Nếu như phải nói đến người đứng đầu Hải Đông, người khống chế Hải Đông, thế thì chắc chắn phải nói đến vị Trương đại sư bí ẩn kia.
Ở Hải Đông, Trương đại sư muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì người đó phải chết.
Nếu như Trương đại sư ủng hộ nhà họ Sở và nhà họ Dương, vậy thì chuyện này khó giải quyết rồi đây.
“Hừ, Trương đại sư?” Lạc Tú bỗng cười khẩy hừ một tiếng.
“Tôi vẫn phải nói câu cũ, Trương đại sư trong lời của mấy người thì tính là cái thá gì chứ?”
“Anh dám vũ nhục Trương đại sư?” Sắc mặt người đứng đầu nhà họ Sở âm u, hỏi lại.
“Tôi vẫn nói câu cũ, kể cả ông ta có đứng trước mặt tôi, tôi nói câu này thì ông ta cũng không dám có nửa cái ý kiến!” Lạc Tú khinh thường nói.
“Hay lắm, thế thì chúng ta chờ xem!”
“Không dễ dàng kết thúc như vậy đâu.” Lạc Tú cũng lạnh lùng cười nói.
Có lẽ những người khác nghe đều cảm thấy câu này Lạc Tú đang nói về tranh đấu giữa mấy nhà hào môn này. Nhưng thật ra Lạc Tú đang chỉ Sở Vân Hào.
Đúng vậy, không để mày chết đơn giản, dễ dàng như vậy được. Lạc Tú sẽ tự tay lật đổ cả cái nhà họ Sở, để Sở Vân Hào cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng chưa từng có, sau đó để Sở Vân Hào chịu đựng mọi tra tấn!
Giống như là Trần Hữu vậy, để Trần Hữu mất đi hết tất cả rồi mới cho anh ta được chết!
Lạc Tú dắt theo Giang Khả Khả rời đi.
Hạ Hân Hân nhìn theo Lạc Tú đầy tiếc nuối, bởi chắc chắn Lạc Tú có nhìn thấy cô ta ở đây.
Nhưng Lạc Tú từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Cô ta đã sai thật rồi ư?
Trong đầu Hạ Hân Hân rối loạn.
“Thôi bỏ đi, Hân Hân, anh ta quá ngông cuồng tự đại rồi. Những lời hôm nay mọi người ở đây nghe được đã trở thành tai họa cho tương lai của anh ta rồi.” Hạ Thu Diễm an ủi cô ta.
Hạ Hân Hân nghĩ thấy cũng đúng, đắc tội với Trương đại sư coi như là đã cách cái chết không xa rồi.
Hôm nay Lạc Tú ở trước mặt mọi người sỉ nhục Trương đại sư như vậy, trong lòng Hạ Hân Hân vẫn cảm thấy trống rỗng, giống như là mất đi thứ gì đó, cảm giác hối hận vẫn không ngừng lan tràn trong lòng.
Nếu như anh không ngông cuồng như vậy thì quả thật anh là một người quá sức ưu tú.
Có cậu chủ nào nhà giàu ở Hải Đông này có thể so sánh với anh chứ?
Hạ Hân Hân lắc đầu, cố gắng đè cảm giác hối hận xuống, dù sao Trương đại sư cũng tồn tại như một vị thần trong lòng mọi người.
Đám cưới này phá tanh bành đến mức ai cũng không vui, nhưng chẳng liên quan gì đến Lạc Tú với Giang Khả Khả cả.
Sau khi đi ra khỏi Thiên Nhã Các, Giang Khả Khả bỗng cúi đầu, sau đó dùng giọng điệu nũng nịu mở lời.
“À thì là, Lạc Tú, vừa rồi hai chúng ta tay cũng nắm rồi, hơn nữa hiểu lầm này cũng khó giải thích. Tôi cũng đã đứng trước mặt mọi người nói anh là bạn trai tôi rồi, anh không được chơi xấu đấy!”
Nói xong câu này, mặt Giang Khả Khả liền đỏ bừng.
Nếu như là trước kia, cô ta sẽ không nói những lời này với Lạc Tú, càng không chủ động như thế này.
Dù sao cô ta cũng là tiểu thư nhà giàu mà.
Nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy, ở trước mặt Lạc Tú mình không nên có suy nghĩ này. Bởi vì anh không chỉ có tư cách để coi thường một tiểu thư nhà giàu như cô ta, mà ở bên cạnh còn chưa bao giờ thiếu bạn gái.
Vừa rồi cô ta cũng đã nghe được chuyện Lạc Tú cũng đã từng là vị hôn phu của Hạ Hân Hân.
Hơn nữa, câu “tiểu tam” vừa rồi của Vương Giai Giai, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô ta biết, đó chắc chắn không phải là nói chơi.
Nhưng may mà chuyện này là việc lớn cả đời, người đàn ông ưu tú như thế này thì tranh giành nhau cũng đã sao?
Dù sao cô ta cũng đã từng đi du học nước ngoài, tư tưởng cũng không quá truyền thống nữa.
Nhưng Lạc Tú lại bật cười, không mở lời nói chuyện.
“Bất kể có thế nào, tôi cũng phải nói với anh. Tôi với Sở Vân Long không có gì cả, thậm chí còn chưa cả nắm tay.” Giang Khả Khả sợ Lạc Tú hiểu lầm gì đó nên vội vàng giải thích.
