Anh ta sải bước về phía trước và giữ chặt Quan Tuyết Di.
“Tuyết Di, em làm gì vậy?” Huyết Hổ kéo Quan Tuyết Di lùi lại mấy bước.
"Làm gì sao?"
“Em muốn đích thân lĩnh giáo năng lực của giáo quan mới này!" Quan Tuyết Di hung hăng nói, vẻ mặt không phục.
“Giáo quan Lạc, em Tuyết Di không hiểu chuyện, anh đừng so đo với em ấy!” Huyết Hổ sợ đến mức tái mặt.
"Gì mà em không hiểu chuyện?"
“Còn muốn anh ta không so đo với em?” Quan Tuyết Di nhướng mày, vô cùng bất mãn.
Cô ta không so đo với Lạc Tú thì thôi, còn muốn Lạc Tú đừng so đo với cô ta?
Nhưng Huyết Hổ nghe thấy lời này thì gấp tới muốn khóc.
Bà cô của tôi ơi, xin cô bớt nói vài lời có được không.
Bây giờ cô đang đặt một chân vào cổng quỷ môn quan rồi đó.
Vậy mà còn muốn lĩnh giáo?
Người kia mà thật sự ra tay, sau khi chết em đến gặp Diêm Vương, ông ta hỏi em tại sao lại chết thì em còn không trả lời được.
Sau đó Huyết Hổ nhanh chóng nháy mắt với mấy người Trương Phỉ.
“Em Tuyết Di, em cho bọn anh chút thể diện, chúng ta đi trước có được không?” Trương Phỉ nói nhỏ bên tai Quan Tuyết Di.
“Đúng vậy, em Tuyết Di, chúng ta đi trước, lát nữa bọn anh sẽ nói rõ với em.” Ác Qủy cũng ghé vào tai Tuyết Di nói.
Bọn họ đều sợ Quan Tuyết Di lại nói sai khiến Lạc Tú tức giận.
“Được, vậy hôm nay tôi sẽ nể mặt bọn họ mà tha cho anh!” Quan Tuyết Di khoanh tay hừ lạnh một tiếng.
Sau đó cô ta định xoay người rời đi, trong khi Huyết Hổ vẫn khom lưng với Lạc Tú, tỏ vẻ xin lỗi.
Nhưng ngay lúc mấy người chuẩn bị rời đi, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Đứng lại, tôi đã cho cô đi chưa?” Giọng nói của Lạc Tú từ phía sau truyền đến, khiến mấy người Huyết Hổ vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại sợ hãi đến dựng cả tóc gáy.
Quan Tuyết Di lúc này đã hoàn toàn tức điên lên.
"Ha, anh thực sự nghĩ mình giỏi lắm sao?"
"Nếu tôi không nể mặt mấy người Huyết Hổ, anh nghĩ tôi sẽ..."
"Vèo!"
Một tờ giấy A4 từ trước mặt Lạc Tú bay ra, nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy.
Mà Quan Tuyết Di chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, lúc Quan Tuyết Di chạm vào, tay cô ta đã đầy máu, không biết từ khi nào trên cái cổ trắng nõn đã xuất hiện một vết cắt.
Máu ồ ạt chảy ra.
Điều quan trọng nhất là tờ giấy A4 ghim thẳng vào bức tường xi măng phía sau mọi người, ít nhất một nửa tờ giấy A4 bị mắc kẹt vào bức tường xi măng.
Mấy người Huyết Hổ toát mồ hôi lạnh.
Quan Tuyết Di ngây người nhìn cảnh này, sau đó không nhịn được thốt lên.
"Tông sư?"
Trước kia Quan Tuyết Di vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Hóa Long, Lâm Hóa Long cũng truyền cho cô ta một số công phu.
Dù mới ngoài hai mươi nhưng cô ta đã sớm luyện ra cái gọi là nội kình.
Lâm Hóa Long đã từng nói cô ta là một thiên tài trăm năm khó gặp.
Đó là lời của Lâm Hóa Long, huyền thoại của một thế hệ.
Người được ông ta gọi là thiên tài thì ắt phải có tài năng vô cùng xuất chúng.
Vì vậy Quan Tuyết Di luôn kiêu ngạo, nhìn ai cũng ra vẻ mình giỏi hơn người ta.
Nhưng thực lực của cô ta đúng là không tồi, ỷ vào việc có nội kình nên cho dù người ở Huyết Sát tranh tài với cô ta thì cũng không thể thắng được cô ta.
Vì vậy, cô ta cho rằng mình có đủ tư cách và bản lĩnh để xem thường Lạc Tú.
Nhưng bây giờ cô ta cảm thấy bản thân mình nhầm rồi.
Người thanh niên trước mặt lại là một tông sư?
Dùng giấy làm bị thương người, một hơi giết người!
