Diệp Niệm Ninh đến nhà Diệp Hoài Dương và Thục Dĩnh cùng nhau ăn một bữa cơm trưa, sau đó đó đưa Kẹo Sữa về nhà.
Vì lúc ở nước ngoài tiến độ chậm mất mấy ngày, nên sáng mai cậu phải bay đến thành phố X tham gia ghi hình 《 Nơi lữ khách dừng chân 》. Ghi hình xong lại chạy ngược về thủ đô chuẩn bị cho Đại điển âm nhạc, thời gian vô cùng gấp gáp.
"Ngày mai ba lại đưa con qua nhà bác con nhé, được không con trai?" Diệp Niệm Ninh nhìn Kẹo Sữa đang quỳ rạp trên đất chơi đồ chơi, vừa thu dọn hành lý vừa hỏi.
Kẹo Sữa có lẽ cũng không hiểu cậu đang nói gì, không thèm phản ứng.
"Cốc cốc cốc"
Nghe được tiếng gõ cửa, Kẹo Sữa lập tức đứng lên. Diệp Niệm Ninh buông đồ trong tay xuống, vội vàng chạy ra mở cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chú mèo Ragdoll trắng.
"Bơ!" Diệp Niệm Ninh kinh ngạc gọi một tiếng.
Bơ nghe được có người gọi tên nó, đôi mắt màu lam tròn xoe lập tức nhìn về phía Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh bị nó nhìn đến mức tâm mềm nhũn thành một vũng nước xuân, chớp chớp mắt nhìn Thời Yến An đang ôm Bơ. Thời Yến An gật đầu, không khỏi bật cười.
"Trong tủ giày có dép mới đó, anh tự mang nhé." Diệp Niệm Ninh ôm mất Bơ từ trong lòng Thời Yến An, sau đó đi vào trong.
Thời Yến An nhìn bóng dáng cậu, dở khóc dở cười.
"Cậu đang thu dọn hành lý à?" Thời Yến An đi vào phòng khách, thấy quần áo và vali bày tán loạn, nghi hoặc hỏi.
Diệp Niệm Ninh gật đầu, "Đúng vậy, ngày mai tôi phải đi đến thành phố X ghi hình."
Thời Yến An tự nhiên cầm quần áo của Diệp Niệm Ninh lên giúp cậu xếp đồ: "Chương trình gì thế?"
"《 Nơi lữ khách dừng chân 》. Một chương trình thực tế mới, tụi tôi đến vùng nông thôn trải nghiệm cuộc sống ấy mà." Diệp Niệm Ninh thả Bơ xuống đất, để nó đi chơi với Kẹo Sữa, sau đó liền quay lại xếp quần áo cùng Thời Yến An.
"Khi nào cậu về?"
"Chắc là ba bốn ngày nữa. Lần này Kẹo Sữa cũng không phiền anh chăm sóc nữa, để tôi đưa nó qua cho anh tôi. Đã lâu rồi Kẹo Sữa không gặp ảnh, chắc cũng nhớ lắm." Diệp Niệm Ninh sắp xếp quần áo đã được gấp gọn vào vali, sau đó kéo khóa vali để sang một bên. Làm xong, cậu đi đến tủ lạnh, lấy ra hai lon nước, "Anh uống vị gì?"
"Vị vải đi." Thời Yến An nhận lấy lon nước vị vải Diệp Niệm ninh đưa, "Cảm ơn cậu. Chương trình này khi nào mới phát sóng?"
Diệp Niệm Ninh nghĩ một lúc, nói: "Chắc là cũng phải qua năm."
"Vậy sau khi tham gia chương trình này cậu định làm gì?"
"Tôi phải tham gia Đại điển âm nhạc! Sau đó chắc là sẽ nghỉ ngơi một thời gian, vì tôi còn phải gấp rút ra nhạc và phát hành album nữa!"
Thời Yến An dường như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu.
Lúc này, trên TV đang chiếu một gameshow hài, nhưng hai người đàn ông ngồi trước TV lại không có ai nghiêm túc xem cả.
