Nhưng lần này, toàn bộ bầu không khí đã trở nên gượng gạo.
Vu Sa Sa không dằn lòng được thở dài, sau đó lắc đầu.
Nếu anh thừa nhận lỗi lầm của mình, nhiều nhất chỉ mất mặt thôi.
Nhưng anh lại khăng khăng mình là người đứng đầu Hoa Đông kia, là vị thiếu niên tông sư kia thì thật sự đã quá đáng rồi.
Điều này có cảm giác như chưa trưởng thành và phải chiến đấu đến cùng để giành lấy thể diện.
Vì muốn khoác lác với bạn bè mà phải giả bộ như vậy thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Nếu anh khoác lác mình là một con người có giá trị mấy chục vạn hoặc quá hơn là một trăm vạn thì còn có người tin.
Nhưng anh lại cứ khoe khoang mình là vị thiếu niên tông sư có giá một hai trăm triệu kia thì thật là nực cười.
“Được, là cậu, là cậu.” Lưu Văn Vĩ cười cười, nhưng đột nhiên lại lớn tiếng nói.
“Nếu vài người đã không biết thiếu niên tông sư đại diện cho điều gì, vậy để tôi giải thích cho nghe.”
“Nhà họ Vương ở Hải Đông có người làm chủ tịch tỉnh, nghe nói ngay cả nhà họ Vương cũng phải cúi đầu trước vị thiếu niên tông sư kia, vị chủ tịch tỉnh cũng phải khiêm nhường với anh ta.”
“Chắc mọi người cũng đã ít nhiều nghe nói đến chưởng môn Bát Cực Môn của Hoa Đông, Phong Thiên Lôi rồi chứ?” Lưu Văn Vĩ cười gằn.
“Người đó là một lão đại chân chính, nghe nói có thể cưỡi cả mãnh hổ, nổi tiếng khắp Hoa Đông, ngay cả mấy lão đại ở Yên Kinh còn phải nể mặt. Thế mà lại bị vị thiếu niên tông sư kia chưởng một chưởng chết tươi.”. truyện tiên hiệp hay
“Còn nữa, Trương đại sư ở Hải Đông là một người tiếng tăm lừng lẫy, vô cùng thần kỳ, một số quan lớn cấp cao ở nước ngoài đã từng cầu xin ông ta giúp đỡ, thế mà chỉ là một con chó của vị thiếu niên tông sư kia mà thôi.”
“Nhà họ Sở và họ Giang ở Hải Đông có uy phong như thế nào chắc mọi người cũng biết chứ? Nghe nói bởi vì đắc tội với vị thiếu niên tông sư kia mà chỉ trong một đêm đã tan cửa nát nhà.”
“Nếu so sánh, chắc mọi người cũng biết nhà tôi có tài sản mấy triệu nhưng so với người ta thì chẳng là cái thá gì cả.” Lưu Văn Vĩ nói.
Đúng là nhà của anh ta ở thành phố Thanh Thủy vô cùng nổi tiếng.
Sau khi so sánh kỹ lưỡng như vậy, không ai trong bàn ăn muốn chú ý đến Lạc Tú nữa.
Bởi vì Lạc Tú đã quá khoác lác rồi.
Khoác lác cũng không cần phải đến mức như vậy chứ.
Ngay cả nhà họ Sở và họ Giang nổi tiếng ở Hải Đông cũng bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt thì ngẫm lại đáng sợ biết chừng nào?
“Nếu tôi có thể kết bạn với vị thiếu niên tông sư kia, cho dù thế nào, ngay cả làm người tình thôi thì tôi cũng bằng lòng.” Vu Sa Sa cười nói.
Nhưng không ai cười nhạo cô ta cả.
Bởi vì họ đã hiểu vị thiếu niên tông sư kia đáng sợ đến mức nào.
E rằng mấy thế hệ siêu giàu thứ hai trong cả nước cũng không thể so sánh được.
Vậy những lời nói của Vu Sa Sa có gì đáng xấu hổ chứ?
Lạc Tú cũng chẳng nói gì nữa, nếu những người này không tin thì anh không cần giải thích gì cả.
Nhưng có thể thấy những người bạn học này đều khinh thường Lạc Tú.
Đúng lúc này thì nhân vật chính của buổi tiệc, Chu Y Tuệ, người sắp kết hôn kia đã từ từ bước đến.
“Xin lỗi, tôi đã đến muộn.” Chu Y Tuệ cầm trên tay một gói thuốc Trung Hoa.
Sau đó cô ta phát cho các bạn nam trong lớp.
Vừa phát xong thì một cô gái ở trong góc tên Trần Thiến bỗng nhiên lên tiếng.
“Lớp trưởng, có thể cho tôi một điếu không?” Trần Thiến nói.
Nãy giờ Trần Thiến vẫn ngồi trong góc, không thèm lên tiếng, xem ra cuộc sống của cô ấy không tốt lắm.
Mặc dù quần áo của cô ấy sạch sẽ nhưng trông chúng đã hơi cũ và lỗi thời, đều là phong cách của vài năm trước.
