Tiên Sở

Chương 7: Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn

Trước Sau

break
Tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe lăn lọc cọc.

Ráng chiều rực rỡ, ánh tà dương đỏ như màu huyết, hoàng hôn đế đô đích thực vừa tráng lệ vừa bi thương. Sở Dịch, Yến Tiểu Tiên ngồi trong cỗ mã xa rộng rãi, tiện nghi của vương phủ, nhìn ra xa qua cửa sổ, ngắm mặt trời đang lặn trên Trường An nguy nga, trong tâm có cảm giác rất khác lạ. Xe ngựa đi qua con đường lớn ở Phong Môn, tiến vào phường An Hưng, rồi ngừng trước cửa vương phủ.

Vương phủ hùng cứ nơi đường lớn, chiếm một phần tư diện tích phường An Hưng, cổng son tường hồng, nhà nhà nối tiếp san sát, đài cao lầu rộng cắt nhau ngang dọc, bao quanh là một dãy hoa viên, non bộ kéo dài, ở trong thành Trường An, ngoại trừ hoàng cung ra, nơi đây là trang viên xa hoa tráng lệ nhất, nằm về hướng đông nam, cách khánh cung* chỉ một con đuờng nhỏ. Bên ngoài cổng vương phủ xe ngựa đã xếp thành hàng dài, tuấn mã thì cao to tráng kiện, cỗ xe thì hoa lệ, đến như người đánh xe ai ai cũng mặc áo gấm, đeo đai ngọc, dáng vẻ hống hách, ngạo mạn. Sở Dịch cảm thấy hơi lo lắng, không biết dạ yến tối này là kiểu gì, có những quan khách nào tới? Bình sinh chàng chưa từng bước vào cửa quan môn chứ đừng nói là tham dự dạ yến của đám vương hầu như thế này nên không thể nào không khẩn trương.

Trước cửa lớn cao rộng là đèn lồng kết hoa, hai bên là hai bức tượng kỳ lân bằng đá mắt nhìn trừng trừng, uy phong lẫm liệt. Mười hai gia đinh bảo vệ bước lên cung nghênh, dẫn ba người đi vào.

Sở Dịch vừa bước qua ngưỡng cửa đã thấy một làn gió thơm tràn tới làm hưng phấn tinh thần, ngây ngất như đang say. Quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy nơi nơi đều là cung điện lâu các xa hoa, càng nổi bật sự tương phản với hằng hà sa số non bộ xung quanh, tự nhiên như không có chút tác động nào của bàn tay con người, khéo léo tuyệt trần, xảo đọat thiên công. Lối vào biệt viện khúc khuỷu, quanh co, các chủng mai đủ màu xanh đỏ trắng hồng…hai bên đường đan xen vào nhau, thi đua khoe sắc, hương thơm ngát cuồn cuộn quấn quýt khiến người người đều hưng phấn. Sở Dịch tâm thần rung động, theo Trương Bảo Hiền xuyên qua vương phủ, cảnh sắc khắp nơi như thơ như họa, phảng phất như lạc vào chốn đào nguyên, làm chàng hoa mắt, chóng mặt, không còn phân biệt nổi đâu là đông đâu là tây nữa.

Ba người bước qua rừng mai, vòng qua vài tòa lầu, vượt qua đồi trúc nhỏ, rồi lại xuyên qua vườn thạch tùng mới nghe thấy tiếng đàn sáo lờ mờ trong gió, nhạc âm nhè nhẹ du dương, cảnh sắc trước mắt mở rộng hiện ra một cái hồ óng ánh như bạc. Hồ đã đóng băng cứng, kết thành một khối , chỉ vài chỗ hơi tan chảy lấp lánh sáng dưới ánh tà dương tráng lệ. Bên bờ hồ là một rừng mai lớn trổ hoa rực rỡ, trải dài bất tận làm người ta cảm giác như đang đứng trước biển hoa. Mỗi khi có trận gió lớn thổi qua, từng cánh hoa tung bay dập dờn, sắc màu nô giỡn, lộng lẫy huy hoàng, khiến cả rừng mai bừng sáng, đẹp thêm bội phần. Giữa hồ là một hòn đảo nhỏ, đèn đuốc sáng rực trong ánh hồng ban chiếu buổi chiều tà. Các kiến trúc nhà cửa trên đồi hoa ẩn hiện thấp thoáng, tiếng ca vũ, cười đùa truyền lại, mơ hồ như tiên cảnh. Đó chính là nơi diễn ra dạ yến đêm nay. Xung quanh hồ, thủ hạ hộ vệ trùng điệp.Thủ lĩnh hộ vệ tuy nhận ra Trương Bảo Hiền, nhưng vẫn chặn hỏi, rồi mới cho ba người đi qua. Trên mặt hồ là một chiếc cầu cong cong có chấn song hai bên, nối liền với đảo giữa hồ. Ba người Sở Dịch thong thả qua cầu, cuối cùng cũng lên tới nơi cần đến.