Tông sư?
Điều này khiến niềm kiêu ngạo bao năm của Quan Tuyết Di bị đả kích.
“Nhớ kỹ, không có lần sau, lần tiếp theo có thể đầu sẽ không còn trên cổ nữa.” Lạc Tú lạnh lùng nói.
Quan Tuyết Di sửng sốt một hồi, cuối cùng cúi đầu nói.
"Tôi xin lỗi, tôi rút lại lời nói trước đây và xin lỗi vì thái độ trước đây của mình."
Trước mặt tông sư, cho dù Lâm Hóa Long thì cũng phải lễ phép vài phần, cho dù cô ta có kiêu ngạo đến đâu thì cũng không thể thách thức tông sư.
Nhưng trong lòng Quan Tuyết Di vẫn còn nghi ngờ, sư phụ Lâm Hóa Long của cô ta đã từng nói với cô ta rằng trên đời này không thể có ai hơn hai mươi tuổi đã là tông sư.
Lẽ nào giáo quan Lạc trước mặt này cũng là do được tiêm loại gen bí ẩn kia sao?
Nhưng cho dù hiện tại giáo quan Lạc không phải tông sư thì cũng có thực lực của một tông sư.
Cho nên dù Quan Tuyết Di có không phục thì cũng chỉ có thể cúi đầu xin lỗi.
“Nhưng giáo quan Lạc Tú, tôi còn thắc mắc một chuyện.” Thái độ của Quan Tuyết Di lúc này đã tốt hơn rất nhiều.
“Nói đi.” Lạc Tú không phải là người hay so đo, chỉ cần đối phương thay đổi, Lạc Tú sẽ không chấp nhặt nữa, dù sao thì anh cũng là quý vi tiên tôn, không so đo với người thường.
“Giáo quan Lạc Tú, tôi không hiểu lắm về phương pháp huấn luyện của anh, nào có giáo quan nào lại để người khác ngủ vào ban ngày?” Quan Tuyết Di hỏi.
Kỳ thật trong lòng cô ta còn một lời chưa nói, đó là giáo quan Lạc, rốt cuộc anh có biết huấn luyện không?
Trên thực tế, không chỉ Quan Tuyết Di muốn hỏi câu này, mà mấy người Huyết Hổ cũng muốn hỏi câu này.
Lạc Tú mạnh là một chuyện, nhưng điều đó không đại biểu cho việc anh biết huấn luyện, dù sao thì thực lực và huấn luyện cũng là hai thứ khác nhau.
Nào có ai huấn luyện lại để người khác ngủ mỗi ngày chứ.
Cứ như vậy có lẽ còn chẳng nói đến tiến bộ, có khi bọn họ còn thụt lùi.
“Vấn đề này mấy người không cần quan tâm, chỉ cần làm theo phương pháp của tôi là được.” Lạc Tú không muốn giải thích cái gì, dù sao thì có giải thích thì đám người này chưa chắc đã hiểu.
“Nhưng giáo quan Lạc, phương pháp của anh không khoa học.” Quan Tuyết Di vặn lại.
"Giáo quan Lạc, anh đừng nóng giận, thật ra chúng tôi đều cảm thấy khó hiểu, dù sao thì ai cũng không tin mỗi ngày ngủ thì thực lực có thể tăng lên." Huyết Hổ lúc này cũng nói.
“Vậy thì anh đi gọi Vệ Tử Thanh qua đây.” Lạc Tú lười giải thích, nhưng cũng không dùng bạo lực bắt mấy người này nghe lời. . Truyện Quân Sự
Những người này đều là trụ cột của đất nước, không tới đường cùng, Lạc Tú cũng sẽ không làm khó những người này, dù sao thì bọn họ cũng đã cống hiến tuổi thanh xuân và cả máu mồ hôi của mình cho sự an ninh và thịnh vượng của đất nước.
Họ đã đổ máu đầu nơi biên giới chỉ để bảo vệ đất nước.
Họ là một nhóm người đáng kính, vì vậy Lạc Tú định sử dụng phương pháp nhẹ nhàng hơn một chút.
Nếu là người khác, Lạc Tú đã tát vào mặt anh ta từ lâu rồi!
Vệ Tử Thanh vẫn còn đang ngủ, nhưng khi nghe thấy Lạc Tú đang tìm mình, anh ta liền mặc quần áo, lon ton chạy tới.
Những người khác đều khó hiểu, không biết Lạc Tú muốn làm gì.
"Tôi cho các cậu nửa tháng, trong nửa tháng này, các cậu vẫn sẽ huấn luyện theo phương pháp của các cậu."
“Mà cậu ta, sẽ đi theo tôi, huấn luyện theo phương pháp của tôi.”
“Nửa tháng sau, tôi cam đoan, cậu ta sẽ có thể đánh bại từng người một!"