“Cậu Lạc, cậu mới nói bức họa này của tại hạ là giả sao?” Diệp Kính Bình có thể đạt được địa vị như ngày hôm nay, đương nhiên không phải là tên ngốc rồi, ông ta rất khéo léo di chuyển đề tài, hóa giải sự lúng túng.
“Đó là đồ giả.”
“Thứ cho tôi mạo muội, bức họa này do một vị đại gia thời Nam Tống vẽ, tôi đã tốn một khoản tiền lớn và dồn nhiều tâm huyết mới lấy được nó, hơn nữa tôi đã tìm mấy chuyên gia chuyên môn về lĩnh vực này để giám định rồi.” Giọng điệu của Diệp Kính Bình rất cung kính, thậm chí còn tôn xưng như người bề trên.
Điều này đã làm Diệp Song Nhi tràn đầy khó tin, phải biết rằng dù nhìn thấy một số nhân vật có thực quyền thì ông nội cũng chưa từng cung kính như thế.
“Tôi sẽ chứng minh cho ông xem.”
Nhưng trong mắt Lạc Tú lại lóe lên tia u ám màu xanh.
Đây là Thiên Nhãn, tái sinh chi nhãn, ban đầu chỉ có người thức tỉnh thần tàng trong cơ thể mới có thể nắm giữ, nhưng bởi vì Lạc Tú đã có được Thái Hoàng Kinh nên có thể sử dụng chiêu này.
Thiên Nhãn có thể thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy, còn dễ sử dụng hơn kính hiển vi nữa.
Sở dĩ Lạc Tú có thể nhìn ra bức họa này là giả cũng bởi vì nguyên do này, nhưng Thiên Nhãn của Lạc Tú chỉ là gà mờ, dù gì cũng chỉ dựa vào khí tức bảo vệ cơ thể của Thái Hoàng Kinh, cho nên anh chưa thể nào nhìn thấu thật sự được.
Nhưng chỉ cần phân biệt thật giả cho bức họa này là đủ rồi.
Ngón tay của Lạc Tú rất chuẩn xác ngừng ở một nơi trong bức tranh, chất liệu của bức tranh làm bằng tơ lụa, ngón tay của Lạc Tú khẽ ấn xuống, lúc giơ lên đã kéo ra một sợi vụn.
Nhưng đây là bức họa hơn một nghìn vạn, không ngờ Lạc Tú lại phá hỏng như thế, nhưng Lạc Tú chẳng thèm chớp mắt, sau đó anh quả quyết kéo sợi vụn ra, ném tới trước mặt Diệp Kính Bình.
Thật ra đây chỉ là một sợi vụn mà thôi, dù có người giám định kỹ lưỡng cũng sẽ không chú ý đến sợi vụn này.
“Đây là?”
“Đây là sợi ni lông, chất liệu nhân tạo.”
“Bức tranh hơn bảy trăm năm trước của nhà ông có vải ni lông à?” Lạc Tú lắc đầu nói.
Điều này đã làm Diệp Kính Bình đỏ mặt, không ngờ mình lại bị người khác lừa gạt.
Hơn bảy trăm năm trước thì lấy đâu ra vải ni lông?
Diệp Kính Bình nhanh chóng ra hiệu, một người đàn ông mặc đồ đen đi tới định mang bức họa đó đi, tiện thể cầm hộp gỗ đựng bức tranh đó luôn.
“Khoan đã, hộp gỗ này?” Lạc Tú bỗng gọi lại.
“Sao thế? Cậu Lạc cảm thấy hứng thú với hộp gỗ này sao?” Diệp Kính Bình như nhìn thấu tâm tư của Lạc Tú.
“Nếu cậu thích thì cứ việc lấy đi.” Bây giờ Diệp Kính Bình biểu hiện rất hào phóng.
“Ông nội.” Diệp Song Nhi đứng bên cạnh nhắc nhở.
Thật ra Diệp Kính Bình biết rất rõ, nếu Lạc Tú có thể nhìn ra bức họa này là đồ giả, vậy thì chắc chắn sẽ có bản lĩnh cực kỳ lớn, hơn nữa khí tức phóng ra ban nãy cũng chứng minh điều này.
