Thanh Hoành cảm thấy sợi dây thần kinh lý trí cuối cùng trong đầu cô vừa đứt “phựt” một tiếng. Cô thoáng thấy khẩu súng trong túi áo Cửu Thiều, chỉ cần cô mở chốt, ngắm bắn và “pằng” một tiếng là máu tươi và não bộ của hắn sẽ văng tứ phía.
Thẩm Dật tiếp tục dụ dỗ cô bằng những lời lẽ ngon ngọt:
– Tình yêu bé bỏng của tôi, cô không biết dùng đến vũ lực đâu. Điều mà cô cần làm bây giờ là quên đi mọi chuyện, rồi sà vào lòng tôi, bởi vì, chúng ta quá ư giống nhau.
Hắn vừa dứt lời thì một họng súng đen kịt đã chĩa thẳng vào trán hắn. Động tác của cô khá thô lỗ, trán hắn hằn lên vệt đỏ.
– Tôi sẽ giết anh!
Không hề do dự, cô mở chốt.
Thanh Hoành nhắm chặt mắt lại, lý trí đã trở lại trong khoảnh khắc cô mở chốt. Cô vẫn hằng tâm niệm phải tìm bằng được Ám Hoa để trả thù, nhưng lúc này, cô không hề thấy vui vẻ.
Người mà cô sắp giết là một người bằng xương bằng thịt, tên Thẩm Dật, chứ không phải biệt hiệu “Ám Hoa” lạnh lùng vô cảm.
Nếu cô bóp cò, cô sẽ giống những tội phạm khác, chôn vùi nửa đời còn lại trong u mê tăm tối.
Lúc mở chốt, cô nghe bụng súng vang lên tiếng đạn trống. Cô kinh ngạc mở mắt, mất chừng ba giây sau cô mới hiểu, liền quay lại nhìn Cửu Thiều.
Anh biết cô sẽ bắn hắn, vì thế anh đã tháo hết đạn ra khỏi khẩu súng.
Anh biết hắn sẽ kích động cô thực hiện những hành vi không thể cứu vãn.
Anh cũng biết nếu cô bắn hắn vỡ sọ ở cự ly gần như thế, cô sẽ hối hận. Thẩm Dật dường như cũng bị bất ngờ vì tình huống này, hắn ngẩn ra một lúc mới bật cười sằng sặc:
– Cô em bé bỏng của tôi, cô vẫn quyết định chọn hắn sao? Ồ, nếu vậy tôi thật sự lo lắng cho tương lai của cô đấy!
Hình Mẫn cuối cùng cũng quay lại, ông xốc hắn lên:
– Tôi mong lát nữa anh vẫn cười được như thế này. Đi theo tôi!
Thẩm Dật ngoan ngoãn đứng lên, bước đi của hắn hơi loạng choạng, được mấy bước, hắn đột ngột vùng thoát khỏi cánh tay Hình Mẫn, lao đến trước mặt Thanh Hoành.
Cô nhìn hắn trân trân, trong lòng trào dâng nỗi sợ hãi và xót xa.
– Tôi nói thật lòng mình nhé… – Hắn thở gấp. – Tôi chưa bao giờ thích cô, vì cô kém thông minh, không theo kịp tư duy của tôi, tôi chỉ muốn chọc cô cho vui thôi.
Hắn vừa dứt lời, Hình Mẫn đã chạy tới, thụi một cú đấm trời giáng vào bụng hắn. Thẩm Dật đau điếng co người lại.
Hình Mẫn lạnh lùng quát:
– Đi mau!
Một lúc sau, Thẩm Dật mới đứng lên được, hắn làu bàu:
– Tôi nói rồi mà, cảnh sát các người thật thô bạo.
Hắn đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại.
– Em yêu, hãy nhớ những gì tôi nói.
Tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi ngoài kia, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy trong không gian.
Thanh Hoành vùi mặt giữa hai tay, ngồi sụp xuống, nghẹn ngào. Vậy là mọi thứ đã kết thúc, nhưng vì sao cô không hề thấy vui?
