“Thưa thầy, tôi đại diện cho cả lớp khiêu chiến với thầy.” Cao Mãnh chỉ vào Lạc Tú có vẻ rất hí hửng.
Đến rồi đến rồi, trò hay đến rồi, nhất thời cả lớp số 3 lập tức phấn chấn.
“Được thôi.” Lạc Tú không chút nghĩ ngợi, đồng ý ngay.
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha, tên ngốc này lại dám đồng ý khiêu chiến với Cao Mãnh.”
“Thua là cái chắc.”
“Cả trường, có khi tất cả các trường ở Thông Châu còn chẳng có ai dám nhận lời khiêu chiến của Cao Mãnh, vậy mà anh ta đồng ý ngay lập tức.”
“Thầy không hỏi tôi sẽ khiêu chiến gì sao?” Cao Mãnh cũng rất vui vẻ vì cậu ta không ngờ Lạc Tú lại đồng ý.
“Bừa đi.” Lạc Tú nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả.
“Được, vậy chúng ta hứa nhé, nếu như tôi thắng, thầy có nhìn thấy cái cổng kia không?” Cao Mãnh chỉ vào cổng trường.
“Thầy đến từ đâu thì quay về đó, sau này tôi không muốn thấy thầy ở Uất Kim Hương nữa.” Cao Mãnh cười khẩy nói.
“Nếu tôi thắng thì sao?” Lạc Tú mỉm cười.
“Nếu thầy thắng ư? Không, thầy không cần lo chuyện đó đâu, bởi vì thầy hoàn toàn không thể nào thắng được. Ngay cả vận động viên chuyên nghiệp của đội tuyển tỉnh cũng không thắng nổi tôi, một giáo viên dạy thể dục như thầy mà muốn thắng tôi sao?” Cao Mãnh cười khẩy nói.
“Tôi nói là nếu như, nếu như.”
“Nếu thầy thắng thì tùy thầy làm gì cũng được.” Cao Mãnh còn chưa lên tiếng, Hàn Phong đã giành nói trước.
“Được.” Lạc Tú gật đầu.
“Được, nói lời giữ lời.”
Thật trùng hợp, đúng lúc này Trần Hữu và Tôn Huy Nam lại tới đây.
“Yo, thầy Lạc, thầy muốn thi thể dục với Cao Mãnh à?” Trần Hữu cười nói.
“Liên quan quái gì đến anh.” Lạc Tú chỉ nói câu này.
“Anh?”
“Hừ, Lạc Tú, tôi e là anh còn chưa biết rốt cuộc bạn học Cao Mãnh của chúng ta mạnh đến nhường nào.” Trần Hữu nhìn thấy Lạc Tú đâm đầu vào chỗ chết, cũng không quan tâm Lạc Tú vừa mắng mình.
“Kỷ lục thế giới chạy tám trăm mét trong vòng 1p40s09, mà bạn Cao Mãnh của chúng ta có thể chạy được 1p45s. Đây là trình độ của những vận động viên đội tuyển quốc gia đấy, chỉ kém kỷ lục thế giới có 4s mà thôi.” Trần Hữu kể chuyện kỳ tích.1
“Còn nhảy xa, kỷ lục thế giới là 8.95m, Cao Mãnh có thể nhảy được 8.3m. Anh đã là giáo viên thể dục chắc sẽ không thể không biết điều này có ý nghĩa gì phải không?” Trần Hữu vô cùng đắc ý nhìn Lạc Tú.
Trần Hữu tưởng rằng mình nói với Lạc Tú những điều này thì anh sẽ sợ hãi trắng bệch cả mặt.
Nhưng mà.
“Bắt đầu chưa?” Lạc Tú không buồn để ý tới Trần Hữu, coi anh ta như không khí.
“Tôi đây xem anh chết thế nào.” Sắc mặt Trần Hữu tối sầm lại.
Sau đó là một đám người vây quanh lại đây.
“Được, chúng ta thi tám trăm mét trước được không?” Cao Mãnh khởi động cơ thể.
