Hắn cùng Tiêu Thái Chân đang đối kháng chính diện đến lúc căng thăng, ở giữa sinh và tử, ai cũng không thể chuyển động được. Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình hai người thì không thể nào động đậy, nếu như Lý Huyền mượn cơ hội này đánh lén, bốn người chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Tiêu Thái Chân hoa dung biến sắc, lập tức hồi thần lại, thu ba lưu chuyển, truyền âm nói: ”Sở công tử, chúng ta hai người phân tranh, bất quá chỉ làm cho ngư ông đắc lợi. Không bằng ta đếm đến ba, cùng bỏ tay ra được không?”
Sở Dịch giật mình, nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng, suy nghĩ nhanh, nhất thời không biết nên làm gì.
Liền nghiến răng một cái, nghĩ :”Con bà nó, đằng nào cũng chết, không bằng cố thêm một lần, tin nàng một lần cũng được. Nếu như nàng dám dối trá, ta sử dụng Ngọc Thạch Câu Phần đại pháp cùng nàng đồng quy vu tận!”
Sau đó nhè nhẹ gật đầu, miệng ha ha cười to: ”Có phải thế không, nói Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi. Lý Huyền tiểu nhân đến rất đúng lúc, trẫm chính là buồn sau khi giải quyết đứa tôn tử bất hiều này, không còn ai tìm ngươi tính sổ, ngươi đã tự mình đưa đầu đến cửa rồi.
Tiêu Thái Chân mày liễu nhíu lại, hoa dung thay đổi, lập tức khôi phục bộ dạng một ma nữ làm điên đảo chúng sinh, khanh khách cười yêu kiều nói: ”Lý lang đừng nghe tên tiểu tử này hư trương thế, thiếp thân đã đem hắn hoàn toàn chế trụ rồi! Những lời vừa mới nói đều là cố ý nói ra để nhiễu loạn thần thức của hắn, chàng đừng tin là thật.”
Hai người vừa nói, vừa cùng thu dần dần chân khí. Mỗi người đều có lòng nghi kị, sợ bị đối phương lợi dụng, không dám thu về quá nhanh.
“Thái Chân yên tâm, ta cùng nàng biết nhau bốn mươi năm, lời nói đó của nàng là thật hay là giả, hiên tại nghĩ có thể nhận ra được…” Lý Huyền thế như điện, trong khoảnh khắc đã xông đến, dương mày cười nói: ”Nếu như không phải ta đã sớm phòng bị, ở trong thân thể của Tình nhi bố trí Bắc cực tinh thạch, một mạch truy tông đến đây, thì lần này chỉ sợ đã bị nàng lừa dối mà tay không quay về rồi. Ai, ân tình một giọt nước, sao có thể không dùng cả dòng suối để báo đáp?”
Tử Vi tinh bàn phi chuyển theo hình xoáy ốc, chụp lên đỉnh đầu hai người. Oang một tiếng, đột nhiên khuếch đại hơn mười lần, lấp lánh tỏa thiên vạn tinh quang, giao thác phi vũ, từng tia một bắn đến người bọn họ.
Sở Dich, Tiêu Thái Chân cùng run người, sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy các đại huyệt toàn thân như bị vô số ngọn kiếm sắc nhanh như chớp xuyên qua, đau đến lỗ chân lông cũng bị thu nhỏ lại, chân khí trong người đồng thời phản kích, ở tứ phía hình thành một lồng khí như sóng biển, chớp tắt bất định.
“Cửu thiên ngân hà!” Tiêu Vãn Tình hai người kinh hãi, thất thanh thấp giọng kêu.
Cửu thiên ngân hà đại pháp là lưỡng thương pháp thuật hung bá yêu quỷ nhất của Tử Vi môn. Một khi xuất ra, có thể đem uy lực của Tử Vi tinh bàn phát huy đến mức cao nhất, vạn kiếm cùng bay, không có vật rắn chắc nào không thể phá.
Chỗ yêu dị nhất của loại pháp thuật này là, có thể đem Tử Vi tinh bàn tạm thời biến thành lập liễm, thành thần khí phản xạ đối phương chân khí, gặp cường thì cường, chân khí phản xạ của người bị đánh càng mạnh, Tử Vi tinh bàn phát xạ ra những kiếm quang càng thêm phần mãnh liệt lăng lệ, đến mức đem nhục thân của người bị đánh hoàn toàn hủy diệt, đồng thời đem nguyên thần của họ phong ấn vào trong bàn.
Nhưng đây là pháp thuật lưỡng thương, uy lực càng lớn, tổn thương đối với người thi triển cũng càng lớn.
Thứ yêu pháp này bị gọi là một trong cửu đại yêu pháp của Tây Đường, trình độ làm bản thân bị thương đạt đến mức độ kinh người, chỉ một chút không cẩn thận, kỳ kinh bát mạch của người thi triển, cũng bị chân khí Tử Vi tinh hoàn dẫn vào chấn đứt đoạn hủy diệt.
Lý Huyền không tiếc tự tổn kinh mạch, chịu đau sát nhân, tự nhiên là có ý quyết giành được Hiên Viên lục bảo, mưu cầu một chiêu đem Sở Dich, Tiêu Thái chân song song đánh chết, không cho họ có cơ hội chuyển mình.
Sở Dịch vừa kinh vừa nộ, ha ha cười nói: ”Lý Huyền tiểu nhân, chúng ta có phải là Ngưu Lang Chức Nữ đâu, không dám làm phiền đại giá người, dùng cái cửu thiên ngân hà này ngăn cách!”
Lúc này, hắn cùng Tiêu Thái Chân tứ chưởng tương đối, ai cũng chân khí chưa hoàn toàn rút hết, bị chiêu đó của Lý Huyền như thái sơn áp đỉnh bức bách, lập tức công thủ đều khó, tiến thoái đều không được, hình thành một loại quân bình tam giác vi diệu.
Vô luận bất kỳ người nào rút về, cái thế quân bình ba chân này lập tức bị phá vỡ, chân khí của hai người còn lại sẽ như nước lũ tràn xuống núi xâm nhập thể nội của người ấy, đem hắn hủy diệt triệt để.
Cho dù Sở Dịch hai người toàn lực ứng phó, thì chân khí phản kháng của họ cũng không ngừng bị hút vào trong Tử Vi tinh bàn, phản xạ thành kiếm quang, cái thế quân bình mỏng manh này cũng sẽ bị phá bỏ, biến thành cục thế giống ngân hà tràn xuống.