Không biết bao lâu sau Cửu Thiều mới cúi xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô co rúm trong vòng tay anh. Anh có vẻ lúng túng:
– Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cô bất ngờ đẩy anh ra, lùi lại phía sau:
– Đừng đụng vào tôi…
“Gã đàn ông bên cạnh cô kia, một khi gã không chịu nói, thì cô vĩnh viễn không bao giờ biết được suy nghĩ của gã!”
Nhưng anh biết rõ mọi suy nghĩ của cô, thậm chí anh còn đoán được mọi việc cô định làm. Anh mổ xẻ cô bằng con dao giải phẫu vô hình, cô thậm chí không hề hay biết bản thân đang bị anh phẫu thuật, cô chỉ cảm thấy lưỡi dao lạnh ngắt xoẹt qua người cô, sau đó cô thấy mình đang bị banh ra trên bàn mổ.
Chưa bao giờ cô căm hận cảm giác này đến thế.
Cửu Thiều như người bị thương, anh lo lắng hỏi:
– Tiểu Hoành.
Nhưng cô không còn là kẻ dễ tin và dễ mủi lòng như xưa nữa. Anh thông minh là thế, anh biết vào lúc này thì cần tỏ ra thế nào.
Cô nhìn anh chằm chằm, nhìn mãi cho đến lúc anh trở lại với gương mặt lạnh lùng, vô cảm thường ngày. Anh đứng lên, hơi cụp mắt, khẽ nói:
– Anh biết rồi…
Sau đó, anh quay người và bước về phía khu phố tấp nập với những cửa hàng đồ nướng khói bốc nghi ngút.
Còn cô, cô đi về phía trường quay quảng cáo, cảnh sát đang tiến hành thẩm vấn tại hiện trường. Trác Diễm khoanh tay trước ngực, nụ cười tắt ngấm, cất giọng lạnh lùng:
– Cô là trợ lý mà để người giả mạo Lăng Hàn trà trộn vào đoàn quay phim, tôi sẽ yêu cầu bên pháp chế nói chuyện với cô.
Cô trợ lý của Lăng Hàn không dám ngẩng đầu lên, hết lời xin lỗi:
– Xin lỗi anh, tôi rất xin lỗi. Tôi bị người ta đe dọa nên bất đắc dĩ mới phải…
– Bất đắc dĩ? Ngày mai gọi Lăng Hàn đến đây cho tôi, tôi gia hạn thêm một ngày, nhất định phải quay cho xong quảng cáo.
– Nhưng anh ấy bị thương, đang nằm trong bệnh viện…
– Thế thì bảo anh ta bò từ bệnh viện đến đây! – Trác Diễm đã hết kiên nhẫn. – Các người nên nhớ, tôi đủ bản lĩnh khiến cho các người có muốn cũng không thể ngóc đầu lên ở cái thành phố này!
Đạo diễn đứng bên cạnh đột nhiên bảo:
– Anh Trác, tôi thấy đây là dự án bất động sản kiểu mới, nên chi bằng anh hãy vào vai nhân vật chính trong đoạn phim quảng cáo này. Như thế vừa mới mẻ, gây tiếng vang, vừa đánh bóng thương hiệu. Hơn nữa, anh Diệp Tỉ là cổ đông, cũng là một nhân tài hiếm có, nếu cả hai anh cùng xuất hiện trong clip quảng cáo này, chưa biết chừng lại gặt hái được hiệu ứng bất ngờ cũng nên.
Diệp Tỉ hào hứng:
– Đạo diễn, ông thấy tôi đóng quảng cáo có ổn không?
– Con mắt nghề nghiệp của tôi không sai bao giờ, luận về tướng mạo hay khí chất, Lăng Hàn đều không thể so với anh.
Diệp Tỉ nghe vậy vội túm lấy tay Trác Diễm:
– Thử đi, thử đi mà… Tôi điển trai ngời ngời thế này, không quay quảng cáo thật quá lãng phí, đúng không?
Trác Diễm tránh anh ta như tránh tà:
– Anh thích quay thì đi mà quay, đừng lôi tôi vào.
Nói đoạn, anh ta quay sang nhắc lại với trợ lý của Lăng Hàn:
– Tôi sẽ yêu cầu bên pháp chế đến nói chuyện với cô.
