Nhìn thấy Thẩm Tuấn Phong cư xử như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Lý Phương ngay lập tức biến mất, thậm chí cảm giác hả hê càng mạnh mẽ hơn.
Những người khác cũng nhìn Lạc Tú như thể họ đang xem một trò đùa.
"Như thế nào?"
“Chú em Tiểu Tú cảm thấy tuyệt vọng lắm phải không?"
“Sợ rồi chứ gì?” Thẩm Tuấn Phong cố tình giết một người chỉ để khiến Lạc Tú biết sợ.
“Tôi chỉ thích nhìn mọi người bị dồn vào đường cùng.” Thẩm Tuấn Phong là một kẻ biến thái, người nhà họ Thẩm đều biết chuyện này.
“Đến đây!” Thẩm Tuấn Phong chỉ vào một người trong đám đông, vẻ mặt của người đó đột nhiên thay đổi.
"Anh giết tôi làm gì? Tôi không có thù oán gì với anh mà!” người đó kinh hoàng nói, thậm chí nhìn không được mà lùi lại mấy bước.
Nhưng Thẩm Tuấn Phong đột nhiên giơ tay lên tóm lấy người đàn ông, người đàn ông Thẩm Tuấn Phong hút tới, bị siết chặt cổ chỉ bằng một tay của Thẩm Tuấn Phong.
Tay Thẩm Tuấn Phong giống như một chiếc kìm thép, siết chặt cổ người đàn ông, khuôn mặt người đàn ông lập tức đỏ bừng, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Nhìn xem anh ta sợ đến mức nào đi?” Thẩm Tuấn Phong không nhìn người đó, mà nhìn Lạc Tú.
“Ở đây, mạng người chẳng có giá trị gì đâu.” Thẩm Tuấn Phong cười xấu xa, sau đó ra sức, rắc một tiếng, cổ của người đàn ông đã bị Thẩm Tuấn Phong bẻ gãy.
“Nếu không muốn chết, lập tức quỳ xuống cho tôi!” Thẩm Tuấn Phong nhìn tám người còn lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lập tức, tám người quỳ rạp xuống, vẻ mặt sợ hãi, dù sao cái bóng của tử thần đã tới, không phải ai cũng dám đối mặt.
Điều duy nhất khiến Thẩm Tuấn Phong ngạc nhiên là Lạc Tú vẫn bình tĩnh đứng đó.
“Cậu không nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của anh ta ngay trước khi anh ta chết sao?” Thẩm Tuấn Phong nhìn Lạc Tú.
"Lát nữa cậu cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi."
“Anh nói nhảm nhiều quá.” Lạc Tú lắc đầu, không có hứng thú với Thẩm Tuấn Phong chút nào, nhưng lại rất quan tâm đến người trong Cổ Đạo Tông kia.
“Sắp chết rồi mà còn giả bộ nữa à?” Thẩm Tuấn Phong chế nhạo.
Nhưng lời nói của anh ta vừa hạ cánh, một cái tát thật mạnh ập đến ngay lập tức.
"Bốp!"
Cái tát này tuy không quá gay gắt nhưng cũng khiến Thẩm Tuấn Phong rất khó chịu, khuôn mặt trực tiếp biến dạng vì cái tát này.
Lúc này, vẻ mặt kinh ngạc hiện lên trên mặt Thẩm Tuấn Phong, vốn dĩ muốn làm cho Lạc Tú cảm thấy tuyệt vọng, sợ hãi trước khi giết anh.
Nhưng bây giờ, với tư cách là một người chơi cao cấp, lại bị một người mới tát vào mặt, cái tát đáp xuống một cách bất ngờ, anh ta khó có thể chấp nhận được.
Anh ta là người chơi cao cấp đấy, vừa mới giết những người mới kia kìa, đám người mới kia đã bị anh ta đè bẹp như kiến, làm sao có thể chống lại được?
Bây giờ một con kiến đã tát anh ta, anh ta thậm chí không có thời gian để phản ứng?
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại ăn một cái tát vào mặt tiếp, mắt mũi tối sầm lại.
“Không, không thể nào!” Thẩm Tuấn Phong gầm lên dữ dội.
“Làm sao có thể như thế được?” Thẩm Tuấn Phong lại rống lên.
Những người duy nhất có thể tát anh ta một cách dễ dàng như vậy là những người chơi cấp lão làng hơn, hoặc những người ở trên nữa.
Nhưng làm sao mà Lạc Tú lại đủ sức chứ?