Quanh đình tạ nằm giữa rừng mai, các vương thân quý hầu ngồi chật cứng. Chính giữa là gò cỏ mượt với những nhạc công đang chơi đàn, thổi tiêu, tiếng hát vang xa. Vũ cơ cũng đã bắt đầu múa, uyển chuyển nhẹ nhàng như dải lụa bay.

Mặt trời dần khuất sau rặng núi xa, dạ yến cũng bắt đầu.

Trương Bảo Hiền dẫn hai người tới chỗ ngồi bên cạnh tiểu đình. Tại đây chỉ có một vài quan tứ phẩm đang ngồi, thấy hai người lạ mặt đều ngạc nhiên, nhưng vẫn cung cung kính kính hành lễ. Sở Dịch lập tức hồi lễ. Yến Tiểu Tiên chỉ cười, điềm tĩnh ngồi xuống, hạ giọng:” Đại ca, bố trí bên trong tòa lâu đài trên Mai Tuyết đảo này thập phần xảo diệu, theo phương vị bắc đẩu thất tinh. Hoàng đế, vương công, đại thần cứ theo cấp bậc ngồi vào các phương vị khác nhau. Người ngồi tại chỗ gác tía kia, có khả năng là đương kim thánh thượng”

“Thánh thượng?” Sở Dịch tim đập thình thịch, vừa mừng vừa sợ , ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy trên đài thượng màu đỏ tía phía bắc một lão nhân đầu đội mũ kim sa, thân khoác hoàng bào, mặt mày rạng rỡ tươi cười , ngắm ca cơ vũ nữ, tay phải cầm cốc vàng, trên chạm chín con rồng, nhấp từng ngụm nhỏ. Lão nhân tuy tóc đã hoa râm, râu đã bạc, nhưng điệu cười vẫn sáng ngời, dáng điệu khí vũ hiên ngang, hai mắt loang loáng hữu thần, mục quang chợt đảo một vòng, tinh quang tứ xạ, có khí thế không nộ mà uy hiếp chúng nhân, dù đang nằm dài cũng như hùng sư mãnh thú đang rình mồi. Không ai khác, chính là đương triều hoàng đế Đường Nguyên Tông. Hai bên Đường Nguyên Tông thân vệ đứng thành hàng, mỹ nữ như mây, nhưng ưa nhìn nhất vẫn là một quí phi mặc áo tía, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, hai mắt long lanh như nước hồ thu, yêu kiều tao nhã, là Ngũ Tuệ Phi được hòang thượng sủng ái nhất.

“Đại ca, huynh nhìn gì vậy?” Yến Tiểu Tiên đột nhiên cười hỏi, ngữ khí rất khinh khỉnh.

Sở Dịch di chuyển mục quang một vòng, đột nhiên thất kinh xúyt chút nữa thì kêu lên. Tại mặt trước bên phải của đỉnh trầm hương hình bát giác là một thiếu niên mặc áo tím, anh tuấn, hiên ngang đích thị là người đã gặp gỡ tại dịch trạm ở núi Tiên Nhân, cháu của Lý Mộc Phủ- Lý Đông Hầu.

Lý Đông Hầu tựa hồ như đã phát hiện ra Sở Dịch, Yến Tiểu Tiên, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên sửng sốt, không tưởng được hai người tại huyện Vạn Thọ lại có thể đào thóat được, hơn nữa lại trở thành thượng khách của vương phủ, giương đôi mắt hiểm độc đầy cừu hận nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hai người.

Sở Dịch lạnh cả người, quả là oan gia ngõ hẹp. Chàng vốn đơn thuần thiện lương, ghét ác như thù, dũng cảm bất khuất, nghĩ đến kẻ này tâm địa hiểm độc, trong lòng không thể không nộ hỏa, lập tức trừng mắt nhìn lại, không thua sút chút nào.

Người cao gầy, mặc áo vàng phong nhã, ngồi bên Lý Đông Hầu, chòm râu hơi rung nhẹ, trên mặt tràn đầy tiếu ý, phơi phới như gió xuân, là tả phó xạ Lý Mộc Phủ.

Lý Đông Hầu vẫn trừng trừng nhìn Sở Dịch, khóe môi đột nhiên lộ ra điệu cười ác độc, vươn mình sang nói nhỏ cái gì đấy với Lý Mộc Phủ. Lý Mộc Phủ đưa mắt nhìn Sở Dịch, Yến Tiểu Tiên hai người đăm đăm, gật gật rồi mỉm cười quay đầu đi. Không hiểu vì sao Sở Dịch bỗng cảm thấy ớn lạnh, nổi gai ốc toàn thân. Yến Tiểu Tiên ghé sát tai chàng thì thầm:” Người này nổi tiếng là hiểm độc, giả nhân giả nghĩa , tiếu lý tàng đao, đại ca nếu sau này làm quan cùng với hắn, nhất định phải để ý đề phòng.”

Bài hát vừa dứt, vũ cơ theo nhau lui xuống.