Lý Huyền mục quang thiểm động, mỉm cười than rằng: ”Sở huynh, huynh cùng Tiêu Thái Chân ái hận lẫn lộn, ân oán nan giải, so với Ngưu Lang Chức Nữ còn làm người ta cảm động hơn. Không bằng hôm nay Lý Huyền ta thay huynh kết liễu, cho hai người tại sơn động này cùng chôn một huyệt, cốt nhục tương dung, trong thiếp có chàng, trong chàng có thiếp, có phải tốt hơn không?”
Trong lúc nói chuyện, Tử Vi tinh bàn vu vu trực chuyển, kim quang nộ phát ngang dọc, càng lúc càng chói mắt, đập lên chân khí hộ thể của hai người, tóe ra vô số quang y, thật là rực rỡ đẹp mắt.
Hai người thân thể chao đảo, càng lúc càng khó chống cự, chân khí càng lúc càng thao thao bất tuyệt chảy ta ngoài. Nhưng nếu như chống cự một chút thôi, cũng nhất định bị tinh bàn kiếm khí đâm đến thành muôn vạn lỗ nhỏ.
Sở Dịch hai người kinh nộ sợ hãi, liên tục suy nghĩ, nhưng không tìm được kế sách nào ứng phó.
“Lý Huyền lão tặc, uổng cho ngươi là Tử Vi đại đế, là thân tản tiên, bất quá chỉ là một tên tiểu nhân vô sỉ lợi dụng người khác trong cơn nguy hiểm mà ám toán thâu tập! Nếu để cho người trong thiên hạ biết được, xem ngươi làm sao bá chủ Ma môn, làm sao đứng được trong tu chân giới nữa!”
“Phì, xú lão đầu không biết ngượng, ngươi nếu có gan, sao không cùng đại ca ta công bình đấu ba trăm hiệp. Hứ! Chỉ sợ không cần đến ba trăm chiêu, đã bị đại ca cho một đao hồn rời khỏi xác rồi!”
Tiêu Vãn Tình, Yến tiểu Tiên nhìn thấy tình hình khẩn cấp, nhịn không được cất tiếng chửi, chỉ muốn chọc cho Lý Huyền tức giận, để Sở Dịch hai người có cơ hội phản kích.
Nhưng Lý Huyền không hề tức giận, ngược lại còn ha ha cười nói: ”Toàn là hạng đàn bà gió chiều nào xoay chiều ấy, vong ân bội nghĩa, quả là không sai. Ngươi có người mới, quên mất người cũ rồi à. Hắc hắc, nếu không phải năm đó ta nghĩ ra phương pháp bảo hộ ngươi, thì ngươi sớm đã bị sư tôn ngươi biến thành song tu đỉnh lô rồi, sao còn có thể bảo trì thân xử nữ, mà tu luyện Ngọc Nữ Thiên Tiên quyết?”
Tiêu Vãn Tình phì ra một tiếng, khuôn mặt chuyển hồng, thu ba nhịn không được liếc về phía Sở Dịch một cái, thần tình cổ quái, muốn nói lại ngừng.
Tiêu Thái Chân tâm trung nhất động, vừa kinh vừa nghi, khanh khách cười to nói: ”Tình nhi, không lẽ ngươi đem thân xử nữ giao cho tên bạc tình lang đó sao? Không lạ, không lạ ngươi dám khi sư diệt tổ, đến mạng cũng không cần!”
Tiêu Vãn Tình thấy Yến Tiểu Tiên kinh hãi nhìn chằm chằm vào mình, tai nóng bừng, cảm thấy xấu khổ. Trong lòng cay đắng, ngọt ngào, ôn nhu, hoan hỉ… theo nhau xông lên, rồi nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: ”Yến muội muội, ta đối với Sở lang yêu khắc cốt ghi tâm, không quản hắn là tên thư sinh thiện lương thẳng thắn trước đây, hay là gã lãng tử cuông phóng bất kham hiện tại, ta đều quyết tâm cùng hắn đồng sinh cộng tử. Ngươi… ngươi có đồng ý làm tỷ muội của ta không?”
Sở Dịch a lên một tiếng, không ngờ nàng lại đem chuyện đó công nhiên nói ra, tim đập thình thịch, vừa kinh hỉ, vừa cảm động.
Yến Tiểu Tiên cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm hai người, khuôn mặt đỏ hồng, tâm loạn như ma, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Chỉ nghe thấy Lý Huyền cất giọng cười dài nói: ”Tình nhi, uổng cho ta còn nghĩ thu về Hiên Viên lục bảo, tu thành Hiên Viên tam kinh, sẽ phong ngươi thành Thần môn thiên hậu nữa. Hắc hắc, ngươi không biết tự trọng, không biết thức thời, thế thì đừng trách bổn vương không niệm tình cũ! Đợi sau khi ta tiễn Sở lang của ngươi lên tiên giới, sẽ hút hết nguyên âm của ngươi, đem ngươi cùng tiểu yêu hồ truất thành nữ nô, thưởng cho Lộc Lực đại tiện dạy dỗ!”
Sở Dịch như bị sét đánh, lửa giận phừng phừng, Lộc Lực đại tiên là tên dâm ma hung tàn biến thái nhất trong Ma môn, nếu nữ tử nào vào trong tay hắn, đều bị chết nhục đến cầu sinh không được, cầu tử không xong. “Mình chết thì còn được, nếu như liên lụy đến Tiên muội cùng Tình nhi bị bọn yêu ma lăng nhục, thì chết cũng không nhắm mắt!”
Sau đó liền thu gom chân khí toàn thân, tìm kẽ hở để phản kích, lạnh lùng cười to nói: ”Lý Huyền tiểu nhân, như lời ngươi nói, hôm nay ta nhất định phải xé ngươi ra thành vạn đoạn, lóc xương lột da rồi!
Lý Huyền song nhãn hàn quang thiểm động, cười dữ tợn: “Chết đến nơi rồi, còn dám nói cứng, xem xem ai là người bị xẻ làm tám khúc, hồn phi phách tán trước!” Chân khí cổ động, mười ngón tay không ngừng niết quyết biến ảo.
Tử Vi tinh bàn ngân quang bạo xạ, ngàn vạn quang kiếm như tinh hà đổ xuống phía dưới, đinh đinh loạn hưởng, đập mạnh tỏa ra muôn vạn quang diễm lưu lệ, dưới sự phản chiểu của sắc trăng ánh tuyết, huyền lệ đa đoạn, phức tạp mê ly.
