Cô không thể bán đứng Nhã Ca nếu cô còn muốn nghe kể chuyện nữa.
– Anh ghé tai lại đây, em nói cho nghe. – Cô thì thào vào tai anh: – Cô ấy hỏi chúng ta đã tiến hành đến đâu rồi? Em trả lời, những gì có thể làm đều làm cả rồi, em còn khen anh rất giỏi về khoản đó.
Anh nhìn cô, nâng mặt cô lên:
– Em nghĩ anh dễ bị lừa thế sao?
– Anh buông tay và nói tiếp:
– Nhưng niệm tình em nhận xét chuẩn xác về khoản đó, nên tha cho em lần này.
Khóe môi Thanh Hoành giật giật, thì ra đàn ông đều thích được khen ngợi về khoản đó, ngay cả người siêu lý trí như Cửu Thiều cũng không ngoại lệ.
Họ đợi mãi mới đến giờ qua cửa kiểm soát để lên máy bay.
Bây giờ Thẩm Dật đã trở thành đối tượng theo dõi và giám sát trọng điểm, nên anh ta phải ngồi giữa Hình Mẫn và Tần Tấn. Thanh Hoành ngồi hàng ghế sau, cô cứ ngó ngang ngó dọc, không chịu yên vị. Cửu Thiều bật đèn chiếu sáng, chăm chú đọc sách, nhưng được một lúc thì không chịu nổi cô:
– Em sao thế?
– Hành khách đông quá, chỗ ngồi… chật chội, em không quen.
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô phải ngồi ở khoang phổ thông. Thực ra, trước lúc lên máy bay vẫn có thể làm thủ tục đổi sang hạng ghế thương gia, nhưng cô không muốn thể hiện lối sống sang chảnh kiểu cậu ấm cô chiêu trước mặt Hình Mẫn và mọi người. Cửu Thiều tắt đèn chiếu sáng, vòng tay ôm eo cô, nói khẽ:
– Dựa vào người anh, nhắm mắt ngủ một giấc là tới.
Thanh Hoành dựa vào vai anh, chỉ cần mở mắt là thấy rõ mấy vết sẹo nhỏ trên cổ anh, cô khẽ mỉm cười, cảm giác thật ngọt ngào!
Họ qua cửa kiểm soát, Thẩm Dật gọi một cuộc điện thoại, rồi quay lại bảo:
– Người đến đón chúng ta đang chờ bên ngoài.
Tài xế đến đón vừa trông thấy Thẩm Dật thì lập tức xuống xe, chào:
– Cậu chủ!
Thẩm Dật tươi cười giới thiệu:
– Đây là bác Vương, bác ấy làm việc cho gia đình chúng tôi nhiều năm rồi, thân thiết như người nhà. Còn đây là mấy người bạn của cháu.
Bác Vương niềm nở mở cửa xe mời khách:
– Mời các vị lên xe. Cậu chủ, ông biết cậu về nên dặn tôi nhắn với cậu, mời cậu về nhà ăn cơm.
Thẩm Dật cười, bảo:
– Vâng, lâu rồi cháu cũng chưa được ăn bữa cơm nào với ông ngoại.
Anh ta giới thiệu sơ lược bối cảnh gia đình mình. Ông ngoại anh ta là người nắm quyền quyết định trong nhà, năm xưa họ phất lên nhờ sản xuất, kinh doanh xi măng và gang thép. Tuy kinh tế hiện nay yếu kém, thị trường biến động, nhưng gia đình họ vẫn còn cả khối tài sản khổng lồ. Có lẽ vì ông ngoại của anh ta quá tài ba, lỗi lạc, nên thế hệ con cháu không ai xuất sắc, đều sống nhờ vào gia sản là chính.
Tần Tấn ghé lại hỏi:
– Nhà anh có chị gái hay em gái nào không?
Thanh Hoành che miệng, cố nhịn cười.
Thẩm Dật tỏ vẻ kinh ngạc, đáp:
– Tôi có hai người chị họ, sao nào?
– Hơn anh nhiều tuổi không?
– Chúng tôi sinh cùng năm, chỉ cách nhau vài tháng.
– Anh thấy tôi thế nào? Tôi bằng lòng ở rể.
Nhã Ca ho hắng:
– Đủ rồi đấy, trò đùa của cậu nhạt nhẽo quá!
Do dự một lát, Thẩm Dật đáp:
– Tôi thì không vấn đề gì… Nhưng họ đều đã có chồng có con. Ở vùng này phụ nữ thường lấy chồng từ rất sớm.
