải đành mượn phòng bếp nhà anh dùng một chút! 【Thank you.jpg】
Đến lúc Diệp Niệm Ninh và Hứa Độ đi vào siêu thị Thời Yến An mới reply lại tin nhắn.
( Yến An): Hứa Độ? Sao cậu ta lại đến?
( Yến An): Anh sẽ lập tức quay về.
( Niệm Niệm): Không cần phải gấp đâu, tôi và Hứa Độ mới tới siêu thị thôi!
( Yến An): Sao lại không gấp? Ở siêu thị chờ anh.
Diệp Niệm Ninh thấy câu này vẫn cứ cảm thấy có hơi không đúng, nguyên liệu nấu ăn cũng chưa mua nữa là, có gì mà gấp vậy!