Sư phụ Lý là do Hạ Hân Hân tốn rất nhiều công sức mới mời về được.
Ông ta được giới thiệu bởi một ông chủ giàu có ở Hải Đông, một lần khám bệnh phải trả một trăm vạn, nghe nói là một đại sư rất nổi tiếng.
Nếu không phải nhờ có ông chủ nhà giàu có kia thì căn bản không thể mời được người như vậy.
Chính vì được nhà giàu có và quyền lực giới thiệu nên Hạ Hân Hân rất tôn trọng sư phụ Lý, dường như một câu nói của sư phụ Lý cũng đều rất chắc chắn.
Và ông chủ giàu có giới thiệu sư phụ Lý khi nhìn thấy ông ta cũng vô cùng tôn kính.
Vào lúc này, khi Hạ Hân Hân nhìn thấy Lạc Tú chọc giận sư phụ Lý thì tự nhiên cô ta sẽ quát mắng Lạc Tú.
Dù sao thì trong mắt Hạ Hân Hân, một người là đại sư đức cao vọng trọng có thể cứu mạng ba của mình.
Còn Lạc Tú lại là một tên ngốc nghếch đến từ vùng núi.
Nếu chọc giận sư phụ Lý, chẳng khác nào tính mạng của ba cô ta sẽ không xong ư?
Nghĩ đến đây, Hạ Hân Hân không khỏi càng thêm tức giận.
Nhưng Lạc Tú lại chẳng ngó ngàng gì đến cô ta.
“Uống một tách trà thôi mà, không đến mức nghiêm trọng như thế chứ?” Lạc Tú bình tĩnh hỏi, không để ý đến sự tức giận của những người này.
“Không đến mức nghiêm trọng như vậy? Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”
“Đi ra ngoài.” Hạ Hân Hân hét lên với Lạc Tú.
Cảnh tượng bỗng trở nên căng thẳng.
Lạc Tú không quan tâm đến Hạ Hân Hân, dù sao thì trong mắt Lạc Tú, Hạ Hân Hân chỉ là một con nhóc ngực to não phẳng mà thôi.
Ngược lại, Hạ Nguyên Vũ vẫn im lặng và nhìn Lạc Tú với vẻ thích thú.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, ông ta cảm thấy đứa con của người bạn cũ rất khác thường.
“Một ly trà, sẽ không sao cả.” Lạc Tú vẫn cố chấp.
“Ông ấy vừa mới được châm cứu xong, độc trong cơ thể vừa mới được hút ra, thế mà hiện tại cậu đã cho ông ấy uống trà, không phải hại ông ấy thì là gì?”
“Ngay cả mấy tiệm massage trên phố cũng biết châm cứu, giác hơi thì không được tắm rửa, đây là lẽ thường mà cậu lại chẳng hiểu, còn ở đó gây sự.” Sư phụ Lý nói năng đầy hùng hồn.
“Đây quả thực là lẽ thường, nhưng ông sợ rằng khi uống trà này xong sẽ có tác dụng khác chăng?” Lạc Tú cười tủm tỉm.
“Cái gì mà tác dụng khác chứ? Cậu bớt ở đây nói nhảm đi.” Phó viện trưởng ở bên cạnh cũng quát lớn, ông ta cũng vô cùng tôn sùng sư phụ Lý.
Nhưng Lạc Tú lại phớt lờ đám người sư phụ Lý.
Thay vào đó, anh quay lại và nhìn Hạ Nguyên Vũ.
“Chú Hạ, hãy tin cháu, ông ta không những không chữa khỏi bệnh cho chú mà còn hại chết chú nữa.”
Ngay khi những lời đó vừa thốt ra, chúng vỡ òa như một giọt nước bắn vào chảo dầu đang nóng.
“Nít ranh miệng còn hôi sữa, nói năng bậy bạ gì đó!” Sư phụ Lý tức giận gào lên.
“Lạc Tú, anh đang nói nhảm nhí gì vậy?” Hạ Hân Hân thất vọng với người chồng chưa cưới này đến mức cô ta ước rằng Lạc Tú sẽ biến mất ngay trước mắt cô ta.
“Nhóc con, những lời này của cậu quá đáng rồi đấy, trình độ y học của sư phụ Lý đến ngay cả tôi cũng đều khâm phục không thôi.” Phó viện trưởng cũng lạnh lùng nói.
“Nếu anh còn nói bậy bạ thêm nữa thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát đến bắt anh ngay.” Trần Hoa Hoa ở bên cạnh lại thêm mắm thêm muối, tại sao bạn thân của mình lại có một người chồng chưa cưới cực phẩm như thế chứ?
Không chỉ ngang ngạnh ngu xuẩn mà còn quá mất mặt.
Còn sư phụ Lý thì cười khẩy, mặc dù ông ta cảm thấy hành vi của Lạc Tú hơi kỳ lạ, nhưng cũng chẳng lo lắng, bởi vì ông ta kế thừa dòng cổ thuật chính thống, và dòng này đã sắp biến mất.
Đừng nói là người bình thường, cho dù các thế gia cổ thuật có đến đây cũng không thể phát hiện ra vấn đề trên người Hạ Nguyên Vũ.
