“Chị tiểu Nhiên, dì của chị tên là gì?” Có thể nhận ra được, giọng của Lạc Tú vô cùng bình tĩnh, nhưng là kiểu lặng gió trước bão lớn, cực kỳ áp lực.
Gió đang nổi vô cùng mạnh.
“Thẩm Nguyệt Lan, nhà họ Thẩm ở Yên Kinh, Thẩm Nguyệt Lan!” Giang Đồng Nhiên nức nở nói.
Dì ơi, con khuyên gì một câu, dì tốt nhất là cởi vòng phật châu trên cổ xuống đi!
Vòng phật châu đó rất quan trọng với dì ấy, là thứ dì đeo để cầu phúc cho con trai mình, là mạng sống của dì ấy.
Nhóc con, cháu ở bên ngoài chỉ có một thân một mình, dì sợ cháu gặp chuyện không lành.
Mai mốt có ai dám bắt nạt cháu thì nói cho dì biết, quan hệ của dì cũng rộng lắm đấy.
Khi nào dì tìm giúp cháu mấy cô gái để xem mắt nhé.
Mẹ con họ Thẩm, Thẩm Nguyệt Lan!
“Giang Dật Phi!”
Nổi trận lôi đình, mây đen tụ đỉnh, sấm chớp rạch ngang trời.
Giang Đồng Nhiên chưa từng nhìn thấy Lạc Tú nổi giận tới như vậy.
Bốn phía lấp lóe ánh đỏ, Huyết Thi Vương lập tức lui về sau mấy bước, ngay cả nhóm người Huyết Sát cũng bị dọa đến mức không dám động đậy.
Cỗ sát khí kia quá khủng bố!
Khiến mỗi người ở đây như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.
Đó là một chàng trai đáng sợ tựa ma thần, khí chất bình thản thong dong thường ngày đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một Lạc Tú lạnh nhạt vô tình, sắc bén cùng cực.
Là một Lạc Tú đứng trên đỉnh cao, coi thường hết thảy chúng sinh.
Cảm giác như thể đất trời cuồn cuộn đều phải phủ phục dưới chân anh.
Lạc Tú tốn rất nhiều thời gian mới hòa nhập được với thế giới này, anh luôn cố gắng khiến mình trông giống người thường nhất có thể. Nhưng giờ phút này anh vẫn thoát ly khỏi thế tục, dáng người cao lớn, đĩnh bạt, khí lạnh tỏa ra từ hai mắt, sáng lóa như hai thanh đao Tuyết Thiên.
Khí thể tỏa ra vô cùng khủng khiếp, tự như kiếm tiên chuẩn bị chém nát trời cao!
Tựa như thần vương giáng thế, sát khí sục sôi tỏa ngút tận trời, phá nát gió mây, khiến trời đất phải biến sắc.
“Đi, tôi dẫn chị đi giết người!”
Khi bên tai Giang Đồng Nhiên vang lên những lời này, cơ thể cô ta đã bị Lạc Tú ôm lấy, sau đó là tiếng gió gào rít sượt qua tai.
Huyết Thi Vương do dự một lát, cuối cùng vẫn nhấc chân đuổi theo.
Sau khi Lạc Tú rời đi, nhóm người Huyết Sát ngã ngồi xuống đất, cả người xụi lơ, mặt mày trắng bệch.
“Sắp xảy ra chuyện lớn rồi.” Huyết Hổ nở nụ cười bất lực, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh.
Quá nhanh, đây là cảm nhận của Giang Đồng Nhiên, ngoại trừ tiếng gió gào rít bên tai ra, cô ta chẳng thể nghe thấy được gì nữa.
Đêm khuya ở Thạch Gia Trại vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhà sàn đã bị hủy hồi sang nên giờ ở đây có vô số lều trại được dựng lên.
Nhưng đúng lúc này, mấy cái lều bỗng rung lên không ngừng, sau đó hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
“Ầm!”
Thêm một lần nữa, đất rung núi chuyển.