Diệp Niệm Ninh nhớ tới nhiệm vụ 100 giá trị năng lượng kia, nghiêng đầu nhìn Thời Yến An.
Người đàn ông mặc chiếc áo trắng ngắn tay, trên cánh tay trái trắng nõn có một hình xăm hoa văn, trên ngón trỏ tay phải cũng xăm hình một vầng trăng nhỏ.
Ánh mắt đạm mạc thanh lãnh của anh dừng trên màn hình TV, sườn mặt tinh xảo, eo bụng thon chắc, mang lại loại cảm giác xa cách. Nhưng dưới ánh đèn màu ấm, không hiểu tại sao lại khiến người ta muốn thân cận với anh.
"Sao thế?" Thời Yến An cảm giác được Diệp Niệm Ninh đang nhìn mình, kỳ quái hỏi.
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, sau đó cười nói: "Hình xăm này của anh đẹp ghê."
"Ừm, tôi cũng cảm thấy nó rất đẹp." Thời Yến An cúi đầu nhìn hình xăm trên cánh tay. Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn dùng tay phải đặt lên hình xăm, muốn che đi hình xăm ấy.
"Sao anh lại muốn xăm hình thế?" Diệp Niệm Ninh tò mò nhìn Thời Yến An. Thời Yến An vẻ mặt bình thản, thong dong cười, "Không có nguyên nhân gì hết. Tuổi trẻ nông nổi muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của người khác."
Sự chú ý của người khác?
Bắt được mấy chữ này, tinh thần Diệp Niệm Ninh lập tức tỉnh táo, thật cẩn thận hỏi: "Anh muốn thu hút sự chú ý của ai thế?"
"Ba mẹ tôi đó. Hồi còn nhỏ ba mẹ tôi ngoài chú ý thành tích học tập của tôi ra thì đều mặc kệ tôi hết, vì vậy nên lúc đó tôi đã rất hy vọng hai người họ có thể để ý tới tôi." Thời Yến An cười nhạt trả lời.
"Ồ." Diệp Niệm Ninh dẩu dẩu môi.
Thời Yến An nhẹ nhướng mày: "Cậu không hài lòng với câu trả lời này của tôi à?"
"Hở?" Diệp Niệm Ninh mãi mới phản ứng lại được, "Có đâu. Tôi còn tưởng anh muốn thu hút sự chú ý của người anh thích chớ."
"Tôi không yêu sớm." Lúc Thời Yến An nói lời này, vẻ mặt anh vô cùng chuyên chú và nghiêm túc, không hiểu sao lại khiến Diệp Niệm Ninh có ảo giác như anh đang thề với cậu vậy.
"Anh đừng có điêu! Anh tôi bảo hồi còn học đại học ngày nào cũng ăn chơi đàn đúm với bạn bè trai gái các kiểu." Diệp Niệm Ninh nói xong còn liếc Thời Yến An một cái, tỏ vẻ vô cùng ghen ghét.
Thời Yến An đúng là oan như Thị Kính. Mấy buổi tụ tập đó toàn là Diệp Thanh Lâm và hai người khác trong ký túc xá một hai phải lôi anh đi. Làm thế nào mà qua miệng Diệp Thanh Lâm lại thành một mình anh ăn chơi đàn đúm rồi?
"Hồi đó đều là bạn bè tụ tập bình thường mà thôi, tôi thật sự chưa yêu đương bao giờ hết." Thời Yến An bất đắc dĩ mà nói.
Kỳ thật, Diệp Niệm Ninh cũng không hề để bụng chuyện Thời Yến An có từng yêu đương hay chưa. Cậu tùy ý gật đầu, "Tôi có thể hỏi anh mấy câu không?
Thời Yến An nghe xong, đôi mắt khẽ ánh lên, hơi hơi mỉm cười, "Được chứ."
"Anh thích con trai hay con gái?"
"Con trai."
"Vậy hình mẫu lý tưởng của anh là kiểu người như thế nào?" Diệp Niệm Ninh vô thức tiến gần lại Thời Yến An một chút.