Chỉ nghe một tiếng đàn ông hùng hậu, cuốn hút cười ha hả, nói: “ Hoàng thượng, điệu “ nghê thường tô hiệp hương” này như thế nào? So với màn ca múa của đoàn Khấu Từ* mấy ngày trước đây, không phải là xa hoa lộng lẫy , sống động rực rỡ hơn nhiều sao?”

Sở Dịch lạnh người, trong thiên hạ này chỉ duy nhất có Vương Lý Huyền dám nói như vậy với hòang thượng, theo tiếng ngó lại, người nói là một vương công mặc áo tía ngồi bên trái phía trước đài thượng. Người ấy vẻ ngoài như ngọc, mi thanh mục tú, da trắng nõn, trơn tru. Nếu không nhờ hai chòm ria mép được cắt tỉa cẩn thận, dễ dàng nhận lầm đó là một nữ tử xinh đẹp. Sở Dịch nôn nao kỳ dị, không thể tưởng được đệ nhất mãnh tướng Tây Đường, người trong truyền thuyết nhiều năm trước đây khiến bọn phản loạn táng đảm kinh hồn lại là một nam tử xinh đẹp, tao nhã như vậy. Diện mạo cùng thanh âm của ông ta thật hòan toàn trái ngược nhau. Hơn nữa, tính tuổi thì ông ta cũng đã hơn năm mươi, trông không khỏi quá trẻ so với tuổi.

Đường Nguyên Tông cả cười: “ Ngự đệ tự thân mời vũ cơ đương nhiên độc bộ thiên hạ. Không nói đến Tây Vực phiên quốc, so ra vũ cơ trong cung của ta cũng phải chịu lép, sau khi xem màn diễn vừa rồi, trẫm muốn mời ngự đệ nhập cung chỉ điểm một phen.”

Vương Lý Huyền cười ha hả nói:” Hoàng thượng ngày lo trăm việc, còn thời gian đâu mà đùa gió giỡn trăng? Loại công việc như thế này để thần đệ làm cho ngài, bảo đảm sứ giả Khấu Từ sau khi xem xong, không bao giờ còn dám tự cao tự đại nữa."

Vua tôi hai người nhìn nhau cười lớn, chúng nhân reo hò phụ họa.

Đột nhiên một viên quan cao nghều nghễu như cây tre miễu khóc lên một tiếng “Ô” làm mọi người đều quay lại nhìn. Ai ai cũng giật mình, im lặng ngạc nhiên nhìn nhau.

------

* Khánh cung: cung tiếp khách của hoàng đế

* Khấu Từ: (Khố Xa )một vùng của Trung Quốc nằm ở 41°39′vĩ bắc, 82°54′kinh đông

Ai nấy cũng giật mình, im lặng ngạc nhiên nhìn nhau.

Đường Nguyên Tông ngạc nhiên nói:” Quách ái khanh, sao khanh lại khóc giữa lúc vui như thế này? Có phải là trẫm đã nói gì sai?”

Sở Dịch ngực đánh lô tô, lúc này mới biết người này là quốc tử tế tửu Quách Mạc Nhược, bất giác lạnh cả người.

Quách Nhược Mặc rầu rĩ giơ tay áo lên chấm nước mắt, khóc: “ Vi thần…vi thần thấy bệ hạ và vương gia thân ái như vậy không thể ngăn được nước mắt hạnh phúc, toàn thân đều nóng ran nhiệt huyết, cảm xúc không thể nói thành lời. Triều đình ta có thánh chủ nhân từ như hoàng thượng, có hiền thần trung thành, Tây đường làm sao mà không phồn vinh thịnh vượng cho được! Nếu như bách tính thiên hạ đều hòa hữu, đối xử với nhau như bệ hạ và vương gia thì thế giới này chẳng phải hòa thuận vui vẻ lắm sao! Huyền nguyên hoàng đế * có nói ‘vô vi đại trì’, không phải là đang sớm trở thành sự thật sao? Nghĩ đến những lời ấy, vi thần nhất thời kích động thất thố, kính mong bệ hạ thứ tội.”

Chúng nhân vội vàng rối rít phụ họa, nắc nỏm tán thưởng mãi không thôi,trong lòng thì mắng chửi kẻ kia là đồ mặt dày, vô liêm sỉ.

Sở Dịch rất ngạc nhiên, không tưởng được một đại học sĩ tiếng tăm lừng lẫy lại là một kẻ chuyên nịnh hót, bợ đỡ thiện dụng phương pháp vuốt mông ngựa, lập tức cảm thấy khinh bỉ, chán ghét.

Đường Nguyên Tông tròn mắt, cười ầm lên, nói: “ Nguyên lai là như thế, Quách ái khanh nói không phải là không có đạo lý, mọi người trong thiên hạ, nếu ai cũng đối xử với nhau như huynh đệ tỉ muội, thật sự là tuyệt diệu”

Đường Nguyên Tông thích nhất là người khác khen mình yêu mến thủ túc, thân thiện với huynh đệ, Quách Nhược Mặc vỗ mông ngựa cú này vô cùng đắc sách.

