Hạ Hân Hân chạy xuống cầu thang gần như với tốc độ nhanh nhất.
Đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng để ai nhìn thấy, ngàn vạn lần đừng để cho ai nhìn thấy Lạc Tú đến bộ phận an ninh đứng canh ở đó, nếu không nhất định sẽ xảy ra tai nạn.
Giờ khắc này, Hạ Hân Hân đột nhiên có loại cảm giác như "bê đá đập chân mình".
Mà ở một diễn biến khác, Lạc Tú nhìn về phía đội trưởng an ninh, sau đó lại nhìn tên bảo vệ cao gầy kia.
“Số tiền này thể nào cũng phải đưa sao?” Lạc Tú cau mày hỏi.
“Mẹ nó, đừng nói nhảm nữa, nhanh đưa tiền đi.” Người đàn ông cao gầy mắng. Một nhân viên bảo vệ mới tới mà thôi, vậy mà lại dám lải nhải càm ràm ở trong này.
Đúng lúc này, một chiếc Audi chậm rãi lái tới, khi nhìn thấy Lạc Tú đứng ở bộ phận an ninh, người nọ không khỏi liếc mắt nhìn thêm hai lần.
“Thấy chưa, đó là quản lý của bộ phận nhân sự, anh trai tao!” Đội trưởng an ninh cười khẩy một tiếng, sau đó gọi một tiếng với người trên xe.
Một người đàn ông chừng từ trên xe bước thẳng xuống, người mặc vest, đầu vuốt keo, tràn đầy khí phái của lãnh đạo.
“Tiểu Trương, mới sáng sớm không lo canh gác cho cẩn thận mà làm gì thế?” Lục Phong Phú chắp tay hỏi sau lưng hơi, như là đang kiểm tra cương vị.
“Người mới đến không hiểu quy củ, em đang dạy anh ta.” Đội trưởng an ninh bày ra bộ dạng ngoan ngoãn dễ bảo mà nói.
“Người mới đến?” Lục Phong Phú nhíu mày, hình như mình đâu có tuyển người vào đâu nhỉ?
Chẳng lẽ là do những người khác sắp xếp?
Lục Phong Phú lắc đầu, sau đó nói với Lạc Tú.
"Người mới tới phải không? Để Tiểu Trương dạy cho cậu một số quy tắc và quy định ở đây."
“Quy tắc và quy định có bao gồm phí bảo kê à?” Lạc Tú vốn đã hơi khó chịu vì thái độ của Hạ Hân Hân trước đó rồi, giờ phút này bị thu phí bảo kê thì lại càng khó chịu hơn.
Nếu những người này muốn gây rắc rối, vậy phải làm chút chuyện nha, nhìn xem những người này có thể chọc được hay không?
“Con mẹ nó, mày lại dám thật sự tố cáo tao à?” Đội trưởng an ninh cười gằn, nhưng lại không lo lắng chút nào.
"Đó cũng là quy định. Người mới đến phải tuân theo." Lục Phong Phú nói, không quan tâm đến phí bảo kê mà những nhân viên bảo vệ này thu.
Vì phí bảo kê thu được kỳ thật có một phần vào túi tiền của anh ta.
“Vậy là anh cũng có biết chuyện này?” Lạc Tú hỏi.
"Nếu biết thì sao?"
“Cậu nói lời này cứ như thể cậu là lãnh đạo tới thị sát công việc của tôi vậy. Nhóc con, cũng ra dáng lắm đấy nhỉ?” Lục Phong Phú vừa nghe Lạc Tú hỏi như vậy thì tức quá hóa cười.
Tên nhóc ai tìm đến vậy trời, thật là chẳng biết một chút quy tắc gì cả?
“Công ty này có quy định như vậy, bên trên có biết không?” Lục Trần hỏi lại.
"A, cậu có còn muốn làm việc ở trong này nữa không? Cậu có thể đến làm việc hay không là chuyện của tôi. Vậy mà cậu lại còn hỏi nhiều vấn đề như vậy sao?"
“Đừng nói nhảm, muốn tới đi làm thì hãy thành thành thật thật nộp phí bảo kê đi, không nộp thì cút!” Lục Phong Phú trực tiếp mắng.
Anh ta cảm thấy bản mình vẫn có chút quyền này. Chỉ cần các lãnh đạo cấp cao của công ty không truy tra tới anh ta thì chỉ là một nhân viên bảo vệ mà thôi, anh ta còn không tùy tiện chơi đùa được ư?
“Được, nộp bao nhiêu?” Lạc Tú đột nhiên chuyển chủ đề.
“Vậy mới đúng chứ, làm vậy sớm hơn có phải được không?” Đội trưởng an ninh nhìn Lạc Tú một cách trào phúng.
"Đã nói với mày từ sớm rồi mà, quản lý bộ phận nhân sự là anh của tao, mày không nên gây rắc rối đúng không?"
"Vốn dĩ chỉ cần nộp năm ngàn tệ, nhưng những gì mày vừa nói đã chọc anh tao khó chịu. Thôi, mày nộp tám ngàn tệ, chuyện này cho qua." Đội trưởng an ninh cười khẩy nói.
Lạc Tú thực sự lấy ra tám ngàn tệ từ trong túi của mình.
"Lương tháng của nhân viên bảo vệ ở đây là bao nhiêu?"
“Thời gian thử việc ba tháng, mỗi tháng hai ngàn năm trăm tệ, sẽ lo một bữa ăn.” Đội trưởng an ninh nhìn thấy Lạc Tú lấy tiền ra thì thái độ cũng tốt hơn một chút.
“Ồ, vậy tôi nộp tiền rồi, các người thật sự có thể bảo vệ tôi sao?” Lạc Tú nghiêm túc hỏi lại.
“Mẹ nó, đừng nói nhảm nữa, nộp tiền rồi thì tự nhiên sẽ bảo vệ cho mày. Sau này trong công ty tao sẽ bao che cho mày, mày không phải sợ ai cả.” Đội trưởng an ninh sốt ruột nói.
“Được, cầm tiền đi.” Lạc Tú đưa tiền cho đội trưởng an ninh.
Đội trưởng an ninh nhận lấy tiền, vỗ vai Lạc Tú.
“Sớm biết điều như vậy thì sao lại bị mắng chứ?” Đội trưởng an ninh cười cười, sau đó lấy ra ba ngàn tệ đưa cho quản lý bộ phận nhân sự.
“Anh à, thật ngại quá, vừa rồi cậu ta nói chuyện đắc tội đến anh rồi. Tiền này anh cầm mua bao thuốc, bớt giận nha.” Đội trưởng an ninh cười nói.
“Thấy chưa, học chút đi, sau này đừng có chậm tiêu thế nữa.” Lục Phong Phú cầm lấy tiền cười cười, khinh thường liếc mắt nhìn Lạc Tú một cái.
Nhưng ngay sau đó, anh ta chợt thấy hoa mắt, một cái tát giáng vào mặt anh ta. Cái tát này tàn nhẫn đến mức tát anh ta ngã xuống đất.
Khi anh ta định thần lại thì thấy người đánh anh ta đúng là Lạc Tú.
Chỉ thấy trên mặt Lạc Tú mang theo một nụ cười xấu xa.
“Mày làm cái trò gì vậy?” Đội trưởng an ninh tức thì sững sờ, những người khác cũng bàng hoàng.
"Làm sao vậy? Không phải các anh nói đóng phí bảo kê rồi là các anh có thể bảo vệ tôi sao?"
“Anh xem bây giờ cần các anh ra tay rồi.” Lạc Tú chỉ vào Lục Phong Phú.
Lục Phong Phú cũng sững sờ.
Đội trưởng an ninh cũng ngớ ra.
Bọn họ đã từng nói những lời này, nhưng hoàn toàn không phải là ý này mà?
Đội trưởng an ninh mang vẻ mặt mờ mịt. Anh ta xác thực đã thu tiền, nói cũng đã nói, nhưng người Lạc Tú đánh là quản lý bộ phận nhân sự mà.
“Thằng nhóc khốn nạn, hôm nay mày chết chắc rồi.” Lục Phong Phú đứng dậy từ trên mặt đất, hàm răng của anh ta đã bị cái tát này làm rớt mấy cái, giờ phút này anh ta nhìn Lạc Tú với vẻ oán hận.
“Tôi nói, các anh còn thất thần gì đấy?” Lạc Tú lại cười xấu xa.
"Đã nói là tôi nộp phí bảo kê thì sẽ bảo vệ tôi rồi mà. Bây giờ cần các anh ra tay rồi đó. Con người của tôi coi trọng nhất là danh dự." Sắc mặt của Lạc Tú đột nhiên sa sầm.
“Nếu các anh lấy tiền mà không làm gì, tôi đảm bảo rằng kết cục những người có mặt hôm nay sẽ rất thảm.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng, trong giọng nói có một tia tức giận.
“Mẹ nó mày dám đùa giỡn tụi tao?” Đội trưởng an ninh cuối cùng cũng có phản ứng.
“Nếu hôm nay mày có thể bước ra khỏi đây, ông đây sẽ theo họ của mày.” Nhân viên bảo vệ gầm lên hung ác. Đội trưởng lấy dùi cui ra, những nhân viên bảo vệ còn lại cũng rút dùi cui vây lấy Lạc Tú.
“Đánh, đánh chết nó cho tao!” Lục Phong Phú mang vẻ mặt oán độc nhìn Lạc Tú. Anh ta chú ý nhất là hình tượng của mình, nhưng lúc này vậy mà lại bị Lạc Tú một phát đánh bay răng cửa, làm sao anh ta có thể nhẫn nhịn được nữa?
“Dừng tay, các người làm gì vậy?” Hạ Hân Hân thở hổn hển từ xa chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
"Chủ tịch?"
Mọi người giật nảy mình, toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty rất nhiều, bọn họ không nhất định nhận biết hết mọi người.
Nhưng chủ của công ty thì ai cũng phải biết.
“Mày chết chắc rồi, chủ tịch của tụi tao cũng ở đây rồi.” Lục Phong Phú nhìn Lạc Tú, quát lên một cách hung tợn.