Sở Dịch, Tiêu Thái Chân hoa mắt, hô hấp như ngừng lại, hộ thể quang cầu bị bức bách cấp kỳ thu nhỏ, chân khí cuồn cuồn từ ngoài chảy vào càng thêm lợi hải, trong lòng lạnh toát, biết rằng sinh tử quyết chiến đã đến gần, nếu còn chần chừ, ngày cả cơ hội mạo hiểm phản công cũng không còn nữa.
“Đại ca!” Yến Tiểu Tiên nước mắt lưng tròng, thấp giọng gọi, trong lòng dâng lên tình cảm ôn nhu, ngọt ngào nồng nàn mà lại thê lương, nói to: “Đại ca, Tiêu tỷ tỷ, chúng ta ba người, không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Sinh tử cùng nhau, không rời bỏ, so với một mình lẻ bóng sống trên thế gian, còn hạnh phúc hơn nhiều lần!”
Tiêu Vãn Tình đại hỷ, biết nàng ta đã chấp nhận mình, mặt cười như hoa, dịu dàng nói: "Hảo muội tử, cảm tạ muội nhiều!”
Hai người nhìn nhau mà cười, rào cản được dẹp bỏ, ngầm tự hạ quyết tâm, nếu như Sở Dịch có gì bất trắc, sẽ tự đoạn tâm mạch, tuẫn tiết theo hắn.
Sở Dịch trong lòng vừa vui vừa buồn, khó có thể miêu tả, hào tình bốc cao, ha ha cuồng tiếu nói: "Khéo thay! Khéo thay! Nhân sinh tại thế, có một má hồng chịu đồng sinh cộng tử, đã là vạn hạnh. Sở mỗ có hai người, còn cầu gì nữa.
Tiêu Thái Chân sắc mặt trắng toát, thấp giọng nhắc lại: "Sinh tử có nhau, không rời không bỏ! Sinh tử có nhau, không rời không bỏ!” Trong chớp mắt, những chuyện cũ hiện lại trong đầu, nụ cười cuồng ngạo bất bá của Sở Cuồng Ca không ngừng đung đưa trước mắt.
Nhìn thấy ba người trước mặt trong lúc khó khăn, đồng sinh cộng tử, lại nghĩ đến người đó đối với mình vô tình vô nghĩa, càng thấy trong lòng đau khổ, như muôn đao giằng xé.
Nàng nhắm mắt lại, nước mắt tuôn trào, lẩm bẩm nói: "Sở lang, Sở lang, ta yêu chàng khắc cốt ghi tâm, cũng muốn cùng chàng đồng sinh cộng tử, không rời bỏ, nhưng chàng… nhưng chàng sao lại đối với ta tệ như thế?”
Tiêu Thái Chân liền đổi ý, vòng chân khí hoa quang thu lại, chỉ nghe thấy những tiếng viu viu, mười mấy đạo quang kiếm theo thanh âm xâm nhập vào cơ thể bà, tiên huyết bay ra tứ phía.
“Tiêu tiên thiên! Người…” Sở Dịch ngạc nhiên, dưới ánh trăng, mái tóc đen của nàng đột nhiên biến thành trắng như sương tuyết, da thịt yêu kiều trơn láng biến thành nhăn nheo, cả người dường như trong khoảnh khắc lão hóa mấy mươi tuổi.
Tiêu Vãn Tình hai người thất thanh hét lên, Lý Huyền thì ha ha cười to, đắc ý cùng cực.
Tiêu Thái Chân nghe mà như không, si si nhìn chằm chằm hắn, như khóc như cười, thấp giọng nói: "Sở công tử, ngươi còn nhớ Sở lang trước lúc chết nói với ngươi cái gì không? Hắn… hắn có nói đến ta không?”
Sở Dịch tâm đầu đại chuyển, lòng dâng lên cảm giác tội nghiệp, chỉ muốn nói một câu hoang đường làm yên lòng bà, nhưng không nghĩ ra câu nào để nói, lắc đầu nói: "Ông chỉ muốn ta lúc nguyên tiêu, thay ông đến thiên niên ngân hạnh bên ngoài kinh thành Trường An treo một ngọn Tuyết liên hoa đăng thôi…”
Tiêu Thái Chân như bị trùy nặng đánh trúng, hoa dung càng trắng, thổ ra một phún máu tươi, toàn thân lập tức lại bị thêm mười mấy đạo kiếm quang đâm trúng, thân thể trắng như tuyết loang lổ máu, nhìn thấy mà kinh tâm.
Sở Dịch lạnh người, quát nói: "Tiền bối, ngưng thần tụ ý, đừng suy nghĩ lung tung nữa!” lúc này địch ý của hắn đối với nàng đã tiêu biến đi đâu mất, đến cách gọi tên cũng biến thành khách khí hơn nhiều.
Tiêu Thái Chân nước mắt lã chã rơi, khóe miệng nhếch lên cười thê lương, thảm thiết lắc đầu nói: "Sở công tử, người không biết, tên bạc tình lang đó năm đó tiết nguyên tiêu, lúc đi thưởng đăng ở bên ngoài an phúc môn, đã quen con tặc nhân đó. Hắn đến chết không quên, vẫn là con tặc nhân đó. Ta ở trong lòng hắn, cuối cùng chẳng là cái gì…”
Lúc này tim đau đớn, như bị vò nát cấu xé, nửa cuối câu cuối nghẹn trong cổ họng, thốt không ra lời.
Lại nhớ đến câu nói của Yến Tiểu Tiên: "So với một mình một bóng sống trên đời, còn hạnh phúc hơn vạn lần”, đột nhiên cảm thấy mọi thứ có được, đều không còn hứng thứ, thế gian này thật không còn gì để nàng lưu luyến.
Liền cười mỉm, nhìn chằm chằm Sở Dịch, dịu dàng nói: "Sở công tử, Tình nhi tuy cùng ta trở mặt thành cừu, nhưng trong tim ta, vẫn coi nó như là đứa con gái ruột. Hiên Viên ngũ bảo này, ta cho các ngươi làm quà hôn lễ. Tình nhi đối với ngươi là thật lòng, ngươi nhất định phải đối đãi tốt với nó, cùng sinh tử, không ly khai…”
Nói đến câu cuối cùng, nàng cười yêu kiều, đột nhiên hai tay thu lại, lục quang tiêu tán, chân khí có được đều thâm nhập vào trong cơ thể.