Quách Nhược Mặc vội quỳ xuống, lớn tiếng nói, giọng ngân nga lên xuống:” Bệ hạ hân thưởng, vi thần lấy làm hổ thẹn. Vi thần mạo muổi thỉnh bệ hạ cùng vương gia đổi tên bản “nghê thường tô hiệp hương” thành “quân thần tình thâm vũ” đem cho Nhạc phủ chỉnh lại cho hay, để giáo hóa cho lũ sứ giả phiên bang không biết nhân lễ nghĩa là gì kia một trận. Bên cạnh đó ân chuẩn vi thần sáng tác một bài phú, bố cáo thiên hạ cho mọi người noi theo.

Đường Nguyên Tông cả cười” Vậy việc này giao cho Quách ái khanh”

Vương gia mỉm cười:” Hôm nay là ngày sinh nhật của ngũ tuệ phi nương nương, chúng ta chỉ nói chuyện phong nguyệt, không bàn quốc gia đại sự, Quách tế tửu sao lại quay lại đề tài này. Quách tế tửu hãy bỏ công việc sáng tác bài phú “ quân thần tình thâm” qua một bên, trước hết phải tự phạt ba chén đã. Chén thứ nhất, xin mời”

Chúng nhân huyên náo ầm ỹ. Ngũ tuệ phi chỉ mỉm cười, không nói.

Sở Dịch thầm nghĩ ” Hóa ra bữa yến tiệc hôm nay là dành cho ngũ tuệ phi, vương gia mời chúng ta đến, tất nhiên là để thổi sáo trợ hứng cho quý phi vui vẻ."

Đang suy nghĩ, hốt nhiên Yến Tiểu Tiên ngắt mạnh vào tay chàng một cái, cười âm u:“Đại ca, người trong mộng của huynh đến rồi kìa”

Có tiếng vọng đến, giọng dài và cao:”Tiêu cô nương của Tình Tuyết quán đã đến”

Mọi người nhao nhao cả lên, đều quay đầu nhìn lại.

Sở Dịch trong lòng rung động, không thể không quay lại nhìn, chỉ thấy dưới ánh hoàng hôn đang xuống dần, giữa biển hoa rừng mai, một nữ tử tuyệt sắc mặc áo xanh, do bốn nha hoàn bao quanh, nhẹ nhàng tiến vào. Dáng dấp thùy mị, dung mạo như hoa, quyến rũ tuyệt trần, còn không phải mỹ nhân băng giá Tiêu Vãn Tình thì còn là ai nữa?

Sở Dịch hỏa nhiệt bốc lên, tim đập thình thịch, muốn nói nhưng không nói nên lời, không thể không công nhận đối với vưu vật tuyệt thế , tài mạo song tòan này thật sự là rất có hảo cảm.

Một trận gió thơm thổi đến, Tiêu Vãn Tình yêu kiều bước qua trước tiểu đình, vô ý liếc qua Sở Dịch, dáng ngọc nhất thời run nhẹ, trong mắt thóang ánh lên thần sắc vừa kinh vừa hỉ.

Cô ấy tự mình tới đây! Sở Dịch trống ngực lọan xạ, nhìn nàng ta cười bẽn lẽn.

Tiêu Vãn Tình thần sắc cũng nổi lên một tia kỳ dị không thể nói được, ánh mắt trong sáng, tiếp tục đi đến trước.

Yến Tiểu Tiên hé miệng, cười nói: "đại ca, mị lực của huynh không nhỏ a! Hôm nay mới thấy vẻ mặt này của Tiêu cô nương cùng huynh đầu mày cuối mắt. Tương lai sau này động phòng hoa chúc nhớ kính đệ một ly nhé"

Sở Dịch đối với việc nam nữ da mặt vốn mỏng , bị hắn trêu chọc như vậy nhất thời mặt mũi đỏ hồng lên,chỉ cười không đáp.

Tiêu Vãn Tình dừng lại trứơc bãi cỏ, hướng về Đường Nguyên Tông, ngũ tuệ phi duyên dáng hành lễ, ôn nhu nói: "nô gia Tiêu Vãn Tình bái kiến bệ hạ, quý phi nương nương."

Đường Nguyên Tông đang rất cao hứng, cười nói: "Tiêu cô nương bình thân, trẫm cùng ngũ phi đã lâu không được nghe tiếng đàn của nàng đến nỗi lỗ tai cũng giăng đầy màng nhện rồi. Hôm nay trẫm sẽ được nghe thỏa thích chứ"

Tiêu Vãn Tình mỉm cười nói:" Bệ hạ, nơi này có một vị cao nhân, nhạc kỹ cao siêu hơn thiếp gấp bội phần, phượng hoàng ở bên, một chút tiếng hót nho nhỏ của hỷ thước là thiếp đây làm sao mà dám cất lên chứ?"

Đường Nguyên Tông "A" một tiếng, kinh ngạc không thôi, cười nói: "thiên hạ còn có người mà Tiêu cô nương tự cho là không bằng ư? Vậy trẫm nhất định phải gặp mới được."

