"Không phải Yến An là bạn của anh à? Sao anh lại không cho anh ấy vào nhà?"
"Em đã bắt đầu bao che cho cậu ta rồi à? Đúng là khuỷu tay hướng ra ngoài mà!" Diệp Thanh Lâm đứng dậy ngồi lên ghế sofa, điệu bộ không muốn tiếp chuyện.
Kỳ thật không phải anh ghét Thời Yến An, dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là bạn rất thân. Nhưng mà chỉ cần là người dám có ý với Diệp Niệm Ninh thì bất kể là ai anh cũng sẽ đối xử như vậy.
Anh không muốn Diệp Niệm Ninh yêu đương sớm như vậy. Mấy hôm trước Diệp Niệm Ninh nói với anh chuyện mình từng thích phải một gã đàn ông xấu xa, anh đã điều tra chuyện đó cả buổi, tuy cuối cùng đến cái bóng cũng không tìm được, nhưng nếu tra ra anh nhất định sẽ cho người đi đánh tên cặn bã đó một trận.
Diệp Niệm Ninh nhìn Diệp Thanh Lâm, không nói gì.
Cậu thật sự không hiểu tại sao anh trai lại có thái độ như vậy với Thời Yến An, hình như hai người họ đâu có xung đột gì đâu nhỉ, sao đột nhiên lại thành ra như vậy?
Cậu nghĩ mãi cũng không ra.
Sau khi ăn xong bữa sáng hai người cùng nhau tới nhà Diệp Hoài.
"Lúc em đi với cậu ta nhớ phải giữ khoảng cách, khách sạn phải thuê hai phòng, nghe rõ chưa?" Diệp Thanh Lâm tay cầm vô lăng, không chớp mắt nhìn về phía trước.
"Em không cần biết đâu, dù sao cứ giữ khoảng cách đi là được."
Tuy ngoài miệng Diệp Thanh Lâm nói vậy chứ thật ra trong lòng hận không thể nói ra chuyện Thời Yến An thích cậu, sau đó cảnh cáo cậu cách xa Thời Yến An một chút.
Nhưng anh vẫn không làm vậy, ít nhất là cho đến hiện tại anh vẫn giúp Thười Yến An giữ bí mật chuyện này.
Anh cảm thấy mình cũng rất kỳ lạ, vừa không ngăn cản Thời Yến An theo đuổi Diệp Niệm Ninh, nhưng mà thấy Thời Yến An thì sắc mặt cũng chẳng tốt, cũng may Thời Yến An hiểu tính, nếu không chỉ sợ là đã tẩn anh lâu rồi.
"Niệm Niệm, muốn gặp con thật không dễ chút nào! Không phải con bận thì là ta bận, vất vả lắm mới rảnh thì con lại đi du lịch với bạn." Dương Thục Dĩnh bất đắc dĩ.
Bà không sinh con được, Thanh Lâm với Niệm Niệm đến nhà thật sự đã khiến cho cuộc sống của họ vui vẻ hơn rất nhiều, đồng thời cũng bù đắp sự tiếc nuối cho việc bọn họ không có con.
"Dì hai ~ con đã về thì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người!" Diệp Niệm Ninh ôm lấy cánh tay Dương Thực Dĩnh làm nũng.
"Niệm Niệm, dì không nói Thời gia không tốt, nhưng vẫn nhắc nhở con một chút. Người nhà họ Thời chúng ta không chọc nổi đâu." Dương Thục Dĩnh sắc mặt nghiêm túc.
Diệp Hoài cũng phụ họa theo: "Dì con nói đúng đó, Thời gia là một vũng bùn khổng lồ, đụng đến là mất mạng như chơi."
Diệp Niệm Ninh ở lại nhà Diệp Hoài đến 7 giờ tối, vốn dĩ Dương Thục Dĩnh còn muốn giữ cậu ở lại một đêm nhưng cậu vẫn nhớ mình có cuộc hẹn đi mua sắm với Thời Yến An nên đành từ chối.
"Alo, Yến An. Tôi đang ở bên ngoài tiểu khu nè, anh xuống đi." Diệp Niệm Ninh nói với Thời Yến An ở đầu dây bên kia.
Thời Yến An thả Bơ từ trong ngực xuống đất, đáp: "Được."
Một lúc lâu sau, Thời Yến An vừa ra khỏi tiểu khu đã thấy người thanh niên đứng xếp hàng mua đồ ăn bên trong đám người.
Diệp Niệm Ninh mua đồ xong xoay người lại liền nhìn thấy Thời Yến An nhẹ nhàng cười với mình, cậu cong cong mắt, đưa một phần đồ ăn vặt trong tay cho Thời Yến An.
"Cho anh nè, không cay."
Thời Yến An nhận lấy đồ ăn, nhìn thoáng qua, là món Quan Đông*.
*Một vùng ở phía Đông Sơn Hải Quan, gần các tỉnh Đông Bắc Trung Quốc.
Diệp Niệm Ninh không quá để ý hành động này của anh, vẫn tiếp tục cười nói vói Thời Yến An, "Tôi bị quen miệng thôi."
Thời Yến An xoa nắn ngón tay, "Vậy sau này chúng ta cùng bỏ thói quen này đi, nếu không sẽ có cảm giác xa lạ lắm!"
"Được, tôi sẽ cố gắng."
Diệp Niệm Ninh nháy mắt mấy cái với Thời Yến An, anh cười cười, lần này đành nhịn lại, không xoa mặt Diệp Niệm Ninh nữa.
Hai người đi đến gần một cửa hàng bách hóa, bên trong rất nhiều rất nhiều người, Diệp Niệm Ninh võ trang đầy đủ, nghĩ thầm có lẽ sẽ không có ai để ý đến mình đâu.