Nhã Ca ngạc nhiên hỏi:
– Thế sao anh chưa kết hôn? Anh vừa đẹp trai lại phóng khoáng, dễ chịu.
Thẩm Dật mỉm cười:
– So với họ, tôi là kẻ bất tài vô dụng, bỏ dở đại học, lại không có việc làm ổn định. Tôi nghĩ không mấy người muốn lấy tôi đâu. Huống hồ, tôi đây đốt đèn mới tìm được người ưng ý thì cô ấy có bạn trai mất rồi.
Anh ta quay sang Thanh Hoành, hỏi:
– Cô thấy có phải không?
Thanh Hoành suýt nghẹn.
Nhà Thẩm Dật ở vùng ngoại ô, xung quanh là công viên rộng lớn vừa mới đưa vào khai thác du lịch, nền trời xanh trong, không khí trong lành, thoáng đãng.
– Đây là nơi tôi sinh sống.
Thẩm Dật xuống xe, đưa họ đi qua bậc thang dẫn vào khu nhà.
– Bố mẹ tôi để lại cho tôi căn nhà này. Ông ngoại tôi ở khu nhà phía trước. Hay là mọi người đến chỗ ông ngoại dùng bữa cùng tôi luôn?
Hình Mẫn đáp:
– Không làm phiền gia đình anh đoàn tụ, chúng tôi ở đây chờ anh cũng được.
Thẩm Dật cũng không nài ép, anh ta mở cửa chính đưa họ vào nhà.
– Tầng trên tầng dưới đều có phòng nghỉ dành cho khách. Nhưng số lượng phòng không nhiều, mọi người tự chia nhau vậy. Phòng bên phải trên tầng hai là phòng ngủ của tôi.
Thẩm Dật vừa đi khỏi, Hình Mẫn lập tức rút trong túi ra mấy bộ găng tay, chia cho mọi người:
– Chúng ta không có nhiều thời gian, phải xong trong vòng một tiếng, hãy bắt đầu từ tầng hai.
Thanh Hoành biết họ muốn lục soát toàn bộ căn nhà nhân lúc Thẩm Dật đi vắng, vì thế cô ngoan ngoãn tránh sang bên, nhường đường cho họ.
– Cần tôi giúp gì không?
Hình Mẫn nhìn cô:
– Cô đứng ngoài canh gác, nếu thấy Thẩm Dật về thì báo cho chúng tôi.
Thanh Hoành giận bản thân vì trót hỏi câu đó, bỗng dưng phải làm chân gác cửa. Lúc ra ngoài cửa cô ngoái đầu nhìn lại thì thấy Hình Mẫn đang cầm một sợi dây thép cong cong, móc vào ổ khóa phòng ngủ tầng hai, xoay qua xoay lại một lát thì cánh cửa mở ra.
Cô đi dạo một vòng quanh vườn hoa nhỏ. Sống một mình trong căn nhà rộng lớn, vậy mà Thẩm Dật vẫn chăm chỉ chăm sóc vườn hoa, anh ta trồng khá nhiều loại hoa trong vườn. Thanh Hoành ngoảnh đầu nhìn và bắt gặp khung cửa sổ mở rộng dưới giàn hoa tử đằng. Có lẽ trước khi ra ngoài, Thẩm Dật quên khóa cửa. Nhưng loài thường xuân chằng chịt trên tường đã giúp che đi phân nửa, nên dù mưa to gió lớn cũng không sợ bị hắt vào phòng.
Ngẫm ngợi một lát, cô quyết định đến gần khung cửa. Cô kiễng chân ngó vào trong, chỉ thấy tối thui, cố gắng lắm mới nhìn thấy thứ ánh sáng màu xanh leo lét phát ra từ chiếc bình thủy tinh đặt trên giá. Trí tưởng tượng của cô được dịp trỗi dậy, cô lập tức nhớ đến cảnh tượng rùng rợn trong bộ phim Tử thần vùng Texas.
Thanh Hoành quay lại cửa chính, cô dễ dàng tìm ra căn phòng có cửa sổ mở rộng, trông ra vườn hoa. Căn phòng nằm dưới cầu thang, hình như là một phòng chứa đồ. Cô vặn nắm cửa, nhưng cửa đã bị khóa. Cô vội chạy lên tầng hai, thấy mọi người đang lục soát phòng của Thẩm Dật.
