Biến cố này đến quá đột ngột, mọi người đều không kịp phản ứng lại, như thể mới chớp mắt đã xuất hiện thêm một người, hơn nữa hai người vừa gặp đã đánh nhau.
Lần này mọi chuyện đã trở nên hơi rắc rối.
Đa số những người có mặt tại đây đều biết chút ít về câu chuyện Song Ngư ngọc bội, dù gì tin tức trên mạng cũng từng đưa tin này.
Nói vậy là ban nãy, giáo sư Bành đã được sao chép, hơn nữa chỉ có một người là thật.
Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy phiền phức là, mọi người đều không hiểu rõ về giáo sư Bành, nên không thể nào phân biệt được ai mới là giáo sư Bành thật.
Dù gì đám người Chu Cương cũng có kinh nghiệm, nhanh chóng dẫn người tách hai giáo sư Bành ra.
Hình như Trương Tuyết cũng có chút đầu óc, bắt đầu đi tới giành người.
Mỗi phe một người, tách hai giáo sư Bành ra.
Lần này mọi người liếc nhìn nhau, bởi vì cả hai giống nhau như đúc, mặc kệ là phong cách ăn mặc hay thần thái đều không thể phân biệt được.
Chuyện này có hơi rắc rối.
Chu Cương cũng sửng sốt, rõ ràng cũng không ngờ, vừa bước vào đã gặp phải chuyện phiền phức như vậy.
Nhưng Chu Cương và Trần Hiên không tự mình ra tay, mà bảo mấy người khác làm chuyện này.
Trương Tuyết liên tục quan sát điểm khác biệt trên người hai giáo sư Bành, như muốn nhìn thấu ai mới là người giả.
Giữa sa mạc trống trải, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng phe của Chu Cương bắt đầu có người chết.
Bây giờ hễ là người vừa mới chạm vào giáo sư Bành, đều bắt đầu ho khan.
Cổ họng của mọi người cuồn cuộn, âm thanh vô cùng bén nhọn, như thể có thứ gì đó sắp trào ra khỏi cổ họng.
"Oẹ…" Máu tươi, nội tạng, ruột bắt đầu trào ra khỏi miệng mấy người đó.
Rõ ràng trên đồi cát vàng, máu và mấy thứ đó trông cực kỳ chói mắt.
Ngoại trừ Chu Cương và Trần Hiên, hầu như người ở trong phe bọn họ đều chết hết.
Từng người lần lượt ngã xuống đất.
“Hai người đã sớm biết rồi đúng không?” Trương Tuyết biến sắc, vẻ mặt của hai người Lê Mị Tư cũng hơi khác thường.
Rõ ràng lúc nãy bọn họ cố ý để mấy người đó chạm vào giáo sư Bành kia.
“Ha ha, như vậy mới vui chứ.” Chu Cương cười gằn, ngay từ đầu bọn họ đã không có ý định giúp đỡ ai.
“Quy tắc thứ ba trong trò chơi, đừng bao giờ tin tưởng bất cứ ai.” Trần Hiên cười khẩy.
Vừa dứt lời, Lê Mị Tư và Đường Hạo nhanh chóng lùi lại một bước, thay đổi sắc mặt nhìn Trương Tuyết.
“Hai người đừng nghe bọn họ nói bậy, cẩn thận trúng kế.” Trương Tuyết lạnh lùng nói.
Quả thực, lời nói của Chu Cương và Trần Hiên vốn không đáng tin, rất có khả năng bây giờ bọn họ nói ra câu này là cố ý lừa gạt người khác.
Nhưng Lê Mị Tư và Đường Hạo vẫn hơi sợ hãi.
“Đừng quên ban nãy tôi đã cứu sống hai người.” Trương Tuyết đứng bên cạnh nói.
Với lời nhắc nhở này, Đường Hạo do dự một lát, nhưng vẫn đi về phía Trương Tuyết.
Còn Lê Mị Tư vẫn đang do dự, cuối cùng Lê Mị Tư dứt khoát hạ quyết tâm, chạy thẳng đến bên cạnh Lạc Tú.
“Cô đã đưa ra lựa chọn rất chính xác.” Lạc Tú khẽ cười nói.
“Tôi có thể bảo đảm cho cô sống sót.” Lạc Tú vỗ vai Lê Mị Tư nói.
“Anh ta cũng là người mới, hơn nữa anh ta không có năng lực bảo đảm cô có thể sống sót thoát ra ngoài.” Trương Tuyết hừ lạnh.
Nhưng Lê Mị Tư vẫn giữ im lặng, rõ ràng cô đã hạ quyết tâm muốn đi theo Lạc Tú.
“Cô Lê, tốt nhất là cô nên quay lại đi. Dù gì ban nãy cô Trương cũng cứu sống cô.” Đường Hạo cũng đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Nhưng Lê Mị Tư vẫn không nói gì, cô không cho rằng lúc nãy mình có thể sống sót là nhờ vào công lao của Trương Tuyết.
“Cô Lê, nếu bây giờ cô đưa ra lựa chọn sai sẽ mất mạng đấy, dọc đường đi anh ta rất đáng nghi, hơn nữa anh ta chỉ là người mới mà thôi.” Đường Hạo thở dài.