Sự kiện bất ngờ xảy ra tại trường quay trở thành tin tức sốt dẻo đối với khán thính giả, dự án bất động sản mới cũng nhờ vậy mà “hot” theo. Nào là: Minh tinh màn bạc bị xã hội đen bắt cóc, phải vào viện chữa trị; Sát thủ đóng giả diễn viên nổi tiếng trà trộn vào phim trường chờ thời cơ trả thù; Phim quảng cáo phải thay diễn viên chính; Diễn viên mới thay là hai chàng trai trẻ, độc thân, giàu có, đẹp trai vào hàng nhất nhì thành phố.
Diệp Tỉ hướng vào máy quay của phóng viên, gửi một nụ hôn gió:
– Tôi là chàng trai độc thân, đang chờ đợi sự xuất hiện của em.
Trác Diễm, trái lại, mặt mũi như đâm lê, nhưng các nhiếp ảnh gia lại thích phong cách lạnh lùng đó của anh ta, vì thế không ai đòi hỏi anh ta phải làm gì cả.
Một thước phim quảng cáo tử tế bỗng chốc biến thành một vở hài kịch đối với Trác Diễm, nhưng vở hài kịch này lại gặt hái được hiệu quả hết sức bất ngờ. Sau khi dự án được cấp phép và bắt đầu đi vào hoạt động thì lập tức chiếm thị phần đáng nể trong ngành bất động sản, thậm chí vượt mặt cả nhà họ Tạ. Trác Diễm đều đặn gửi email báo cáo tiến độ cho Thanh Hoành. Thi thoảng cô cũng đọc qua, nhưng không mấy hứng thú. Tối hôm đó, sau khi về đến nhà, cô nhận được tin nhắn của Cửu Thiều: “Nếu em cảm thấy chúng mình vẫn có thể gặp nhau để trò chuyện, mong em bớt chút thời gian cho anh.”
Thực ra, người cần thời gian nhất lúc này chính là cô.
Trong đầu cô cứ mãi quẩn quanh câu nói đầy ám ảnh của Thẩm Dật: “Còn gã đàn ông bên cạnh cô kia, một khi gã không chịu nói, thì cô vĩnh viễn không bao giờ biết được suy nghĩ của gã!” Cô không hiểu anh, cũng không nhìn thấu anh.
Rõ ràng, anh đã tìm ra manh mối từ lâu, nhưng vẫn vờ như không biết, anh kiên trì chờ cho đến lúc thích hợp, mới ra đòn chí mạng, khiến đối phương không thể trở tay. Tâm tư sâu xa ấy, nếu anh đem ra đối phó với cô, biết đâu một lúc nào đó cô sẽ chết mà không biết vì sao mình chết! Cô và anh thân mật là thế, lại đều có mối liên hệ mật thiết với vụ án này, vậy mà anh vẫn kiên quyết giấu cô mãi cho đến tận hôm nay.
Cô bắt đầu dao động, bắt đầu sợ hãi trước dự định tương lai của họ.
Thẩm Dật nhìn quanh, cả bốn bức tường đều được ốp đệm cao su chống va đập, những góc có gờ, cạnh đều được bọc dày ba lớp. Họ sợ hắn tự sát, ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn thấy vui vui trong lòng.
Hắn thả lỏng cổ tay bị còng số tám khóa chặt ra sau lưng, giữ mãi tư thế này trong thời gian dài, máu huyết rất khó lưu thông.
Cuối cùng, cánh cửa phòng biệt giam cũng được mở ra, Hình Mẫn bước vào, theo sau là một chàng trai trẻ.
Thẩm Dật mỉm cười chào:
– Chào cảnh sát Hình!
Hình Mẫn ra hiệu cho Trần Thù bước tới tháo khóa còng số tám cho Thẩm Dật.
Thẩm Dật khởi động các khớp tay, rồi hắn chau mày:
– Suýt nữa mất hết cảm giác…
Hình Mẫn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Thẩm Dật, vẻ mặt nghiêm trang:
– Chúng ta bắt đầu thôi!
