Lời của Hồng Lão có chút gây tổn thương hoặc là hơi quá đáng.
“Hồng Lão, vốn dĩ tôi định để anh và cậu Lạc cùng nhau liên thủ đi vào cứu người.” Rõ ràng Tô Bửu Điền cũng bị lời của Hồng Lão chọc mất vui.
“Ha ha, lão Tô, anh nói đùa đấy à?”
“Cậu ta xứng sao?”
“Cậu ta xứng được liên thủ với tôi sao?” Hồng Lão lạnh lùng nói.
Lạc Tú đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, vẫn không lên tiếng.
“Hồng Lão, lời này của anh quá lời rồi.” Tô Bửu Điền lại càng bực mình hơn, mời người ta đến kết quả lại có người nói ra nói vào.
“Ha ha, có Hồng Lão rồi làm gì còn cần Lạc Tú nữa?” Lúc này Lưu Quyền cũng lạnh lùng cất lời.
“Chúng ta chỉ cần một mình Hồng Lão là đã có thể giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt rồi.” Lưu Quyền lại khinh bỉ nhìn Lạc Tú.
“Lưu Quyền, ông đây có thể không quan tâm chuyện khác, nhưng anh nên nhớ cho kỹ. Thứ nhất, cấp trên sắp xếp chúng ta phải cùng nhau hợp tác giải quyết vấn đề. Thứ hai, cậu Lạc là người mà tôi mời đến, không phải người của Cục an ninh các người, đừng có lôi thôi lằng nhằng với tôi.”
Tô Bửu Điền trực tiếp mắng, ông ta không thể tức tối với Hồng Lão nhưng lại dám trút bực tức lên người Lưu Quyền.
“Còn có một điểm nữa phải nhớ, Cục an ninh các người đã làm mất người, nếu như không phải cấp trên sắp xếp thì anh tưởng rằng ông đây sẽ để ý hay sao?”
Lưu Quyền lạnh lùng nhìn Tô Bửu Điền nhưng đến cuối cùng vẫn không cãi lại. Tuy rằng là hai bộ phận, Tô Bửu Điền không quản được anh ta nhưng mà anh ta vẫn không dám quá đáng quá.
Có điều đối với Lạc Tú, Lưu Quyền lại hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi lão Tô, anh cũng đừng trách Hồng Lão tôi nói chuyện khó nghe, nhưng mà tôi không cần người liên thủ với tôi. Hơn nữa thằng nhóc này thật sự không có thân thủ, nếu như các người cứ bắt cậu ta phải đi chịu chết vậy thì tôi cũng không biết nói gì hơn.” Hồng Lão cười khẩy một tiếng.
“Không mượn ông quan tâm.” Lạc Tú đáp lại một câu.
“Hừ, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng là gì, còn cả cậu này nữa, đây là thái độ của cậu đối với người đi trước hay sao?” Hồng Lão lại lạnh lùng liếc nhìn Lạc Tú, càng ngày càng thấy Lạc Tú chướng mắt.
Ông ta là ai?
Ông ta chính là sư đệ của chưởng môn Bát Cực Môn, cần phải liên thủ với ai hả?
Trong mắt ông ta, đối với bản thân mà nói, loại chuyện cứu người nhỏ nhặt này chỉ là chút chuyện vặt, quá đơn giản.
“Được, cậu Lạc có thể không ra tay vội, nếu như không thể nào hợp tác vậy thì chúng ta cứ việc ai nấy làm.” Tô Bửu Điền đưa ra một cách làm hài lòng mọi người.
“Được thôi, các người bảo thằng nhóc kia cứ đợi ở đây xem là được rồi. Lão phu tôi đây tự mình ra tay, dẫn người về cho các anh.” Hồng Lão tự tin cực độ, dù sao ông ta cũng là cao thủ chân chính của Bát Cực Môn, một thân võ nghệ nói là luyện đến tuyệt vời cũng không hề nói quá.
Tô Bửu Điền nhìn thoáng qua Lạc Tú, Lạc Tú gật đầu.
“Được, có thể, nếu như các người đã muốn ra tay trước, vậy thì xin mời.”
“Được rồi, nói chuyện chính đi.” Hồng Lão xoay người lại, nhìn về phía gian nhà xưởng bỏ hoang phía xa xa.
Cẩn thận dùng kính viễn vọng quan sát kỹ, ở trên cửa sổ còn gác một khẩu súng Gatling.
“Chính là vào trong đó cứu cô gái kia ra ngoài đúng không?” Hồng Lão chỉ vào bức ảnh, bộ dạng cực kỳ tự tin.
"Đúng vậy." Lưu Quyền gật đầu nói.
“Bây giờ còn chưa đến một tiếng đồng hồ, vì vậy mong Hồng Lão nắm bắt thời gian.” Lưu Quyền lại nói.
“Ha ha, không sao, không cần vội vã, đợi tôi uống xong chén trà này rồi đi. Yên tâm đi.” Hồng Lão nâng chén trà từ từ nhấm nháp, không hề sốt ruột hay lo lắng gì.
Lạc Tú lại nhướng mày, Tô Bửu Điền lại không nhịn nổi nữa.
“Hồng Lão, chuyện này liên quan trọng đại, vẫn mong Hồng Lão hãy ra tay sớm.”
“Haiz, các người đúng là nóng vội.”
“Được rồi, vậy lấy chén trà này làm mốc, trước khi trà lạnh, lão phu sẽ cứu người ra cho các người. Xưa có Quan Vũ rượu còn ấm đã chém được Hoa Hùng, nay có lão phu trà chưa lạnh đã cứu được người.” Hồng Lão đưa chén trà cho từng người một.
