Lạc Tú ngồi đối diện với Lý Giai Di, hai người thoạt nhìn tựa như một đôi tình nhân.
Lý Giai Di hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn mở lời trước.
“Tôi hi vọng anh có thể rời khỏi Yên Kinh.” Lý Giai Di nói, cô ta làm như vậy không phải là vì Lạc Tú, mà vì dì Nguyệt Lan.
Cái chết của Thẩm Tuấn Phong khiến cho toàn bộ thế hệ trẻ của nhà họ Thẩm đều đổ hết trách nhiệm lên người Lạc Tú.
Rõ ràng chuyện này đối với mấy người trẻ tuổi nhà họ Thẩm không thể nào tính như vậy được.
“Chuyện này không liên quan gì đến cô.” Lạc Tú đáp lại.
“Anh tiếp tục ở lại đây thì anh sẽ chết!” Lý Giai Di rất bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng cũng vô cùng chắc chắn.
Mặc kệ Lạc Tú và Lê Mị Tư có quan hệ gì với nhau, cũng không quan tâm tại sao Lạc Tú lại có nhiều cô gái yêu thích như vậy.
Nhưng chỉ cần anh ở Yên Kinh thì người trẻ nhà họ Thẩm sẽ không từ thủ đoạn để tìm cách giết chết anh.
“Nếu như anh chết ở đây thì dì Nguyệt Lan sẽ đau lòng nhường nào.”
“Thế nên hi vọng anh hãy suy nghĩ kỹ càng vì dì Nguyệt Lan.” Lý Giai Di bất đắc dĩ mở miệng nói.
“Đây coi như là cô đang đến khuyên tôi hay là tới cảnh cáo tôi?” Lạc Tú cười khẽ.
“Anh muốn hiểu thế nào cũng được.” Lý Giai Di đặt tách cà phê xuống.
“Ha ha, Lý Giai Di ơi là Lý Giai Di.”
“Cô có biết không, rốt cuộc cô đang nói những lời gì với tôi vậy chứ?” Lạc Tú bỗng nhiên bật cười khẩy khiến cho nhiệt độ cả quán cà phê dường như lập tức giảm đi mấy độ.
“Tôi biết, có lẽ trước kia chúng tôi đều đã xem thường anh, nhưng so với nhà họ Thẩm thì Lạc Tú à, anh thực tế một chút đi. Trước đó tuy rằng thế hệ thứ ba nhà họ Thẩm vẫn luôn có ý công kích anh.”
“Nhưng đó đều là hù dọa đánh qua loa, không hề thật sự dùng hết thực lực. Nhưng mà lần này thì khác, bọn họ thật sự làm tới cùng.”
“Không cần biết anh là cấp bậc nào, ở trước mặt nhà họ Thẩm anh không thể nào thay đổi được gì hết.”
“Bởi vì thật sự không thể nào dây vào bọn họ được.” Lý Giai Di khuyên nhủ anh rất lý trí.
“Ha ha, tôi không dây vào bọn họ được ư?” Lạc Tú lắc đầu.
“Lý Giai Di, cô quá coi thường Lạc Tú tôi rồi đấy, cũng quá coi trọng nhà họ Thẩm.” Lạc Tú khinh thường nói, trong mắt đầy vẻ coi thường.
“Nhà họ Thẩm mà cô nói ở trước mặt tôi, trong mắt tôi chẳng là cái quái gì cả.”
“Tôi không thể trêu vào?”
“Ở thế gian này vẫn chưa có thứ mà tôi không thể trêu vào đâu.” Lạc Tú nói.
Nhưng lời này qua tai Lý Giai Di khiến cho cô ta cảm thấy Lạc Tú đã điên rồi.
Mặc kệ anh có bối cảnh gì, anh có thể đối địch với nhà họ Thẩm ở Yên Kinh hay sao?
Địa vị, quan hệ, thủ đoạn, tài lực của nhà họ Thẩm ở Yên Kinh coi như là đứng thứ nhất thứ hai.
Anh lấy cái gì ra đối chọi với nhà họ Thẩm?
Nói một câu hơi khó nghe thì người ta cử động một ngón tay là có thể giết chết anh rồi.
Hơn nữa nghe nói người ta đã mời người giàu số một, đã móc nối quan hệ với người giàu số một trong nước.
Cũng đã liên hệ được với người mới vượt lên đứng đầu Thiên Long Bảng.
Lần này sau đại thọ, e rằng nhà họ Thẩm sẽ trở thành gia tộc lớn nhất trong nước.
Đến lúc đó sẽ giống như quái vật khổng lồ, có ai dám trêu chọc nữa?
Có ai còn có thể chống lại bọn họ?
Trước kia còn có nhà họ Giang miễn cưỡng chống lại được nhà họ Thẩm, nhưng mà nghe nói hiện tại nhà họ Giang đã xuất hiện vấn đề lớn, rất lâu không có động tĩnh gì nữa, rõ ràng nhà họ Thẩm sẽ nhanh chóng trở thành gia tộc lớn nhất.
Mà vừa rồi Lạc Tú còn dám khinh thường nhà họ Thẩm?
Còn vọng tưởng chống lại nhà họ Thẩm, đây không phải là bị điên hay sao?
Thực sự chờ tới lúc người nhà họ Thẩm ra tay thì Lạc Tú có hối hận cũng không kịp.
“Anh tự đề cao bản thân quá rồi.” Lý Giai Di mở miệng nói, loại người cuồng vọng tự đại như Lạc Tú thật sự khiến cho cô ta quá khó để có thể tiếp nhận.
“Ha ha, Lý Giai Di, tặng cho cô một câu, nhìn người thì vĩnh viễn phải dùng đầu óc.” Lạc Tú đứng dậy, không muốn lãng phí thời gian trên loại người như thế này.