– Cảnh sát Hình này…
Thẩm Dật dõi mắt ra ngoài cửa sổ, bên dưới là khoảng sân rộng, bên kia là tháp đồng hồ được xây theo kiểu Pháp. Tiếng chuông rộn rã đổ vang sau mỗi giờ, khiến lũ bồ câu trắng giật mình, tung cánh bay lên trời cao.
– Tôi rất thích khung cảnh từ chỗ này nhìn ra ngoài, có điều môi trường ở thành phố này không được trong lành như thành phố Tân, thành phố Tân rất ít khói bụi.
Khóe môi Hình Mẫn khẽ giật, ông nghiêm mặt nói:
– Anh định kể lại đầu đuôi sự việc, hay tôi sẽ hỏi và anh trả lời?
Thẩm Dật dường như không quan tâm đến những gì ông nói:
– Cửu Thiều đâu? Sao anh ta không đến? Định làm người hùng giấu mặt à?
– … Cậu ấy đang viết kiểm điểm.
– Tôi muốn vẽ, có thể đem cho tôi dụng cụ để vẽ không?
Hình Mẫn đưa mắt nhìn hắn.
Thẩm Dật mỉm cười:
– Đừng nổi nóng, giờ này là khoảng thời gian trong ngày tôi dành để vẽ tranh. Nếu ông bằng lòng thỏa mãn sở thích của tôi, tôi cam đoan sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào của ông.
– Nếu tôi không chiều theo ý anh, anh sẽ không chịu nói? Nhưng anh có biết, trên đời này chỉ có người chết mới không chịu nói?
– À, tôi cho rằng ông không nỡ giết tôi đâu, cấp trên của cấp trên của cấp trên… của ông cũng không nỡ giết tôi. Họ cần tôi, và cả bộ não của tôi. Ông có chấp thuận yêu cầu của tôi không?
– Được, chúng ta thỏa thuận vậy nhé!
Hôm sau, Hình Mẫn trở lại phòng biệt giam, người gác cửa báo cáo tình hình của phạm nhân với ông:
– Hắn rất yên tĩnh, ngoài ba bữa cơm, hắn dành toàn bộ thời gian vào việc vẽ tranh.
Hình Mẫn gật đầu, bước vào phòng.
– Tối qua anh ngủ ngon chứ?
Thẩm Dật đang phác họa bằng bút chì, nghe tiếng ông, hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên:
– Đừng làm phiền tôi lúc tôi đang vẽ.
Hình Mẫn không lấy thế làm bực, ông gật đầu, ngồi xuống chờ đợi. Trần Thù có vẻ không quen với phong cách lạ lùng này của ngài Ám Hoa, chàng trai trẻ rất muốn lên tiếng nhưng cố kiềm chế.
Hình Mẫn vỗ vai anh ta:
– Hết sức kiềm chế, hãy học theo…
Ông định nói: “Hãy học theo hắn”, nhưng ý nghĩ vừa lóe lên đã bị ông lập tức dập tắt.
– Không, đừng học theo hắn thì hơn.
Trần Thù nói nhỏ:
– Vậy có nên học theo sếp Tiêu?
Hình Mẫn lắc đầu:
– Phong cách của cậu ấy không hợp với cậu, cũng không hợp với hầu hết mọi người.
Ông không tin vào những thứ họ hay nhắc đến như tâm lý học tội phạm hay logic học. Ông đi lên từ một anh nhân viên quèn, dựa vào quá trình tích lũy kinh nghiệm không ngừng nghỉ, có kinh nghiệm phong phú sẽ nảy sinh trực giác chính xác trong phán đoán. Chưa chắc Cửu Thiều đã thích ứng được với phương pháp làm việc của ông.
Họ ngồi yên lặng chờ đợi hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng, Thẩm Dật cũng gác bút, vươn vai thư giãn, bước tới và ngồi xuống bên ghế đối diện với ông:
– Có thể bắt đầu thời gian thẩm vấn hôm nay rồi chứ?
– Nếu anh không phiền thì chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
Hình Mẫn hắng giọng:
– Anh trở thành Ám Hoa như thế nào?