Nếu Lạc Tú có thể vừa ý món đồ nào đó, e rằng đó thật sự là một bảo vật, nhưng Diệp Kính Bình lại muốn tặng nó cho Lạc Tú.
Lạc Tú hơi sửng sốt, anh cũng không ngờ đối phương lại hào phóng như thế, nhưng anh thật ra vừa ý với hộp gỗ này, bởi vì trong hộp gỗ có một hạt giống có thể thức tỉnh hạt giống Thần Tàng trong người anh.
Mặc dù bây giờ Lạc Tú có khí tức bảo vệ cơ thể của Thái Hoàng Kinh, nhưng muốn tu luyện Thái Hoàng Kinh thì cần phải kích hoạt Thần Tàng trong cơ thể, mặc dù hạt giống trong hộp gỗ này đã khô héo, nhưng Lạc Tú ắt sẽ có cách để nó sống lại.
Đối với Lạc Tú mà nói, món đồ trước mặt thật sự là thứ anh muốn có được nhất, có một lần Lạc Tú nghi ngờ rằng có phải mình quá may mắn rồi không, vừa mới trọng sinh quay về Trái Đất đã có thể gặp được một hạt giống.
Điều này đã khiến Lạc Tú mừng rỡ.
Cho dù là ở Tu Chân Giới thì hạt giống cũng là thứ chỉ có thể chờ đợi để được gặp chứ không thể cưỡng cầu, huống chi là ở Trái Đất.
Có được một hạt giống thì có thể giảm bớt một phần cực khổ, trực tiếp mở ra Thần Tàng trong cơ thể, sau đó bắt đầu tu luyện.
Nhưng Lạc Tú không muốn chiếm tiện nghi của người ta một cách không công, anh đường đường là Tiên Tôn, sao có thể nhỏ nhen đi tranh giành đồ vật với mấy người tầm thường?
“Nói thật, quả thật tôi đã nhìn trúng hộp gỗ này, bởi vì trong hộp gỗ này có một thứ tôi đang cần, nhưng nếu thứ này rơi vào tay các ông thì thật sự chẳng đáng bao nhiêu. Hay là thế này đi, hôm nay tôi sẽ nhận ân tình này trước, nếu sau này các ông có khó khăn gì thì cứ việc tới tìm tôi.” Lạc Tú nói.
Phải biết rằng đây là lời cam kết của Tiên Tôn, trước đây bao nhiêu thế lực lớn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán để giành được câu nói này.
Nhưng bây giờ niềm may mắn đó đã rơi xuống đầu ông lão.
“Vậy lão hủ cũng không khách sáo nữa, nếu cậu Lạc đã mở lời, quả thật lão hủ có một chuyện muốn nhờ vả.” Đuôi cáo của Diệp Kính Bình nhất thời lộ ra bên ngoài.
“Lão hủ khẩn cầu cậu Lạc thu nhận cháu gái tôi là đồ đệ.” Diệp Kính Bình bỗng thốt ra một câu.
Câu nói này đã làm Lạc Tú sửng sốt, thầm mắng một câu lão hồ ly.
“Ông đổi chuyện khác đi, chuyện này tôi không làm được, nói thật, cô ta vẫn chưa đủ tư cách làm đồ đệ của tôi.” Không phải Lạc Tú muốn nuốt lời, mà anh chính là Tiên Tôn, sau này sẽ có bao nhiêu con cháu của nhân vật máu mặt tới cầu xin anh làm sư phụ?
Mà so với những nhân vật đó thì Diệp Song Nhi này thật sự không đáng được nhắc đến.
Hơn nữa tư chất của Diệp Song Nhi quá kém.
“Nhưng lúc nãy cậu Lạc đã mở lời rồi mà.”
Ông ta nói vậy cũng đúng, dù gì Lạc Tú cũng là Tiên Tôn, một khi đã mở lời làm gì có chuyện thu hồi lại?