Việc đột nhiên diễn ra, Sở Dịch chỉ cảm thấy hai tay trống rỗng, áp lực toàn thân tiêu tán, hai đạo chân khí cuồng mãnh cuồn cuộn theo tay ra ngoài, không kịp thu thế, kích trúng vào ngực bà.
“Bình!” Tiêu Thái Chân tiên huyết cuồng phún, phiên thân bay ra phía sau, ngọc thủ phất vũ, đêm Hiên Viên lục bảo không sai không lệch tống vào trong tay Sở Dịch.
Cũng đồng thời, đầy trời vang lên tiếng viu viu, Tử Vi tinh bàn cuồng loạn nộ vũ, ngân mang loạn thiểm, như huyết tiễn bắn tới, ngàn vạn tia kiếm quang liên miên bất tuyệt đổ xuống, đồng thời xuyên phá cơ thể nàng, bắn thủng lỗ chỗ.
“Tiền bối!” Sở Dịch tâm đầu đại loạn, nước mắt chảy quanh, biết nàng đã cố ý hi sinh bản thân phá vỡ thế cân bằng, cứu hắn ra khỏi nguy hiểm.
Nhưng nếu làm như thế, nàng không còn sức đề kháng, phải chịu thế lưỡng đại tản tiên cùng công kích, cho dù có mượn sức trời, cũng khó có thể cứu được tính mạng.
Lý Huyền ngạc nhiên kinh hô, vạn vạn không ngờ được Tiêu Thái Chân vốn tự tư ngoan độc lại chấp nhận xả mình cứu người, không kịp phòng bị, chân khí có được như nước lũ vỡ đê, không thể thu hồi.
Viu viu liên thanh, ngân quang bạo phát, hắn cả người lẫn tinh bàn xông thẳng xuống dưới, nhắm đầu Tiêu Thái Chân hoành không phi tới.
Thế thấn công này nhanh nhẹn cuồng mãnh thái quá, trong nháy mắt, kỳ kinh bát mạch của hắn bị chính chân khí của mình thiêu đốt chấn thương, đau thấu xương, nhịn không được kêu lên khổ sở.
Sở Dịch trong lòng bi phẫn, cảm kích, thương tâm, hận nộ… theo nhau xông lên, chỉ muốn nổ tung, hống to nói: "Lý Huyền tiểu nhân, nạp mạng đi!”
Song luân phong vũ dưới chân bạo phát, thiểm điện xung xuất, tay phải nắm chặt Thiên Xu kiếm, kiếm quang oanh nhiên nộ vũ, đâm tới lưng Lý Huyền.
“Viu!” kiếm khí như cầu vồng, bích quang cuồn cuộn, bốn phía sông băng vách đá, bích quang lưu ly lập tức bị xé ra thành vô số vết nứt dài.
Lý Huyền kinh nộ giao nhau, vội vàng tụ lại thần lực, bạt xuất tinh bàn, một cước đá rơi Tiêu Thái Chân, thuận thế xung thiên bay lên, cười nham hiểm quát to: ”Di tinh hoán đẩu, túng địa kim quang, mau!”
Tử Vi tinh bàn phá không quay tròn, kim quang nộ phóng, ngàn vạn quang kim như tuyết cúc nở hoa, lưu tinh tụ họp, bao vây chụp Sở Dịch vào giữa.
Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tĩnh sợ hãi, thất thanh hét to: ”Đại ca, cẩn thận!”
Lý Huyền kỳ kinh bát mạch vốn dĩ đã bị trọng thương, lúc này lại chuẩn bị không kịp,làm sao có thể đối phó được với một chiêu Sở Dịch tập trung toàn bộ sức lực công kích như sấm sét. Vì thế định dùng chiêu lưỡng bại câu thương, lấy mạng đổi mạng, định ép Sở Dịch phải né tránh tiếp chiêu, chừa cho hắn một cơ hội đào sinh.
Ai ngờ Sở Dịch không hề tránh, cười to nói: ”Hạt châu to bằng hạt gạo, mà cũng dám cùng nhật nguyệt tranh quang! Huýnh Thiên phản nhật, mau!” Tay trái khua lên, Tử Quang thần kính hoa quang bạo phát, tạo thành một cái quang thuẫn khổng lồ, lập tức đem kiếm quang của tinh bàn toàn bộ phản xạ lại.
Cũng cùng lúc ấy, Thiên Xu kiếm mang thế như sấm sét , cuồn cuộn dâng cao, đánh mạnh vào chính trung tâm của Tử Vi tinh bàn.
“Oang!” như tiếng sấm. Huyễn quang bùng nổ bốc cao lên trời.
Đất rung núi đảo, tuyết cuồn cuộn lở ra, thiên địa một trời trắng xóa.
Lý Huyền mắt hoa lên, chỉ thấy một luồng mãnh khí khó tưởng tưởng đập vào ngực, khí huyết nhộn nhạo, lập tức bị đẩy bay về phía sau, đập mạnh vào trên vách núi, vang lên một trận lách cách, xương cốt vỡ ra, tiên huyết cuồng phún.
Còn chưa kịp kêu đau, Tử Vi tinh bàn đã viu viu cuồng chần, vo vo cuộn chuyển bay tới.
“Rít rít rít…”
Tinh bàn như thiểm điện lao vào trong người hắn, kim mang, máu tươi bắn ra tứ phía, vô số quang kiếm chuyển động trong người hắn, nháy mắt tạo thành vết thương ngang dọc.
Lý Huyền kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân máu tươi rỏ giọt, giống như một phong ma, hai tay cuồng khua muốn nắm lấy Tử Vi tinh bàn lôi ra, nhưng không thể làm được.
Sở Dịch ha ha cười nói: "Lý Huyền tiểu nhân, gia gia hôm nay đem ngươi giã thành phấn, băm ngươi nát như tương.”
Không cho hắn có cơ hội phản công, nhanh chóng xông đến, kiếm quang tung hoành, huyết nhục bắn tung tóe đầy trời, đem hai tay, hai chân Lý Huyền chém thành mạnh vụn, rồi cho một kiếm vào tim, cắm hắn lên trên vách băng.
Lý Huyền thảm hô, lệ rơi không ngừng, hai mắt lồi ra, kinh hãi trừng trừng nhìn Sở Dịch, miệng còn run run, máu tươi cùng nước bọt lục bục trào ra, muốn nói gì đó, nhưng gì cũng không thể nói ra được.