Tất cả mọi người vô cùng bàng hoàng.
Nhóm Thạch Tứ Quỷ hoảng sợ nhìn chàng trai như thần như ma trước mặt.
“Tông, tông sư Lạc.” Lục Tề Thiên đứng bên cạnh mở miệng, mặt mày trắng bệch.
“Giang Dật Phi ở đâu?” Giọng Lạc Tú lạnh lẽo tựa băng.
“Lạc gia, chúng tôi cũng không biết nữa.” Lục Tề Thiên mở miệng trả lời. Anh ta đã gọi người kêu cao thủ của nhà họ Lục tới rồi, anh ta không tin sau khi ba mình tới mà vẫn không thể thu thập được Lạc Tú.
Nhưng ngay sau đó, anh ta bỗng nổ tung.
Ngay cả cơ hội để ngạc nhiên cũng không có, máu thịt đỏ ngầu trực tiếp bùng lên, văng đầy ra đất.
Mọi người lập tức cảm thấy tê tái cả da đầu, thở cũng không dám thở mạnh.
Bởi vì vừa nãy Lạc Tú chỉ vung tay lên mà thôi, Lục Tề Thiên đã nổ banh xác.
Ầm một tiếng, ngoại trừ Giang Đồng Nhiên, tất cả những người còn lại đều đồng loạt quỳ xuống.
Sinh linh vô vàn, nếu bạn đã giết quá nhiều người, nếu bạn đã sống hàng nghìn năm với giết chóc, vậy bạn rất khó dùng ánh mắt của người phàm để nhìn sinh mệnh.
Bởi vì cảm giác chẳng khác gì lúc bạn nhìn một con kiến vậy.
“Giang Dật Phi đang ở đâu?” Lạc Tú đưa mắt nhìn về phía Thạch Tứ Quỷ.
Giờ phút này, Thạch Tứ Quỷ biết rất rõ, ông ta chỉ có một cơ hội.
Bởi vì thần ma trước mặt quá khủng bố, trong cặp mắt kia, ngay cả chút sự thương hại với sinh mệnh cũng không có!
“Cậu ta bỏ chạy theo lão quái Đinh rồi, chạy tới Kim Cương Môn!” Lần này, Thạch Tứ Quỷ sợ thật.
Trước mắt Giang Đồng Nhiên bỗng tối sầm, tuy chẳng nhìn thấy gì, nhưng cô ta có thể cảm nhận được rất rõ lại có thứ gì đó nổ tung!
Nhóm người Thạch Tứ Quỷ vốn đã thật sự đầu hàng chịu phục, nhưng họ đã bị Giang Dật Phi cám dỗ, quyết định giúp anh ta cầm chân Lạc Tú, đồng thời lén lút mời cao thủ tới.
Bọn họ không tin họ giết không được Lạc Tú!
Chỉ là, giờ phút này Thạch Tứ Quỷ mới phát hiện, bọn họ sai rồi, sai quá sai.
Bởi vì người bọn họ muốn chống lại không phải con người, mà là một vị thần đứng từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống đất trời rộng lớn dưới chân!
Trong lúc cười khổ, cơ thể ông ta đã tan thành trăm mảnh, máu thịt văng tứ tán khắp nơi.
Qua một lúc lâu, Giang Đồng Nhiên mới nhìn thấy lại ánh sáng, giờ phút này cô ta đang ngồi trên một chiếc xe.
“Chị cầm cái này đi tìm mẹ của tôi, nhất định phải khuyên bà ấy ăn hết, tôi có chuyện cần tới nơi khác một chuyến.” Lạc Tú mở miệng nói.
“Mẹ cậu?” Giang Đồng Nhiên vừa ngạc nhiên hỏi lại, vừa nhìn hạt châu lấp lánh trong tay.
Cũng may lúc này Lạc Tú đã bình thường hơn nhiều, nhưng Giang Đồng Nhiên vẫn còn hơi sợ, cố gắng khắc chế trước mặt Lạc Tú.