“Tôi còn có việc bận.” Lạc Tú gọi một chiếc taxi, định rời đi.
“Chịu thua rồi?” Vương Giai Giai từ đằng sau bước đến cười nói.
“Hừ, dù sao tôi cũng có một cái thân phận.” Giang Khả Khả kiêu ngạo đáp lại.
“Cái thân phận giả thôi, ai để ý chứ?” Vương Giai Giai cười nói.
“Tôi sẽ biến nó thành thật.” Giang Khả Khả nhìn theo chiếc xe Lạc Tú rời đi, nói như đang ra oai.
“Yo, vị hôn thê của người ta cũng ra rồi kìa.” Vương Giai Giai chỉ Hạ Hân Hân nói.
Nhưng Giang Khả Khả lại chủ động đi đến thị uy trước.
“Xin lỗi nha, nhưng mà dù sao cô là phụ nữ, chắc cô cũng hiểu, tôi sẽ không từ bỏ đâu.” Giang Khả Khả phóng khoáng đi đến phía Hạ Hân Hân nói.
Chuyện này khiến tâm trạng Hạ Hân Hân càng khó chịu hơn.
Còn Lạc Tú đang đi về phía quán bar Dạ Hỏa.
Giang Đồng Nhiên trên đường từ khách sạn trở về, càng nghĩ lại càng tức. Ai mà ngờ được lại có người phá chuyện của mình như thế.
Lúc trở về đến quán bar Dạ Hỏa, nữ nhân viên trực ban ngày liền đứng dậy chào hỏi, trên mặt còn bừng bừng lửa hóng hớt drama.
“Yo, bà chủ, mặt mũi hồng nhuận thế kia, chắc là tối qua được chăm sóc tốt lắm ha?”
“Chị Nhiên Nhiên, kể bọn em nghe tình hình chiến đấu đêm qua với?”
“Với cả ông chủ đâu rồi ạ?”
“Cái mông í, đừng nói đến nữa, ông chủ bị người ta nẫng mất rồi.” Giang Đồng Nhiên nghĩ đến lại tức.
“Bà chủ, chị nói đùa đấy ạ?”
“Chuyện như vậy mà còn có người đến phá đám?”
“Chị Nhiên Nhiên, người ta thì con vịt chín bay đi mất, chị thì hay rồi, con vịt chín rồi bị người khác ăn mất?” Một tốp nhân viên cùng ào ào.
“Haiz…” Giang Đồng Nhiên lại thở dài, cô cũng bất đắc dĩ lắm mà…
Ai mà ngờ lại xảy ra chuyện như thế được? . Ủng hộ chính chủ vào ngay _ TRUМtruyeИ .V Л _
Cô ta biết đi đâu nói lí?
Đến khi Lạc Tú trở về, Giang Đồng Nhiên đã sầm mặt làm ổ trên sô pha đọc báo.
Giang Đồng Nhiên hỏi vài câu, Lạc Tú kể lại câu chuyện một cách ngắn gọn.
“Hừ, cái loại cặn bã này phải lôi đi cho ăn phát đạn.” Giang Đồng Nhiên tức giận nói, đương nhiên là đang nói Sở Vân Long.
“Tối nay vẫn đi uống à?” Giang Đồng Nhiên bỏ tờ báo xuống.
“Tối nay có hẹn rồi.” Lạc Tú phất tay cười nói.
Vừa nói dứt lời, điện thoại đã reo lên.
Không lâu sau, tài xế của người bên kia đã lái xe đến.
Vương Vệ Quốc cực kỳ ít khi ra mặt, nhưng biển số xe đứng đầu Hải Đông này, ai cũng biết.
“Buổi tối cẩn thận chút, dạo gần đây không yên ổn lắm.” Giang Đồng Nhiên chỉ vào tờ báo.
Lạc Tú cười rồi lên xe.
Một đám người túm tụm ở cửa tò mò bàn luận.
“Các cô cảm thấy ông chủ của chúng ta có lai lịch thế nào?”
“Đúng đấy, xe sang đến tận cửa đón luôn?”
“Chị Nhiên Nhiên, chị tiết lộ chút cho bọn em đi?” Mấy người hiếu kỳ hỏi.
“Cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai?” Giang Đồng Nhiên cũng muốn biết lắm, nhưng căn bản cô cũng không biết.
Chỉ có điều đứa ngốc cũng nhận ra được thân phận của Lạc Tú tuyệt đối không đơn giản.
Nghĩ đến đây, Giang Đồng Nhiên lại gọi điện thoại cho cô nhỏ của mình.
“Cô Minh Lan, dạo gần đây cô ở đâu đó?”
“Dạo gần đây cô ở Tương Tây.”
…
Ở bên này, xe của Lạc Tú đi về hướng Kim Lăng Sơn.
Kim Lăng Sơn cũng khá nổi tiếng, nhưng người bình thường thật ra không thể đến được. Bởi vì nhà hàng, khách sạn ở gần đó đều là chỗ thường lui tới của nhiều chính khách.
Thường thì không tiếp đón thường dân.
Đến một nhà hàng tương đối cao cấp, Lạc Tú xuống xe trước, lái xe tìm chỗ đỗ xe ở bên ngoài. Có điều Lạc Tú vừa xuống xe, đang chuẩn bị đi vào thì sau lưng đã có người gọi Lạc Tú.