Sở Dịch cảm thấy rất kỳ quái, đang nhìn chung quanh, thì nghe Yến Tiểu Tiên nhẹ giọng, cười nói: "Đại ca ngốc ơi,người nàng ta nói chính là huynh đấy."

Sở Dịch chấn động , Tiêu Vãn Tình quả nhiên đã nhè nhẹ xoay người, hướng về phía chàng thản nhiên cười, ôn nhu nói: "Sở công tử, bệ hạ muốn gặp người, người còn không mau đến?"

Mọi người xôn xao ầm ỹ cả lên,hàng ngàn ánh mắt nhất thời tập trung tại nơi chàng ngồi, nhìn chăm chú thiếu niên lạ mặt này, thì thầm to nhỏ , hỏi han qua lại với nhau, chỉ duy có Lý Đông Hầu là cảm thấy tức uất, tưởng như nghẹn cả thở.

Sở Dịch còn đang kinh ngạc,mặt nóng bừng thì bị Yến Tiểu Tiên đẩy ra, đành phải đứng dậy.

Vương gia sửng sốt, cười ha hả, nói:" Hoàng thượng, người này là người thần đệ thỉnh tới đây, Sở Dịch Sở công tử. Hắn ta tại Tiên Âm Tập có thể nói là qua một đêm đã nổi danh, nghe bảo hắn có một lộng ngọc bích bảo tiêu, mà Ngũ Tuệ Phi nương nương cũng thích nghe tiêu khúc, cho nên thần đệ đặc biệt mời hắn đến đây.

Mọi người nghe vậy lại xao động một trận, Đường Nguyên Tông đối với âm nhạc rất có kiến thức, nhất thời hứng trí ra mặt, nhướng mày cười nói: "Lộng ngọc bích hoàng tiêu? Thật sự là có thứ bảo tiêu như vậy? Hôm nay trẫm cần phải được thấy tận mắt"

Vương gia ánh mắt sáng rực nhìn Sở Dịch, mỉm cười nói: "Sở công tử có thể mời ngươi cùng yến công tử dùng 'Lộng Ngọc Bích Hoàng Tiêu' với 'Lãnh Thúy Ngưng Hương Tuyết', vì bệ hạ và quý phi nương nương hợp tấu một khúc 'Phượng Hoàng Thai' không?"

Sở Dịch còn chưa trả lời, Yến Tiểu Tiên đã nhẹ nhàng đứng dậy,thản nhiên cười nói: "Có thể vì bệ hạ, nương nương tấu khúc, thật là niềm vinh hạnh lớn lao của chúng thần! Chỉ pháp thô lậu, chỉ mong sẽ không làm bẩn tai bệ hạ và nương nương"

Thanh âm hắn trong trẻo êm tai, tư dung thanh lệ, thoát tục, sáng ngời trước mắt chúng nhân. Một số quan lại thích nam sắc đã thần hồn phiêu đãng, thầm nhủ là phải hỏi cho ra nơi ở của hắn.

Đường Nguyên Tông mặt rồng hớn hở, cười ha hả: "Tốt, tốt!"

Sở Dịch thành thế cưỡi hổ chỉ có thể dũng cảm đương đầu, chàng và Yến Tiểu Tiên trong cái nhìn chăm chú của mọi người, cùng bước ra, nhẹ nhàng ngừng lại, rồi từ bên hông, từ trong ống tay áo lấy ra sáo ngọc, đoản tiêu.

Yến Tiểu Tiên đột nhiên cất giọng trong trẻo, nói: "Bệ hạ, 'Phượng Hoàng Thai Khúc' là hoan ái chi khúc do nam nữ hợp tấu , do ta cùng Sở công tử hợp tấu tất có chút miễn cưỡng, chi bằng để Sở công tử tức cảnh tả tình, vì bệ hạ, nương nương thổi một khúc do hắn tự sáng tác."

Sở Dịch nao nao, chẳng biết hắn vì sao lại nói lời ấy.

Mọi người lại một lần nữa xôn xao , Lý Mộc Phủ đột nhiên lạnh nhạt nói: "Bệ hạ có thánh ý, đâu đến phiên các hạ tự tác chủ trương?"

Đường Nguyên Tông không ngờ rằng lại rất thích thú, giơ tay phản đối, cười nói: "Sở khanh biết tự sáng tác khúc điệu, tự làm ra ca từ mới? Hay lắm, hay lắm, trẫm thích nhất là nghe tân khúc. Các ngươi hôm nay nên lấy cảnh tuyết mai bên hồ, sáng tác một ca khúc cho trẫm cùng nương nương thưởng thức."

Lời nói vừa dứt, lập tức có một vài gia nô bày ngọc án, chuẩn bị bút mực.

Yến Tiểu Tiên mỉm cười nói: "Đa tạ bệ hạ thánh ân."

