Tại một thị trấn nhỏ tại huyện Vĩnh Tế của Thông Châu.
Dân cư ở đây không nhiều lắm, tiêu dùng và thu nhập chắc chắn không thể so sánh được với Thông Châu.
Ở chỗ này, nhà có mấy trăm vạn đã được coi là siêu giàu.
Tại huyện Vĩnh Tế, ngoài nhà của người dân ra thì chỉ có những đồng ruộng bát ngát mênh mông.
Nhà xưởng của công ty trang trí của ba Lạc tọa lạc tại đây.
Thực ra nói là công ty cũng chưa đúng lắm, có thể nói đây chỉ là một cái nhà xưởng nhỏ, có khoảng mười mấy công nhân làm việc mà thôi.
Trên đường đến thị trấn của huyện Vĩnh Tế, chiếc xe bị hỏng và dừng lại giữa chừng.
Cũng may Lạc Tú đã gọi điện cho người bạn đã chơi cùng anh từ bé đến giờ để đón hai ba con họ.
“Đã nói đừng về mà con còn không nghe.” Ba Lạc nén giận nói.
“Còn không phải vừa lúc có thể về nhà tế tổ sao?” Lạc Tú cười nhẹ, đúng lúc vài ngày nữa sẽ tế tổ, hơn nữa ba anh cũng đang gặp rắc rối thì sao có thể không về chứ?
“Còn nữa, tại sao cô Thục Đoan cũng muốn tới mà con không cho người ta tới.” Ba Lạc lại trách móc Lạc Tú.
"Ba, cô ấy còn có việc, chờ cô ấy bận xong rồi đến cũng vậy mà." Lạc Tú cười nói.
"Thằng nhóc chết tiệt, một cô gái tốt như thế mà con còn làm giá sao?"
"Vậy rốt cuộc con muốn tìm người như thế nào? Muốn tiên nữ trên bầu trời sao?" Ba Lạc cười mắng.
“Ba, đàn ông nên tập trung vào sự nghiệp trước, con mới hơn hai mươi, ba sốt ruột cái gì chứ?” Lạc Tú và ba Lạc bắt đầu cãi nhau.
"Ba sốt ruột chứ. Bác cả của con cũng được bế cháu rồi, con nói xem tại sao ba không sốt ruột cho được hả?"
“Ba nói cho con biết, em họ lớn của con đã có con rồi, mà em họ nhỏ của con cũng sắp kết hôn đấy.” Ba Lạc phàn nàn.
Mà Lạc Tú lúc này chỉ biết im lặng.
Bác cả của anh tên là Lạc Đại Phú, Lạc Tú nhớ quan hệ của hai nhà cũng khá tốt.
Nguyên nhân chính là vì khi còn trẻ bác cả của anh là một con bạc, mắc nợ rất nhiều, mà ba Lạc lại đứng ra giúp đỡ.
Thậm chí anh còn nghe nói tiền cưới vợ cho em họ mình cũng là do ba anh bỏ ra.
Hai người vốn là anh em, mà ba Lạc còn quan tâm giúp đỡ bác cả như vậy nên mối quan hệ giữa hai nhà mới tốt.
Nhưng sau khi nhà bác cả phát tài thì họ lại coi thường ba Lạc, nhất là sau khi Lạc Tú bị tàn phế và ngôi nhà của Lạc Tú đổ nát.
Lạc Tú nhớ lúc đó bọn họ còn bỏ đá xuống giếng, người cười nhạo ba Lạc nhiều nhất chính là bác cả và hai người con trai của ông ta.
Hai người con trai của nhà bác cả, đứa lớn tên Lạc Viễn Phi, đứa nhỏ tên Lạc Minh Thư, khi còn nhỏ, gia đình họ nghèo đến nỗi không đủ tiền cho hai anh em đi học, ba Lạc đã bỏ tiền cho họ học đến khi tốt nghiệp trung học.
Nhưng Lạc Tú nhớ kiếp trước hình như là bắt đầu từ lúc cúng tổ xong thì Lạc Viễn Phi đột nhiên được thăng chức làm sở trưởng đồn cảnh sát, gia đình bác cả bắt đầu khoe khoang và khinh thường ba Lạc ở khắp mọi nơi.
Còn tên tiểu nhân Lạc Minh Thư kia sau này cũng phát triển rất tốt, anh ta mở công ty ở thành phố và cuối cùng trở thành triệu phú với tài sản hàng chục triệu tệ.
Nhưng vào thời điểm đó, nhà của Lạc Tú đã trở nên hoang tàn.
Để chữa bệnh cho Lạc Tú, ba Lạc đã tiêu hết tiền và bán hết tài sản của mình đi.
Cuối cùng, ông đi đến nhà bác cả rồi quỳ xuống cầu xin, nhưng bác cả của anh đến cả cửa cũng không mở.
Lạc Viễn Phi cuối cùng được thăng lên đến chức trưởng huyện của huyện Vĩnh Tế, ba Lạc thì đem Lạc Tú đến một ngôi nhà tồi tàn bên cạnh bãi rác để ở, có lần Lạc Viễn Phi đi tuần thì gặp bọn họ.
Lạc Viễn Phi khinh thường chế giễu vài câu, sau đó lại đưa cho ba Lạc một chút tiền, trước khi đưa còn nói là đây là tiền trả nợ học phí trước đó.
Những điều này vẫn còn sống động trong mắt Lạc Tú, nhưng nó sẽ không xảy ra!
Bởi vì Lạc Tú lúc này đã khác với Lạc Tú kiếp trước.
