"Thị trưởng, ngài xem mảnh đất kia thế nào?" Thẩm Nguyệt Lan ngồi ở trong đại sảnh đang mở miệng bàn chuyện chính sự.
Mà Giang Đồng Nhiên thì ngồi ở ngay bên cạnh Thẩm Nguyệt Lan, lúc này cô ta đang tập trung tinh thần lắng nghe, hiển nhiên không chú ý tới bên ngoài Lạc Tú đã đến.
"Mảnh đất kia thì chịu rồi." Một người đàn ông trung niên tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi khoát tay nói.
Lúc này nhiệt độ còn chưa xuống thấp, thời tiết vẫn rất ấm áp, nhưng người này lại mặc áo lông rất dày, trông rất kỳ quặc, hơn nữa sắc mặt cũng trắng bệch, ấn đường biến thành màu đen.
Càng lạ lùng hơn chính là bên người ông ta còn đặt ba cái máy sưởi.
"Thị trưởng, ngài xem chuyện này còn không phải dựa vào một câu nói của ngài sao?" Thẩm Nguyệt Lan mặc váy liền màu đen, khí chất đoan trang, rất có phong thái.
"Hây, chủ tịch Thẩm này, mảnh đất bên kia là nơi đất tổ của người ta, nếu có thể phá thì tôi đã sớm phá, dù sao mình nó nằm giữa trung tâm thành phố thật sự không ra thể thống gì."
"Nhưng bọn họ là người Miêu tộc, căn bản không thể đàm phán với bọn họ." Người đứng đầu thành phố Thanh Thủy cau mày nói.
Quả thật, nơi kia thuộc đất tổ của Miêu tộc, người ta không đồng ý, căn bản không phá gỡ được.
Lúc này Thẩm Nguyệt Lan vừa định mở miệng, Vạn Hồng Uy liền dẫn theo Lạc Tú vào.
"Chú, cháu dẫn người đến giúp chú khám bệnh." Vạn Hồng Uy cười nói.
Mà Thẩm Nguyệt Lan và Giang Đồng Nhiên đảo mắt vừa thấy là Lạc Tú đều không khỏi kinh ngạc.
Đương định chào hỏi thì người đứng đầu thành phố Thanh Thủy lại cướp lời mở miệng trước.
"Vớ vẩn, chú đang bàn chuyện chính sự trong này, cháu dẫn người tới làm gì?" Người đứng đầu thành phố Thanh Thủy bỗng nhiên xây xẩm mặt mày, trực tiếp quát lớn.
"Còn không phải tại cháu thấy bệnh của chú mãi vẫn chưa khỏi sao?"
"Hơn nữa người cháu mời đến không phải người bình thường, mạnh hơn nhiều so với một số người được gọi là đại sư." Vạn Hồng Uy có chút tức giận nói.
Thị trưởng Lý vốn không mấy quan tâm đến chuyện này, bởi vì với thân phận của ông ta, nếu mà mê tín thì quả thật không phù hợp chút nào.
Nhưng bệnh này của ông ta đến rất lạ lùng.
Hôm nay tiết trời thế này mà ông ta vẫn thấy lạnh, nếu không cần gặp khách thì chắc ông ta đã bọc chăn quanh mình rồi.
Nhưng ông ta thật sự không thích Vạn Hồng Uy.
Vạn Hồng Uy làm gì tại thành phố Thanh Thủy, dù ít dù nhiều thì ông ta cũng có nghe qua một số tin đồn, chỉ là vẫn không có chứng cứ xác thực.
Nếu không đã sớm cho người đi xử lý Vạn Hồng Uy rồi.
Vì sự trong sạch của mình, ông ta vẫn cố gắng giữ một khoảng cách với Vạn Hồng Uy.
Cho nên vốn đã không thích Vạn Hồng Uy, lúc này lại nhìn thấy đại sư mà Vạn Hồng Uy dẫn đến chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, nhất thời trong lòng càng thêm không thích.
Một tên nhóc miệng còn hôi sữa thì có bao nhiêu năng lực?
Người thật sự có bản lĩnh phải kể đến vị ngồi bên cạnh ông ta đây, toàn thân người ta ngập trong mùi thảo dược, tinh thần phấn chấn, chỉ ngồi không ở đó cũng thấy có khí độ bất phàm.
Hơn nữa hôm nay người bọn họ chờ đợi còn không phải vị ngồi bên cạnh này, vị ngồi bên cạnh này chỉ là một đồ đệ của vị đại sư Lý còn chưa lộ diện kia mà thôi.
Cho nên Thị trưởng Lý chỉ nhìn thoáng qua rồi không thèm để ý đến Vạn Hồng Uy nữa, điều này khiến cho Vạn Hồng Uy có chút tức giận.
Dù sao khó khăn lắm mới mời được Lạc Tú đến, ai biết lại nhận về kết quả này.
Nếu lúc này chọc giận Lạc Tú, chuyện đó sẽ trở nên phiền phức.
Trái lại lúc này Giang Đồng Nhiên bỗng nhiên đứng lên bước nhanh đến bên cạnh Lạc Tú, bổ nhào vào trên người anh, gọi một tiếng đặc biệt thân thiết.
"Sao cậu lại tới đây?"
"Sao chị lại tới đây?" Hai người cùng lúc nói ra.
"Tôi có việc." Lạc Tú cười nói.
"Tôi tới tìm… "
"Đồng Nhiên, nơi này là đại sảnh đông người, con làm vậy còn ra thể thống gì nữa?" Thẩm Nguyệt Lan mở miệng quát lớn.
"Dì út, đây là Lạc Tú mà con đã nhắc tới với dì." Trên mặt Giang Đồng Nhiên hiện lên vẻ thẹn thùng, không thèm quan tâm.