Hắn kéo Sở Dịch đi đến bên bàn,vừa mài mực vừa nói: "Đại ca, chúng ta có thể trở thành tân khoa trạng nguyên hay không hoàn toàn nhờ vào ca khúc này thôi đấy. Hầy, đệ nghĩ ra một khúc thế này, huynh nghe thử xem như thế nào" rồi lập tức thấp giọng đánh nhịp.

Giai điệu du dương, êm dịu, thanh nhã động lòng người. Sở Dịch nghe xong vừa mừng vừa sợ, nói: "Hiền đệ, đây là ca khúc đệ sáng tác? Quả nhiên …… quả nhiên rất đáng tán thưởng". Trong lòng chàng sự khẩn trương, sợ hãi, nhất thời tiêu tán hết.

---------------

Huyền nguyên hoàng đế: Sách Cương Giám chép Lão Quân sanh ra cuối nhà Châu, thuở Xuân thu, làm sử quan, họ Lý, tên Nhĩ; nhơn sau tuổi đã già, nên gọi là Lão Tử. Lúc Khổng Tử đi chu du các nước, có sang nhà Châu, hỏi lễ nơi Lão Tử. Về sau có kẻ hiếu sự làm truyện Lão Quân, nói dối rằng Lão Quân sanh ra thuở nhà Ân (trước nhà Châu 400 năm), ở trong thai đến 82 năm, rồi phá hông bên hữu của mẹ mà ra, râu tóc đều bạc, vì cớ đó gọi là Lão Tử. Đến đời Cao Tôn nhà Đường, lấy cớ mình là họ Lý, dòng dõi của Lão Tử, bèn phong Lão Tử làm Huyền Nguyên Hoàng Đế, đến vua Chân Tôn nhà Tống, lại gia hiệu là Thái Thượng Lão Quân. Lão Tử là người lập nên thuyết vô vi.

Chim hỉ thước: chim ác là

Đương khi hai người nơi ngọc án đang trầm ngâm soạn nhạc , tiếng đàn trong trẻo bỗng vang lên, réo rắt, uyển chuyển, mỏng manh như xa như gần. Tại giữa đình viện, Tiêu Vãn Tình đầu hơi cúi thấp,lướt mười ngón tay mảnh dẻ thanh tú như bay trên cây đàn cổ, tấu lên khúc "Mai Hoa lạc", mọi người nghe như si như say.

Khúc nhạc vừa dứt, bóng đêm cũng đã hoàn toàn phủ xuống.

Ánh nắng chiều phía chân trời đã tắt, ánh sao nhàn nhạt, mặt trăng tròn sáng rỡ lơ lửng trên biển hoa mai. Trên đảo, vương phủ sáng lấp lánh, tràn ngập ánh phản chiếu của ánh trăng, trông như tiên cảnh.

Yến Tiểu Tiên cất tiếng, giọng trong trẻo vang xa: "Bệ hạ, chúng ta chuẩn bị được rồi." . Mọi người đều im lặng,ngưng thần để nghe.

Sở Dịch hơi có chút khẩn trương, Yến Tiểu Tiên nhìn chàng thản nhiên cười, ôn nhu nói: "Đại ca, bắt đầu nào." Tạp niệm trong lòng Sở Dịch tức thời biến mất ,mỉm cười, gật đầu.

Tiếng tiêu, địch du dương vang lên, nhẹ nhàng êm dịu, có cao có thấp thấp, hòa quyện với nhau thành một thể. Gió đêm thổi tới, mùi hương của rừng mai bay nhè nhẹ, phảng phất như lan ra cùng ánh trăng, tiếng tiêu, điệu địch hồn nhiên dung hợp.

Mọi người nghe đến thần trí mê say, vật ngã lưỡng vong(không còn phân biệt được bản thân với xung quanh) , tựa hồ bay lên theo điệu nhạc , thẳng tới cửu thiên; lại phảng phất như hóa thành cá, nhởn nhơ bơi lội trong dòng sông của ánh trăng và hương hoa.

Tiếng tiêu kéo dài uyển chuyển, tại lúc cao nhất thì hạ xuống, nhẹ dần đến khi biến mất. Tiếng địch lại càng phát càng cao, như phá tầng không, cứ thế mà lên.

Ngay sau đấy, tiếng ca của Yến Tiểu Tiên đột ngột vang lên: " cựu thời nguyệt sắc , toán kỷ phiên chiếu ngã , mai biên xuy địch ? Hoán khởi ngọc nhân , bất quản thanh hàn dữ phàn trích . Hà tốn nhi kim tiệm lão , đô vong khước , xuân phong từ bút . Đãn quái đắc , trúc ngoại sơ hoa , hương lãnh nhập dao tịch . Giang quốc , chánh tịch tịch . Thán kí dữ lộ diêu , dạ tuyết sơ tích . Thúy tôn dịch khấp , hồng ngạc vô ngôn cảnh tương ức . Trường kí tằng huề thủ xứ , thiên thụ áp , mai hồ hàn bích . Hựu phiến phiến xuy tận dã , kỷ thời kiến đắc ? "

Tiếng ca rõ ràng mà xa xôi ,phảng phất như từ tầng không bên trên những đám mây vang xuống, ca từ thanh lệ, từng câu từng chữ như châu như ngọc khảm vào tận đáy lòng của mọi người.Nghe đến câu "thiên thụ áp , mai hồ hàn bích" chúng nhân hồn phách đã phiêu đãng, không ngớt kinh, phục.