Trên đường chạy, Lạc Tú và Cao Mãnh đều đứng ở đây, hơn nữa các học sinh lớp thể dục khác cũng tới xem.
“Thi chạy tám trăm mét với Cao Mãnh, thầy giáo này lấy can đảm ở đâu ra vậy?”
“Ha ha ha, mau đến xem đi, lát nữa Cao Mãnh dọa anh ta đái ra quần thôi.”
“Thầy giáo đáng thương, cậu trông anh ta gầy gò như thế, đợi lát chạy xong liệu có ngất ra đấy không?” Rất nhiều người tụm lại một chỗ bàn luận.
“Được rồi, bớt nói nhảm đi, bắt đầu nào.” Hàn Phong lấy đồng hồ bấm giờ.
“Vậy thì, chuẩn bị.”
Cao Mãnh cúi người, làm tư thế chuẩn bị chạy.
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
Cao Mãnh chạy vụt đi, tốc độ rất nhanh.
Không thể không nói, với thành tích của Cao Mãnh nếu như là thầy dạy thể dục bình thường thì thật sự là không thắng nổi.
Dù sao tố chất cơ thể chỉ được có vậy.
Nhưng mà chạy thi với một người tu chân thì chẳng có gì phải lo lắng.
Thậm chí hoàn toàn không có một chút tính thi đấu nào cả.
“Thầy ơi, đã bắt đầu rồi kìa, sao thầy không chạy?”
“Không phải thầy đã nhận thua rồi đấy chứ?”
“Tôi sợ mình bắt nạt cậu ta.” Nói xong câu đó, Lạc Tú hoạt động gân cốt một chút, mà Cao Mãnh đã chạy được rất xa.
Rồi vút một tiếng.
Mọi người thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh ào qua, đợi đến khi nhìn kỹ lại, Lạc Tú đã chạy đi rồi.
Cao Mãnh nhận thấy Lạc Tú đằng sau đã bắt đầu chạy, nhưng cậu ta hoàn toàn không để ý bởi vì Lạc Tú không thể nào thắng cậu ta được.
Nhưng mà không qua bao lâu, bên cạnh cậu ta đã có thêm một người.
“Bạn học Cao cố lên nhé, tôi đi trước đây.” Nói xong Lạc Tú tăng tốc rồi gần như mất hút không thấy bóng dáng.
Sau đó trở lại vị trí ban đầu.
Hết vòng thứ nhất.
Lạc Tú lại tăng tốc, vút đi một tiếng.
“Cố lên nào.” Cao Mãnh chỉ cảm thấy bên cạnh mình có tiếng nói nhưng lại không thấy người.
Sau đó Lạc Tú dừng lại, vòng thứ hai, anh đã về điểm bắt đầu.
Còn Cao Mãnh đến giờ cũng chỉ chạy được hơn một vòng mà thôi.
Cao Mãnh hoàn toàn từ bỏ, chạy vội đến điểm bắt đầu, cầm lấy đồng hồ bấm giờ xem.
“Gặp ma à?”
“Một phút ư?”
“Mẹ kiếp, sao có thể thế được?”
“Một phút, đây là kỷ lục thế giới mới à? Hơn nữa thành tích này e là vượt qua cực hạn của con người rồi.”
Cao Mãnh ngơ ngác đứng tại chỗ, vô cùng sững sờ.
Còn những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm.
Thậm chí nghi ngờ liệu có phải mình bị hoa mắt không.
“Sao có thể có người chạy được thành tích này cơ chứ?” Hàn Phong cũng ngây ngẩn cả người.
Trần Hữu cũng không thể nói gì hơn, thắng thế này cũng quá nhẹ nhàng rồi, thậm chí Trần Hữu cảm thấy không biết có phải mình thấy ma hay không.
“Được rồi, đừng ngơ ra đó nữa, tiếp tục nào.” Lạc Tú vỗ bả vai Cao Mãnh, Cao Mãnh mới bừng tỉnh.
“Được, tiếp theo là nhảy xa.”