Hắn ỷ vào tà công yêu pháp tung hoành thiên hạ mấy mươi năm, làm việc ác rất nhiều, hiếm gặp địch thủ, không ngờ hôm nay trộm gà không được còn mất thóc. Công bại không thành thì không nói, lại bị một tiểu tử thai hóa dịch hình đánh vào đường cùng, sinh tử lưỡng nan! Trong lòng kinh nộ hận sợ, thật khó lời nào giải thích được.
Trong khoảnh khắc thắng bại đã phân, Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình vừa kinh vừa hỉ, đồng thanh hoan hô.
Sở Dịch trong lòng hả hê, lạnh lẽo liếc Lý Huyền âm u cười mỉm nói: "Lý Huyền tiểu nhân, ngươi thử đoán xem giờ ai là người bị phân làm tám mảnh, hồn phi phách tán nào? Đoán đúng thì, gia gia thưởng cho ngươi một cục thịt chó trộn cơm ăn, nhưng đó là chuyện nếu như ngươi còn có răng.”
Lý Huyền oán độc trừng trừng nhìn hắn, cổ họng gầm gừ, nghẽn giọng tức thở nói: "Xú tiểu tử, ngươi lợi dụng kinh mạch của bổn vương bị thương, đột kích ám toán… thế thì… thế thì đạo nghĩa ở đâu? Có… có tài năng thì đợi bổn vương dưỡng thương, hẹn… hẹn lại một ngày, đường đường chính chính tỷ đấu…”
Sở Dịch nhịn không được, ha ha cười to nói: "Đi với phật mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy, với hạng lang sói ti tiện vô sỉ như người thì nói đến đạo nghĩa làm cái gì? Ngươi nghe đây, gia gia thế thiên hành đạo, bất chấp thủ đoạn, thề đem những tên cầm thú mặc quan y như ngươi chém tận giết tuyệt!”
Lời nói chưa dứt, Thiên Xu kiếm bích quang hoa lên, phong lôi kích bạo, oang lên một tiếng, đem Lý Huyền đánh vỡ thành vạn mảnh, theo một tiếng kêu thảm thiết, bị cuồn phong cuốn bay, tan tác khắp nơi.
Hết phần 2
Trăng sáng trên cao, bầu trời đêm lồng lộng, băng sơn tuyết cốc lại khôi phục sự tĩnh mịch vốn có.
“Tiền bối!Tiền bối!” Trên đống tuyết bên ngoài băng động, Sở dịch vừa trầm giọng hô gọi, vừa đem chân khí liên miên bất tuyệt truyền vào tâm mạch Tiêu Thái Chân.
Tiêu Thái Chân dung nhan nhợt nhạt, không hề cử động, cơ thể vốn hoàn mỹ hấp dẫn lúc này chỉ toàn vết thương, không có chỗ nào lành lặn, kinh mạch, tạng phủ… đều bị chấn đoạn, nhưng vẫn còn thoi thóp thở nhẹ, như có như không.
Tiêu Vãn Tình mắt hoe đỏ, run rẩy nhìn chằm chằm vào bà, nước mắt muốn rơi ra, những mối hận khắc cốt với Tiêu Thái Chân giờ phút này đã tan biến như mây.
Nhớ đến lời nói của bà ta trước khi tự hủy, nhớ đến bao nhiêu quan tâm yêu thương của bà ta đối với nàng bao nhiêu năm nay, đột nhiên hiểu ra, ma nữ này cho dù có ngàn điều không đúng, có vạn tội danh, nhưng tình yêu đối với nàng thì đúng là xuất phát từ phế phủ,hoàn toàn chân thật.
Cũng như mình, đã sớm tự coi Tiêu Thái Chân là mẫu thân, mà lâu nay không biết được.
Từ nay trở đi, trên thế giới này, nàng có lẽ sẽ không bao giờ tìm được nghiêm sư từ mẫu quan tâm đến nàng, yêu nàng như thế nữa.
Nghĩ đến đó,Tiêu Vãn Tình như bị vật nặng đánh trúng, tim đau như cắt, hối hận, thương tâm, thống khổ… theo nhau xông lên, giọt nước mắt lăn dài khỏi bờ mi.
Lúc này, mi dài của Tiêu Thái Chân độ nhiên run nhè nhẹ, hai mắt mở ra, mơ hồ nhìn xung quanh.
“Sư tôn!” Tiêu Vãn Tình vừa kinh ngạc vừa vui sướng, nhịn không được run giọng òa lên khóc: ”Sư tôn, Tình nhi không đúng với người… Tình nhi… Tình nhi” trong cơn kích động, không biết là nên nói gì, nước mắt tuôn như mưa.
Trong mắt Tiêu Thái Chân thoáng qua thần sắc kinh ngạc, hoan hỉ cùng thê lương, cười mỉm, muốn đưa tay xoa đầu nàng, nhưng tay giơ lên không được, bờ môi khô nứt mấp máy một lúc, mới có thể nói nhỏ như muỗi kêu: "Con ngốc quá, là sư tôn không đúng với con. Năm đó Lý Huyền sát hại toàn gia con, sư tôn khó thoát trách nhiệm… con đến báo thù, vốn là chuyện đúng…”
Tiêu Vãn Tình nghe câu này càng thương tâm, lắc đầu khóc rằng: "Sư tôn, người đối đãi với Tình nhi trước nay rất tôt, chưa bao giờ cưỡng ép Tình nhi làm điều mình không muốn… giống như… giống như con gái ruột của người…” Nói đến câu cuối cùng, càng thêm thương tâm hối hận, nghẹn lại không nói ra được.
Sở Dịch cùng Yến Tiểu Tiên nhìn nhau, đều thấy cảm động, ho lên một tiếng nói: ”Tình nhi, thương thế của sư tôn nàng nghiêm trọng, không thích hợp nói nhiều.”
Tiêu Thái Chân lắc đầu mỉm cười nói: "Sở công tử, đa tạ ngươi vì ta liệu thương. Nhưng kinh mạch ta đã đứt đoạn, hồn phách tán loạn, cho dù có hoàn hồn kim đan của Thái thượng lão quân cũng cứu ta không được nữa rồi. Đại kiếp đã định, quần ma nổi dậy, công tử hãy lưu lại chân khí mà đối phó với bọn chúng đi…”
Đôi mắt đẹp của nàng long lanh, âm thanh đột nhiên rõ ràng trở lại, không nghi ngờ gì là hồi quang phản chiếu.