Dù sao thì Lạc Tú đã bị chính mình lôi kéo vào trò chơi kinh dị này, Lạc Tú rốt cuộc là người mới hay người chơi lão làng, anh ta là nguowif rõ nhất.
Vì vậy, không điều gì trong số này có thể xảy ra cả.
Trương Nhiễm Nhiễm, Lý Phương và những người khác đang quỳ trên mặt đất cũng kinh ngạc nhìn Lạc Tú.
Phương thức giết người của Thẩm Tuấn Phong vừa rồi thực sự quá dễ dàng, nhưng bây giờ thì sao?
Đừng nói đến việc đánh nhau với Lạc Tú, anh ta còn chẳng có cửa đánh trả.
Cũng giống như người lớn đánh một đứa trẻ, chỉ đơn giản là đè bẹp!
Nhưng Lạc Tú nhìn Thẩm Tuấn Phong với vẻ chế nhạo.
Nhưng Vương trưởng lão ở bên cạnh lúc này đã đứng lên.
Thẩm Tuấn Phong và những người khác đều là người chơi, Vương trưởng lão là một vai trò tương tự như NPC.
Đây là quy tắc của trò chơi.
Theo cách nói của tiên giới thì trò chơi này là nơi bí mật để luyện tập, Vương Trưởng lão là thổ dân của nơi này.
“Thật là dũng cảm, dám đánh đệ tử Cổ Đạo Tông chúng tôi!” Vương trưởng lão mắng, sắc mặt rất xấu, ông ta không nhìn rõ Lạc Tú vừa ra tay như thế nào.
Mặc dù vừa rồi Thẩm Tuấn Phong đã giết hai người, nhưng dù sao hai người đó cũng chưa gia nhập Cổ Đạo Tông nên mới giết bọn họ.
Nhưng người đánh Thẩm Tuấn Phong trước mặt này không giống ban nãy, dù sao Thẩm Tuấn Phong cũng là đệ tử của môn phái Cổ Đạo Tông của bọn họ!
“Hãy quỳ xuống ngay lập tức, thừa nhận lỗi lầm của mình, nếu không sẽ chết!” Vương Trưởng lão lại khiển trách.
"Ồn quá!"
Lạc Tú lạnh lùng nói.
“Mày muốn chết af!” Vương trưởng lão phất tay áo, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhắm thẳng vào Lạc Tú.
Sắc mặt của Thẩm Tuấn Phong đột nhiên sáng lên, dù gì thì Vương trưởng lão cũng là một NPC, ai đã chơi game đều biết rằng nếu NPC muốn tấn công bạn, thì bạn chỉ đơn giản là không có sức mạnh để chiến đấu lại.
“Haha, tuy rằng tôi không biết tại sao cậu có sức đánh tôi, nhưng nếu đắc tội với NPC rồi thì cậu chỉ có thể chết thôi!” Thẩm Tuấn Phong nhìn Lạc Tú hả hê.
“Thế giới rác rưởi, không bao giờ hiểu được.” Lạc Tú khinh thường lắc đầu, không nhìn Thẩm Tuấn Phong, mà là nhìn Vương trưởng lão.
“Hừ, không coi kỉ luật ra gì, dám hoành hành trước Cổ Đạo Tông của tao, hôm nay mày phải chết!” Vương trưởng lão phất tay áo bào, lập tức xuất hiện một bóng bia cổ.
"Trấn Thiên Bi!"
Tấm bia cổ từ trên trời rơi xuống, trên bia có khắc kinh văn, sáng chói một màu xanh, giống như một ngôi sao băng!
Nhưng Lạc Tú nhìn tấm bia từ trên trời rơi xuống, trong mắt không những không có một chút sợ hãi, mà là một tia kích động, thậm chí là điên cuồng.
“Hahaha, được rồi, cảm giác này thật sự đã lâu không có rồi.” Lạc Tú cười lớn.
Anh rất mong chờ, từ khi tái sinh đến giờ, anh đã lâu không gặp phải pháp thuật thực sự như vậy.
Cho dù đó là trận chiến ở Tây Trạng hay núi Cửu Cung, đều không phải là pháp thuật thật sự.
Lúc nào cũng có cảm giác bị cầm chân cầm tay, nhưng ở đây, Lạc Tú có thể đại khai sát giới rồi! Một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên khóe miệng Lạc Tú, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong, nhìn về phía chiếc bia đã rơi xuống!