Phòng của Thẩm Dật không có “họ” với gọn gàng, ngăn nắp, các bản vẽ nháp nhét đầy thùng rác, rơi bừa trên nền nhà. Cửu Thiều cúi xuống mở từng bản vẽ ra xem, xem xong vo viên đặt lại chỗ cũ.
Thanh Hoành gõ cửa, Hình Mẫn không buồn quay đầu lại, hỏi:
– Cô đang gác kia mà!
– Tôi đứng từ ngoài nhìn qua cửa sổ vào phòng chứa đồ ở tầng dưới, thấy trong mấy chiếc bình thủy tinh đặt trên giá có vật gì đó hình cầu.
Hình Mẫn đứng lên, ra hiệu cho Cửu Thiều:
– Chúng ta xuống xem thử.
Tần Tấn và Nhã Ca ở lại, tiếp tục phần việc dang dở. Tần Tấn mở ngăn kéo thứ ba dưới bàn đọc sách, và lôi ra mấy hộp màu vẽ:
– Anh ta đúng là tay cuồng vẽ, trong phòng toàn giấy vẽ và các dụng cụ vẽ.
Thanh Hoành theo họ xuống tầng dưới, cô chỉ vào cánh cửa căn phòng dưới cầu thang:
– Ở đây.
Hình Mẫn ngồi xuống, lôi sợi dây thép ra móc thử, lát sau, ông đứng lên, bảo:
– Không biết có phải khóa cửa kiểu cổ hay không mà không mở được.
Cửu Thiều cúi xuống xem xét một hồi, bảo:
– Để tôi thử xem.
Hình Mẫn chưa kịp đưa dây thép cho anh đã thấy anh lùi lại vài bước, đạp thẳng vào cánh cửa, cú đạp vừa nhanh, mạnh, dứt khoát khiến cánh cửa phòng chứa đồ vốn đã xộc xệch kêu răng rắc, khóa cửa nảy lên, long ra.
Cửu Thiều thản nhiên bảo:
– Xong rồi đó.
Thanh Hoành lo lắng lát nữa Thẩm Dật quay về mà nhìn thấy cảnh này, không biết phải giải thích với anh ta thế nào.
Hình Mẫn thở hắt ra, xung phong vào trước. Ông thấy trên giá đỡ kê sát tường quả nhiên có một dãy bình thủy tinh, trong mỗi bình đều chứa một cặp vật gì đó hình cầu. Hình Mẫn nhấc bình thủy tinh lên xem xét và tỏ vẻ nghi hoặc:
– Đây là nhãn cầu? Những con mắt màu xanh lam? Người nước ngoài à?
Thanh Hoành lại gần và nhận ra có điều gì đó không ổn, đúng là những cặp mắt ấy đang nhìn cô chằm chằm, nhưng dù công nghệ chế tạo có cao siêu, tài tình đến đâu, cô vẫn nhận ra ngay đó là những cặp mắt giả. Vậy là cô đã khiến tốc độ điều tra của họ phải ngừng giữa chừng chỉ vì mấy đôi mắt nhân tạo, và còn phá hỏng cả cửa nhà người ta…
Cửu Thiều kéo tấm vải màu trắng phủ trên chiếc hòm làm từ gỗ long não, mở ra thì thấy trong hòm nhét đầy tay và chân người. Anh ngập ngừng một lát, lại mở chiếc hòm thứ hai, bên trong là một vài chiếc đầu lâu nhân tạo, gương mặt giống hệt người thường.
– Thì ra là búp bê ghép hình.
Anh cúi xuống, chọn ra hai đoạn tay người, lắp chúng lại với nhau, các khớp xương được chế tạo rất tinh vi, linh hoạt giống như tay người thật.
– Không có gì đặc biệt ở đây cả, chỉ là mô hình người đồ chơi được chế tạo phỏng theo chiều cao thực của con người thôi.
Nhìn những chiếc đầu lâu và các đoạn tay, chân người trong hòm gỗ, Hình Mẫn hình dung ra cảnh tượng của vụ án cắt rời thi thể người bằng cưa điện:
– Cậu đánh giá thế nào về sở thích này của anh ta? Liệu có phải anh ta mắc chứng tự kỷ không?
Cửu Thiều đáp:
– Có lẽ có, nhưng hầu như không thể nhìn ra.
– Theo cậu khả năng anh ta là Ám Hoa chiếm bao nhiêu nhiêu phần trăm?
– Rất khó nói.