– Bố tôi là người Nam Âu, bố mẹ tôi yêu nhau rồi kết hôn. Sau đó, cả hai người đều chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Nhưng đó không phải một vụ tai nạn thông thường. Năm mười tám tuổi, tôi sang Đức học dự bị đại học, có người đến tìm và nói cho tôi biết, vì bố mẹ tôi từ chối làm việc cho tổ chức, nên bị sát hại. Bọn họ đe dọa và bắt tôi phải gia nhập.
– Tổ chức?
– Ông không cho rằng những việc tôi làm đều do ngẫu hứng đấy chứ? Tôi không rảnh vậy đâu! Tôi là bộ não của họ, họ cần tôi, vì thế tôi chấp nhận làm những việc có lợi cho cả đôi bên. Lấy ví dụ, vụ đánh bom tập đoàn Tinh Triển năm đó có nguồn cơn sâu xa như sau. Tôi lợi dụng phòng thí nghiệm nghiên cứu phát triển loại thuốc mới của họ, nhưng tiếc là không biết vì sao sau đó các số liệu thí nghiệm của tôi bị lọt ra ngoài. Trong đội ngũ những người làm công tác nghiên cứu phát triển loại thuốc mới của Tinh Triển có kẻ đã lợi dụng một phần các số liệu thí nghiệm của tôi, để đưa vào loại thuốc mới của bọn họ. Kết quả là loại thuốc mới bị phát hiện có chứa chất gây ung thư trong thời gian ngắn.
Ngữ khí của Thẩm Dật hoàn toàn bình tĩnh.
– Và như thế có nghĩa, họ sẽ tiến hành điều tra, rồi sẽ có người phát hiện ra các số liệu thí nghiệm của tôi, vì thế tôi không thể không tạo ra vụ nổ vào dịp tập đoàn tổ chức tiệc liên hoan cuối năm. Mục đích là để hướng sự chú ý của mọi người vào vụ nổ ấy, sẽ chẳng còn ai để ý đến loại thuốc có chứa chất gây ung thư kia nữa.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, bổ sung thêm:
– Chất độc BHN1 tiêm vào người cục trưởng Lăng chính là kết quả bước đầu của quá trình nghiên cứu và bào chế thuốc độc của tôi vào thời gian đó. Sau khi tiêm vào cơ thể, chất độc này sẽ nhanh chóng phá hoại thần kinh của con người, người đó sẽ biến thành xác sống như trong các bộ phim kinh dị ta thường xem. Thú vị không nào?
Đầu bút trong tay Hình Mẫn đột nhiên cắm xuyên qua trang giấy, nhưng ông vẫn cố nín nhịn:
– Anh vừa nói, anh đã gia nhập tổ chức trong thời gian du học ở Đức?
– Khi ấy tôi không hề biết mình sẽ trở thành bộ não của tổ chức. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra năng lực đặc biệt của bản thân. Tôi có thể dẫn dắt, định hướng cảm xúc và suy nghĩ của người khác. Thế là tôi thử nghiệm khả năng đó với cô bạn gái của tôi. Sau đó thì cô ấy đã nhảy từ tầng hai mươi mấy xuống đất, và đến tận lúc chết, cô ấy vẫn nghĩ, chính bản thân cô ấy muốn tự sát.
Hình Mẫn gật đầu:
– Tôi đã đọc hồ sơ về anh, đúng là vào năm anh học dự bị đại học đã có một cô gái nhảy lầu tự tử.
– Nhưng tôi cũng phát hiện ra khuyết điểm của bản thân, khả năng đọc của tôi rất kém. Mặc dù tôi có thể nói lưu loát những từ địa phương rất khó nghe, khó thuộc bằng chính khẩu âm của người bản địa, nhưng nếu chuyển thành văn bản chữ viết thì tôi bó tay. Chính vì thế tôi đã không thể tốt nghiệp đại học, bởi vì tôi không thể vượt qua các kỳ thi và làm khóa luận tốt nghiệp.
Thẩm Dật nhún vai.
– Nhưng dù tôi không lấy được bằng cử nhân thì tổ chức cũng không chê trách tôi, họ chỉ cần bộ não của tôi không sao là được.