Người phụ nữ này đã đưa ra sự lựa chọn quá ngu ngốc, không ngờ bây giờ cô vẫn lựa chọn đi theo một người mới.
“Cô đừng hối hận!” Trương Tuyết thấy Lê Mị Tư luôn giữ im lặng, cũng không khuyên nhủ nữa.
Nhưng Đường Hạo không muốn từ bỏ, trong hiện thực, anh ta có quen biết Lê Mị Tư.
“Đường Hạo, anh tin tôi đi, tôi cảm thấy Lạc Tú đáng tin cậy hơn Trương Tuyết, tốt nhất anh nên đi cùng chúng tôi đi.” Cuối cùng Lê Mị Tư cũng lên tiếng.
Nhưng chỉ nói một câu như vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
2. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
3. Cuộc Sống Mỗi Người
4. Thành Phố Của Những Cơn Mưa Vô Tận
=====================================
"Haizzz, cô Lê, tôi cảm thấy cô quá ngu xuẩn rồi. Cô dựa vào cái gì mà cho rằng người mới kia có thể bảo vệ sự an toàn cho cô?"
"Cô Trương đáng tin cậy hơn đám người Chu Cương và tên người mới kia..."
"Khụ, khụ…"
Đường Hạo bỗng xoay người, ngạc nhiên nhìn Trương Tuyết, không thể nói tiếp được nữa.
Bởi vì một con dao găm đã đâm thẳng vào sau eo của anh ta, chủ nhân của con dao găm đó không ai khác, mà chính là Trương Tuyết.
“Tại, tại sao?” Rõ ràng Đường Hạo không dám tin, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Chu Cương nói đúng, trong trò chơi, anh không được tin bất kỳ ai.” Trương Tuyết mặt không cảm xúc đáp, tay nắm chặt dao găm, bắt đầu khuấy tròn trong người Đường Hạo.
"Hơn nữa, một tên ngốc như anh không có tư cách để biết lý do."
Đường Hạo từ từ ngã xuống đất.
"Được rồi, xem ra trò chơi đã chính thức bắt đầu rồi. Mấy người có thể sống sót, đã chứng minh mấy người rất may mắn." Chu Cương cười khẩy.
Thật ra chuyện ban nãy dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, mấy người ở đây hoàn toàn không thể thực hiện lời hứa, dù gì mọi người cũng không quen biết. Nếu đám người này sống sót ra ngoài, cho dù bọn họ không thực hiện lời hứa thì mấy người Chu Cương cũng không thể nào tìm thấy được.
Do đó, đám người Chu Cương hoàn toàn không có ý định bảo vệ bọn họ.
Trương Tuyết đã sớm trải qua một lần, cô ta có thể sống sót trong trò chơi lúc trước đã chứng tỏ cô ta cũng có chút năng lực.
Quan trọng nhất là trong trò chơi lúc trước, chắc chắn cô ta cũng đã chứng kiến mọi người phản bội chém giết lẫn nhau.
Vì thế cô ta đã nghĩ ra đối sách và tính toán rồi.
Rõ ràng hai người Chu Cương và Trương Tuyết còn biết chuyện gì đó, nhưng bọn họ đều không nói ra chuyện này.
Bằng không tại sao bọn họ lại giết tất cả mọi người, nói cách khác là cố gắng nghĩ cách hãm hại tất cả mọi người?
Chắc chắn không phải là vì bọn họ thích làm như thế.
Tất nhiên bây giờ Lê Mị Tư có thể sống sót, thật sự là vì cô đã đánh bậy đánh bạ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.
Còn Lạc Tú, trò vặt vãnh này đã sớm lỗi thời với anh rồi.
Ở tiên giới, anh cũng chẳng biết mình đã từng đến bao nhiêu bí cảnh ngàn cân treo sợi tóc hơn nơi này.
Do đó anh đã sớm biết rõ quy tắc, một khi bước vào bí cảnh thì không được tin tưởng bất kỳ ai.
Hơn nữa bọn họ nói anh là người mới ư?
So với đám người này, nếu anh là người mới thì không ai dám gọi mình là người cũ.
Cảnh tượng này đã khiến Lạc Tú nhớ đến một người bạn ở tiên giới, không biết bây giờ tên béo chết tiệt kia đã bắt đầu bẫy người ở các bí cảnh hay chưa?
Lúc đó, Lạc Tú suýt rơi vào tay của tên béo chết tiệt đó.
Chu Cương lật tay đâm vào người giáo sư Bành giả, giáo sư Bành giả nhất thời hóa thành vũng nước đen.
Còn giáo sư Bành thật vẫn đang hóa đá tại chỗ.
Chu Cương lại liếc nhìn Lạc Tú và Lê Mị Tư, rồi nhìn Trương Tuyết nói.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể trừ khử bọn họ được rồi, sau đó kết thúc trò chơi, dù gì bớt đi một người thì phần thưởng cũng bớt chia đi một phần." Chu Cương nói với Trương Tuyết.
“Hết cách rồi, không thể bẫy chết bọn họ một cách ung dung thì chỉ có thể mạnh bạo mà thôi.” Trương Tuyết cầm dao găm trong tay cười gằn.