Thời Yến An nghe được câu hỏi thì hơi sửng sốt, sau đó nhìn Diệp Niệm Ninh nói:
"Người cao 1m87, đẹp trai, có tài năng, môn đăng hộ đối với nhà tôi."
Ý ý? Cao 1m87? Đẹp trai? Có tài?
Nghe 3 cái này sao cứ có cảm giác đang nói mình ấy nhỉ?
Còn chuyện môn đăng hộ đối với nhà anh, cả cái thủ đô này người có thể môn đăng hộ đối với nhà họ Thời cũng chỉ được mấy nhà. Trùng hợp chính là, nhà họ Diệp lại là một trong số đó.
Thời Yến An đang nghĩ cái gì thế?
Ảnh đang ghẹo mình đó hở?
Chứ không sao càng nghe càng cảm thấy ảnh đang nói mình thế này?
Là mình nghĩ nhiều à?
Diệm Niệm Ninh thu lại nụ cười, mở miệng nghiêm túc hỏi: "Đừng nói anh thích tôi đó nha?"
Thời Yến An cũng đã nghĩ có lẽ Diệp Niệm Ninh sẽ đoán được, nhưng không nghĩ tới cậu sẽ trực tiếp hỏi ra như thế. Anh ngẩn ra, hơi hơi cúi đầu, nhìn Diệp Niệm Ninh cười nói: "Cậu đoán thử xem."
"Tôi đoán đương nhiên là không thể nào rồi! Anh là bạn tốt của anh tôi, cũng chính là anh trai tôi rồi. Mà nếu anh đã là anh trai tôi, làm sao anh có thể có suy nghĩ không an phận với em trai mình được?" Diệp Niệm Ninh, dùng khả năng suy luận logic như thần mà nói.
Nghe xong lời của thần logic Diệm Niệm Ninh, Thời – brother zone – Yến An lắc lắc đầu, cười một tiếng: "Sao cậu lại nghĩ thế?"
"Anh xem đi, tôi với Thời Ngọc Duy là anh em, anh với anh tôi cũng là anh em. Nếu tính như vậy, cũng có thể nói tôi với anh là anh em bà con đó! Đúng hông đúng hông, anh trai?" Diệp Niệm Ninh lại ngồi xuống bên cạnh Thời Yến An, cánh tay vô cùng tự nhiên đặt lên vai anh.
Thời Yến An xém chút nữa thì bị Diệp Niệm Ninh bá cổ, anh giơ tay sờ đầu Diệp Niệm Ninh, "Tôi về đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Tuy rằng tôi thích em gọi tôi là anh, nhưng em không giống với Thời Ngọc Duy.
Diệp Niệm Ninh ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng Thời Yến An đang ôm Bơ rời đi, hô to một tiếng: "Có phải hay không vậy?"
Thời Yến An không trả lời, mà Diệp Niệm Ninh bên này dành cả đêm để suy nghĩ về hình mẫu lý tưởng của Thời Yến An.
*
Cậu đưa Kẹo Sữa đến nhà Diệp Thanh Lâm, qua cửa kiểm tra an ninh rồi lên máy bay.
Vì Tống Tử Khiêm đang phải đi công tác, nên lần này Trần Ngư Nhi đi cùng Diệp Niệm Ninh đến thành phố X.
Đến được thành phố X, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, xe của tổ chương trình đã đến. Bắt đầu từ khi cậu ngồi lên ghế, thì chương trình cũng đã bắt đầu ghi hình.
Trên xe ngoại trừ tài xế và cameraman cũng chỉ có Diệp Niệm Ninh và Trần Ngư Nhi được sắp xếp ngồi phía sau. Không có ai nói chuyện cùng, Diệp Niệm Ninh cảm thấy hơi gượng gạo.
Cậu lấy điện thoại trong túi ra, mở Bluetooth kết nối với tai nghe, sau đó bắt đầu nghe nhạc.