Cửu Thiều xếp hai hòm gỗ về vị trí ban đầu, cẩn thận phủ vải trắng lên, và không quên tạo nếp gấp ở mép vải như lúc đầu.
Thanh Hoành lẳng lặng lẻn ra ngoài ngắm phong cảnh, còn họ nhanh chóng lên tầng hai tiếp tục công việc dang dở lúc trước.
Khoảng nửa giờ sau, Thanh Hoành trông thấy Thẩm Dật trên con đường nhựa phía trước, dáng đi của anh ta rất đặc biệt, nhanh và nhẹ hơn người khác rất nhiều. Thanh Hoành vội báo tin cho đồng đội. Hình Mẫn nhắn lại: “Giữ chân cậu ta thêm năm phút, chúng tôi phải sắp xếp lại căn phòng như nguyên trạng.”
Thanh Hoành đánh liều ra đón Thẩm Dật:
– Anh về nhanh thế à?
Thẩm Dật mỉm cười:
– Chỉ ăn cơm thôi mà, vả lại lúc trên máy bay tôi đã ăn rồi, nên chỉ đến trò chuyện với ông ngoại một lát.
Thanh Hoành vội chặn anh ta lại:
– Này, ông ngoại anh là người thế nào?
– Nóng nảy, khó tính, thủ cựu, hay hoài cổ, chắc là hồi trẻ ông rất hấp dẫn. Bà ngoại tôi là con nhà trâm anh thế phiệt, hồi ông cưới bà, ông vẫn còn nghèo, học hành cũng không đến nơi đến chốn.
– Thế… ông ngoại anh có la mắng anh về cái chết của mấy người cậu không?
Khóe môi Thẩm Dật cong cong:
– Cô thật lòng muốn biết câu trả lời, hay chỉ muốn kéo dài thời gian?
Thanh Hoành cứng họng, lẽ ra cô phải viện ra mọi lý do để bao biện cho hành động của mình, nhưng quả thật cô đã hết cách.
– Tôi đã nói với các vị từ lâu, tôi không phải gã đần, làm gì có chuyện tôi không nhận ra điều gì đó. Thôi được, cô nói đi, tôi nên chờ thêm bao lâu? Năm phút đủ không?
– … Đủ.
Cô ngượng ngùng im lặng, một lát, lại hỏi:
– Anh không tức giận thật sao?
– Tất nhiên, vì sao phải tức giận?
– Anh ta cười.
– Lần trước tôi bị nghi ngờ là thủ phạm gây sát thương cho cô Tô Quỳ, nhưng sau đó mọi chuyện đã được làm sáng tỏ đấy thôi.
Họ chờ đủ năm phút mới vào nhà.
Người trong nhà đã hoàn tất công việc, họ đang chia nhau mỗi người đứng một góc trong phòng khách, chiêm ngưỡng những bức tranh treo trên tường. Từ lâu, các bức tranh sơn dầu của Thẩm Dật đã tạo cho Thanh Hoành cảm giác quái dị, lạ thường, và giờ khi chúng được bồi biểu chỉn chu, đóng khung và treo lên tường nhà trong phòng khách, cảm giác kỳ dị, quái đản ấy càng trở nên rõ nét hơn. Tranh sơn dầu của anh ta tạo ảo giác xuyên thấu và gam màu rất kỳ lạ.
Thẩm Dật chào Hình Mẫn và mọi người bằng vẻ mặt hoàn toàn bình thường, nhưng lúc quay người lại, anh ta thoáng sững sờ khi nhìn thấy cánh cửa phòng chứa đồ.
Thanh Hoành đành giơ đầu chịu tội:
– Xin lỗi anh, chính tôi làm hỏng khóa, tôi sẽ trả tiền sửa cửa.
Thẩm Dật xua tay:
– Không sao, dù sao nó cũng cũ rồi.
Anh ta vào phòng, kéo hòm gỗ ra, lật tấm vải phủ màu trắng, thận trọng, nâng niu nhặt từng mảnh ghép ra ngoài. Một lát sau, từng đoạn tay, chân, đầu lâu hình người bày đầy trên nền đất, giống hệt hiện trường vụ án phanh thây.
Tần Tấn chứng kiến anh ta lắp ráp từng bộ phận cơ thể người bằng ánh mắt kinh khiếp, rùng rợn.
Thẩm Dật mỉm cười, nói:
– Đây là trò chơi hồi nhỏ của tôi. Bố mẹ tôi mất sớm… trong một tai nạn đột ngột. Tôi không có bạn chơi, đám búp bê này chính là những người bạn ấu thơ của tôi.