Tuy rằng Lý Giai Di là mang ý tốt nhưng mà từ khi anh tới Yên Kinh, cô ta vẫn luôn khinh thường anh.
Điều này khiến cho Lạc Tú khó tránh khỏi cảm thấy có chút khó chịu.
“Nếu như không tin cô có thể xem kết quả.” Lạc Tú xoay người rời đi.
Lý Giai Di nhìn theo bóng dáng Lạc Tú, lập tức cảm thấy không vui.
Hôm nay cô ta tới đây vốn là mang mục đích.
Đó chính là làm theo lời mẹ dặn, xin lỗi Lạc Tú.
Nhưng mà người cao ngạo như cô ta sao có thể nói ra câu xin lỗi cho được?
Thế nên cô ta vẫn không chịu nói.
Nhưng mà trước khi tới cô ta đã suy nghĩ kỹ rồi, cho dù không nói nên lời thì cũng có thể chữa lành mối quan hệ với Lạc Tú.
Nhưng mà cuối cùng cô ta bỗng nhiên cảm thấy không cần phải chữa lành mối quan hệ này làm gì.
Lạc Tú thật sự quá tự phụ cuồng vọng tự đại.
Lý Giai Di lắc đầu, không khỏi thầm than một tiếng.
Lạc Tú ơi là Lạc Tú, có một số việc không phải chỉ nói mồm là thấy giỏi giang, cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Đợi khi thật sự tới lúc đó, xem xem anh còn có thể cuồng vọng tự đại giống như hôm nay hay không?
Lý Giai Di vừa lắc đầu vừa đứng lên định ra về.
Cô ta đã khuyên nhủ Lạc Tú nhưng nếu như Lạc Tú thật sự không nghe lọt tai vậy thì cô ta cũng hết cách.
Về đến nhà, Thẩm Nguyệt Lan nhìn Lạc Tú, cũng không nhắc gì đến Lý Giai Di.
Chuyện giữa Lý Giai Di và Lạc Tú bà không muốn tham dự vào, nhưng mà nếu Lý Giai Di muốn trở thành con dâu bà thì Thẩm Nguyệt Lan nhất định sẽ ngăn trở.
Trước kia bà không biết thì ra Lạc Tú âm thầm có nhiều cô gái yêu thích như vậy, thế nên lúc đó nếu như Lý Giai Di đồng ý ở bên Lạc Tú, vậy thì Thẩm Nguyệt Lan nhất định sẽ cảm vui mừng như nở hoa trong lòng.
Nhưng mà hiện tại sau khi biết được chân tướng sự thật, Thẩm Nguyệt Lan lại không suy nghĩ như vậy nữa.
Dù sao có rất nhiều cô gái thích Lạc Tú đủ để chứng minh con trai bà giỏi giang đến thế nào.
Có gì mà lo lắng không tìm được cô vợ xuất sắc cho nó chứ?
Lạc Tú lại nhìn mẹ mình, rồi nhìn sang hồn châu trong tay.
Ôn dưỡng này cũng đã ổn thỏa rồi, vẫn nên tăng thêm một chút nữa để có thể hoàn toàn chữa lành.
Thẩm Nguyệt Lan đi dạo ngoài công viên.
Lạc Tú lại khoanh chân ngồi trong phòng.
Anh chuẩn bị cải tạo một chút, hơn nữa cũng ôn dưỡng thêm một lát.
Dù sao có thể khiến cho sức mạnh linh hồn của mẹ mình trở nên càng mạnh hơn nữa, đây cũng là chuẩn bị cho tương lai sau này.
Lạc Tú thậm chí không tiếc sử dụng Thái Hoàng Kinh, chém rời một phần sức mạnh thần hồn trong cơ thể mình ra để dung nhập vào hồn phách Thẩm Nguyệt Lan.
Cứ như vậy có thể tăng thêm sức mạnh thần hồn cho Thẩm Nguyệt Lan, mà cũng là chuẩn bị cho sau này.
Lỡ như ngày nào đó nếu như Thẩm Nguyệt Lan rơi vào nguy hiểm, thì sức mạnh thần hồn này không chỉ có thể trợ giúp Thẩm Nguyệt Lan chống đỡ, còn có thể kịp thời báo cho anh biết.
Sau cuộc điện thoại của Lạc Tú ở Thông Châu gọi cho Diệp Kính Bình, hàn huyên với nhau một lúc, Lạc Tú bèn dặn dò Diệp Kính Bình sắp xếp kế hoạch.
Đón ba Lạc Tú tới Yên Kinh.
Ân oán này của nhà họ Thẩm đã nên kết thúc, mà người nhà bọn họ cũng đã đến lúc đoàn tụ với nhau.
Ngược lại trong nhà họ Thẩm, Thẩm Ngọc Thành và Thẩm Thiên Quân vô cùng cao hứng
“Ba, thiếu niên tông sư đứng đầu Thiên Long Bảng đã đồng ý rồi, ngày kia sẽ đến tham gia đại thọ của ba.”
“Tốt, đúng là tốt quá rồi!” Thẩm Thiên Quân vẫn luôn không vui từ sau cái chết của Thẩm Tuấn Phong, giờ đây đã lộ ra ý vui mừng.
“Hơn nữa người nhà giàu số một kia cũng sẽ xuất hiện, còn tự mình tới đây.” Thẩm Ngọc Thành lại lần nữa mở miệng nói.
“Được, tốt lắm, song hỉ lâm môn. Sau đại thọ, nhà họ Thẩm ta nhất định sẽ giống như mặt trời ban trưa!”
“Chắc chắn ở trong nước, ít nhất nhà họ Thẩm ta cũng nhất định sẽ là gia tộc số một!”