Tiếng hét vừa vang lên, Vệ Tử Thanh đã cảm thấy sau lưng có một luồng gió mạnh thổi qua.
Nhưng khi anh ta vừa định né tránh thì bỗng mọi thứ đều đột ngột dừng lại.
Khi Vệ Tử Thanh quay lại, anh ta ngạc nhiên phát hiện Vương Trác đang định đánh lén sau lưng mình.
Nhưng cú đấm vẫn chưa tới nơi đã bị bàn tay của Lạc Tú chặn lại.
“Con mẹ nó, anh còn cần sĩ diện không hả?” Huyết Hổ xông lên quát.
“Anh đã thua rồi, người ta đã tha cho anh mà còn định đánh lén ư?”
“Tôi không thua, vừa rồi tôi chỉ bị anh ta đánh, tôi vẫn chưa nói tôi thua, cũng chưa nói trận đấu này đã kết thúc.” Vương Trác không phục nói.
Vừa rồi anh ta đã thẹn quá hoá giận, thật sự là anh ta muốn đánh lén.
Dù sao trước đó đã to mồm khoác lác, giờ lại thua nên rất mất mặt.
Lạc Tú hừ giọng, cũng không có làm gì Vương Trác, mà chỉ bình tĩnh nói với anh ta.
“Anh hãy tự chặt hai tay của mình đi.”
“Muốn tôi tự chặt tay?” Vương Trác tức giận cười gằn khi nghe câu này.
Sau lưng anh ta không chỉ có Chị Dương mà còn có sư phụ là chưởng môn của Hình Ý Môn.
Bây giờ Lạc Tú lại thực sự muốn anh ta tự chặt hai tay ư?
Đúng là mơ mộng viển vông quá.
“Tôi khuyên anh hãy thực hiện ngay bây giờ trước khi tôi đổi ý.” Lạc Tú cười gằn.
“Tên nhóc này, anh quá ngông cuồng rồi đó.”
“Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không?” Vương Trác liên tục cười khẩy
“Lại muốn lôi sư phụ của anh ra chứ gì?” Lạc Tú lắc đầu.
“Được, hãy lập tức gọi điện thoại cho sư phụ của anh xem ông ta nói thế nào đi.” Lạc Tú vẫn không ra ta ngay.
“Được, Chị Dương cũng nghe thấy rồi đấy, chuyện này không phải do tôi muốn làm ầm ĩ đâu. Nếu gọi sư phụ tôi đến đây, có thể chuyện này sẽ còn ầm ĩ hơn nữa.” Vương Trác lấy điện thoại ra.
Tô Lăng Sở định ngăn cản nhưng Chị Dương đã khoát tay.
“Quá kiêu ngạo, nên dạy cho anh ta một bài học.”
“Vương Trác, cậu muốn làm gì thì làm, tôi và lão Tô sẽ không nhúng tay vào.” Chị Dương hét lên với Vương Trác.
Điều này có nghĩa là cậu cứ yên tâm mà làm đi, không cần lo lắng Tô Lăng Sở, đã có tôi chống lưng cho cậu.
“Ôi.” Tô Lăng Sở thở dài.
Được, chuyện hôm nay đã ồn ào đến mức này thì chắc chắn phải có người xui xẻo rồi, nếu không ai cũng đều bẽ mặt.
Tô Lăng Sở cũng sẽ không nhúng tay vào.
Dù gì lát nữa người khó xử sẽ là Chị Dương chứ không phải là ông ta.
Vương Trác mở loa ngoài của điện thoại lên, thật ra chưởng môn của Hình Ý Môn cũng đang trên đường đến đây.
“Ai muốn chặt hai tay của đồ đệ tôi?”
Bên đầu kia điện thoại vừa nghe chuyện này đã vang lên một giọng nói tức giận của một ông già.
“Kêu cậu ta đợi đó, tôi sẽ lập tức tới ngay.” Rõ ràng ông già bên kia cũng rất tức giận.
Ông ta đường đường là chưởng môn của Hình Ý Môn, chẳng lẽ không cần thể diện ư?
Tự nhiên lại có người muốn chặt hai tay của đồ đệ ông ta sao?
Mà Vương Trác cũng cười khẩy nói với Lạc Tú.
“Tên kia, tôi rất muốn nhìn xem kết cục hôm nay của anh như thế nào?"
“Được, vậy tôi sẽ cho anh thêm vài phút để đợi sư phụ anh đến.” Lạc Tú thích thú nhìn Vương Trác.
Ngay sau đó, một chiếc xe hơi chạy tới, rõ ràng là chưởng môn của Hình Ý Môn.
Còn đôi mắt của Vương Trác lộ ra vẻ giễu cợt, như thể một vở kịch hay sắp bắt đầu.
Chị Dương cũng lộ rõ vẻ mỉa mai.
Đó đường đường là chưởng môn Hình Ý Môn, một nhân vật nhất đại tông sư, chuyện hôm nay không dễ cho qua đâu.
Chắc chắn sẽ dạy cho cậu thanh niên trẻ này một bài học sâu sắc.
Ngược lại đám người Huyết Hổ hơi lo lắng.
“Ai? Ai lại dám xuất khẩu cuồng ngôn muốn chặt hai tay của đồ đệ tôi thế?” Còn chưa kịp xuống xe, chưởng môn của Hình Ý Môn đã lớn tiếng quát mắng.