Hắn cười tươi với Hình Mẫn:
– Đội trưởng Hình này, ngày trước ông cũng không ưa gì các kỳ thi, đúng không?
Vậy thì đáng ngại lắm đấy, bệnh này có thể di truyền sang thế hệ sau.
Hình Mẫn khẽ mấp máy môi, nhưng ông vẫn kìm chế được:
– Hãy nói về vụ án phanh thây liên hoàn đi, theo tôi được biết, đó là kiệt tác của anh.
Thẩm Dật lắc đầu:
– Ông sai rồi, tôi không liên quan đến vụ án đó.
– Không liên quan?
– Nếu tôi muốn giết người thì hầu như không bao giờ trực tiếp ra tay. Rõ ràng, tôi chỉ cần sử dụng lời nói đã có thể sai khiến người khác làm những việc mà họ hối không kịp, thì hà cớ gì phải vất vả dạy người khác cách phanh thây? Cách làm đó quá ư thô bạo, tàn nhẫn, hoàn toàn không có chút mỹ học nào. Xưa nay tôi không bao giờ thèm ra tay kiểu đó.
Hình Mẫn ngẫm nghĩ một lát, hỏi:
– Vậy thì, do Tần Tấn làm?
Thẩm Dật cười, đáp:
– Anh ta là một người rất thú vị. Anh ta vốn dĩ chỉ là người liên lạc cấp dưới của tôi, vai trò hết sức mờ nhạt, nhưng lại cố tình mô phỏng cách làm của tôi, dạy gã quản đốc phân xưởng cơ điện đó làm ra cái việc này. Vì thế, tôi mới gửi thư cảnh báo cho cô Chử và cô ấy đã không khiến tôi phải thất vọng. Cô ấy làm rất tốt.
– Cách nói này của anh khiến tôi không thể tin những gì anh nói.
– Vì sao không? Nếu tôi làm, tôi chẳng ngại gì mà không nhận, nhưng nếu không phải do tôi thì cớ gì tôi phải nhận.
– Vụ án đó đã lấy đi mạng sống của hai con người, trong đó có một cô bé mới học cấp hai!
– Can hệ gì đến tôi?
Hình Mẫn trầm ngâm hồi lâu, sau đó, ông mới hỏi câu tiếp theo:
– Chính Tần Tấn để lại mật mã bằng chữ số tại hiện trường?
– Là tôi để lại. Tôi xuất hiện để thu dọn tàn cuộc cho bọn họ. Gã quản đốc phân xưởng cưa điện thậm chí còn quên cả việc phải xóa dấu vân tay, ông thấy hắn có đần không?
Thẩm Dật ngó tháp đồng hồ bên ngoài cửa sổ, quyết định tiễn khách:
– Cảnh sát Hình này, hôm nay ông đã hỏi khá nhiều rồi, bây giờ đã đến thời gian riêng tư của tôi, mời ông ngày mai lại đến.
Hình Mẫn lẳng lặng đứng lên, ông thấy hắn lại đứng sau giá vẽ, chuyên tâm vào tác phẩm hội họa của mình. Cằm hắn dán cao dán, những vết thâm tím trên mặt vẫn chưa tan hết, trông hắn thật buồn cười. Nhưng ông không sao cười nổi, phong thái của hắn cao ngạo hệt như một vị vua, cho dù hắn đang là một tù nhân nguy hiểm.
Họ đi ngang qua khoảng sân ở cổng sau, đàn bồ câu trắng đang thong dong tản bộ trên sân.
Trần Thù rút trong túi ra một túi bánh, bẻ vụn và ném cho đàn bồ câu, bọn chúng đập cánh rộn ràng, mổ bánh ríu rít.
– Đội trưởng, gã Ám Hoa đó có rất nhiều thói quen lạ lùng.
– Bởi vì hắn chính là Ám Hoa.
Hình Mẫn trả lời mà như không. Kết cục của Thẩm Dật rất có thể là tù chung thân, bây giờ mới chỉ là bắt đầu.
– Tôi lại đến rồi đây.
Hôm nay là ngày thứ ba, Hình Mẫn có mặt tại phòng biệt giam đúng giờ quy định. Thẩm Dật đặt cọ vẽ và đĩa màu nước xuống, ngẩng lên, tươi cười chào Hình Mẫn.