Lắp ghép xong một mô hình cao chừng hơn một mét rưỡi, anh ta liền nhấc lên cho mọi người cùng nhìn:
– Rất tinh xảo, sống động đúng không?
Nhã Ca nuốt nước bọt, đáp:
– Đúng… đúng là rất giống người thật. Các khớp của nó còn có thể cử động nữa.
Thanh Hoành và Cửu Thiều âm thầm chạm mắt, cô muốn nói với anh: “Xét ở góc nào Thẩm Dật cũng đều không giống Ám Hoa. Anh ta chỉ là một người không có tuổi ấu thơ trọn vẹn mà thôi.”
Cửu Thiều gật đầu: “Anh biết tình mẫu tử đang dâng trào trong em, nhưng xin em hãy nhìn vào thực tế, anh ta hơn em bốn, năm tuổi, nên không cần một bà mẹ trẻ đâu.”
Thanh Hoành có cảm giác máu lại xông lên não:
– Anh…
– Thực ra, tuổi thơ của anh cũng không trọn vẹn…
– Đó là vì tính tình dị hợm của anh. Vì anh coi thường những người bạn kém thông minh hơn mình nên không ai muốn chơi với anh.
– Anh cũng không muốn chơi với họ.
– Cửu Thiều ngẩng lên nhìn cô, hàng mi dài rập rờn như cánh bướm.
– Nhưng mà…
Thanh Hoành nín thở chờ đợi, nhưng anh không chịu nói tiếp. Cô chờ mãi không thấy động tĩnh gì, bèn giục:
– Nhưng mà sao?
Anh nhìn cô một lúc mới đáp:
– Mười giờ tối nay đến phòng anh, anh sẽ nói cho em nghe.
Chiều muộn hôm ấy, ông ngoại của Thẩm Dật chống gậy tới thăm cháu.
Họ đang phân công nhau chuẩn bị bữa tối. Hình Mẫn không thạo việc bếp núc, Thanh Hoành hoàn toàn hiểu được, vì ông có một người vợ hiền thục, đảm đang, nấu ăn rất ngon, ông chẳng cần động chân động tay. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là, Cửu Thiều nấu ăn rất khá.
Món bò bít tết của anh bên ngoài chín vàng, bên trong bảy phần chín ba phần tái, hoàn hảo không chê vào đâu được. Nhã Ca nếm thử một miếng, kinh ngạc:
– Tiểu Hoành à, cậu thật có phúc, món này tớ cho mười điểm.
Thanh Hoành vội quay ra ngồi đối diện với anh:
– Có việc gì anh làm rất tệ không?
Người ta vẫn nói ông trời vốn rất công bằng, nếu đã phú cho một người tài năng thiên bẩm về mặt này thì sẽ khiến họ khiếm khuyết ở mặt khác.
Cửu Thiều chau mày ngẫm ngợi một lúc, đáp:
– Yêu đương?
Thanh Hoành chưa kịp đáp lại, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Thẩm Dật đứng lên ra mở cửa và cung kính chào:
– Ông ngoại!
Ông Thẩm chống gậy bước vào, trông thấy họ chỉ hỏi một câu:
– Bạn cháu à? Sao không mời đến nhà ông ăn cơm?
– Cháu định ngày mai đưa họ sang bên ông. Ông đến đúng bữa, hay là ông ở lại ăn cùng chúng cháu?
– Ông sẽ đến chỗ bà Lâm ăn tối. Lát nữa mấy bà cô và mấy đứa chị họ có hỏi cháu thì đừng nói gì cả, không chúng lại nhặng xị lên.
Ông Thẩm nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại chỗ Thanh Hoành, ông nhấc gậy lên chỉ về phía cô.
– Cháu thích cô ấy phỏng? Chân thì nhỏ, mông thì bé, trông có vẻ không mắn cho lắm.
Bốn chữ “không mắn cho lắm” cứ đảo vòng vòng trong đầu Thanh Hoành.
Thẩm Dật vội chữa:
– Dạ không phải, họ đều là bạn cháu.
– Cháu nên tìm cô nào mắn đẻ một chút, sinh cho nhà chúng ta thêm vài đứa cháu.
Ông Thẩm vỗ vai cháu trai, rồi quay người bước đi.
Nụ cười thấp thoáng trên môi Cửu Thiều, anh khẽ nói:
– Đừng lo, nhà anh không cần em đẻ nhiều em bé đâu.