Sở Dịch biết nàng nói không sai, thở dài một hơi, nói: "Tiền bối, người còn có chuyện gì muốn tôi làm không? Chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa, tôi nhất định sẽ tận lực hoàn thành.”
Tiêu Thái Chân mỉm cười, than rằng: "Sở công tử, ta trước sau đều một lòng trùng chấn Thần môn, quang diệu tổ tông, mà quên mất rằng Thần môn ngày nay đã sớm không còn là Thái cổ Thần môn, những người trong đó, cũng không còn là hào kiệt nghĩa sĩ Thái cổ, chỉ toàn là yêu ma quỷ quái dã tâm như lang sói."
“Ngay đến chính bản thân ta, cũng bị quyền lực mê hoặc, không phục tùng lời dạy của tổ tông. Cái gì 'bình đẳng, tự do, không ai trị vì' đã biến thành bóng hoa trong kính, bóng trăng trong nước. Quang phục Thần môn, cuối cùng bất quá chỉ là trò cười Khắc Chu cầu kiếm* mà thôi. Vì thế cuối cùng mới thành đại họa hôm nay."
Lúc này, nàng nhìn chằm chằm vào hắn không nháy mắt, nhu thanh nói: "Đại kiếp lần này do ta dựng lên, ta tự biết tội nghiệt sâu nặng, không còn cách vãn hồi. Nếu như Sở công tử có thể đáp ứng ta, thu hồi Hiên Viên lục bảo, phong ấn Tứ linh nhị thập bát túc, bình định trường hạo kiếp này, ta cảm kích vô cùng, cam nguyện kiếp sau làm trâu ngựa báo đáp đại ân.”
Sở Dịch nhiệt huyết dâng trào, nghiêm túc nói: "Tiền bối yên tâm, việc này có liên quan đến thiên hạ chúng sinh, cho dù người không nói, tôi cũng toàn lực đối phó, không hề tránh né.”
Tiêu Thái Chân thở phào một hơi, cười yêu kiều: "Sở công tử, điều đó ta cảm ơn ngươi trước…”
Ngừng một chút, rồi lại trầm ngâm nói: "Sở Công tử, có khi ngươi chưa biết, hơn một trăm năm chịu sự áp bức của Tây Đường đạo phật môn, Thần Môn các tông tại trung thổ đã chịu rất nhiều oán hận, chỉ có thể ngầm đến Thổ Phiên, Nam Chiếu, Hồi Quyên, Đại Thực, Phù Tang các nước, mở rộng xâm nhập vào triều đình các nước lân cận. Những năm gần đây, Tây Đường biên hoạn không ngừng, phiên di lũ lượt kéo đến xâm phạm, cũng vì chịu sự xúi giục của Thần môn các tông.”
“Thiếp thân cùng Lý Huyền tuy cùng là người trong thần mốn, đều muốn đoạt được Hiên Viên lục bảo, tiêu diệt Đạo phát,nhưng không muốn cho Tây Đường gặp phải chiến loạn. Huống chi bọn ta không dễ dàng gì, khổ sở lắm mới gầy dựng lên thế lực của mình, nếu như đúng là để phiên di chiếm đóng Trung thổ, đối với chúng ta không có lợi ích gì cả
“Vì thế bọn ta liền cùng đứng đầu thần môn các tông minh thệ, tạm gác can qua, đoàn kết nhất trí, kết thành một khối, sử dụng kế mượn dao giết người, không chiến mà thắng định nhân. Bọn ta lơi dụng quan hệ của phe phái thế lực trong triều đình Tây đường với đạo phật các tông, khiêu khích phân tranh trong triều, giải khai tứ linh phong ấn, lừa cho thiên hạ đại loạn, làm cho Tây đượng đạo phật các môn bị mệt mỏi, mượn lực của hung thú yêu ma tiêu hao sức lực của bọn họ.
“Sau đó, lại lời dụng tiên phật đại hội năm năm, xúi dục đạo môn, phật môn của tây đường tàn sát lẫn nhau, đợ đến lúc bọn chúng hao phí sức lực mới một mẻ lưới đem trừ sạch.Bọn ta cùng đầu lĩnh của thần môn các tông ước định, ai có thể đoạt được ngôi Tây đường quốc sư lần này, sẽ tôn người đó lên làm đương thế thần đế, do người đó làm chủ,chiếu theo chế Thái cổ ngũ tộc mà phân chia thiên hạ, cộng hương hiên viên tiên kinh …”
Tiêu Thái Chân biết giới hạn của mình đã đến, nếu còn không đem chuyện này ra ủy thác,tât sẽ mang đến nhiều nguy hiểm cho bon Sở Dịch lúc bình loạn.Thế là miễn cưỡng tập trung hơi sức bé nhỏ yếu đuối đang dần tàn, đem toàn bộ kế hoạch của ma môn các tông , cho đến những quan hệ lợi hại trong đó, toàn bộ trần thuật.
Ba người Sở Dịch tuy đã biết đại khai, nhưng vẫn tập trung nghe kỹ, chỉ sợ bỏ qua những chỗ khẩn yếu.
Tiêu Thái Chân nói:” Trước mắt nhị thập bát túc đã giải khai, triều dã đại loạn, đạo phật tranh phong, tất cả đều trong kế hoachh. Nhưng hôm nay phát sinh những chuyện này, đành trừng mắt nhìn ta và ngươi mang theo Hiên Viên lục bảo đi, thần môn các tông nhất định sẽ không còn tin tưởng lời nói của thiếp thân và Lý Huyền,giữa mỗi bên chắc đã sản sinh nghi ngờ, rạn nứt.Bọn họ có còn có thể chiếu theo kế hoạch cũ mà hành sự không, rất khó nói.”
Tiêu Vãn Tình hoa dung biến sắc, nói:” Sư tôn, người nói…ma môn các tông sẽ cải biến chủ ý, không tham gia tiên phật đại hội,mà xúi dục các nước lân cận tiến công vào Tây Đường sao?”
Tiêu Thái Chân than nói:” Không sai, thần môn các tông đều coi ta và Lý Huyền chính là đại biểu của thể lực tây đường,lần này biết được là đúng, tự nhiên sinh tâm báo phục. Đông Hải thiên đế, Thổ Phiên kim mẫu cùng Đại Thực Lôi Đình đại đế đối với trung thổ lúc nào cũng rình mò chờ cơ hội, càng không cam chịu bỏ qua.Cho dù đem Tây Đường thiêu này đất cháy,đào lên ba trượng bọn chúng phải phải tìm cho ra Hiên viên lục bảo.