Hình Mẫn đi ra sau lưng hắn và thấy bức vẽ của hắn thật kỳ quặc, ông không nhìn ra đó là thứ gì, chỉ thấy những mảng màu đột phá, bất ngờ. Ông bắt đầu cuộc chuyện bằng sở thích của hắn:
– Sao anh thích vẽ tranh đến thế?
Thẩm Dật kéo ghế, ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ hình vuông:
– Việc này không liên quan đến nội dung điều tra của ông thì phải? Hay là bỗng dưng ông nổi hứng muốn tìm hiểu về tôi?
– Muốn tìm hiểu thêm về anh cũng tốt chứ sao.
Thẩm Dật “ừm” một tiếng, tiếp tục cười, đáp:
– Bởi vì tôi thuộc tuýp điển hình của những người ghi nhớ bằng hình ảnh. Trong đầu tôi chất chứa vô số hình ảnh, nên tôi phải tìm cách chuyển chúng ra bên ngoài, bằng không đầu tôi sẽ nổ tung mất. Đội trưởng, ông thuộc tuýp điển hình của những người ghi nhớ bằng con chữ thì phải. Mặc dù khả năng ghi nhớ chữ viết của ông không mấy đáng nể.
Hình Mẫn xem như không nghe thấy câu nói khích bác của hắn, ông tiếp tục:
– Chúng ta hãy tiếp tục câu hỏi hôm qua. Anh bảo anh chỉ xuất hiện để thu dọn tàn cuộc trong vụ án phanh thây đó?
– Đúng vậy. Tôi đã xóa sạch dấu vân tay ở hiện trường, sau đó bôi máu lên các thiết bị trong xưởng cưa điện. Tôi thật lòng muốn dẫn đường cho các vị.
Hình Mẫn cố kìm chế cảm xúc để ghi chép lại toàn bộ lời khai. Ông từng gặp rất nhiều loại tội phạm, nhưng chưa có tội phạm nào khiến huyết áp và hoóc môn tuyến thượng thận của ông liên tục tăng cao như tên tội phạm này.
– Theo thứ tự thời gian, câu hỏi tiếp theo sẽ là về vụ nổ tàu Đông Thái Bình Dương.
– Vụ đó thực ra chẳng có gì để nói.
– Dù không có gì cũng phiền anh bớt chút thời gian tường thuật lại rõ ràng.
Thẩm Dật xòe bàn tay ra, diễn vẻ vô tội:
– Lúc đó, tôi bắt đầu nảy sinh hứng thú với cô Chử. Ông không biết cô ấy đã dắt mũi bác sĩ điều trị tâm lý cho mình thế nào đâu. Nhân đây cũng xin góp ý thế này, tố chất của bác sĩ tâm lý trong ngành các ông quá kém cỏi, thậm chí còn không bằng một tay bác sĩ tâm lý nửa mùa Tiêu Cửu Thiều. Tôi thành thật đề nghị đội trưởng hãy đề đạt vấn đề này lên cấp trên trong bản báo cáo của ông. Nếu tình trạng này còn tiếp diễn, chẳng may một ngày nào đó cảnh sát các ông cần đến sự hỗ trợ, tư vấn về tâm sinh lý, nhưng lại không tìm được bác sĩ tâm lý giỏi chuyên môn thì sẽ là mầm họa cho nhân dân đó.
– … – Hình Mẫn nhẫn nhịn, hỏi tiếp: – Sau đó thì sao?
Thẩm Dật tỏ vẻ bất bình:
– Ông không ghi lại kiến nghị vừa rồi của tôi sao? Rồi ông sẽ quên mất đó!
– Chúng tôi có camera theo dõi, không để lọt bất cứ điều gì.
Hình Mẫn ra hiệu cho hắn nhìn lên camera treo ở góc tường.
– Cái này không phải chỉ để trưng bày thôi đâu.