Tất nhiên, nếu đó là sở thích của em thì lại là chuyện khác.
Thanh Hoành muốn đạp vào ghế của Cửu Thiều, nhưng vì ở vị trí này, nếu đạp ghế sẽ không đủ thể hiện sự tức giận của cô, vì thế cô đạp vào đầu gối anh.
Nhưng anh đã nhanh tay tóm được cổ chân cô. Sắc mặt cô biến đổi lạ thường, lúc tím lúc tái, đủ mọi sắc thái. Có đánh chết cô cũng không tin anh lại làm ra cái trò này. Hơn nữa, bàn tay của anh không chịu yên phận, sau khi tóm được cổ chân cô thì nó bắt đầu vươn lên trên.
Thanh Hoành nghiến răng đe dọa:
– Anh có bỏ tay ra không?
Cửu Thiều thả tay, tiếp tục bình thản ăn uống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù quan hệ giữa họ đã ở mức thân mật hơn thế, nhưng Thanh Hoành vẫn cảm thấy mất tự nhiên. Cô cắm đầu và cơm, Nhã Ca thấy thế, lo lắng hỏi:
– Tiểu Hoành, không sao chứ?
– … Không sao.
Cô không sao, cô chỉ vỡ mạch máu mà thôi.
Ngay sau đó bát cơm của cô xuất hiện món ngon. Cửu Thiều nói:
– Nếm thử tay nghề của anh đi.
Thanh Hoành cắn thử một miếng. Xưa nay, cô không phải người kén ăn, cô chỉ cần được ăn no. Nhưng bây giờ, cô buộc lòng phải thừa nhận, nếu ăn quen các món Cửu Thiều nấu, chắc chắn cô không thể nuốt được đồ ăn ở nhà ăn cơ quan và đồ ăn nhanh ngoài hàng, vì những thứ đó sẽ trở nên rất khó nuốt.
– Không phải anh biết nấu ăn sau khi sang Đức đâu.
– Cửu Thiều vừa gắp thức ăn cho cô vừa nói. – Từ hồi học trung học anh đã biết nấu ăn rồi. Nhưng tất nhiên, sau khi từ Đức trở về, anh biết nấu thêm món Tây.
– … Bố mẹ anh trước kia không ăn cơm nhà sao?
– Mẹ anh không biết nấu ăn, bà ấy thậm chí còn nhầm giữa muối và đường. Bố anh thì bận. – Cửu Thiều mỉm cười, tiếp tục: – Vì thế, anh rất muốn được nấu ăn cho người mình yêu mỗi ngày.
– …
Dù biết anh đang cố gắng lấy lòng cô, nhưng Thanh Hoành không nỡ lật tẩy anh. Vì thái độ của anh rất đỗi chân thành, những lời anh nói khiến cô thấy thương anh, và thấy bản thân thật tệ. Cô ôm đầu, thở dài.
Nhà Thẩm Dật nằm ở vùng ngoại thành, quanh đây không có khu vui chơi giải trí nào cả, vả lại cả ngày trời lênh đênh tàu xe khiến mọi người mệt lử, nên tất cả đều về phòng nghỉ sớm.
Thanh Hoành chung phòng với Nhã Ca. Vừa vào phòng, Nhã Ca liền thực hiện bài tập nâng người gập bụng hai trăm lần. Thanh Hoành ngồi khoanh tròn trên giường, bất giác nói:
– Làm cảnh sát điều tra như các cậu thật vất vả.
Nhã Ca vẫn dư sức tiếp chuyện cô:
– Cậu có biết mấy hôm nay tớ đã giảm mức độ luyện tập xuống chỉ còn một nửa so với bình thường không? Tớ phải duy trì kỷ lục trong tổ cảnh sát nữ.
Buồn chán, Thanh Hoành bật di động và chơi game. Cô đang chơi thì màn hình hiện ra tin nhắn của Cửu Thiều: “Xuống đây!”
Cô định nhắn tin từ chối thì lại nhận được tin nhắn mới của anh: “Luyện yêu cùng anh!”
Thanh Hoành nhìn dòng chữ đó chằm chằm một lúc, và quyết định:
– Nhã Ca, tôi ra ngoài một lát, để cửa cho tôi nhé.
Nhã Ca hai tay ôm đầu, nâng người, gập bụng, cố gắng để khuỷu tay chạm đầu gối, nghe vậy liền bảo:
– Đi đi, đi đi, nhìn thấy hai người mà phát ớn!