Sở Dịch ba người đều sợ hãi, trước mắt Tây đường nội loạn theo nhau nổi lên, các nơi yêu thú hoành hành, nhân tâm hoảng hốt,gần như sắp sửa tan rã, nếu quả như lúc này các nước lớn lân cận dưới sự thống lĩnh của ma môn yêu chúng theo nhau xâm lược, kết quả thật không dám nghĩ.
Yên Tiểu Tiên nhíu mày nói:” Nói như thế, trước mắt việc gấp gáp là phải giải quyết triều dã phan tranh, liên hợp đạo phật các tông, cùng chống lại ma môn?Nhưng triều đình mệnh quan sao có thể nghe bọn ta bày bố? càng không nói đế các môn các phái lão mũi trâu cùng lừa trọc hòa thượng nữa….”
Tiêu Thái Chân mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Sở Dịch nói:” Sở công tử, Yến cô nương nói không sai, loạn của giang hồ bắt đầu từ miếu đường phân tranh.Ngươi muốn liên hiệp đạo phật các môn, trước tiên càng phải bình ổn các đại thế lực phức tạp trong triều đình. Huống chi, triều đình, nội cung những năm nay đã thâm nhập không tít yêu nhân ma loại, tình thế càng thêm nguy hiểm khó đoán, ngay đến đương triều tể tưỡng cũng chưa chắc có khả năng…”
Dừng một chút, từng chữ một nhấn mạnh :” Trừ đương kim hoàng thượng ra, chỉ có một người có thể đứng trên các thế lực triều đình, hô phong hoán vũ,ảnh hưởng mọi thứ theo ý mình…”
Sở Dịch tâm niệm nhất động, giật mình, buột mồm nói:” Tề Vương Lý Huyền!”
Tiêu Thái Chân cười, nhu thanh nói:” Không sai ! Chính là Lý Huyền.Lý Huyền tuy danh xưng không can dự vào việc triều chính, nhưng hoàng đế đối với hắn rất mực tín nhiệm,cùng bá quan lại hay đi lại.Hơn nữa, hắn cũng đã an bài rất nhiều thân tín đảm nhận các chức trọng trong triều…Cái mạng lưới nhân mạch quan hệ giá trị thiên kim này nếu không lợi dụng tốt, há không phải là đã phụ khổ tâm mỹ ý của hắn sao?”
Tiêu Vãn Tình, Yến Tiểu Tiên hoa dung vi biến,đột nhiên ý nghĩ lóe lên, hiểu rõ điều nàng muốn nói, vừa kinh vừa hỉ vỗ tay cười nói:” Trương Quan Lý Đái*, mượn xác hoàn hồn, diệu kế! Hiên tại ngoài chúng ta bốn người ra, thiên hạ này không có ai biết Lý Huyền đã chết, chỉ cần Sở lang biến hóa thành Lý vương gia, không sợ không thể ở triều đình nhất hô bách ứng?”
Sở Dịch tinh thần đại chấn, ho ho cười nói:”Không ngờ tiểu nhân Lý Huyền làm bao nhiêu chuyện ác, sau khi chết lại có thể hành thiện, thiện tai thiện tai…”
Đầu mi đột nhiên nhíu lại, dừng chân than thở:” Đáng tiếc đáng tiếc! nếu sớm biết như thế, vừa này ta đem xương cốt của hắn hủy đi, rồi đem hồn phách của hắn hóa tán thu nạp, biết người biến ta, lúc có biến hóa cũng không bị lật tẩy.”
Tiêu Thái Chân cười nói:”Cái đó không ngại, Tình nhi biết rõ lão tặc tử đó như lòng bàn tay, có nó chỉ điểm, Sở công tử sẽ không bị lòi đuôi đâu,”
Tiêu Vãn Tình mặt ửng hồng,lòng có chút ngại ngùng.
Tiêu Thái Chân như tự mình phát giác từ ngữ không ổn, mắt thoáng qua ý xin lỗi, rồi chuyển đề tài, nhu thanh nói:” Sở công tử, nhưng nếu ngươi muốn tiêu trừ phân tranh của Đạo phật, liên hiệp các môn các phái, chỉ một Lý Huyền là không đủ. Chí ít cũng phải tìm được bốn người ủng hộ và tín nhiệm.
Sở Dich suy nghĩ nhanh, rồi đoán :” bốn người đó chắc là những tiền bối đức cao vọng trọng nhất trong đạo phật các phái? Từ Ân tự tuệ bi phương trượng chắc là một, Thượng Thanh sơn Tông Ngu phu nhân chắc là một,Cố kình tiên Thượng Thanh Thanh Thành tông đạm bạc phong nhã,trong Thanh Thành tứ đại kiếm là người được tôn sùng nhiều nhất, có thể gọi là một người…người còn lại không lẽ chính là Tử Vi chân nhân Trương Túc của Linh Bảo tông sao?”
Tiêu Thái Chân mỉm cười lắc đầu, than thở nói:” Trương Túc chân nhân tự thị đức cao trọng vong, là cái đinh trong mắt mà Thần Môn ta kị hận nhất. Chính vì như thế, hắn bị hãm hại thê thảm nhất. Thân bại danh liệt, hủy nhà diệt môn, trước mắt lại bị cầm tù ở Tự Âm tự tháp,do phật môn các đại cao thu thay nhau trông, chit sợ không có ai muốn nghe lời hắn nói.”
Sở Dịch kỳ lạ nói:” Thế còn có thể là ai?”
Đương thời tây đường nối tiếng có thập đại tán tiên, phật môn cửu đại bồ tát,mười chín người này tu vi chí cao, có thể thông thiên triệt địa, ngự quỷ đánh thần, nhưng nói đến sức ảnh hưởng rộng, đức vọng cao,đếm đi đếm lại thực ra không tìm được năm người.
Tiêu Thái Chân nhìn chằm chằm hăn,khuôn mặt trắng bệnh đột nhiên ửng lên ráng hồng kỳ dị, thần tình pha chút cổ phái, than dài một hơi, âm u nói:” Sở công tử, ngươi quên mất nàng rồi à. Niêm Hoa của Từ Hàng Kiếm Trai.”