“Người trẻ tuổi có thể uống thuốc bừa bãi nhưng không được ăn nói lung tung. Lão già tôi đã theo y được mấy chục năm, thậm chí còn đoạt giải, nhưng trước mặt sư phụ Lý mà tôi còn không dám nghi ngờ ông ấy, thế cậu dựa vào cái gì mà dám nói như thế?”
“Cậu hiểu được y học không?”
“Cậu hiểu rõ châm cứu ***** ** không?”
“Chỉ e là ngay cả Thần Nông thường bách thảo mà cậu cũng không nắm rõ được nữa là, còn dám nghi ngờ sư phụ Lý ư?” Phó viện trưởng lạnh lùng quát lớn.
“Xin lỗi sư phụ Lý, xin lỗi sư phụ Lý, xin ông đừng tức giận.” Hạ Hân Hân ở bên cạnh không ngừng đau khổ xin lỗi.
Đồng thời, cô ta cực kỳ bất mãn với Lạc Tú.
“Nói với mấy người thì mấy người cũng không hiểu đâu.” Lạc Tú thở dài, chẳng lẽ còn cần giải thích cho bọn họ hiểu sao?
Lạc Tú cũng lười giải thích.
Anh tự cầm lấy nước sôi, rót vào trong chén, sau đó thả mấy lá trà vào.
Nhìn thấy Lạc Tú vẫn đang làm theo cách của anh, lập tức sư phụ Lý tức giận.
“Sư phụ Lý là người mà tôi đã tốn rất nhiều tiền mới mời về được, anh chẳng biết gì cả mà lại dám nghi ngờ học giả tiếng tăm về y học ư?” Hạ Hân Hân lại mắng.
“Hả? Có phải lại có một vị có thân phận hiển hách hoặc đức cao vọng trọng nào đó giới thiệu sư phụ Lý cho cô không?” Lạc Tú hỏi lại đầy mỉa mai.
“Sao anh biết?” Hạ Hân Hân nhướng mày.
“Thủ đoạn vụng về như vậy còn để bị lừa, vậy mà cô còn nghi ngờ tôi đã bị lừa ở sân bay ư?” Lạc Tú cười khẩy, sau đó đưa tách trà lên miệng Hạ Nguyên Vũ.
“Chú tin cháu không?” Lạc Tú nhìn chằm chằm vào Hạ Nguyên Vũ.
Nếu Hạ Nguyên Vũ nói không tin.
Sau đó Lạc Tú sẽ xoay người rời đi ngay lập tức, anh đến đây để báo đáp ân tình, nhưng cũng có giới hạn. Giống như có người bị rơi xuống vực, anh đưa tay ra để kéo họ nhưng họ không đưa tay ra để đáp lại thì Lạc Tú sẽ không bao giờ can dự vào công việc của người đó nữa.
Mặc dù trong lòng Hạ Nguyên Vũ hơi nghi ngờ và do dự, nhưng ông ta vẫn nhớ những ngày ở bên cạnh ba Lạc và thái độ làm người của ông.
Hạ Nguyên Vũ mở miệng uống hết chén trà.
“Hừm, đây là mấy người tự đâm đầu vào chỗ chết, sau này đừng hòng đến tìm tôi!” Sư phụ Lý đã định xông ra ngoài, nhưng sao Hạ Hân Hân lại để sư phụ Lý đi thật chứ?
Cô ta vẫn ngăn cản sư phụ Lý, nhưng sư phụ Lý chỉ là giả bộ giận hờn mà thôi, kết quả ông ta muốn nhất chính là để Hạ Nguyên Vũ uống hết chén trà này.
Đúng là uống chén trà này sẽ ảnh hưởng đến tác dụng bồi bổ cổ trùng trong nửa buổi sáng của ông ta.
Nhưng nó sẽ không gây ra bất kỳ tác hại lớn nào đối với cổ trùng, vì vậy ông ta có lý do để tính phí mạnh tay hơn.
Về phần thanh niên trước mặt, sư phụ Lý chẳng hề coi ra gì, dù sao ông ta cũng cảm thấy Lạc Tú chỉ là một thanh niên bình thường, làm sao có thể nhìn ra vấn đề chứ.
Lát nữa ông ta sẽ lại giả bộ tức giận, sau đó khiêu khích con cổ trùng làm loạn trong cơ thể Hạ Nguyên Vũ, nhất định ông ta sẽ đau đớn sống không bằng chết.
Đến lúc đó, nhất định những người này sẽ cầu xin ông ta, ông ta sẽ lại tăng thêm tiền, kế hoạch này đã được ông ta tính toán trong đầu từ khi Lạc Tú định đưa trà cho Hạ Nguyên Vũ uống rồi.
“Căn bệnh này lẽ ra đã được chữa khỏi, nhưng bây giờ lại gặp rắc rối lớn rồi.” Sư phụ Lý nói với vẻ tức giận.
Hạ Hân Hân vừa nghe đã rất sợ hãi.
“Nếu hôm nay ba tôi xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!” Hạ Hân Hân lo lắng nói.
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, bây giờ ông hãy dùng cổ thuật khống chế thử cổ trùng trong cơ thể chú Hạ xem sao?” Lạc Tú cười nhạt.
Biểu hiện của sư phụ Lý đột nhiên thay đổi.
“Cậu đang nói bậy bạ gì vậy? Cái gì mà cổ trùng chứ?”