Tiêu Vãn Tình ánh mắt mông lung, si ngốc nhìn Sở Dịch, thấp giọng ngâm lại, hai má đỏ hồng, kiều diễm không thể tả nổi.

Điệu nhạc đã dứt, dư âm vẫn còn, tựa như hương hoa mãnh liệt kia, phảng phất mãi không tiêu tan.

Sau cả nửa ngày, Đường Nguyên Tông giật mình tỉnh lại, thở dài: "Điệu khúc này chỉ có ở trên trời, nhân gian nào có được nghe. Nhạc hay, ca từ cũng tuyệt, như thể hoa thêu gấm dệt, quả thực là thủ bút của tiên nhân! Chẳng biết khúc này có tên gì?"

Mọi người cũng xì xầm than thở, tặc lưỡi kinh ngạc

Yến Tiểu Tiên cười nói: "Đa tạ bệ hạ thưởng thức. Khúc này Sở công tử vừa rồi ngắm hoa mai, có hứng sáng tác, cho nên có tên là 'Ám Hương'." Sở Dịch "A" lên một tiếng, ngạc nhiên, xấu hổ, đang muốn phủ nhận, lại bị hắn hung hăng véo(ngắt) cho một cái, đau đến cứng cả họng lại, phát không ra âm thanh.

Đường Nguyên Tông cảm thán thở dài: "Ám hương? thật sự là tên rất hay, Sở khanh văn thái phong lưu, quả nhiên không phụ Tiêu cô nương tiến cử."

Ngũ Tuệ Phi mỉm cười nói: "Bệ hạ, tài tử kì sĩ như thế, vạn vạn lần không thể để phí , chi bằng khâm điểm hắn năm nay đậu giải đầu!" . Đường Nguyên Tông rùng mình, cười vang nói: "Hôm nay là ngày sinh nhật ái phi,mệnh lệnh này làm sao không theo được? Trẫm tựu khâm định sở khanh năm nay đậu giải nguyên"

Sở Dịch đại chấn, cùng Yến Tiểu Tiên nhìn nhau, cơ hồ không dám tin tưởng vào tai của chính mình. Cái gọi là "Giải đầu", là cái danh cao nhất do phủ Kinh Triệu tiến cử . Dựa theo lệ của Tây Đường, "giải đầu" giống như là đã qua kỳ khảo thí tiến sĩ bình thường!

Mọi người chấn động, Lý Đông Hầu sắc mặt trắng bệch, suýt nữa hôn mê đi, hắn vốn định thông qua yến tiệc tối nay, nhờ thúc phụ ra mặt xin cái giải đầu, không nghĩ tới cảnh bị tên tiểu tử quê mùa này nhanh chân lấy trước. Tiểu tử này như là khắc tinh của hắn, cứ cái gì hắn thích là lại bị gã dễ dàng đọat đi. Lần này hắn cũng chỉ biết trơ mắt nhìn tiểu tử này được hoàng đế ngự phong giải đầu, coi như đã là môn sinh của thiên tử, sau này làm việc gì cũng dễ dàng.Nghĩ đến đạo lý ấy, hắn làm sao có thể chịu nổi mà không tức đến bầm gan tím ruột?

Sở Dịch vừa kinh hãi vừa choáng váng, nhưng khúc từ này không phải do mình sáng tác làm sao có thể lấy làm của mình, trong lòng hổ thẹn, muốn nói cho mọi người hiểu, Yến Tiểu Tiên đã ở bên tai chàng nói: "Đại ca, bây giờ nếu huynh phủ nhận, đó là tội khi quân. Chẳng những huynh chết, đầu đệ cũng khó mà giữ được"

Sở Dịch cả kinh, lời ra đến bên miệng lại trở về.

Vương gia cười nói: "Sở cử nhân, bệ hạ cho ngươi làm môn sinh thiên tử , còn không mau tạ ơn?"

Sở Dịch trong tâm rối loạn, trăm mối tơ vò, đành phải quỳ dài trên mặt đất, cất cao giọng nói:"Man nhân Sở Dịch đa tạ long ân bệ hạ ! Đa tạ ơn tiến cử của nương nương!"

Đường Nguyên Tông ha ha cười nói: "Sở khanh, ngươi nên biểu hiện cho tốt, tranh thủ năm nay dành được giải trạng nguyên, đừng để mất mặt của trẫm".

Sở Dịch hai tai nóng lên, lớn tiếng nói: "Sở Dịch dù chết, cũng phải báo ơn tri ngộ của bệ hạ!"

Sở Dịch, Yến Tiểu Tiên lui về chỗ cũ, thái độ của mấy vị quan tứ phẩm ngồi ở đó nhất thời đại biến, nặn ra nụ cười, liên tiếp hỏi han, không ngừng bắt chuyện với Sở Dịch.