“Tôi, ông có ý kiến gì sao?” Lạc Tú lạnh lùng nói.
Chưởng môn của Hình Ý Môn đẩy cửa xuống xe, đang định nói những lời khó nghe lại đột nhiên nhìn thấy Lạc Tú.
Sau đó ông ta lại nghe thấy giọng nói của Lạc Tú, lập tức tái mặt, hai chân mềm nhũn té lăn xuống đất.
Đương nhiên Vương Trác không biết chuyện gì đang xảy ra, định chạy lên đỡ sư phụ anh ta.
Nhưng khi chưởng môn Hình Ý Môn nhìn thấy Vương Trác đi tới, lập tức đẩy anh ta ra, sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy đến trước mặt Lạc Tú.
“Ông có ý kiến gì không?” Lạc Tú lại hỏi.
Vương Trác cũng không đoán ra được, còn tưởng rằng sư phụ của mình vô tình bị ngã nên bây giờ mới đứng dậy và định ra tay với Lạc Tú.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Không có, không có, không có!” Chưởng môn Hình Ý Môn vội vàng xua tay nói.
Ý kiến?
Ông ta dám có ý kiến ư?
Đùa à?
Vừa rồi ông ta gần như sợ hết hồn, làm sao dám có ý kiến gì chứ?
“Không phải chứ sư phụ, anh ta muốn hặt đứt hai tay của con đó.” Vương Trác sững sờ, sau đó nhắc nhở, có phải sư phụ anh ta già rồi nên ngớ ngẩn chăng?
“Vậy sao mày không chặt đi, còn chờ cái gì nữa?”
Chưởng môn Hình Ý Môn bất ngờ quay đầu lại mắng Vương Trác.
Đừng nói là tự chặt hai tay, cho dù Lạc Tú muốn Vương Trác tự sát thì ông ta cũng không dám bất mãn.
Hơn nữa nếu biết Lạc Tú ở đây, nếu biết Vương Trác đã khiêu khích Lạc Tú thì ông ta cũng không dám đến đây.
Hiện tại ông ta lại có cảm giác như đồ đệ đang hãm hại mình.
Con mẹ nó, chọc ai không chọc lại đi chọc Lạc Vô Cực?
Đúng là muốn chết mà cũng không biết đường chọn chỗ.
“Sư phụ, sao người lại giúp…”
“Tao giúp mày à?” Chưởng môn Hình Ý Môn bước tới và tát vào mặt Vương Trác.
Sau đó ông ta đá vào chân Vương Trác và đạp anh ta ngã xuống đất.
Vương Trác hoàn toàn choáng váng, trước đó anh ta còn đang nghĩ đến cảnh sau khi sư phụ đến sẽ xử lý Lạc Tú ra sao và mình sẽ cười nhạo Lạc Tú thế nào.
Nhưng không ngờ rằng sư phụ của mình đến lại có kết quả như vậy, ông ta lại đi giúp Lạc Tú.
“Muốn sống sót thì mau ra tay nhanh lên!”
“Sư phụ, anh ta…”
“Hãy mở to mắt chó của mày ra mà nhìn cho kỹ đi, đây là Lạc tông sư, Lạc Vô Cực!”
Ngay khi những lời kia vừa dứt, sắc mặt của Vương Trác đã hoàn toàn thay đổi.
Có thể đám người Huyết Sát hoặc những người khác không biết được nguyên nhân nên không mấy quan tâm.
Nhưng anh ta đã biết qua điện thoại.
Sư phụ của anh ta đã tự mình kể cho anh ta nghe quá trình chi tiết của trận chiến trên điện thoại.
Phong Thiên Lôi như thế nào?
Thái cực đại sư Trần Bá Kiêu như thế nào?
Đến ngay cả sư phụ của anh ta cũng chính miệng thừa nhận chuyện mình bị người ta tát cho một bạt tai.
Lạc tông sư Lạc Vô Cực, bây giờ sáu chữ này đã được lan truyền trong toàn bộ giới luyện võ và tu đạo ở Hoa Đông.
Nếu không muốn mình chết thì đừng chọc đến người ta.
Ngẫm lại câu nói kia của Lạc Tú, nếu sư phụ anh đến đây thì chưa chắc đã dám ra tay với tôi.
Đây không phải là một lời nói kiêu ngạo mà đây là sự thật!
Vương Trác đã hoảng sợ đến mức luống cuống.
“Lạc tông sư, thật sự xin lỗi. Tôi… vừa rồi tôi không biết là ngài…”
“Chặt đi.” Chưởng môn Hình Ý Môn nói.
Vương Trác cũng không còn gì để nói, có câu nói không thể làm nhục tông sư.
Huống chi còn là nhân vật tông sư bậc này nữa.
“Thêm một chân nữa.” Lạc Tú lạnh lùng nói.
Nhưng những lời này khiến Vương Trác tái mặt.
“Tôi đã nhắc nhở anh rồi, trước khi tôi đổi ý thì tốt nhất anh nên nghe theo, giờ tôi đã đổi ý rồi.”
Nhìn thấy Vương Trác cầu cứu, chưởng môn Hình Ý Môn bèn lên tiếng: “Lạc tông sư, cậu có thể nể mặt tôi được không?”