"Lạc Tú, cậu ấy thật sự là người mà cậu không thể trêu vào." Vu Sa Sa thở dài một tiếng.
Có lẽ cậu quen được lão đại thành phố Thanh Thủy, có lẽ cậu có rất nhiều tiền.
Nhưng mà, Lưu Văn Vĩ thật sự không phải là người mà người bình thường có thể trêu vào.
Vu Sa Sa đã tận mắt chứng thủ đoạn khủng bố và thần kỳ của Lưu Văn Vĩ, gần như có thể nói là không thể dùng khoa học và lẽ thường để suy đoán.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vu Sa Sa lựa chọn Lưu Văn Vĩ, bởi vì so sánh giữa Lạc Tú và Lưu Văn Vĩ, đây quả thực là một trời một vực.
Thậm chí có thể nói là không tài nào so sánh.
Nhưng Lạc Tú lại chỉ cười khẩy một tiếng, trên mặt mang theo vẻ khinh thường.
"Muốn tôi nhận lỗi với cậu ta?"
"Cậu tốt nhất đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bây giờ cậu thật sự muốn kết thù này với tôi sao?" Lưu Văn Vĩ hung dữ nói, trong mắt hiện lên sát khí.
Anh ta không ngại trực tiếp ra tay cho tên nhóc này một bài học nhớ đời.
"Nếu như cậu không rõ uy danh của nhà họ Thạch tại Kiền Thành thì có thể hỏi Vạn Hồng Uy."
Những người khác nghe đến nhà họ Thạch thì cũng thi nhau thay đổi sắc mặt.
Nhà họ Thạch tại Kiền Thành, không bằng nói là nhà họ Thạch tại Tương Tây.
Trong năm thế gia vọng tộc, Ngô, Long, Liêu, Ma thật sự đã xuống dốc.
Hiện giờ chỉ còn lại có một vài người bình thường, hoặc là nói có một số người đã vượt qua người bình thường.
Hiện giờ cả Tương Tây, ngoài dòng họ đuổi thi còn chưa hoàn toàn đi xuống, cũng chỉ còn lại có mỗi nhà họ Thạch độc đại thôi.
Đó là gia tộc vu cổ thật sự, truyền thừa chính thống từ lâu đời, chọn bừa ra một Thảo Quỷ Bà cũng khiến anh không chịu nổi.
Có vài lời đồn còn khoa trương hơn, người tới nơi này du lịch không được nói chuyện cùng người xa lạ, nếu không sẽ bị hạ cổ.
Một khi trúng cổ, vậy thì anh xong đời rồi.
Có thể thấy người đời kiêng kị bọn họ thế nào.
Dù sao vu cổ từ bao đời nay vẫn luôn rất thần bí.
Mà mọi người ở đây sau khi biết Lưu Văn Vĩ là người nhà họ Thạch thì đều không khỏi sợ hãi, kiêng kỵ Lưu Văn Vĩ.
Nhưng vẫn có mấy bạn học dũng cảm đứng ra khuyên can.
"Tất cả mọi người bớt tranh cãi đi, có nói gì thì cũng là bạn bè, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy?"
"Ngày sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn gặp, thế này thật sự không ổn đâu."
Lúc này Lưu Văn Vĩ ngẫm lại cũng phải, anh ta không phải nể tình nghĩa bạn bè, mà là không muốn bại lộ thực lực của mình.
Dù sao hiện tại cũng là giữa ban ngày ban mặt.
Cho nên anh ta hừ lạnh một tiếng.
"Thôi, hôm nay tôi tạm tha cho cậu một mạng, sau này cậu tốt nhất đừng để tôi gặp được cậu."
Sau đó anh ta kéo Vu Sa Sa định rời đi.
"Đứng lại, tôi có nói cho cậu đi sao?"
Bỗng nhiên giọng nói lạnh lùng của Lạc Tú vang lên.
"Cậu muốn tìm cái chết à!" Lưu Văn Vĩ hoàn toàn nổi giận, anh ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lạc Tú, trong mắt mang theo lửa giận hừng hực.
Anh ta đã quyết định bỏ qua cho Lạc Tú rồi, không nghĩ tới Lạc Tú cứ không biết điều.
"Lạc Tú!" Vu Sa Sa trách cứ một câu.
Người ta đã bỏ qua cho cậu rồi, sao cậu lại còn được đằng chân lân đằng đầu thế?
Thật muốn Lưu Văn Vĩ ra tay, sau đó vứt luôn cái mạng nhỏ thì mới hài lòng sao?
Vu Sa Sa không ngừng lắc đầu, Lạc Tú thật sự rất không hiểu chuyện cũng rất không có chừng mực.
Các bạn học khác nhìn thấy cảnh tượng này cũng trợn tròn mắt.
Vừa rồi Lưu Văn Vĩ rõ ràng đã định đi rồi, sao Lạc Tú còn muốn trêu chọc Lưu Văn Vĩ nữa?
Đây không phải là ông cụ thắt cổ, ngại sống quá lâu sao?
Không nói đến Lưu Văn Vĩ có biết thuật vu cổ hay không, chỉ riêng nhà họ Thạch đã không phải chỗ mà bọn họ có thể trêu vào rồi!
