Vuốt của con rồng giáng từ trời xuống, to bằng một chiếc xe tải hàng.
Rồng của phương tây đều là biểu tượng của sức mạnh và tội ác, đây là có nguyên nhân cả, bởi vì chúng quá mạnh.
Sự cứng cáp của cơ thể và sức mạnh của chúng đạt đến độ biến thái, những người chơi cấp VIP kia dùng hết sức cũng không cách nào rút được vảy rồng, có thể thấy được sự lợi hại của nó.
Hơn nữa chốc chốc nó lại thở ra hơi rồng, càng làm người ta không dám manh động, một khi bị phun trúng thì chết là cái chắc.
Giờ phút này nó mang theo khí thế như sắp huỷ thiên diệt địa, con rồng này đang muốn đại khai sát giới với Lạc Tú.
Nhìn móng vuốt đang đáp xuống đầu mình, Lạc Tú cũng nổi lửa giận.
Trước giờ chỉ có anh giẫm người khác, chưa một ai dám làm ngược lại với anh, rồng phương tây cũng bít cửa.
Vậy nên Lạc Tú đá một cước lên trên.
“Đùng!”, tiếng gầm thét trời của con rồng chấn động cả một góc trời, khiến cát vàng nổi thành bão cát, gió cát mù trời.
“Ôi, anh ta toang chắc rồi, thật đáng thương, đúng là xui xẻo mà.” Clark làm dấu trước ngực, như thể đang cầu nguyện cho Lạc Tú.
Một cú giẫm của con rồng này chắc chắn phải máu thịt lẫn lộn ấy chứ.
Nhưng sau đó, trong mịt mù gió cát, họ kinh ngạc phát hiện con rồng kia đã ngã xuống, nghiêng về một bên.
Nhất thời đùng một tiếng, cát vàng lại mịt mù, che hết tầm nhìn, mấy trăm người ở xa đang hóng chuyện cũng bất ngờ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng rất nhanh, mấy người đang ở gần đó, ví dụ như nữ phù thuỷ Morganan, đột nhiên há hốc miệng, sắp vừa cả một quả trứng gà.
“Ôi trời ơi, anh ta không chết ư?” Morgana kêu lớn.
“Trời, tôi vừa nhìn thấy gì đây?” Thánh kị sĩ Clark không dám tin.
“Trời đất, sao như thế được, anh ta sống sót được ư?” Sát thủ ám dạ cũng kêu lớn, không ai dám tin vào mắt mình.
Con rồng đó đã bộc phát, vừa rồi một đạp đó của nó thế mà lại bị một luồng sức mạnh cực lớn thổi tung.
Con rồng đó không hề ngu ngốc chút nào, ngược lại rất linh hoạt, như mèo vậy, sau khi ngã xuống, nó lập tức đứng lên lại, nhảy một phát, phun hơi lửa vào mặt Lạc Tú.
“Mau chạy đi!” Clark hét lên.
Nhưng đã muộn, hơi thở của rồng đã phun ra từ mũi.
“Mẹ nó, nhân từ với mày quá phải không?” Lạc Tú chửi ầm lên.
“Phun nước mũi khè tao đấy à?” Lạc Tú thoắt biến một cái, tránh khỏi luồng hơi thở của rồng, nhảy mạnh lên, đấm một cú vào cằm của rồng.
Bốn phía ai nấy đều ngạc nhiên, không hiểu Lạc Tú đang nói gì, nhưng nữ phù thuỷ có ở Trung Quốc vài năm, vậy nên hiểu được.
“Trời ơi, anh ta đang nói gì vậy?”
“Nước mũi?” Morgana ngây ra.
Thật ra nói nó là nước mũi cũng đúng, dù gì cũng từ mũi mà ra.
Nhưng ai dám chứ?
Hơi thở của rồng mà nói là nước mũi?
Nhưng Lạc Tú lại có gan nói, hơn nữa còn đánh lại.
“Bốp!”, tia lửa tung toé, Lạc Tú đánh thật mạnh vào cằm con rồng, con rồng lại nằm vật ra đất.
“Khiếp, tôi vừa nhìn thấy gì đấy?” Lần này, câu nói này không phải là Clark nói, mà là những người đang đứng đằng xa kia nói.
“Anh ta đánh sấp mặt con rồng đó à?”