“Khi nào về tôi sẽ giải thích cho chị hiểu.” Lạc Tú lắc đầu, sau đó xuống xe, bám theo sau Lạc Tú chính là tên quái nhân bọc kín mít kia.
Mật Chú mà Thẩm Nguyệt Lan trúng phải vô cùng ác độc, chỉ có người thi chú tự tay hóa giải hoặc là giết chết gã thì mới có thể hóa giải được mật chú.
Điều đáng sợ hơn là rất có thể một phần hồn phách của Thẩm Nguyệt Lan sẽ bị câu đi.
Vậy nên Lạc Tú phải mau chóng tìm ra được Giang Dật Phi, sau đó hỏi cho ra vị trí của người thi chú.
Nếu không dù Lạc Tú có tới bên cạnh Thẩm Nguyệt Lan đi nữa thì cũng chẳng thể làm gì được.
Bởi vì chính Lạc Tú cũng không có cách nào lấy ra ba hồn bảy phách không thuộc về Thẩm Nguyệt Lan để nhét vào người Thẩm Nguyệt Lan được.
Hạt châu mà anh đưa cho Giang Đồng Nhiên có thể tạm thời trấn trụ hồn phách còn sót lại của Thẩm Nguyệt Lan, để chúng không bị người khác câu đi.
Ninh Châu!
Nơi này cách Tương Tây cũng không xa, nhưng lại không được tính là thuộc về Tương Tây.
Núi Cửu Cung ở Ninh Châu, cảnh đẹp nhất thiên hạ ở Khuông Lư, Chung Linh ở Cửu Cung.
Nghe đồn Tử Vi Đại Đế từng đích thân tới thăm ngọn núi này, hơn nữa còn từng đả tọa trên ngọn núi kia.
Nhưng thần bí nhất chính là truyền thuyết về Sấm Vương Lý Tự Thành.
Khi đó Lý Tự Thành bại trận, ông và mấy trăm nghìn thủ hạ bị bức lui tới nơi này, lúc ấy Lý Tự Thành đành dẫn theo họ vào núi.
Nhưng cuối cùng không hiểu sao lại biến mất.
Truy binh đuổi theo lên núi, có thể nói là lật tung hết cả núi Cửu Cung, nhưng đừng nói là người, ngay cả một cọng lông cũng chẳng tìm được.
Đó đâu phải mấy người, cũng chẳng phải mấy chục người, mà là một đội quân cả mấy trăm nghìn người!
Nhưng sau khi tiến vào núi thì lại biến mất không thấy tăm hơi.
Điều này đã trở thành bí mật thiên cổ!
Trong một quán cà phê, một ông cụ đang ngồi kể cho cháu gái nghe về truyền thuyết xa xưa này.
Ông cụ mặc một thân hán phục, vừa nhìn đã biết là người có địa vị tôn quý, thân phận hiển hách.
Bên cạnh ông cụ ngồi một nam một nữ, nam thì cao lớn đẹp trái, nữ thì quyến rũ động lòng người.
Chỉ là khí chất cao quý mà họ tỏa ra cũng đủ khiến rất nhiều người đánh mất dũng khí tiến đến làm quen.
“Ông nội, ông nói xem, có phải bởi vì trận phát kỳ môn độn giáp nên nhóm người Lý Tự Thành mới biến mất không?” Cô gái mở miệng hỏi.
“Khà khà, ai mà biết được?”
“Nhưng truyền thuyết này là sự thật, trong sử sách quả thật từng ghi chép lại. Đợi khi nào tìm được Kim Cương Môn, nếu cháu may mắn có thể bái nhập môn hạ của họ, tất nhiên sẽ có cơ hội hỏi thăm thử.”
Ông cụ cười cười.
“Tôi nói này nhóc con, cậu ngồi bên cạnh nghe cả nửa ngày trời rồi đấy, chẳng lẽ cũng muốn tìm Kim Cương Môn hả?”