Đây không phải là thứ mà người có tiền có thể chọc được.
Rất nhiều bạn học đứng xem náo nhiệt không khỏi cười khẩy.
Mà đám người Trần Thiến và lớp trưởng Chu Y Tuệ lại lo lắng nhìn Lạc Tú.
"Nói xin lỗi tôi thì tôi sẽ cho cậu đi." Lạc Tú cũng không để ý những người khác nghĩ thế nào, ngược lại chỉ lạnh nhạt nói một câu.
"Giỏi, giỏi lắm."
"Ông đây vẫn là lần đầu gặp được kẻ điên khùng như vậy." Lưu Văn Vĩ giận quá hóa cười.
Đang đứng trên đất Tương Tây mà một kẻ từ nơi khác đến lại dám ngang nhiên điên cuồng trước mặt anh ta như vậy.
"Cậu thật muốn chết mà, đã vậy ông đây sẽ thành toàn cho cậu." Lưu Văn Vĩ vừa dứt lời, từ trong bộ âu phục kia chui ra một con rắn hoa màu sắc sặc sỡ.
Con rắn kia không lớn, chỉ to bằng ngón tay, nhưng nó lại rất lạ thường, nó nhanh chóng chui ra khỏi tay áo của Lưu Văn Vĩ, sau đó quấn quanh tay phải anh ta.
Từng vòng từng vòng bao phủ hết cánh tay phải của Lưu Văn Vĩ, cái đầu rắn thế mà còn cao hơn nửa thước, hơn nữa cái đuôi giấu trong ống tay còn chưa thò ra, cũng không biết rốt cuộc nó dài bao nhiêu.
Đầu rắn hình tam giác không ngừng lè ra lưỡi rắn, phát ra những tiếng xì xì, nhất thời khiến tất cả mọi người ở đây phải lùi về sau một bước.
Sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Thứ đồ chơi màu sắc rực rỡ này vừa nhìn là biết chứa kịch độc, hơn nữa Lưu Văn Vĩ còn là người nhà họ Thạch của dòng tộc vu cổ, chỉ cần người có kiến thức một chút là biết, đây là một con cổ trùng.
Người bình thường tốt nhất đừng nên để bị cắn, nếu không chỉ sợ nửa đời sau sẽ phải trải qua trên giường.
Thứ đồ chơi này quả thật là một con cổ trùng, là bảo bối Lưu Văn Vĩ bồi dưỡng đã nhiều năm.
Nếu không phải hôm nay chọc giận anh ta, anh ta sẽ không để người khác biết, dù sao trên người lúc nào cũng giấu một con rắn, cho dù mọi người không dám nói gì thì cũng âm thầm nhìn anh ta bằng ánh mắt khác thường.
Con rắn này đã đi theo anh ta được năm năm, cũng không biết trong lúc dưỡng cổ nó đã cắn nuốt bao nhiêu thứ độc hại, hiện tại không chỉ có độc tính kịch liệt, mà còn có cả linh tính.
Có thể nuôi cổ trùng ra linh tính, đó là điều cực khó.
"Chỉ là một người bình thường mà dám chọc vào ông, cậu đúng là muốn chết." Lưu Văn Vĩ giơ cánh tay lên cười khẩy một tiếng.
Sau đó anh ta vung tay, thoáng chốc con rắn kia liền bay ra ngoài.
Tốc độ cực nhanh, dù sao mọi người cũng từng thấy tốc độ của rắn rồi, nó tuyệt đối nhanh hơn tốc độ của người.
Rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp kinh hô.
Nhưng cho dù rắn đã rời khỏi tay thì Lạc Tú vẫn không thèm động đậy tí nào.
Bởi vì có người đã ra tay trước.
Một luồng sáng vàng bay tới, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó một cái đầu rắn rơi bộp xuống đất.
Mà thân rắn lúc này cũng đang không ngừng vặn vẹo, run rẩy.
"Ai?"
"Con mẹ nó là ai dám đả thương cổ trùng của tao?" Lưu Văn Vĩ nổi trận lôi đình.
Bởi vì con rắn này là tâm huyết của anh ta, nhà họ Thạch bọn họ, mỗi người đều có một con cổ trùng, nó quan trọng không khác gì tính mạng của mình.
Hiện tại lại có người dám giết chết cổ trùng của anh ta?
"Ra đây, nếu không tao nhất định sẽ dẫn nhà họ Thạch đi huyết tẩy cả nhà mày."
"Cậu muốn huyết tẩy ai?" Một giọng nói lạnh như băng vang lên.
"Hừ, nhà họ Thạch?"
"Oai phong đấy nhỉ, hiện giờ một tên đệ tử khác họ cũng dám nói năng cuồng vọng như vậy."
"Thật tưởng Tương Tây này là của nhà họ Thạch mấy người sao?"
Từ đằng xa có một một người phụ nữ mặc lụa đen đi tới, lúc người phụ nữ tới, mọi người chỉ cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, một loại cảm giác khiến người ta cực kỳ không thoải mái cứ thế ùa đến.
"Tôi hỏi lại cậu một lần, cậu muốn huyết tẩy ai?" A Phổ Tử Khôi u ám mở miệng hỏi.