“Hay là thế này đi, tôi sẽ nhận cô ta làm đệ tử ghi danh.” Lạc Tú hơi gắng gượng nói, cuối cùng chỉ có thể tìm ra một cách trung hòa.
“Cháu còn không mau bái kiến sư phụ đi?”
“Bái kiến sư...”
“Cô cứ gọi tôi là thầy đi.” Lạc Tú ngắt lời Diệp Song Nhi.
Sau một hồi khách sáo, tàu nhanh chóng đến trạm.
Sau khi trao đổi số điện thoại, Lạc Tú xách hành lý đi trước một bước.
Đợi Lạc Tú đi rồi, Diệp Song Nhi mới ngẩng đầu lên nhìn Diệp Kính Bình.
“Ông nội, ông cần gì phải bảo cháu bái anh ta làm sư phụ, dù anh ta có tý bản lĩnh, nhưng với thế lực và thực lực của chúng ta ở Thông Châu, biết bao nhiêu người cầu xin muốn thu nhận con chứ? Ông nội đang làm gì thế?”
“Cháu im đi, cháu thì biết cái gì, lần này chúng ta đang bấu víu quan hệ, Song Nhi, có lẽ cháu cũng không hiểu, cho nên ông nội sẽ không trách cháu.” Diệp Kính Bình thở dài.
“Nhưng có lẽ cháu đã nghe qua Tông Sư rồi đúng không?” Diệp Kính Bình nghiêm túc hỏi.
“Tông Sư?” Diệp Song Nhi bỗng kinh hãi đến biến sắc.
Có lẽ Diệp Song Nhi không phải là người cùng thời đại với Diệp Kính Bình, nhưng từ nhỏ cô ta đã tập võ cùng Diệp Kính Bình, tất nhiên đã sớm nghe nhiều về Tông Sư.
Nếu nói mục tiêu tập võ của cô ta là gì, vậy thì chắc chắn là Tông Sư rồi.
Nhưng về cơ bản điều đó là không thể.
Tập võ thì chỉ cần luyện công phu quyền cước, lúc nhỏ người bình thường sẽ bắt đầu luyện những chiêu thức cơ bản, đợi sau khi tới ba mươi tuổi có thể luyện ra chút Nội Kình, nếu có thể phóng Nội Kình ra bên ngoài thì người đó sẽ là cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm.
Còn Tông Sư?
Thật sự sắp đạt tới thần thoại rồi.
Người đó đã có thể tự lập môn hộ, khai tông lập phái, thậm chí còn có thể sáng tạo ra tuyệt học, đừng nói là Nội Kình Ngoại Phóng, thật sự có thể nói là giết người trong tích tắc, nháy mắt đã làm người khác bị thương.
E rằng đạn cũng chưa chắc có thể bì lại.
Nhưng đừng nói là bây giờ, dù là ở quá khứ cũng tồn tại như vật quý hiếm, gần như là không tìm ra, có bao nhiêu cao thủ cả đời chỉ quanh quẩn trong Nội Kình Ngoại Phóng, dù nuối tiếc cả đời cũng không thể tiến vào Tông Sư.
“Ông nội, chẳng lẽ ông nói anh ta có tiềm lực có thể tiến vào Tông Sư ư?” Rõ ràng Diệp Song Nhi hơi không dám tin.
“Ha ha, cậu ta có tiềm lực ư? Cô bé ngốc, chí ít hôm nay với chiêu thức mà cậu ta thể hiện, ông cảm thấy e rằng cậu ta đã sắp tiến vào Tông Sư rồi.” Diệp Kính Bình than thở, lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Đó cũng là ước mơ cả đời của ông ta, nhưng ông ta biết cả đời này đã vô vọng.
“Hả?” Gương mặt xinh đẹp của Diệp Song Nhi kinh hãi đến biến sắc, há hốc mồm như thể có thể nuốt được một quả trứng.
“Chỉ cần cậu ta ở Tân Châu thì cháu phải dốc hết sức lôi kéo cậu ta cho ông. Đầu tiên là sắp xếp một công ty, sau đó là tặng xe sang cho cậu ta.”