Khi Trần Thiến nói như vậy, Chu Y Tuệ mỉm cười và đưa cho cô ấy một điếu thuốc, nhưng lại hỏi.
“Thiến Thiến, cậu biết hút thuốc từ khi nào vậy?”
“Tôi không biết hút thuốc, bạn trai tôi nói rằng loại thuốc lá này rất cao cấp, tôi muốn mang một điếu về cho anh ấy nếm thử, anh ấy vẫn chưa được hút loại này bao giờ.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.
Những lời này chứa đựng rất nhiều thông tin, nhưng có thể thấy rằng cô gái Trần Thiến có thể đang sống rất khó khăn.
Chu Y Tuệ cười gượng gạo nhưng không nói gì.
Mà chuyển đề tài.
Thực ra tất cả mọi người đều là bạn học, theo lý thuyết thì lúc này phải quan tâm hỏi han xem có thể giúp được gì thì sẽ giúp.
Nhưng mọi người vẫn cười cười nói nói rồi chẳng quan tâm đến.
Lưu Văn Vĩ vẫn nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, dù sao thì anh ta cũng thuộc thế hệ thứ hai giàu có, trong nhà có rất nhiều tiền.
Mà Vu Sa Sa và Lưu Văn Vĩ vẫn động tay động chân đùa giỡn nhau như trước.
“Sa Sa, cậu giấu kỹ quá nha, việc làm thêm của cậu là người mẫu, tiền lương một tháng cũng hơn hai vạn nhỉ.”
“Ha ha, thấp thôi, thấp thôi…” Vu Sa Sa đắc ý nói.
Nhưng trên mặt vẫn hiện rõ sự cao ngạo.
Mọi người đổi từ ly nhỏ sang cốc to, cười cười nói nói, ngoại trừ Lạc Tú không uống rượu thì những người khác đều uống rất nhiều.
Cũng chẳng có ai chuốc rượu Lạc Tú cả, tất cả mọi người đã coi Lạc Tú là loại người không ngần ngại giả bộ chém gió khoe khoang khoác lác lên tận trời xanh.
Có lẽ vì uống quá nhiều rượu nên cuối cùng Trần Thiến ở trong góc đã khóc lên.
Có một hai bạn học nữ tiến lên an ủi nhưng rõ ràng không có hiệu quả.
Còn một đám Lưu Văn Vĩ vẫn giả vờ như không nhìn thấy.
Dù sao cũng chẳng ai muốn thân thiết với một người bạn học có cuộc sống nghèo khổ cả.
Tuy nhiên, Lạc Tú hơi xúc động trước câu nói kia của Trần Thiến.
Lạc Tú hiếm khi đồng cảm với ai, nhưng những lời của Trần Thiến đã khiến anh cảm động.
Vì vậy Lạc Tú bước tới, sau đó vỗ vai Trần Thiến nói.
“Thiến Thiến, tuy rằng tôi không liên lạc thường xuyên nhưng nếu cậu gặp khó khăn gì cứ nói cho tôi biết. Nếu có thể giúp đỡ, nhất định tôi sẽ giúp.”
Lạc Tú nói nhỏ nhưng vẫn bị người khác nghe thấy.
Chợt có tiếng cười khinh bỉ vang lên trên bàn rượu.
“Tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện cười, mọi người đều biết rằng trước đây Lý Triều ở Hải Đông, đúng không?”
“Mọi người đều biết rằng nhà hàng nơi cậu ta làm việc là nơi mà chỉ một số lão đại ở Hải Đông mới có thể lui tới.”
Mọi người đều biết chuyện này, Lý Triều thường lén chụp ảnh và đưa vào nhóm cho mọi người xem.
“Sau đó, một thời gian trước Lý Triều gặp một người bạn cùng lớp ở đó, người kia còn giả vờ trước mặt cậu ta rằng mình vào đây ăn cơm.”
“Tới một nơi mà chỉ có mấy lão đại ở Hải Đông mới có thể tới ăn cơm ư?”
“Mọi người đoán thử kết quả xem?”
“Cuối cùng bị người ta đuổi ra. Đúng vậy, hôm nay người bạn đó cũng ngồi đây.” Lưu Văn Vĩ cười mỉa, nhưng rõ ràng Lý Triều không nói với Lưu Văn Vĩ kết cục như vậy.
Nhưng lúc này không cần nói cũng biết, ngoài Vu Sa Sa ở Hải Đông cũng chỉ có Lạc Tú.
Mọi người đều biết người bạn học này là ai.
Còn ai khác ngoài Lạc Tú chứ?
Nghĩ đến lời nói khoác lác của Lạc Tú vừa rồi, mọi người gần như lập tức tin ngay vào chuyện này.
Đồng thời, càng thêm khinh thường Lạc Tú.
Thì ra đã có lịch sử chém gió từ lâu rồi.
Giờ còn muốn giả vờ trước mặt Trần Thiến lần nữa.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, không ngờ sau vài năm không gặp, Lạc Tú lại biến thành người như vậy. Vu Sa Sa cũng hoàn toàn thất vọng về Lạc Tú.