Những người này đều đã lão luyện chốn quan trường, biết hắn trước mắt mặc dù còn nghèo, nhưng đã là thiên tử môn sinh, sau này quan vận hanh thông, không cần phải nói, bởi vậy vội vội vàng vàng chuẩn bị trước, cùng hắn thiết lập quan hệ tốt.

Sở Dịch trong lòng hỗn loạn, nói chuyện không chú ý, mắt thấy chính mình trong nháy mắt đã thành giải đầu do hoàng đế khâm định, còn Yến Tiểu Tiên vẫn như trước không có gì, cảm thấy hối hận nói không nên lời. Nhưng Yến Tiểu Tiên vẫn cười tươi như hoa, không có chút ý mất mát gì, phảng phất như là hắn thành giải đầu, so với chính mình là trạng nguyên còn vui mừng hơn.

Sở Dịch kéo hắn sang một bên,nói: "Hiền đệ, ca từ kia rõ ràng là do đệ sáng tác, sao lại nói là..." Yến Tiểu Tiên cười khúc khích, thản nhiên nói: "Ai nói đó là do đệ sáng tác?Tác giả của ca từ kia còn chưa ra đời, đệ mượn dùng tạm, làm sao mà nói đây?"

Sở Dịch ngạc nhiên không hiểu, đang muốn hỏi lại, thì nghe vương gia nói: "Hoàng Thượng, hôm nay nghe xong thần khúc như vậy, sao lại không gặp thần tiên tán nhân?". Đường Nguyên Tông mỉm cười nói: "Ngự đệ hôm nay lại mời được thần tiên đến ư?"

Tề Vương cười nói: "Thần đệ sao có được thần thông thế được? Là thái tử điện hạ, Tuyên vương, Khang vương thỉnh tiên nhân tới, nghe nói đều có tiên đan linh dược muốn hiến cho bệ hạ cùng nương nương."

Ba vương công ăn mặc hoa lệ cùng đứng dậy, tại các vị trí khác nhau trên gác thượng, hướng tới Đường Nguyên Tông, Ngũ Tuệ Phi hành lễ, nói: "Chúng thần cung chúc ngũ phi nương nương hoa nhan vĩnh trú, phúc thọ an khang."

Sở Dịch nghe Yến Tiểu Tiên thấp giọng giới thiệu, trung niên nho nhã thanh tú ở gác tía kia là đương kim thái tử Lí Triệu Trọng; vương công anh tuấn uy vũ ở gác giữa là Tuyên vương Lí Triệu Trữ; còn người béo trắng phì nộn ở gác xanh kia là Khang vương Lí Triệu Thọ.

Đường Nguyên Tông mừng rỡ, cười nói: "Còn không mau mau thỉnh chư vị thần tiên lại!"

Tiếng đàn tiếng nhạc vang lên, mấy vị đạo nhân theo chân cung nữ quần áo hoa lệ bước vào.

Đầu tiên, một vị đạo nhân mặc hoàng bào lông mày xếch cao, mắt nhỏ, râu dài, thân cao và gầy như cây tùng, tiên phong đạo cốt.

Vị thứ hai là một đạo cô tuyệt sắc, mặt đẹp như tranh, như tạc từ băng tuyết, tư dung trang nghiêm, xiêm áo bay nhè nhẹ như thiên tiên hạ phàm. Sở Dịch chỉ vừa nhìn thoáng qua, đã thấy khó thở ,không dám nhìn kỹ.

Yến Tiểu Tiên đột nhiên kêu khẽ một tiếng "A", mặt mày trắng bệch, toàn thân cứng ngắc. Sở Dịch nhìn theo ánh mắt hắn nhìn lại trong lòng cũng đột nhiên đại chấn, cơ hồ kêu to ra tiếng.

Đạo sĩ cuối cùng, mang đai ngọc, dung mạo thanh kỳ tuấn dật, mình mặc áo tía, hoa lệ phong nhã, không ngờ lại là kẻ đêm trước trong chùa tại hoang sơn chàng đã nhìn thấy, Lý Chi Nghi.

(Hết chương)

--

Ám hương( tác giả Khương Quỳ)

(Người dịch: Tiêu Dao Du Tử- maihoatrang)

Ánh trăng thuở trước,

Từng soi ta mấy độ,

Bên mai thổi trúc.

Gọi người ngọc dậy,

Cùng ngắt quản chi trời giá buốt.

Hà Tốn nay dần già lão,

Quên hết cả gió xuân từ bút.

Lạ thay ngoài trúc mới đơm hoa,

Hương lạnh đầm chiếu ngọc.

Tịch mịch,

Trùm sông nước.

Than thở với đường xa,

Tuyết dày đêm trước.

Lệ nhoà chén thuý,

Lặng lẽ nến hồng soi thao thức.

Nhớ lúc cầm tay chốn cũ,

Tây Hồ lạnh biếc cây nghìn gốc.

Lại lả tả bay đi hết,

Bao giờ gặp được?

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc