“Chúng tôi tới để nhìn các người bị chê cười đó thì sao?” Thẩm Nguyệt Mai cười khẩy một tiếng.
Thẩm Nguyệt Lan vừa định nói gì đó, thì Lạc Tú đã mở miệng nói trước.
“Thật xin lỗi, các vị, hôm nay các người sẽ không thể nhìn mẹ con chúng tôi bị chê cười được đâu.” Lạc Tú mở miệng nói với vẻ vô cùng bình tĩnh.
“Hừ, không nhìn được sao, vậy một ngàn vạn ba cậu cho cậu đi đâu rồi?”
“Bị lừa hết số tiền một ngàn vạn, cậu còn ở chỗ này giả bộ cái gì hả?” Thẩm Nguyệt Mai mở miệng nói không chút khách sáo.
“Mẹ cậu giờ không một xu dính túi, là đồ quỷ nghèo, hiện tại cậu cũng chỉ là thằng nghèo hèn không hơn.”
“Chẳng phải cậu vừa mới nói là muốn lấy ra ba nghìn vạn sao?”
“Vậy cậu lấy ra đi?” Thẩm Nguyệt Mai cười khẩy một tiếng.
“Chúng tôi chế giễu đó thì sao hả?”
“Cậu lấy ra đi chứ?”
“Cậu có thể lấy ra được không hả?” Thẩm Vũ Nhi cũng đứng một bên mở miệng châm chọc.
“Đừng có nói là một ngàn vạn bị lừa đó của cậu, thực chất là vẫn chưa bị lừa đấy, một tên ở thị trấn nhỏ như cậu, không lẽ có thể tùy tiện lấy ra ba nghìn vạn được sao?” Thẩm Tuấn Đào cũng đứng bên cạnh mở miệng nói.
Lý Giai Di đứng một bên lắc đầu thở dài, mức độ chênh lệch quá lớn.
“Lạc Tú, anh sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho dì Nguyệt Lan đấy.”
“Tôi đã khuyên anh là chỉ nên qua lại chỗ nào rồi mà anh còn cố chạy đi đâu.”
“Người trẻ tuổi, vừa rồi chính miệng cậu tự thổi phồng khoe khoang bản thân, nếu không thực hiện được, thì cậu nhanh quỳ xuống nói xin lỗi, sau đó cút đi cho tôi.” Bà chủ cũng mở miệng nói.
“Tiểu Tú.” Thẩm Nguyệt Lan kéo tay Lạc Tú muốn đi.
“Mẹ, không sao đâu, con nói rồi, mẹ cứ đứng một bên xem trò hay là được rồi, hôm nay con trai mẹ sẽ cho mẹ thấy thế nào gọi là vả mặt!”
“Đừng chỉ mạnh miệng đứng nói không, cậu lấy ra xem nào!”
Lạc Tú trực tiếp mở điện thoại di động ra click một cái, sau đó mở banking, rồi ném điện thoại lên trên bàn.
Hơn một trăm triệu!
Lúc ấy, bà chủ cửa tiệm ngây ngẩn cả người.
“Làm sao vậy?” Thẩm Nguyệt Mai cũng đi tới nhìn liếc qua.
Tức khắc, bà ta cũng ngây ngẩn cả người.
Thẩm Nguyệt Lan chạy vội tới lấy điện thoại di động của Lạc Tú lên xem, số dư hơn một trăm triệu.
Tức khắc, Thẩm Nguyệt Lan cũng ngây ngẩn cả người.
“Không có khả năng, chẳng phải tiền của cậu đã bị bồi bàn lừa hết tối hôm qua rồi sao?” Thẩm Tuấn Đào mở miệng nói.
Hơn nữa càng nghĩ càng thấy không thích hợp, có cảm giác chuyện này có gì đó không đúng.
Hiện giờ Lạc Tú không chỉ có tiền, mà còn là có một trăm triệu?
“Rất kỳ quái hả?”
“Cậu con trai nhà địa chủ ngu ngốc, đúng là tiền của tôi đã bị lừa hết tối hôm qua.” Lạc Tú mỉa mai nói.