Thanh Hoành xuống tầng một thì thấy Cửu Thiều đã chờ sẵn ngoài cửa. Cô căn vặn:
– Đủ rồi đấy, anh có thôi đi không!
– Ý em là gì?
– Anh không chịu được vì hôm nay Thẩm Dật trở thành tâm điểm, được mọi người quan tâm, đúng không?
– Thanh Hoành lắc đầu.
– Việc gì cũng nên có giới hạn, gia đình và sự nghiệp của anh đều hoàn hảo, hoàn mỹ hơn người, anh đừng cố tranh giành làm gì nữa.
– Anh chỉ muốn được em yêu chiều, như thế có gì sai?
Thanh Hoành hết cách, đành nói:
– Anh gọi em ra đây có việc gì?
– Muốn kể cho em nghe về tuổi thơ thiếu thốn của anh, nhằm giành được “đãi ngộ” tốt hơn từ em.
Tất nhiên, Thanh Hoành không tin anh đột nhiên nổi hứng thích kể lể dông dài về tuổi thơ của mình. Nếu anh có chút ít thói quen hồi tưởng chuyện quá khứ thì anh đã kể cho cô nghe từ lâu rồi.
Họ đi bộ men theo con đường dẫn lên núi. Những ngôi nhà ở vùng này đều tựa lưng vào núi, không gian thanh tịnh, trong lành. Bên dưới là những dãy nhà san sát, bên trên là biệt thự nằm tách biệt. Họ đi bộ được chừng mười phút thì bắt gặp một chiếc xe hơi chạy vụt qua. Chiếc xe đó giống hệt xe đi đón họ ở sân bay.
Xe dừng cách họ không xa. Cửu Thiều kéo tay cô đi lên thảm cỏ, đến một khoảng cách đủ gần để quan sát họ mới dừng lại. Thanh Hoành thấy cửa xe mở ra, ông ngoại Thẩm Dật chống gậy bước xuống trước, rồi xoay người đỡ một người khác xuống xe, hình như là một người phụ nữ. Họ nắm tay nhau trò chuyện nhỏ to một hồi, rồi chụm đầu vào nhau rất thân mật, sau đó họ cùng nhau đi vào nhà.
Thanh Hoành thì thào:
– Người đó hình như không phải bà ngoại của Thẩm Dật.
– Tất nhiên là không.
– Cửu Thiều nheo mắt dõi về hướng đó.
– Cử chỉ của họ khi nãy không giống một cặp vợ chồng đã chung sống với nhau nhiều năm. Nhưng bóng lưng và dáng đi của người đó cũng không giống một phụ nữ trẻ, có thể phán đoán tuổi tác của người đó không kém ông Thẩm bao nhiêu. Cộng với việc ông Thẩm từng nói với Thẩm Dật sẽ qua nhà bà Lâm ăn tối, thì có thể kết luận, người phụ nữ ấy chính là bà Lâm.
– Có lẽ người vợ danh chính ngôn thuận của ông Thẩm đã qua đời, nên ông ấy muốn tìm một người bạn dối già chăng?
Hai người đi vòng về theo đường cũ, được một đoạn, Cửu Thiều đột nhiên nói:
– Muốn đánh cược với anh không?
– Có gì đáng đánh cược đâu!
– Vì cả hai giả thuyết của em đều sai.
Thanh Hoành ngẫm ngợi một lát, quả quyết:
– Cược gì nào? Nếu em thua thì thế nào, nếu em thắng thì thế nào?
– Anh nghĩ bà Thẩm còn sống. Bà Lâm kia có lẽ là người yêu trước kia của ông Thẩm, cũng có thể là mối tình đầu của ông ấy. Bà Lâm chắc hẳn đã có con cái riêng, chí ít cũng có một người con trai. Chỉ cần một trong những phán đoán này sai anh sẽ nhận thua.
Vụ cá cược này phần thắng nghiêng về cô nhiều hơn, vì cô chỉ đưa ra hai giả định, trong khi anh có hàng tá. Hơn nữa, dù cả hai giả định của cô đều sai cũng không hề gì, chỉ cần một trong số các phán đoán của anh không chính xác, anh sẽ thua. Cô là đồ ngốc nếu không chấp thuận vụ cá cược này.
– Nếu anh thắng, anh muốn gì nào?
– Nếu anh thắng, em hãy đến nhà anh ăn cơm khi chúng ta quay về. Nếu anh thua, em muốn làm gì anh cũng được.