Ở kiếp này còn chưa biết là ai cười ai đâu.
Vừa nghĩ tới tây, chiếc xe Chevrolet mới tinh đã chạy đến trước mắt Lạc Tú rồi bấm còi.
“Lạc Tú!” Cửa kính xe từ từ hạ xuống, một chàng trai trẻ thò đầu ra khỏi xe.
Chàng trai trẻ mặc áo phông rộng thùng thình, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Lạc Tú, nhưng sắc mặt hơi tái nhợt.
Dương Minh Huy là người bạn thân nhất của Lạc Tú trong mấy người bạn lúc bé của anh.
“Tôi vừa mới đi không bao lâu mà cậu đã mua xe rồi sao??” Lạc Tú khen ngợi người bạn thuở nhỏ của mình.
"Haha, tôi vay tiền mua đó, tình hình nhà của tôi thế nào thì cậu cũng biết mà."
“Vậy lên xe trước đã.” Dương Minh Huy mỉm cười.
Sau khi Lạc Tú lên xe, cả hai bắt đầu trò chuyện.
“Sao sắc mặt cậu kém như vậy?" Vừa lên xe Lạc Tú đã hỏi.
“Có sao, tôi và Phán Phán đang ở bên nhau, cậu hiểu mà.” Dương Minh Huy mỉm cười rồi nhìn Lạc Tú với ánh mắt cậu hiểu mà.
Trương Phán Phán cũng là bạn chơi từ bé của Lạc Tú, từ nhỏ Dương Minh Huy đã thích Trương Phán Phán, nhưng Trương Phán Phán vẫn luôn từ chối anh ta, Lạc Tú không ngờ rằng Dương Minh Huy lại theo đuổi được Trương Phán Phán.
Đương nhiên Lạc Tú biết sắc mặt Dương Minh Huy không tốt nhất định không phải là bởi vì chuyện này, mà là Dương Minh Huy cố ý không nói ra, Lạc Tú cũng hiểu ý, không nhắc lại nữa.
Khi Lạc Tú chuẩn bị xuống xe, Dương Minh Huy lại nói.
"Chú, hai người cất hành lý sau đó cùng ra ngoài tụ tập với bọn cháu một chút nhé?"
“Lũ trẻ các người tụ tập với nhau thì chú đi làm cái gì?” Ba Lạc mỉm cười, sau đó vẫy tay với Lạc Tú rồi lên lầu trước.
“Lạc Gia, đi thôi, mọi người đều rất nhớ cậu, biết cậu về nên đã làm một bữa tiệc để tẩy trần cho cậu rồi.” Dương Minh Huy vui vẻ cười nói.
Trong một quán rượu của thị trấn, Lạc Tú bước vào.
Lúc này đã có một người đàn ông và hai phụ nữ đến trước.
Người đàn ông rất biết cách ăn mặc, mà hai người phụ nữ cũng rất xinh đẹp, đặc biệt có một cô gái tuy không đẹp bằng Lam Thục Đoan nhưng xinh hơn Trương Thục Phi nhiều.
Người phụ nữ mặc một chiếc quần bò bó sát màu xanh lam, lộ ra cặp đùi thẳng tắp thon thả, cặp mông thẳng tắp, áo tay ngắn màu hồng nhạt, bộ ngực đầy đặn của cô ta vô cùng bắt mắt.
"Lạc Tú, sao cậu vừa vào đã nhìn chằm chằm vào Phán Phán thế?"
“Cậu không sợ đêm nay Dương Minh Huy cầm dao chui xuống gầm giường nhà cậu sao?” Người đàn ông đứng dậy nói.
Mà Dương Minh Huy ở bên cạnh Lạc Tú có chút không tự nhiên, cười gượng một tiếng.
Cô gái tên Phán Phán kia vẫn cúi nhìn điện thoại trong tay mà không trả lời.
Lạc Tú khẽ mỉm cười chào.
Trương Phán Phán, Lạc Tú nhớ đây là cô gái xinh đẹp nhất trong nhóm.
Hơn nữa Lạc Tú còn nhớ rõ kiếp trước khi anh đến Thông Châu, Dương Minh Huy và Trương Phán Phán không ở bên nhau.
Ở kiếp trước, sau khi anh gặp tai nạn ở Thông Châu, một năm sau ba Lạc đưa anh về quê, lúc đó Dương Minh Huy và Trương Phán Phán đều không thấy đâu.
Nghe nói vì bị gia đình phản đối nên cả hai bỏ trốn, lúc đó trong thị trấn vô cùng náo nhiệt, chuyện này trở thành trò cười cho cả thị trấn.
Điều này cũng khiến Lạc Tú vô cùng buồn bã, vì người bạn thân nhất của mình không còn ở đây nữa.
Mặc dù ở kiếp trước Lạc Tú cảm thấy có chút kỳ quái, vì theo ấn tượng của anh, hai người bọn họ không phải là người có thể làm ra những chuyện như vậy, nhưng lúc đó cũng không có sức để đi tìm hiểu những chuyện này.
Nhưng lần này Lạc Tú đã nhìn ra vấn đề.
Cả Dương Minh Huy và Trương Phán Phán đều mang theo một cỗ tử khí.
Lạc Tú bí mật mở thiên nhãn ra xem rồi lập tức nhíu mày, phát hiện trên trán hai người có hắc khí trào ra, tai họa huyết quang cực kỳ nồng đậm.
Như thế này cũng có thể giải thích được sự biến mất của hai người ở kiếp trước, có lẽ là bởi vì cả hai đã xảy ra chuyện.