“Vậy thì Tiểu Tú, số tiền này con lấy ở đâu ra?” Thẩm Nguyệt Lan cũng cảm thấy kỳ quái, đây chính là một trăm triệu đấy.
Ba của Lạc Tú chắc chắn sẽ không cho nhiều tiền như vậy.
“Con kiếm được nó tối hôm qua đấy!”
Lạc Tú thản nhiên mở miệng nói.
Kiếm được?
Loại dự án kiểu gì mà có thể bỏ một ngàn vạn ra để thu về một trăm triệu chứ?
Chỉ bằng một thằng ngốc như vậy mà có thể kiếm được?
Những người khác đều không tin.
Thẩm Nguyệt Lan cũng có chút không tin.
Suy cho cùng thì chỉ một đêm mà kiếm được một trăm triệu, cũng quá khoa trương rồi đấy?
“Mẹ, tối hôm qua con gặp phải gái bồi bàn, người ta đã sớm lên kế hoạch từ trước rồi.” Lạc Tú nhìn thoáng qua Thẩm Tuấn Đào, cười khẩy một cái.
“Vậy tiền này của con?”
“Rất đơn giản, con chuốc say cô phục vụ ấy, sau đó đưa tới bệnh viện.”
“Mẹ cũng biết mà, bệnh viện tư nhân mà lúc trước mẹ ở đó, con có một người bạn quen biết viện trưởng, cho nên, con đã nhờ viện trưởng thu thêm ít tiền thuốc men.”
“Tức là con đã nhờ bác sĩ ở đó sao?” Hai mắt Thẩm Nguyệt Lan sáng lên.
“Đúng vậy, con phát hiện tiền được gửi tới rất nhanh.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Phụt, ha ha ha…” Thẩm Nguyệt Lan lập tức mở miệng cười ha hả, cười đến cong eo, đến nước mắt cũng chảy ra.
“Thằng nhóc này, con cũng nghịch ngợm quá đấy, nếu để cho người trong quán rượu đó biết, không biết có từ đang sống sờ sờ thành tức chết không?”
Lý Anh Anh đứng một bên cũng không nhịn nổi, lập tức bật cười.
Cốt truyện xoay ngược lại quá nhanh, quả thực khiến đầu óc người ta không thể theo kịp.
“Có một số người, đã quá coi trọng bản thân và cho rằng họ thật sự rất thông minh, nhưng lại không biết bản thân chỉ là một đứa ngu ngốc hết thuốc chữa.” Lạc Tú mỉa mai.
“Các người thử nói xem, những người như vậy có nên tới bệnh viện kiểm tra xem thử xem bản thân có phải một đứa thiểu năng trí tuệ không nhỉ?” Lạc Tú tiếp tục cười khẩy một tiếng.
“Con trai, con đừng nói nữa, lỡ như người ta cũng có mặt ở đây, không chừng bị chọc giận tới nỗi hôn mê đấy.” Thẩm Nguyệt Lan cũng không phải đèn dầu, cố ý mở miệng nói.
Lý Giai Di sững sờ một chỗ, cảm giác còn chưa kịp phản ứng lại.
Mà Thẩm Tuấn Đào thì chỉ biết siết chặt tay thành nắm đấm, giận tím mặt.
Thảo nào khi không viện trưởng Trương lại đòi anh ta trả những một trăm triệu chứ.
Hóa ra là vì thế này.
Anh ta thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Càng không nghĩ tới kế dùng gái bồi bàn mồi chài rượu do mình thiết kế ra lại bị người khác chơi ngược như vậy.
Lại còn bị chơi rất thảm nữa!
Anh ta chính là người được xưng có chỉ số thông minh hơn người, một kẻ tính toán như thần tên Thẩm Tuấn Đào.
Nhưng hiện tại thì sao, lại bị người ta chơi khăm lại!
“Đảo mắt một cái một ngàn vạn đã biến thành một trăm triệu, thương vụ làm ăn này xem ra cũng không tồi nhỉ.” Lạc Tú lại tiếp tục mỉa mai.
Mà sắc mắt Thẩm Nguyệt Mai và Thẩm Vũ Nhi cũng khó coi tới đỉnh điểm rồi.
“Chê cười vậy có hay không?” Lạc Tú đột nhiên nhìn về phía Thẩm Nguyệt Mai, nói với giọng châm chọc.
Nhưng không đợi Thẩm Nguyệt Mai kịp đáp lại câu nào, Lạc Tú đã xoay người, nhìn cái túi trước mắt, sau đó chậm rãi cầm lên tay.
Tiếp theo, Lạc Tú cầm chiếc túi trong tay nâng nâng lên như thể ước lượng độ nặng.
Ngay sau đó, sắc mặt Lạc Tú đột nhiên trầm xuống, giây tiếp theo, anh ném cái túi trong tay đi.
Cái vung tay này đã khiến chiếc túi bay thẳng vào mặt bà chủ, tức khắc, bà chủ kia bị đập ngã ngồi trên mặt đất, nhưng vẫn chưa xong, bởi vì Lạc Tú ném ngang, nên cái túi vừa vặn bay thẳng mặt Thẩm Nguyệt Mai.
Tức khắc, Thẩm Nguyệt Mai cũng mất đà ngã ra đất.
“Cậu làm cái gì vậy?” Thẩm Vũ Nhi đột nhiên lớn tiếng quát.
“Ôi cháu không cố ý, sao dì không tránh?”
“Có phải là dì bị ngốc rồi không?” Lạc Tú cười khẩy một tiếng, nhìn Thẩm Nguyệt Mai ngã trên mặt đất.
“Cậu dám đánh tôi?” Thẩm Nguyệt Mai ngạc nhiên nhìn Lạc Tú.
“Bốp!” Lạc Tú phủi tay tát mạnh một bạt tai.
Thẩm Vũ Nhi muốn chạy lại cản, nhưng bị ánh mắt kia của Lạc Tú dọa sợ.
Đến cả Thẩm Tuấn Đào cũng bị dọa sợ.
“Đánh dì à?”
“Đánh dì thì có làm sao?”
“Mẹ tôi bị người ta chê cười dì cũng dám nhìn?”
“Dám bày trò bẫy mẹ tôi?” Giờ khắc này, khí thế của Lạc Tú cực kỳ đáng sợ, sợ tới mức cả đám người không ai dám ho he động đậy.
“Tôi chính là chị gái của mẹ cậu đấy.” Thẩm Nguyệt Mai che mặt mở miệng nói.
“Vậy nên dì hãy tự thấy may mắn đi, nếu không thì hiện giờ thi thể dì đã lạnh cóng rồi.” Lạc Tú cười khẩy nói.
“Tôi là người họ Thẩm ở Yên Kinh.”
“Tôi biết dì họ Thẩm, họ Thẩm thì làm sao vậy?”
Lạc Tú phủi tay, lại tặng cho Thẩm Nguyệt Mai một bạt tai lên mặt.
Cái tát này thực sự ra tay tàn nhẫn cực kỳ, khiến nửa bên lỗ tai của Thẩm Nguyệt Mai như sắp điếc tới nơi.
“Giúp tôi gửi câu nói này tới người nhà họ Thẩm, nói họ Lạc tôi đây đang chờ, nếu bọn họ không tới, thì tôi sẽ đi tìm bọn họ!”
“Tiểu Tú.” Thẩm Nguyệt Lan đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Cút đi.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng, cũng không tiếp tục nữa, dù sao thì Thẩm Nguyệt Lan vẫn còn đang ở đây, anh không thể làm trò giết hoặc đánh tàn phế Thẩm Nguyệt Mai ngay trước mặt Thẩm Nguyệt Lan được.
Tát cho hai cái, coi như là tạm đủ rồi.
Tựa như Lạc Tú đã nói, nếu không phải vì Thẩm Nguyệt Mai chính là chị gái của mẹ mình, thì khả năng hôm nay sẽ không có chuyện chỉ nhận mấy cái bạt tai như thế.