“Ha ha, chỉ là một sở trưởng mà cũng đáng để tôi đi một chuyến à?” Huyện trưởng Trần cười mỉa mai.
“Mọi người, đừng nói là một sở trưởng, ngay cả một cục trưởng cũng không đáng để tôi ra ngoài một chuyến.” Những lời nói này của huyện trưởng Trần như một cái tát giáng mạnh vào mặt tất cả mọi người.
Chính xác, chỉ là một sở trưởng thì sao đáng để huyện trưởng Trần đến chúc mừng chứ.
Nghĩ người ta rảnh rỗi lắm ấy.
“Sở dĩ hôm nay tôi tới đây đương nhiên là vì tổng giáo quan Lạc!” Huyện trưởng Trần cười nhìn Lạc Tú nói.
Huyện trưởng đến là vì Lạc Tú.
Sao có thể như thế được?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lập tức sắc mặt của đám người Lạc Đại Phú, Lạc Viễn Phi vô cùng khó coi.
Mà ông cụ cũng ngây người.
“Vì cậu ta mà đến ư, cậu ta chỉ là một người bình thường, sao có thể so được với tôi chứ, cậu ta là cái thá gì?” Lúc này Lạc Viễn Phi mở miệng nói với vẻ không phục.
“Lạc Viễn Phi, những lời này của cậu quá ngông cuồng rồi, đừng nói là cậu mà ngay cả tôi ở trước mặt tổng giáo quan Lạc cũng không dám nói như vậy. Tôi cũng chẳng là cái thá gì trước mặt cậu ấy cả, thế mà cậu dám nói như vậy à?” Huyện trưởng Trần quát.
“Huyện trưởng Trần, ông nói vậy là sao?” Ông cụ nghi ngờ hỏi.
Huyện trưởng Trần đang định nói chuyện thì có người cắt ngang lời họ.
“Thị trưởng Lưu đến.”
Thị trưởng Lưu?
Ngay cả thị trưởng cũng đến đây?
Chuyện này hơi doạ người rồi đấy.
Mặc dù họ chưa từng gặp mặt thị trưởng thành phố Thông Châu, nhưng chắc chắn đã thấy hình.
Lưu Đức Kiên thật sự đến đây ư?
“Ha ha, cậu Lạc, hôm nay là ngày trọng đại của cậu, tôi không mời mà đến nên tự phạt một ly, không ngại chứ?” Lưu Đức Kiên và Lạc Tú không quen thân lắm.
Nhưng cũng coi như đã gặp vài lần, bây giờ Lạc Tú sắp được mời làm tổng huấn luyện viên của học viện quân sự Kinh Nam, hơn nữa đội quân bí ẩn sau lưng kia cũng sẽ được giao cho Lạc Tú huấn luyện.
Tuy rằng là chức quan nhàn hạ, cũng chẳng cho Lạc Tú một quyền lợi thực tế, đối với bên ngoài chỉ là cấp bậc trường học, nhưng địa vị thực sự lại không như vậy, bởi vì nguyên nhân nhóm bộ đội đặc chủng kia đã đem lại địa vị cho anh.
Đây là một điều cơ mật, mặc dù Lạc Tú không quan tâm nhưng Lưu Đức Kiên vẫn nghe phong thanh.
Vì vậy Lưu Đức Kiên cũng tới đây.
“Không ngại.” Lạc Tú khẽ gật đầu, có vẻ như Lưu Đức Kiên cũng đã quen với thái độ thờ ơ của Lạc Tú, ngược lại còn mỉm cười.
So với vẻ mặt của Lạc Tú đã ném cho ông ta trước đây và phải ở ngoài cửa chờ thì cách đối xử như vậy đã rất tốt rồi.
Lần này hiện trường còn gượng gạo và trầm mặc hơn.
Lạc Tú không nói gì, những người ở đây cũng không dám nói chuyện.
Đúng lúc này, một chiếc xe quân sự màu xanh lục ở Yên Kinh đậu ở ngoài cửa, nhìn biển số xe có thể biết đây chắc chắn là một nhân vật tai to mặt lớn thứ thiệt, có thể nói là một nhân vật lớn đến mức nhiều người dân ở Vĩnh Tế không dám nghĩ tới.
Tô Bửu Điền mặc trang phục quân đội có hai sao hai cành cây màu vàng, thân phận và địa vị này đã chứng minh tất cả.
Ngay khi Tô Bửu Điền xuất hiện, toàn bộ hiện trường đều yên lặng.
“Lạc Gia.” Tô Bửu Điền cười.
Sau đó Tô Bửu Điền gật đầu và một tập tài liệu được đưa cho Lạc Tú.
Ngay lập tức, một bộ quần áo được gấp gọn gàng đưa cho Lạc Tú, trên quần áo có hai vạch và bốn ngôi sao rất bắt mắt!
Đương nhiên, Lạc Tú cũng biết đây chỉ là thừa nhận địa vị của anh, thật ra anh không có quyền lợi gì.
“Sau này phải nhờ tổng giáo quan Lạc dạy dỗ rồi.” Tô Bửu Điền đưa tay ra.
Hiếm khi Lạc Tú cũng đưa tay ra bắt lại.
“Hãy cố gắng hết sức vì đất nước.”
Cảnh tượng này càng khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy khó tin.
“Vị tướng quân này, cậu là ai?” Ông cụ nửa vui mừng nửa khó hiểu.
“Sau này cậu Lạc sẽ là tổng huấn luyện viên của học viện quân sự Kinh Nam.” Tô Bửu Điền không rõ chuyện gì đã xảy ra nên ông ta vẫn tươi cười với ông cụ.
Tổng huấn luyện viên của học viện quân sự Kinh Nam?
Những lời này vừa được thốt ra lập tức giống như sấm nổ vang trời, ngay cả ba Lạc cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Dù sao trước kia ông cụ cũng đã từng đi lính, sao lại không biết tổng huấn luyện viên của học viện quân sự Kinh Nam là có ý gì chứ?
Hai vạch và bốn ngôi sao kia tượng trưng cho điều gì chứ?
Lạc Tú lại có năng lực lớn như vậy, lại có thể tiến xa đến mức này ư?
Thật ra, tất cả mọi người có mặt đều biết điều này có nghĩa là gì.
Lạc Đại Phú sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, vừa rồi còn dương dương tự đắc xem thường hai ba con Lạc Tú, bây giờ nhìn xem, bọn họ có tư cách gì coi thường hai ba con anh chứ?
Biểu hiện vừa rồi của hai người họ giống y như thằng hề đang nhảy nhót làm trò cười cho hai thiên hạ vậy.
Sở trưởng?
Thật là một chức quan lớn mà!
Thật là một chức quan lớn quá đi!
Lúc này Lạc Tú Quyên cũng sững sờ, bà ta chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Trương Đào cũng kinh ngạc nhìn Lạc Tú, nhìn người bạn thuở nhỏ của mình.
Vốn dĩ anh ta rất thân thiết với Lạc Tú, hơn nữa với tính cách và quan hệ của Lạc Tú, chỉ cần anh ta mở miệng thì nhất định Lạc Tú sẽ giúp anh ta.
Nhưng vào bữa cơm hôm đó, anh ta đã tỏ rõ thái độ rồi, anh ta lựa chọn Lạc Viễn Phi!
Nhưng có phải Lạc Viễn Phi có tiền đồ vô lượng hay không?
So với Lạc Tú thì sao?
Ha ha, căn bản không gì có thể so sánh được.
Tổng huấn luyện viên của học viện quân sự Kinh Nam so với sở trưởng sở cảnh sát huyện Vĩnh Tế ư?
Khác nhau một trời một vực, như mây với bùn.
Đó là độ cao mà cả đời này Lạc Viễn Phi không bao giờ với tới được.
Rõ ràng là Trương Đào có cơ hội, nhưng để lấy lòng Lạc Viễn Phi mà anh ta đã đắc tội với Lạc Tú.
Một cảm giác hối hận sâu sắc ùa đến trong lòng anh ta.
Dương Đào cũng rất hối hận, ba ngày trước, cậu của anh ta đã nhắc nhở rằng có một nhân vật lớn vừa xuất hiện ở Vĩnh Tế và bảo anh ta phải lôi kéo mối quan hệ này.
Nhưng vừa rồi anh ta đã gây chuyện với người ta còn gì?
Đe dọa tổng huấn luyện viên của học viện quân sự Kinh Nam?
Anh ta chán sống rồi à?
Không chỉ Trương Đào và Dương Đào hối hận mà còn cả nhà cô hai Lạc Tú Quyên nữa.
Vốn dĩ họ rất thân thiết với nhà ba Lạc, vốn đã có cơ hội.
Thậm chí vào lúc này, cả Lạc Đại Phú cũng hối hận.
Nhà họ Lạc đã sản sinh ra rồng rồi.
Nếu Lạc Tú quay về, mọi người sẽ đối xử tốt với Lạc Tú, như vậy sau này nhà họ Lạc sẽ có thể trở thành một dòng họ lớn, có thể đường hoàng thăng quan tiến chức rồi.
Nhưng họ đã làm gì?
Tính kế ba con Lạc Tú, dồn ép họ, cười nhạo họ.
Thậm chí vì một món lợi nho nhỏ mà còn bày kế hãm hại họ.
Chỉ là một chức sở trưởng nho nhỏ mà dám nhảy nhót trước mặt ba con Lạc Tú.
Nhưng người hối hận nhất chính là ông cụ.
Một cảm giác tội lỗi và ân hận sâu sắc lan tỏa trong lòng ông ta.
Nhà họ Lạc đã sản sinh ra rồng, nhưng họ, còn có ông ta nữa.
Vừa rồi đã làm gì ba con Lạc Tú chứ?
“Ôi, em ba à, chuyện lớn như vậy cũng không thông báo cho mọi người biết, em xem này, đã khiến cho…” Những lời cuối cùng Lạc Đại Phú không thể nói tiếp được nữa.
Ba Lạc trông rất nghiêm túc, nhìn Lạc Tú trầm ngâm hồi lâu, hoàn toàn không để ý đến Lạc Đại Phú.
“Thằng ba à, vừa rồi chú cũng không đúng, chú không nên ấu trĩ như vậy.” Ông cụ cũng hối hận lắm, ông ta đã nhìn nhầm rồi.
So với Lạc Tú, Lạc Viễn Phi là cái thá gì chứ?
“Không cần, không phải vừa rồi mấy người muốn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Lạc à?”