Buổi chiều, mẹ người bị hại tới cục lấy lời khai. Cô ta đến đúng lúc Chử Thanh Hoành đi nộp báo cáo, lúc hai người đi ngang qua nhau, Chử Thanh Hoành liền ngửi thấy mùi nước hoa sực nức.
Chử Thanh Hoành xoay người nhìn lại, chỉ thấy dáng người thon thả của cô ta, quần áo thời trang. Khi cô ta bước ngang qua để lộ ra đôi giày cao gót vẫn chưa xé mác. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi đi dọc theo hành lang phòng thẩm vấn, đứng trước một máy bán nước tự động.
Nhìn qua ô cửa kính phòng thẩm vấn, cô mới thấy trọn vẹn diện mạo người này. Gương mặt có nét thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng, da trắng, cổ tay nhỏ. Tần Tấn cũng đang ngồi trong căn phòng đó ghi chép hồ sơ. Cô ta lấy ra từ trong túi xách một gói thuốc lá, là loại điếu nhỏ dành cho phụ nữ, bật lửa hai lần rồi nhả ra một vòng khói.
Chử Thanh Hoành mê mải nhìn, bất giác tiến lên trước hai bước. Cô cảm thấy bóng lưng người phụ nữ này rất quen, nhưng là ai thì cô không thể nhớ rõ.
Phía sau lưng chợt có người hỏi: “Cô ở đây làm gì?”
Chử Thanh Hoành giật mình, xoay người lại, thì ra là Tiêu Cửu Thiều. Anh vẫn còn đang mặc áo khoác ngoài màu trắng, một tay cầm cặp hồ sơ, một tay để ở trong túi. Dãy hành lang này quay về hướng bắc, ánh sáng không được tốt, anh ta lại còn đột nhiên xuất hiện khiến cả tầng lầu như biến thành phòng giải phẫu.
Chử Thanh Hoành quơ quơ lon cà phê trong tay: “Cà phê ở đây không tệ.”
“Đúng vậy, ” Bây giờ cô mới phát hiện, cô căn bản còn chưa mở lon nên đành vẽ rắn thêm chân, bổ sung thêm một câu, “Mùi vị không tệ đâu, tôi uống lon thứ hai rồi đấy.”
May mà Tiêu Cửu Thiều không bóc mẽ cô.
Bọn họ đứng ở cửa đợi hai, ba phút, cuối cùng cánh cửa phòng thẩm vấn cũng mở ra. Người phụ nữ ấy bước ra trước, lạnh nhạt nói một câu: “Đây là lần cuối cùng rồi đúng không? Tôi còn có việc phải làm, không phải lúc nào gọi cũng đều có thể tới được.”
Tần Tấn trả lời đúng nguyên tắc: “Nếu như còn có vấn đề, chúng tôi vẫn sẽ gọi điện thoại cho cô, đến lúc đó rất mong cô phối hợp.”
Người phụ nữ gật đầu, nhanh chóng rời đi. Chử Thanh Hoành nhìn vào tấm gương đặt trong góc phòng, trong gương phản chiếu hình ảnh cô và mẹ của nạn nhân. Hai người có dáng dấp khá giống nhau, chiều cao cũng không mấy cách biệt, nhìn qua rất giống cùng một người. Chử Thanh Hoành rốt cục cũng hiểu được tại sao trước đây khi nhìn thấy nạn nhân nằm trong phòng giải phẫu, cô lại có ảo giác như chính cô đang nằm trên chiếc bàn mổ lạnh lẽo kia.
Bọn họ thật sự quá giống nhau.
Tần Tấn lẩm bẩm: “Cô xem bộ dạng của cô ta kìa, có gì giống với bà mẹ có con bị giết hại không chứ? Tôi thấy, cô ta là đang muốn thoát gánh nặng ấy thôi.”
Chử Thanh Hoành nói: “Tôi ngược lại cảm thấy cô ấy đang rất đau đớn. Khi cô ấy hút thuốc, tay run đến mức phải bật lửa hai lần mới được. Ánh mắt cũng rất mệt mỏi, dưới bọng mắt còn phải trang điểm dày lên một lớp, có lẽ vì cô ấy trang điểm khá đậm nên khó nhìn ra.”
Tần Tấn quay đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Thiều: “Hay là thiên tài cũng cho một câu cảm tưởng đi?”
Tiêu Cửu Thiều bình thản, gần như ngay cả thời gian dừng lại suy nghĩ cũng không có: “Trên vạt áo trước của cô ta có dính dầu mỡ, chắc là trước khi ra khỏi nhà cũng đã thấy nhưng lại không thay áo mà dùng một chiếc khăn lụa để che đi. Màu sắc chiếc khăn và áo khoác đối lập nhau, rất khó coi, đế giày cao gót cũng chưa xé mác. Một người coi trọng vẻ bề ngoài không thể không chú ý đến những chi tiết này, trừ khi tâm trạng người đó đang rất bất an.”
Chử Thanh Hoành ngẩn ra. Cô chưa từng thấy anh ta nói nhiều như thế.
Đến giờ tan tầm, Chử Thanh Hoành đến căn tin ăn tối như thường lệ.
Cô sống một mình nên dĩ nhiên không có tâm trạng đi chợ mua đồ nấu ăn, đa số đều ra ngoài giải quyết nhanh gọn. Lúc tan ca, Tần Tấn gọi điện thoại rủ cô tham gia hoạt động giao lưu, cô cũng nhẹ nhàng từ chối.
Cuộc sống vội vã dần biến mấy hoạt động giao lưu tình cảm gì đó biến thành món ăn nhanh, tuy rằng có thể lấp đầy bụng nhưng lại không thể nếm thử hương vị của món ăn.
Cô làm thêm một lúc mới tắt máy tính ra về. Còn đang khoá cửa thì Mạc Nhã Ca đã chạy tới, sửa lại mái tóc ngắn có chút rối, kéo cô đi: “Biết ngay mà. Tôi mà không tới là cô trốn luôn chứ gì?” Chử Thanh Hoành không có cơ hội giải thích, cứ như vậy bị kéo đi. Mạc Nhã Ca còn giục: “Làm ơn đi, cô là nhân vật chính thì làm sao mà thiếu được? Ai nha, đi đường cũng không cần chậm như vậy chứ? Đi nhanh chút đi!”
Mạc Nhã Ca cao 1m75, không ít đồng nghiệp nam còn thấp hơn cô, chân lại dài. Chử Thanh Hoành gần như phải chạy theo phía sau cô.
Chỗ tụ họp là KTV Liên Toả ngay dưới con đường dành cho người đi bộ phía sau Cục. Chử Thanh Hoành bị kéo vào trong, tiếp đón họ là một tràng âm thanh dội vào màng nhĩ. Chỗ ngồi hầu như đã kín, chỉ còn duy nhất một chỗ trống bên cạnh Tiêu Cửu Thiều.
Bốn mắt nhìn nhau. Ánh sáng trên màn hình tivi hắt vào khuôn mặt anh ta càng khiến đồng tử anh ta càng đen hơn. Cô hơi xấu hổ ngồi xuống bên cạnh.
Mạc Nhã Ca giải vây giúp cô: “Tốt rồi, cuối cùng thì bông hoa lạnh lùng của chúng ta cũng đã tới. Lúc tôi tới, cô ấy còn đang định trốn đi đấy.”
Mấy người mới tới đội hình sự đều là sinh viên mới tốt nghiệp, nghe thế liền ồn ào: “Tới chậm, phạt một chén!”
Trước khi Chử Thanh Hoành thi đậu pháp y có thực tập tại khoa gây mê của bệnh viện, không biết có trùng hợp hay không mà mấy người trong phòng đều uống rất khá, có vài người gần như không có đối thủ. Cô biết càng từ chối thì càng bị ép phạt thế nên cầm chén lên, một hơi uống hết sạch.
Tần Tấn nhét mic vào tay cô, cười hì hì: “Rượu đã phạt xong, bây giờ phạt hát.”
Chử Thanh Hoành nhìn list nhạc song ca về tình yêu, âm thầm than thở. Nhưng mọi người đang vui, cô cũng không nỡ làm họ mất hứng nên hát hai bài rồi vội vàng chuyển mic cho người khác.
Những người tham gia đều là nhân viên khoa cơ bản, chỉ có Tiêu Cửu Thiều ở khoa chính quy, đến khi bầu không khí nóng lên, không ai phân biệt chính quy hay cơ bản nữa, đòi Tiêu Cửu Thiều hát một bài. Anh ta cũng không ra vẻ ta đây, nhận mic, chọn một bài tình ca rồi hát: “Em đã đến, thay thế những phút giây trống rỗng trong cuộc đời anh…”
Anh ta có chất giọng trầm ấm, nghe rất cuốn hút, lại còn hát rất tình cảm khiến cho KTV bỗng chốc đem lại hiệu quả như ở phòng thu âm. Tất cả mọi người trong nháy mắt đều im lặng, Mạc Nhã Ca cầm lấy một cái mic khác chuyền qua cho Chử Thanh Hoành: “Cô hát cũng rất hay, cùng hát với Tiêu Cửu Thiều đi.”
Chử Thanh Hoành có chút khẩn trương. Tiêu Cửu Thiều hát hay như thế, lại rất tình cảm, cô sợ mình phá hỏng cảm xúc mọi người. Kết quả, cô vừa vào bài đã trật mất nửa nhịp, may là nhịp điệu câu sau khá giống câu trước, Tiêu Cửu Thiều khéo léo giúp cô bắt kịp nhạc. Cả bài hát hầu như đều do Tiêu Cửu Thiều kéo cô theo nhạc, đến khúc cuối cùng, cả phòng còn vỗ tay tán thưởng.
Mạc Nhã Ca nâng cốc, tươi cười: “Tôi với Tiêu Cửu Thiều từ nhỏ đã quen nhau, đi học lại chung trường chung lớp, thật đúng là nghiệt duyên. Thật ra trước đây cậu ta đâu có nghiêm túc thế này đâu. Còn nhớ khi Metallica tổ chức lưu diễn, cậu ta còn cắt một quả đầu cực ngắn, thiếu chút nữa đem tóc trên đầu cạo sạch nữa cơ.”
A, thật không ngờ kẻ nghiện công việc, suốt ngày ở bên mấy cái xác chết như anh ta lại còn có đôi ba sở thích của một người bình thường.
Không giống với Tokio Hotel chuyên hát những bản Rock and roll đầy mạnh mẽ, chất nhạc của Metallica có phần kinh điển hơn. Chử Thanh Hoành cũng khá thích nhóm nhạc này. Cô đột nhiên nhớ ra, sáng nay Mạc Nhã Ca nói muốn giới thiệu cho cô một người “từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, là một anh chàng tốt tính”, chẳng lẽ chính là Tiêu Cửu Thiều?
* Tokio Hotel & Metallica là tên của 2 ban nhạc rock nổi tiếng. Mọi người có thể tìm trên google để biết thêm về họ nhé!
Cô liếc mắt, thật sự không nhìn ra bộ dạng anh ta khi cùng người khác hẹn hò sẽ như thế nào, nói không chừng trước khi quyết định theo đuổi người khác, anh ta còn phải dùng máy tính xem xác suất thành công là bao nhiêu nữa.
Hát hò ầm ĩ hơn nửa tiếng, có người kêu chán, một đám nhân viên mới tốt nghiệp đại học đề nghị chơi trò chơi. Quy tắc trò chơi cũng đơn giản, mỗi người nói về một chuyện mình chưa từng làm, những người xung quanh nếu đã từng làm chuyện đó thì phải giơ tay, cứ giơ ba lượt thì bị phạt một cốc bia.
Tần Tấn cười mắng: “Vậy chẳng phải là ai có kinh nghiệm phong phú hơn thì phải uống nhiều hơn sao? Nếu ở trong đội hình sự, xem cậu có bị chuốc đến mức không tìm được đường về nhà hay không?”
Cô bé mới tới thử trước tiên, sau đó đi theo chiều kim đồng hồ: “Tôi chưa từng đi Mĩ.”
Chử Thanh Hoành thở dài, giơ tay lần thứ nhất.
Lưu Hạ đội hình sự cười nói: “Kẻ đã nếm qua mật ngọt của chủ nghĩa tư bản đáng bị phạt, kế tiếp, tôi chưa từng yêu.”
“Anh mà chưa từng yêu? Vậy kẻ nào bình thường cứ lén la lén lút gọi điện thoại thế hả?” Tần Tấn thấy Chử Thanh Hoành lại giơ tay, “Hiện tại có hai người đã giơ tay hai lần, phải cẩn thận.” Anh ta dừng một chút, lại nói: “Tôi chưa từng yêu quá ba lần.”
Chử Thanh Hoành liếc nhìn Tiêu Cửu Thiều một cái, bọn họ đều đã giơ tay hai lần. Lần này, cô giơ thì anh ta lại không.
Nhuế Vân lập tức đổ đầy một cốc bia, bọt dày một lớp, đưa cho cô bằng hai tay: “Xin mời người có kinh nghiệm phong phú uống cạn cho.”
Chử Thanh Hoành đành phải uống cạn.
“Tôi chưa từng được ai cầu hôn, cũng chưa từng cầu hôn người khác.”
Chử Thanh Hoành lần này ngồi im, lại cảm thấy phía sau có người động đậy.
Mấy cô gái mới tới lập tức kêu lên, ầm ĩ: “Anh Tiêu, anh là được người ta cầu hôn hay là đi cầu hôn người ta?”, “Anh Tiêu, anh đang độc thân hay đã có bạn gái rồi thế?”, “Anh ấy đẹp trai như thế, chắc chắn là có bạn gái rồi, với lại nghề pháp y cũng rất cool mà.”
Chử Thanh Hoành cười thầm, cũng đâu phải trên phim truyền hình, bác sĩ pháp y thì cũng là người bình thường cả, nghề pháp y cũng đâu có sướng gì, suốt ngày phải tiếp xúc với xác chết thì lấy cái gì mà cool? Lắm lúc còn bị người ta kiêng kị nữa ấy.
Tần Tấn vỗ vỗ vai Tiêu Cửu Thiều: “Các cô mới tới, tin tức còn chưa chính xác phải không? Bắt đầu từ tuần sau, cậu ta sẽ chuyển tới đội hình sự chúng tôi, sống là người của chúng tôi, chết… A, không phải, bất kể khi nào cũng đều là người của đội hình sự hết.”
Tiêu Cửu Thiều uống cạn cốc bia, thản nhiên đáp: “Là tôi cầu hôn người ta, nhưng bị từ chối.”
Quá thẳng thắn! Chử Thanh Hoành nhìn anh ta một cái. Đối phương dường như cảm thấy có người đang nhìn mình liền quay đầu nhìn về phía cô. Tới phiên mình, Chử Thanh Hoành suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi chưa từng sống chung với người nhà hay bạn bè.”
Mạc Nhã Ca giơ tay lên, cười khanh khách: “Cô chọn vấn đề này cũng hay đấy, đả kích chúng tôi rất lớn.”
Kế tiếp đến phiên Tiêu Cửu Thiều, Chử Thanh Hoành đoán chắc anh ta sẽ nói mình chưa từng đạt điểm dưới A, rồi sau đó sẽ khéo léo kết thúc trò chơi bằng một kết quả: Tất cả mọi người đều phải uống cạn cốc bia. Ai ngờ Tiêu Cửu Thiều chỉ nói: “Tôi chưa từng quen ai quá ba tháng.”
Nhuế Vân nghiêng khuôn mặt tròn tròn qua, vẻ mặt ngà ngà say, sau đó cười ồ lên: “Tiêu này, chuyện này của anh, nếu chưa từng yêu qua thì tính làm sao đây?”
Uống một hồi, thời gian cũng không còn sớm, có mấy cô gái đã bắt đầu ngáp, hầu như ai cũng say. Mạc Nhã Ca duỗi cánh tay qua, ôm lấy bả vai Chử Thanh Hoành, cười cười: “Nói nốt vấn đề cuối cùng này, sau đó chúng ta, ai về nhà nấy nghỉ ngơi. Tôi chưa từng thầm mến Chử Thanh Hoành.”
Chử Thanh Hoành vội vàng nói: “Cái này không tính.”
“Sao lại không tính?” Tần Tấn uống đến nghiêng nghiêng ngả ngả, chen vào ngồi bên Tiêu Cửu Thiều, “Đến đây đến đây, tất cả mọi người đều phải thành thật trả lời đấy nhé.”
Ánh sáng trong phòng vốn dĩ lờ mờ, không thể nhìn rõ vẻ mặt người khác. Chử Thanh Hoành thấy một người giơ tay lên, là người của đội hình sự nhưng cô không biết là ai. Cô cảm giác được mặt mình bây giờ đang đỏ bừng vì xấu hổ. Haiz, cô đến đây quả nhiên là sai lầm mà.
Bỗng nhiên có tiếng Nhuế Vân run run: “… Tiêu này, anh uống say phải không?”
Chử Thanh Hoành kinh ngạc nhìn sang. Tiêu Cửu Thiều đang nhắm mắt nằm nghỉ trên sô pha đột nhiên giơ tay.