“Oh my god, mắt tôi không làm sao đấy chứ?” Có người cảm thán.
Đó là chuyện mà những người chơi cấp VIP phương tây như họ không làm được đấy, bây giờ Lạc Tú lại giải quyết được ư?
Clark vốn dĩ tính đến giúp đỡ, nhưng vừa nhìn trận thế này thì nhất thời cũng từ bỏ, ngoan ngoãn đứng im, không dám bước tới.
Quá đáng sợ.
Hơn nữa còn chưa kết thúc, không những đánh con rồng ngã ra đất, Lạc Tú còn bước tới đá mạnh vào đầu con rồng.
Dám phun nước mũi vào mặt anh, sao anh tha cho nó được?
Ít nhiều gì anh cũng là Tiên Tôn đấy!
Tia lửa bắn tứ tung, vảy rồng văng khắp nơi.
“Trời ơi, tôi lại thấy gì nữa đây?” Morgana cứng đờ cả người.
Con rồng khổng lồ ấy đang bị đánh à?
Sao lại như thế được?
Nhưng chuyện đó lại tiếp tục xảy ra như thế đó.
Con rồng đương nhiên không chịu để yên cho Lạc Tú đánh.
Nó đập cánh một cái, lật người dậy, muốn bay lên trời, sau đó phun hơi thở với Lạc Tú.
Nhưng vừa bay lên, nó lại bị Lạc Tú túm lấy đuôi.
Lạc Tú nặng bao nhiêu mà có thể kéo con quái vật này được?
Đây là điều không thể!
Nhưng con rồng ấy đang bị anh kéo lại thật, lại còn rất nhẹ nhàng, Lạc Tú kéo đuôi con rồng, sau đó quay mạnh một phát.
Anh quật con rồng ngã rạp xuống.
“Đùng!”, Cát vàng lại bay tứ tung.
Mọi người đều ngơ ngác, trơ ra mà nhìn.
“Chúa ơi, anh ta là chiến thần à?” Clark chỉ biết trơ mắt nhìn.
Quá đáng sợ, quá khó tin.
Nhưng tiếp theo đó, chuyện khó tin hơn đã xảy ra.
Lạc Tú nắm lấy một bên cánh của con rồng, sau đó dùng sức.
Toạc!
Tiếng động chói tai vang lên, khiến những người đứng ở xa cũng phải căng da đầu.
“Áu!” Con rồng kêu thất thanh.
Không một ai không khỏi bàng hoàng.
Máu đỏ vương vãi khắp sa mạc, chỗ nào cũng có, máu rồng quá đỗi trân quý, nhưng bây giờ lại đang tuôn chảy như thể không là gì.
Mọi người xót hết cả ruột, có hơi đáng tiếc cho một thiên vật thế này.
Nhưng không ai dám lên trên, bởi vì nhiệt độ máu rồng quá cao, như dung nham, cả sa mạc như tan chảy, quan trọng là cảnh tượng trước mắt như hai thiên thần đang đánh nhau.
Sự hình dung này thật ra không chuẩn lắm, nghiêm túc mà nói là một thiên thần đang đè đầu rồng khổng lồ ra đánh.
Nhưng chiến đấu kiểu này quá đáng sợ, không ai dám tới gần.
Vì một khi chịu đánh đến một mức nào đó thì không chết cũng bị thương, mấy người chơi cấp VIP kia đều rút khỏi chiến trường, tránh thật xa.
Con rồng cũng biết sợ, nó vấp một bước đứng dậy, lắc lư bỏ chạy.
Con người này đáng sợ quá, nó không phải đối thủ.
Không chạy thì chết tươi ở đây mất.
Con rồng quên cả tôn nghiêm của long tộc.
“Muốn chạy à?” Lạc Tú vừa quay đầu, con quái vật này rất khôn, tốc độ cũng nhanh, đã chạy ra thật xa.
Nhưng Lạc Tú vẫn chưa hết giận, mày muốn chạy đi đâu hả con rồng kia?
Thế là chuyện khiến bao cao thủ phương tây ở đây ám ảnh đã xảy ra, hoặc có thể nói đã xảy ra chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Trước kia chỉ có rồng rượt người, nhưng hôm nay lại đảo lộn lịch sử, một người đang rượt theo rồng.