Phong cảnh bên ngoài xe vùn vụt trôi đi, chim chóc bay lượn, cây cỏ lung lay. Bài hát nhẹ nhàng vang lên bên tai, không ngừng trấn an nội tâm đang xao động của Diệp Niệm Ninh.
Tầm hai giờ sau, xe rời khỏi phồn hoa đô thị, đến một khu trại vắng vẻ, ngăn cách toàn bộ ồn ào náo động.
"Thầy Diệp, đã tới rồi." Tài xế quay đầu lại nói với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh gật đầu, mỉm cười với tài xế. Sau khi xuống xe, cậu lấy vali ra khỏi cốp xe, vừa kéo vali vừa tìm nơi cần đến.
Những ngôi nhà được xây dựng một cách ngẫu hứng ở lưng chừng núi, xung quanh là sông và núi cao ngất, tựa như bức bình phong giữa trời, vẽ nên một ngôi làng cổ kính giữa đất trời, non xanh nước biếc.
"Mệt chết luôn, sao lại xa thế không biết?" Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng oán giận một câu.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa gỗ bị đẩy ra, cuối cùng cũng đến được địa điểm ghi hình rồi.
Ngôi nhà dùng để quay phim là một căn nhà gỗ nhỏ trong rừng trúc, hầu như không có chút dấu vết nào của bê tông cốt thép. Màu xanh tươi mát của cây cối như trải dài ngút tầm mắt.
Căn nhà có hai tầng, tầng dưới là bếp và khu vực giải trí, còn tầng trên là phòng ngủ. Diệp Niệm Ninh là khách quý tới đầu tiên, vì vậy nên cậu không chút khách khí đi một vòng chọn phòng ngủ cho mình.
"Niệm Niệm, thẻ nhiệm vụ ở trên chiếc bàn gỗ dưới lầu ấy." Trần Ngư Nhi đứng bên cạnh VJ, nhỏ giọng nhắc nhở.
Diệp Niệm Ninh hơi gật đầu, đi xuống lầu, đến chiếc bàn gỗ chỗ khu vực giải trí, giơ tay cầm chiếc thẻ nhiệm vụ nhỏ nhỏ ở trên bàn lên, đọc nhiệm vụ: "Mời các vị khách quý ở đây hai ngày tự mình nấu ăn. Nguyên liệu nấu ăn có thể tự mình hái ở đồng ruộng."
Nhiệm vụ cực kỳ đơn giản, còn không có kịch bản. Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà 《 Nơi lữ khách dừng chân 》nổi tiếng.
"Ngoài tôi ra còn ai tới nữa không?" Diệp Niệm Ninh nhìn Trần Ngư Nhi. Trần Ngư Nhi lắc đầu, chỉ ra bên ngoài, ý muốn nói cậu đi hỏi đạo diễn thử xem.
Diệp Niệm Ninh đành phải đi ra hỏi đạo diễn, đạo diễn nhỏ giọng trả lời: "Còn có hai vị khách quý nữa, bây giờ họ đang trên đường đi. Chắc tầm nửa tiếng nữa sẽ tới."
Còn có hai vị khách quý? Cũng không biết là ai nữa.
Trước đây cậu có hỏi Tống Tử Khiêm, nhưng Tổng Tử Khiêm nói còn chưa chốt. Bây giờ đến tận nơi rồi, hỏi Trần Ngư Nhi, Trần Ngư Nhi cũng không biết nốt.
Thật đúng là khiến người ta chờ mong mà!
"Uầy, chương trình này của mấy người đừng nên gọi là 《 Nơi lữ khách dừng chân》 nữa, phải gọi là 《 Kế hoạch biến hình》mới đúng. Nói là đến vùng nông thôn trải nghiệm cuộc sống, mà bây giờ tôi còn chưa đến nơi cũng đã không muốn trải nghiệm rồi."
Một âm thanh quen thuộc vang lên. Diệp Niệm Ninh nghe được âm thanh thì nhíu mày. Cửa gỗ lại mở ra, cậu bỗng cảm thấy "Trời sinh Niệm sao còn sinh Hạc!"