– Nếu anh thua, anh phải nói cho em biết, Ám Hoa trong đầu anh là ai?
– Thanh Hoành làm mặt hình sự:
– Mà này, sao anh lại bảo, em thích làm gì anh cũng được, anh cho rằng em sẽ làm gì anh?
Cừu Thiều mỉm cười:
– Cũng phải, chúng ta đã thực hiện mọi động tác trong lần đó, sau này phải làm sao đây?
Hôm sau, Thẩm Dật không được yên ổn ngủ nướng như mọi ngày, vì mới sáu giờ sáng, hai người chị họ của anh ta đã tìm đến, họ vừa đập cửa và gào gọi ầm ĩ. Thanh Hoành bị tiếng ồn đánh thức, cô lập tức trở dậy, túm áo khoác, nhanh chóng hoàn tất các thủ tục vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, quay lại phòng ngủ vẫn thấy Nhã Ca túm gối bịt kín hai tai, và tiếp tục co quắp trong chăn. Cô lắc đầu, một mình xuống tầng một, vừa lúc Hình Mẫn và Cửu Thiều chuẩn bị chạy bộ, họ đóng bộ thể thao đâu ra đấy.
Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Dật mới chạy xuống tầng một trong bộ đồ ngủ, mắt anh ta sưng húp.
Hai cô chị hùng hổ xông đến, như thể muốn xé nát bộ đồ ngủ của Thẩm Dật:
– Cậu là đồ vô tâm vô tướng, cậu có biết trong nhà xảy ra chuyện lớn không?
Tối hôm qua mụ đàn bà ấy đến nhà chúng ta rồi đó!
Thanh Hoành quay sang nhìn Cửu Thiều, nhưng anh dửng dưng như không.
Thẩm Dật rõ ràng vẫn đang ngái ngủ, phản ứng chậm chạp:
– … Hôm qua ông bảo sẽ sang nhà bà Lâm ăn tối.
– Ăn cái gì mà ăn, cậu chỉ biết có thế thôi à? Tối hôm qua người đàn bà ấy đã dọn đến nhà chúng ta. Cậu có biết như thế nghĩa là gì không? Biết không hả?
Thẩm Dật xoay lưng, đổ người xuống sofa, vơ một chiếc gối, ôm trong lòng:
– Các chị muốn nói gỉ?
– Dù gì cậu cũng là đàn ông, lại mang họ mẹ, sao cậu không có ý thức gìn giữ, bảo vệ gia đình này thế?
Cô chị lớn Thẩm Đàm ngồi bên Thẩm Dật, khẽ khàng:
– Bây giờ người ngoài đến ở nhà mình, lẽ nào chúng ta không nên đoàn kết lại?
Thẩm Dật trở mình, nhìn cô chị:
– Đoàn kết lại? Đoàn kết lại để làm gì?
– Đầu óc cậu đúng là có vấn đề! Người đàn bà đó con trai con gái đủ cả, mà thằng con trai của bà ta lại rất được lòng ông cụ. Bố của hai chúng tôi đều đã qua đời, không thể quyết định việc trong nhà. Hôm nay bà ta dọn đến, vài ngày nữa rất có thể cả nhà bà ta sẽ dọn đến. Đến lúc ấy, theo cậu, cái nhà này là của ai? Bà ta chẳng qua hám tiền của ông cụ, ỷ mình là người tình cũ, nên mới lợi dụng ông cụ thôi.
Cô chị hai Thẩm Am tức giận đá sofa:
– Dậy mau, đến nói chuyện với ông cụ, lời nói của cậu vốn rất có trọng lượng với ông cụ.
Thẩm Dật uể oải ngồi dậy, đột nhiên hỏi:
– Em nhớ bà ngoại lên chùa ăn chay niệm Phật, hôm nay bà về, đúng không?
Anh ta bật dậy, chạy lên tầng hai, bỏ lại hai người chị nhìn nhau hằm hằm.
Chưa đầy hai phút sau, anh ta đẩy cửa đi xuống, vừa đi vừa mặc áo khoác.
– Bác Vương tuổi cao hay quên, bây giờ em sẽ đi đón bà, những việc khác dẹp sang bên, đừng nói gì với em.
Thẩm Dật chạy ra ngoài, vụ ồn ào buổi sáng đến đây kết thúc.
Hai cô chị mặt nặng như chì, một lúc sau mới gượng cười, nói:
– Xin lỗi để các anh chị phải chứng kiến việc không hay trong nhà.