Hồng Lão hoạt động gân cốt một chút, định khởi động cơ thể.
“Hồng Lão, hay là chúng ta vẫn nên phái mấy người yểm hộ cho ông?” Lúc này Lưu Quyền lên tiếng nhắc nhở.
“Hừ, chút chuyện nhỏ nhặt này, một mình tôi là đủ rồi.”
Sau đó ông ta trực tiếp nhảy từ tầng chín xuống đất.
Phải biết rằng nơi này là tầng chín đấy, cứ nhảy xuống như vậy, không nói đến một ông già, cho dù là người trẻ tuổi không chết thì cũng tàn phế.
Nhưng mà chỉ nghe rầm một tiếng, Hồng Lão đáp xuống đất, không tổn hại một sợi lông sợi tóc nào. . Truyện Teen Hay
Nhất thời nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều vỗ tay vang dội.
“Chất quá Hồng Lão, võ giỏi đấy Hồng Lão.”
“Hôm nay xem như được mở mang tầm mắt, võ nghệ này quá giỏi rồi.” Rất nhiều người tán thưởng nói.
“Ha ha, đúng là hiếm gặp thì thấy kỳ lạ.” Hồng Lão cười khẩy một tiếng, sau đó giống như một con báo săn, dùng tốc độ cực kỳ nhanh lao về phía nhà xưởng.
Nhà xưởng cách nơi này chỉ khoảng hai trăm mét, không tính là quá xa, rất nhanh chóng Hồng Lão đã biến mất bên trong nhà xưởng.
Lưu Quyền lại ngoảnh đầu nhìn Lạc Tú một cái có vẻ rất đắc ý.
“Có vài người e là phí công đi một chuyến rồi.”
“Đừng tưởng rằng thiên hạ này chỉ có anh có vài phần bản lĩnh, phải biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.” Lưu Quyền khinh thường nói.
“Đừng có nói hết lời như thế, e rằng lát nữa anh sẽ phải hối hận.” Lạc Tú thản nhiên nói.
Bởi vì tuy người khác không nhìn ra được tình hình bên trong nhưng Lạc Tú đã có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Vị Hồng Lão kia quả thực có vài phần bản lĩnh nhưng lại chưa đủ để có thể cứu người ra ngoài. Hiện giờ bên trong đang đánh nhau nhưng mà vị Hồng Lão kia đã bị hỏa lực áp chế không dám hành động bừa bãi.
“Hừ, e là anh vẫn chưa biết nhỉ? Vị Hồng Lão này chính là truyền nhân của Thương Châu Bát Cực Quyền, là sư đệ của chưởng môn đương nhiệm.” Lưu Quyền nhắc đến Bát Cực Môn.
Có điều Lạc Tú lại không để ý một chút gì đến điều này, Bát Cực Môn hay là Bát Cực Quyền Lạc Tú vẫn biết.
Khi ấy ở thời Khang Hi triều Thanh lúc bấy giờ có hai võ sĩ và đại lực sĩ ở nước ngoài được xưng là bất khả chiến bại trên thế giới.
Lúc ấy Trung Quốc tổ chức thi đấu quốc gia, nghe nói rất nhiều người của môn phái đều ra mặt nhưng đều bị đối phương quật ngã hết.
Vì để giữ thể diện, lúc ấy Khang Hi đã hạ thánh chỉ tìm kiếm cao thủ ở dân gian.
Lúc ấy người sáng lập Bát Cực Quyền mạnh mẽ xé đi bảng vàng, liên tiếp đánh bại hai người nước ngoài, giữ được thể diện của cả Trung Hoa.
Tuy rằng lúc ấy có thể vì nguyên nhân khác, một vài cao thủ chân chính của phái lớn trong nước chưa ra tay, nhưng hai kẻ kia thực sự không hề yếu kém, người sáng lập Bát Cực Quyền lại có thể đánh bại bọn họ, vậy thì thực lực này thật sự đáng sợ.
Có điều cho dù có giỏi đi chăng nữa đó cũng chỉ là một loại sức mạnh thuộc phạm trù con người hoặc là nói khá tầm thường.
Lạc Tú có thể sẽ hứng thú với loại này nhưng sẽ không để vào trong mắt.
Dù sao võ giả cũng chỉ là võ giả, há có thể đánh đồng với người tu tiên phất tay một cái long trời lở đất?
Vì vậy chỉ một truyền nhân Bát Cực Quyền nho nhỏ, ở trong mắt Lạc Tú không khác gì một thằng hề mà thôi, Lạc Tú thật sự chẳng có gì phải để tâm.
Nhìn thấy Lạc Tú không nói lời nào, Lưu Quyền lại cười khẩy một tiếng tưởng rằng Lạc Tú sợ. Dù sao nếu như Lạc Tú thật sự là người trong giang hồ vậy thì chắc chắn sẽ sợ hãi.
Vì thế vẻ đắc ý trên khuôn mặt Lưu Quyền càng thêm đậm hơn.
Có điều đúng vào lúc này, khóe miệng Lạc Tú lại lộ ra một tia trào phúng.
“Đi vào lâu như vậy rồi sao không có động tĩnh gì?”
“Yên tâm đi, Hồng Lão ra tay thì chắc chắn sẽ được ngay.”
Nhưng Lưu Quyền còn chưa nói dứt lời đã phải câm miệng lại.
Bởi vì trong nhà xưởng bất chợt có một bóng dáng dính máu lao ra ngoài, chật vật đến cực điểm, một cánh tay đã bị đứt lìa, trông có vẻ như là bị nổ nát thịt. Sau đó bóng dáng kia chạy trốn ra vô cùng chật vật.