"Lạc Tú, đây là dì út của tôi, tên… "
"Bọn dì biết nhau." Thẩm Nguyệt Lan mở miệng, sau đó trừng Lạc Tú một cái.
Bà có ấn tượng không tệ về Lạc Tú, nhưng lại không muốn Giang Đồng Nhiên qua lại quá thân thiết với anh.
Bởi vì với kinh nghiệm và mắt nhìn người của Thẩm Nguyệt Lan, bà đương nhiên có thể nhìn ra, Lạc Tú không phải người bình thường.
Hoặc là nói bà vì muốn tốt cho Giang Đồng Nhiên, cho nên mới khuyên Giang Đồng Nhiên buông tay.
Dạng đàn ông này là người mà Giang Đồng Nhiên không thể nắm trong tay.
"Ha ha, Thị trưởng Lý yên tâm chớ vội nóng nảy, sư phụ tôi chắc cũng sắp tới rồi." Người trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh Thị trưởng Lý mở miệng nói.
"Không vội, sư phụ Tiểu Ngô, đúng rồi, chủ tịch Thẩm, hay là bà cũng ở lại nhìn xem, vị đại sư Lý mà tôi mời đến là do một nhân vật lớn trong tỉnh giới thiệu cho tôi đó." Thị trưởng Lý mở miệng nói với Thẩm Nguyệt Lan.
Thân phận của Thẩm Nguyệt Lan không chỉ đơn thuần là doanh nhân bình thường, về chuyện này, Thị trưởng Lý đã quá rõ.
Cho nên mới không dám đắc tội với Thẩm Nguyệt Lan.
"Đúng rồi, sư phụ Tiểu Ngô, rốt cuộc bệnh này của tôi là sao?" Thị trưởng Lý mở miệng hỏi.
"Sư phụ tôi nói, bệnh này của ngài e là gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi." Tiểu Ngô bưng trà trên tràn lên, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó mới nói tiếp đoạn sau.
Khí thế này đúng là vô cùng có phong phạm của một bậc đại sư.
"Cái gọi là trúng tà ấy mà, nó nghiêm trọng và phức tạp hơn nhiều." Trông sư phụ Tiểu Ngô rất có lòng tin.
"Bệnh này của ông chưa tính là gì, tôi kể ông nghe chuyện ngày trước sư phụ tôi gặp được, còn ly kỳ hơn nhiều."
"Sự kiện xe buýt tuyến 375 chắc tất cả mọi người đều có nghe qua đúng không?"
"Lúc ấy một người trẻ tuổi hơn nửa đêm còn ngồi xe buýt tuyến 375 ca đêm, sau đó có ba người đáng ngờ lên xe, lúc này một bác gái đột nhiên như nổi điên túm lấy một chàng trai nói cậu ta trộm tiền bạc của bà ấy."
"Hai người ầm ĩ một hồi, sau cùng tài xế đuổi cả hai người xuống xe, lúc này bác gái kia mới nói, cậu nhóc tôi vừa cứu mạng cậu đấy, thì ra bác gái nọ phát hiện ba người vừa mới lên xe không có bóng, là quỷ."
"Quả nhiên ngày hôm sau có tin đưa, chiếc xe kia đã xảy ra chuyện, toàn bộ người trên xe đều chết."
"Nhưng chuyện mà sư phụ tôi gặp phải lại hoàn toàn ngược lại, cũng vẫn là chiếc xe đó, một bà cụ túm theo một thanh niên xuống xe, thanh niên kia có lẽ cũng đã nghe qua câu chuyện này, cho nên lúc ấy cứ ngốc nghếch đi theo bà cụ kia xuống xe."
"Lúc ấy nếu không phải sư phụ tôi có lòng tốt, cũng xuống xe theo thì có khả năng người trẻ tuổi kia đã chết luôn lúc ấy rồi."
"Bởi vì bà cụ kia mới đúng là thứ dơ bẩn." Sư phụ Tiểu Ngô lại chậm rì rì uống một ngụm trà.
Đám người trong phòng bị dọa cho hoảng hồn.
Ngoài Thẩm Nguyệt Lan im lặng không có vẻ gì.
Cũng chỉ có Lạc Tú ở bên lắc đầu.
"Lạc Tú, cậu không tin lời anh ta nói sao?" Giang Đồng Nhiên thấy Lạc Tú lắc đầu bèn hỏi.
Dù sao thì cô ta cũng có hơi tin.
"Ha ha, trước khi một kẻ lừa đảo lừa người cũng phải bịa ra một câu chuyện xưa nửa thật nửa giả cho chị tin đã, sau đó chị mới không có đề phòng mà tin người ta." Lạc Tú lắc đầu nói.
"Kỹ xảo đơn thuần như vậy mà chị cũng tin à?" Lạc Tú lắc đầu.
Loại thủ pháp này cũng giống như khi đi xin việc, dù sao cũng phải nói cho người ta nghe một chút kinh nghiệm trước đó của bạn thì người ta mới tin mình chứ?
Dưới tình huống không thể chứng thực, bạn có thể tùy tiện bịa ra một chút chuyện.
Mà Thẩm Nguyệt Lan không khỏi xem trọng Lạc Tú hơn vài phần.
"Lạc Tú, cậu nói xem ông ta bị bệnh gì?" Giang Đồng Nhiên cũng không có quá nhiều kiêng kỵ, trực tiếp mở miệng hỏi.
"Không có gì, chỉ trúng thi độc thôi, đã thấm vào tỳ tạng, nếu còn không ép ra thì chỉ còn vài ngày nữa thôi." Lạc Tú cũng không cố kỵ gì, căn bản không coi trọng chuyện này.