Nếu lúc này Đường Như Phong có ý tưởng gì, thì đó chính là muốn bóp cổ chết anh Đông.
Mẹ nó, ông đây trốn còn trốn không kịp, kết quả mày lại cố tình chọc tức người ta nữa.
“Cậu là Phong gia?” Lạc Tú nhìn Đường Như Phong, ánh mắt sắc bén làm Đường Như Phong toát mồ hôi lạnh.
“Lạc gia, anh nói vậy là chết em rồi. Ở trước mặt anh thì em nào dám tự xưng là Phong gia chứ, anh gọi em Tiểu Phong là tốt rồi, Tiểu Phong.” Đường Như Phong cúi đầu.
"Cậu rất nóng sao? Ra nhiều mồ hôi vậy?" Lạc Tú nói lời châm chọc, ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén khiến Đường Như Phong càng đổ mồ hôi.
“Không nóng.” Đường Như Phong nào cảm thấy nóng, vì hiện giờ cả người đang đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Nghe này, về sau quán bar này sẽ thuộc về tôi, nhưng đó cũng là quán bar của chị Nhiên Nhiên. Tôi không quan tâm đến những chuyện khác, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với quán bar này, đây là kết cục của cậu!" Lạc Tú nói xong thì cười khẩy một tiếng, mũi chân khẽ điểm trên mặt đất.
“Bùm!” Sàn đá hoa đột nhiên hóa bùn, trong quán bar xuất hiện một hố sâu cực lớn.
Đường Như Phong bây giờ đã ở trong hố sâu rồi.
“Chị Nhiên Nhiên, sau này ở quán bar này sẽ không có ai tới gây rối, cũng không có người dám gây rối đâu!” Đường Như Phong trèo ra khỏi hố sâu, sợ tới mức tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhân vật ở cấp độ này chỉ có chưởng môn Bát Cực Môn Phong Thiên Lôi đến đây mới có thể hàng phục nhỉ?
Mặc dù Đường Như Phong cũng là đệ tử của Bát Cực Môn, nhưng cũng không phải là đệ tử quá nòng cốt, vì vậy cậu ta không cho rằng sau khi Lạc Tú giết cậu ta, Bát Cực Môn sẽ báo thù cho cậu ta.
Đó là lý do tại sao Đường Như Phong cực kỳ cẩn thận khi đối mặt với Lạc Tú.
Ngoài ra, cho dù là đệ tử nòng cốt của Bát Cực Môn thì sao?
Từ Ngạo thế nào?
Còn không phải là bị Lạc Tú tát một phát chết tươi à.
Nhưng Đường Như Phong cũng biết rằng Lạc Tú chắc hẳn cũng sẽ không đắc ý được bao lâu nữa rồi.
Nếu chưởng môn Bát Cực Môn thực sự tự mình ra tay, thì Lạc Tú tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
Những ai chưa từng thực sự nhìn thấy nhân vật cấp bậc tông sư đáng sợ như Phong Thiên Lôi sẽ không hiểu nó rốt cuộc đáng sợ như thế nào.
Nhưng hiện tại trong tình huống này, Đường Như Phong chỉ có thể thức thời.
Đường Như Phong run rẩy cho đến sau khi rời đi thì mới kéo anh Đông qua.
Cậu ta vung tay tát vào mặt anh Đông, thêm một vết thương nữa cho anh Đông vốn đã không còn hình người.
“Ông đây suýt nữa bị mày hại chết rồi.” Đường Như Phong oán hận nhìn anh Đông.
“Phong gia, rốt cuộc lai lịch của cậu ta là gì?” Anh Đông lúc này vẫn không rõ lắm về lai lịch của Lạc Tú.
“Lai lịch gì?” Đường Như Phong hừ lạnh một tiếng.
"Cao thủ số một ở Hải Đông, Từ Ngạo, Từ gia, không phải gần đây mày không nghe nói đến tin tức của anh ta đấy chứ?"
“Nói thật cho mày biết, Từ gia đã bị người đó tát một phát chết tươi, mày nói xem người đó là người như thế nào?” Trong mắt Đường Như Phong hiện lên vẻ kiêng kị không gì sánh được.
"Cái gì? Loại võ giả vượt qua giới hạn cơ thể người như Từ gia cũng bị cậu ta tát một phát chết tươi ư?" Da đầu anh Đông nhất thời tê dại, nghĩ rằng đến giờ mình vẫn còn sống quả là một kỳ tích.
Bây giờ anh ta đã hoàn toàn cam chịu, chẳng trách vừa rồi người ta lại tự tin đến vậy. Bản thân ấy thế mà lại buồn cười đòi người ta dập đầu nhận sai, cho người ta một cơ hội.
"Nhớ kỹ, từ nay về sau tuyệt đối không thể trêu chọc đến người này. Lần này còn có thể sống là bởi vì dù sao đây cũng là thành thị, trước sau anh ta vẫn có điều cố kỵ, không thể nào khiến mọi chuyện ầm ĩ quá lớn và làm trái pháp luật."
“Nếu đây là trong núi lớn, mày cho rằng hôm nay chúng ta có thể sống sót trở ra ư?” Đường Như Phong cũng khá thông minh, nhưng hiện tại hai chân vẫn còn đang run rẩy, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
"Nhưng mà mày cũng đừng lo lắng quá lâu, anh ta cũng không đắc ý được bao lâu nữa đâu. Phong chưởng môn của Bát Cực Môn đã hạ chiến thư với anh ta rồi, đến lúc đó Phong chưởng môn sẽ đích thân ra tay với anh ta." Đường Như Phong thở dài nói.
Lạc Tú quả thực đáng sợ, nhưng so với Phong Thiên Lôi mà nói, Đường Như Phong vẫn thiên về Phong Thiên Lôi hơn, dù sao Lạc Tú có lợi hại đến mấy thì anh vẫn còn quá trẻ.
Còn Phong Thiên Lôi thì khác, nếu đặt trong giang hồ thì ông ta chắc chắn là một tiền bối đã thành danh từ lâu.
Từ mười mấy năm trước, ông ta đã đạt tới cảnh giới tông sư đáng sợ rồi, bây giờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, sợ rằng đã đạt tới Hóa Cảnh, đã sớm đạt đến đỉnh phong rồi.
Đây là một loại nội tình, Lạc Tú vẫn còn kém xa Phong Thiên Lôi.
Nếu không thì hôm nay Đường Như Phong sợ là sẽ đích thân động thủ giết anh Đông để lấy lòng Lạc Tú, bất luận như thế nào cũng sẽ ôm cái đùi Lạc Tú này.
Nhưng Đường Như Phong vẫn lựa chọn đứng về phía Phong Thiên Lôi của Bát Cực Môn, đương nhiên có lý do của mình.
Sau khi đám người Đường Như Phong rời đi, những người trong quán bar ngơ ngác nhìn Lạc Tú.
Vừa rồi, hợp đồng đã hoàn thành, tên cũng đã ký, cửa hàng này trên danh nghĩa đã thuộc về Lạc Tú, nhưng chủ sở hữu thực sự là Giang Đồng Nhiên.
Thúy Nhi, Hàn Phi Vũ và những người khác vẫn chưa hoàn hồn. Dù sao thì ngày thường Lạc Tú - người trông rất hòa ái, thậm chí bề ngoài có vẻ dễ bị bắt nạt - vậy mà lại có thân phận địa vị cao như vậy.
Ngay cả Đường Như Phong của Tứ Thiên Vương Hải Đông cũng chỉ có thể kẹp đuôi làm người.
Vài người đột nhiên nghĩ tới bữa tiệc rượu trong nhà hào phú ngày hôm qua, bọn họ còn cười nhạo sau lưng Lạc Tú.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là Lạc Tú đã được mời đến với tư cách khách VIP.
Trong lòng đám người Thúy Nhi tiếc nuối vô hạn, phải biết rằng nếu có thể nịnh bợ nhân vật lớn như Lạc Tú, đối với những người bình thường như bọn họ, bọn họ nhất định có thể một bước lên trời.
Nhưng đáng tiếc là bọn họ đã đắc tội Lạc Tú nhiều quá rồi.
Cái gì gọi là mắt chó nhìn người thấp, bọn họ chính là ví dụ điển hình nhất.
Còn Hàn Phi Vũ lại có chút sợ hãi, bởi vì vừa rồi anh ta đã buông lời uy hiếp Lạc Tú, còn muốn giành phụ nữ với Lạc Tú.
Lạc Tú cho anh ta một cơ hội, nhưng anh ta dám tranh sao?
Ngay cả dũng khí đánh anh Đông mà anh ta cũng không có, Hàn Phi Vũ sinh ra một cảm giác vô cùng yếu đuối và bất tài.
“Các người cút đi.” Lạc Tú mở miệng nói.
Không phải là Lạc Tú mềm lòng không nỡ dạy dỗ cho những người này, mà là Lạc Tú đã phát hiện ra một chuyện cực kỳ thú vị.
Đó chính là ấn đường của Hàn Phi Vũ và Thúy Nhi biến thành màu đen, là điềm báo đại hung.
Vì vậy, Lạc Tú cũng lười đích thân ra tay.
Đối với việc này, Giang Đồng Nhiên cũng không nói nhiều.
Sau khi xử lý xong hết thảy, Lạc Tú ra ngoài mua gì đó ăn, còn Giang Đồng Nhiên thì sắp xếp một số công việc vặt vãnh ở quán bar. . Đọc truyện tại — T R Ц м t r ц у e И .v И —
Chờ Lạc Tú trở lại, sắc trời đã khuya lắm.
Sau khi sắp xếp xong, Giang Đồng Nhiên đợi Lạc Tú trong phòng bao.
Khi Lạc Tú bước vào, tâm trạng của Giang Đồng Nhiên gần như đã bình phục, thậm chí còn đang đọc báo.
Bầu không khí thoáng có chút xấu hổ.
Để làm dịu bầu không khí, Giang Đồng Nhiên cầm báo mở miệng nói với Lạc Tú.
"Gần đây thực sự không được yên bình. Tiểu Tú, buổi tối cậu vẫn nên ít đi ra ngoài thì hơn."
“Làm sao vậy?” Lạc Tú nghi hoặc hỏi.
“Chuyện xảy ra lần này còn kinh khủng hơn cả vụ chặt xác.” Giang Đồng Nhiên đặt tờ báo sang một bên.
“Món phở chị muốn.” Lạc Tú đưa phở cho Giang Đồng Nhiên, sau đó lại lấy ra rất nhiều thịt nướng.
Giang Đồng Nhiên đã chuẩn bị sẵn rất nhiều thùng rượu. Cô ta có một kế hoạch.
Đêm nay cô ta muốn làm một chuyện lớn mật. Đó là chuốc say Lạc Tú rồi sau đó gạo nấu thành cơm!