Cao Mãnh vẫn hơi không phục, quan trọng nhất là cậu ta cảm thấy có một loại cảm giác thất bại. Không nói đến thành tích mà cậu ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo đã bị người ta tùy ý đánh bại, đối phương còn đạt một thành tích không thể tin nổi, hoặc có thể nói đó là mức độ mà cả đời cậu ta cũng không đạt được.
Đương nhiên cậu ta không biết Lạc Tú chỉ giỡn chơi với cậu ta thôi, anh chưa hề dốc hết sức.
Nếu không Cao Mãnh e là sẽ bị đả kích chết mất.
Cao Mãnh hít sâu một hơi sau đó đi cùng mọi người đến chỗ nhảy xa.
“Thầy nhảy trước?” Cao Mãnh thử thăm dò hỏi.
“Tôi không biết cậu có thể nhảy bao xa, tôi sợ mình nhảy xa quá sẽ đả kích cậu.” Những lời này của Lạc Tú là sự thật nhưng trong mắt mọi người lại cảm thấy quá ngông cuồng.
“Thầy khinh tôi à?” Cao Mãnh quay đầu lại hỏi.
“Cậu có thể hiểu như vậy cũng được.” Lạc Tú thờ ơ nói.
“Được, thầy cứ chống mắt xem đi.” Cao Mãnh thở phì phì đi ra thật xa.
Sau đó khởi động cơ thể một chút, chạy lấy đà, cậu ta hét lên một tiếng, trên đường lấy đà nhảy bật lên.
Đáp đất.
“8.4m, ôi trời Cao Mãnh ơi, cậu lại đột phá rồi?” Hàn Phong giật mình.
Cao Mãnh đứng dậy, cát trên người còn chưa phủi hết, cậu ta đã nhìn Lạc Tú với vẻ ngạo nghễ, bộ dạng rất vênh váo.
Lạc Tú vỗ tay sau đó đi thẳng tới chỗ nhảy.
“Thầy đừng nói với tôi là thầy không bắt nạt tôi nên mới định nhảy từ đây nhé?” Cao Mãnh trừng mắt nhìn Lạc Tú.
“Đúng rồi, có điều chưa đầy đủ.” Lạc Tú lên tiếng.
“Vì không bắt nạt cậu nên tôi thêm một thứ.” Lạc Tú nói xong giơ chân lên.
“Tôi nhảy bằng một chân.”
“Thầy nhảy một chân từ chỗ này ư?” Cao Mãnh tức quá hóa cười, thậm chí cả lớp số 3 vây quanh cũng tức đến bật cười.
Nhưng ngay sau đó.
Trong sự ngạc nhiên của bọn họ, chân kia của Lạc Tú chống đỡ cơ thể, nhún người rồi bật lên, cả người bay thẳng lên trời sau đó lúc rơi xuống đã làm lún một hố cát khác.
Ực, Hàn Phong nuốt nước bọt.
“Trời ạ, anh ta biết bay à?”
“Hôm nay thật sự gặp ma à?”
“Rốt cuộc anh ta làm thế nào vậy?”
“Chắc không phải là người máy đấy chứ?”
“Hơn 12m ư? Nhảy một chân mà được hơn 12m?” Cả đám lớp số 3 hóng chuyện đều ngây ngốc.
Lúc này Cao Mãnh hoàn toàn sững sờ.
“Thầy ơi, thầy thật sự là người sao?” Một bạn nữ hỏi.
“Em đoán xem.” Lạc Tú trả lời một câu khôi hài sau đó mới nghiêm túc nói.
“Dám cược dám nhận thua, bây giờ xếp hàng đứng theo tên cho tôi.”
“Chắc các em sẽ không lật lọng đâu nhỉ?” Lạc Tú khinh thường nói, ánh mắt nhìn đầy khinh bỉ.
“Ai nói với thầy chúng tôi lật lọng, ra ngoài thì phải có nghĩa khí, xếp hàng hết cho tôi.” Hàn Phong bị chọc giận.
Học sinh lớp số 3 bắt đầu tập hợp, ngay cả các bạn nữ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng: “Được rồi, một nghìn cái nhảy ếch, bắt đầu.”