Thẩm Dật khoanh tay trước ngực, mỉm cười, nói:
– Được thôi. Thế là tôi đặt một nửa số phòng trên tàu Đông Thái Bình Dương. Vì sao tôi chọn con tàu đó ư? Là vì công ty du lịch quản lý con tàu thuộc sở hữu của nhà họ Tạ. Cô Chử sẽ nhanh chóng nhận được tin tức về những hoạt động bất thường của phía cảnh sát. Đồng thời, tôi cũng truyền tin cho Tần Tấn, ra lệnh cho anh ta cung cấp ám hiệu cho cô Chử. Nhưng tôi không ngờ anh ta lại tạo ra thứ ám hiệu quá mức ngu xuẩn, là sự xuất hiện của cảnh sát phòng chống bạo động trên đường. Cô Chử chỉ cần hỏi người khác về thông tin này thì lời nói dối của anh ta sẽ bị lật tẩy.
Tôi chỉ chuyển tiền đặt cọc cho một số phòng trên tàu. Tôi chia nhỏ thành mười món, chuyển khoản qua ngân hàng, nhưng là ở một thành phố khác. Vì thế, nếu các vị muốn kiểm tra camera quay lại các giao dịch tại quầy giao dịch của ngân hàng, các vị sẽ phải kiểm tra trên phạm vi toàn quốc. Tôi đã dùng số điện thoại di động của Tô Quỳ để đặt chỗ, vì hồi du học bên Đức, tôi từng là bạn học của em gái cô ta. Đồng thời, tôi cố ý bỏ tập tài liệu Những điều hành khách đi tàu Đông Thái Bình Dương cần biết vào xe của Tô Tường, chị gái cô ấy nhanh chóng đọc được và đặt phòng VIP trên tàu. Nhưng giả như Tô Quỳ không hứng thú với chuyến đi ấy thì cũng không sao, tôi sẽ thay bằng người khác.
Hình Mẫn cúi xuống ghi chép, được một lát, ông nhắc hắn:
– Còn gì nữa?
– Tôi tìm được một tàu đánh cá chui, và nhanh chóng phát hiện ra hòn đảo hoang nằm ở vị trí rất đẹp, tôi còn sắp xếp sẵn mọi thứ trên đảo. Hòn đảo ấy hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của tôi, có chất độc, nhưng không có thú hoang hay rắn độc, khuyết điểm duy nhất là trên đảo không có cây Mao địa hoàng, vì thế tôi buộc phải trồng một ít trên đảo. Nhưng vì chất đất không phù hợp, Mao địa hoàng tôi trồng đều khô héo hết. – Thẩm Dật thở dài: – Đây có lẽ là sai lầm duy nhất của tôi.
– Đôi lúc anh cũng thật khiêm tốn.
Thẩm Dật chống cằm:
– Sau mỗi lần hành động, tôi luôn tổng kết, rút ra bài học, và không ngừng sửa chữa, cải thiện, đó là tố chất nghề nghiệp.
– Vậy anh đưa cả bốn người cậu lên tàu là xuất phát từ toan tính thế nào?
– Đội trưởng, ông sai rồi. – Thẩm Dật tươi cười chữa lại. – Ông quên bà ngoại tôi từng nói, lúc đầu, tôi muốn đưa toàn thể gia đình lên tàu đi du lịch, không phải chỉ có bốn ông cậu? Ý đồ của tôi rất đơn giản, tôi thấy bọn họ có sống thêm nữa cũng chẳng để làm gì, chỉ tổ thải ra nhiều cacbonic và rác thải cho thành phố mà thôi. Tất nhiên, nếu ông muốn nói tôi làm thế để chứng minh mình là người bị hại trong tai nạn trên biển đó thì cũng được.
Hình Mẫn điềm tĩnh hỏi:
– Ồ, anh làm vậy vì điều gì? Vì họ từng cấm cản cuộc hôn nhân của bố mẹ anh?
– Đúng là bọn họ đã cướp sạch phần lớn tài sản của bố mẹ tôi, nhưng đó không phải lý do tôi làm vậy. Khi nãy tôi nói rồi, tôi thấy bọn họ có sống thêm nữa cũng chẳng ích gì, chi bằng chết đi để trợ giúp tôi.
– … Câu hỏi tiếp theo, vụ Tô Quỳ bị sát thương có liên quan đến anh không?