Sở Dịch a lên một tiếng, tim không biết vì sao đập mạnh một cảm giác khổ sở chua xót kỳ quái bỗng nhiên dâng lên.
Từ Hàng Kiếm Trai còn xưng là Nam Hải quan thế âm trai, danh trấn thiên hạ. Trong môn phái đa phần là các nữ ni cùng nữ sĩ, thanh tu khổ hành,xem hàng yêu phục ma như trách nhiệm,lai như thần long thấy đầu không thấy đuôi, lai khứ vô tung, cực kỳ thần bí.
Nhưng điều thàn bí nhất là,Từ Hàng sơn nơi Từ Hàng tinh trai tọa lạc tuy được xem là một trong đương kim phật môn tứ đại thánh địa, cùng với phổ đà sơn tịnh xưng là Quan âm đạo trường, nhưng trừ những đệ tử của họ, người trong thiên hạ kỳ thực đều không biết nó tọa lạc ở đâu.Chỉ biết không ở tại trung thổ, mà tại văm dặm xa xôi trên biển Nam Hải.
Chưởng môn hiện tại là Niêm Hoa đại sư tuy không được tính vào Tây Đường cửu đại bồ tát,nhưng cùng Từ Ân tự Đại Bi Thiền sư,Nga my Tuệ Từ sư thái, Cửu Hóa sơn Pháp Tương đại sư xưng là “ Tứ đại pháp sư”.
Sở Dic vừa rồi chỉ nhớ đến các đại nhân vật của đạo phật trung thổ, nhất thời không nhớ ra.
Tiêu Thái Chân mỉm cười nói: “ Sở công tử nếu có thể cùng bốn người này hợp tác,ngày liên hiệp đạo phật các môn cũng không phải xa.Triều dã trên dưới nếu như có thể đoàn kết một lòng, cho dù các nước lớn lân cận có bao vây tứ phía, cũng không sợ.”
“Nhưng nếu Sở công tử có thể trước Tiên phật đại hội bắt đầu, đoàn kết phật môn các phái,lại xoa dịu thần môn các tông, dụ họ chiếu theo kế hoạch ban đầu mà hành sự,nói không cừng còn có thể lấy đạo của người để trị người,đem tất cả yêu ma một lưới tóm gọn.”
Sở Dịch nghe nàng như kén nhả tơ không ngừng nói, những đường lỗi vốn phức tạp phân loạn lập tức biến thành đơn giản rõ rang, trong lòng vừa kính phục lại vừa cảm kích, cúi người chắp tay, ngiêm mặt nói :” Đa tạ tiền bối chỉ điểm!”
Tiêu Thái Chân cười, than thở:” Sở công tử quá khách khí rồi. Công tử nếu như có thể bình định đại kiếp cũng là giúp thiếp thân giảm nhẹ tội nghiệt,phải là thiếp thân đa tạ công tử mới đúng.”
Ngừng một chút rồi lại nói:” Sở công tử, thiếp thân còn một việc muốn cầu, xin công tử đáp ứng cho.”
Sở Dịch gật đầu nói:” Tiền bối xin cứ nói. Chỉ cần Sở Dịch có thể, tuyệt đối không chối từ.”
Tiêu Thái Chân thở dài nói: “ Sở công tử, thiếp thân sau khi đi rồi, Thiên Sơn môn tất gặp họa diệt môn. Nhưng sư tỷ muội của tình nhi đa số đều là những nữ tử tội nghiệp ta thu dung, tuy có làm ác, nhưng tội không đáng chết.Thiếp thân khẩn thỉnh Sở công tử tiếp nhiệm Thiên Sơn chưởng môn, dẫn theo bọn họ bỏ ác theo thiện…”
“Cái gì” Sở Dịch ba người thất thanh kinh hô.
Tiêu Thái Chân ngón tay động đậy, tay trần từ từ từ mở ra, trong lòng bàn tay có một cái nhẫn thanh đồng mặt thúy lục ngọc thạch.
Nàng thu ba lưu chuyển, nhìn chăm chăm Sở Dịch, thấp giọng nói :” Sở công tử, Cái nhẫn này là bảo vật do tiên tổ truyền lại, là chưởng môn giới chỉ của Thiên Sơn môn,ngươi đeo nó,la tân nhiệm chưởng môn của Thiên Sơn…”
Nàng cố gắng nói một lúc lâu,lúc này đã như ngọn đèn sắp cạn dầu sắp cạn. thanh âm dần chuyển chậm thấp,sắc mặt trắng như giấy, chỉ có đôi mắt trong là mở ta tràn đầy kỳ vọng.
Sợ Dịch lòng trầm xuống, biết nàng sắp đến giới hạn, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, liền từ tay nàng tiếp lấy cái nhẫn, đeo lên ngón tay út của bàn tay phải.
“Đa tạ sở công tử!” Tiêu Thái Chân yên nhiên cười, thở phào một hơi dài, nước mắt không cầm được trào trên khóe mắt, nhu thanh nói:” Sở công tử, ngươi đem ngón tay phải đeo nhẫn chỉ vào cái lỗ của Tử Vi tinh bàn , xem xem xuất hiện cái gì.”
Sở Dịch y lời, lấy ra Tử Vi tinh bàn, bàn như trăng tròn, lấp lánh ngân bạch, hai mặt chạm khắc đầy tinh thần đồ án, trung ương có một cái lỗ nhỏ, dường như chính là vị trí Tử Vi tinh. Hắn đem ngón tay út xỏ vào, vừa vặn khớp .
Đột nhiên viu viu trực chuyển, tinh bàn tự động bắt đầu cấp tốc phi chuyển, một đạo bích quang từ ngón tay hắn bắn ra, trong không trung khuếch tán thành một khói lục sắc quang cầu không lồ, đem bọn hắn bọc ở chính giữa.
Trên Tử vi tinh bàn ngân quang loạn vũ,trong lục sắc quang cầu tung hoành bay lượn, hình thành điểm điểm huyễn quang, lấp lánh bất định, giống như một bầu trời đầy sao,rực rỡ chói mắt.
Sở Dịch ba người thất thanh kinh dị, mơ hồ đoán được đây là cái gì, nhưng không nói rõ ra được.
Tiêu Thái Chân si si nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy ánh sao nọ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thê lương, thấp giọng nói:” Sở công tử, ngươi giờ đã biết vì sao ta phải cùng Lý Huyền kết thành đồng mình rồi? Từ Vi tinh bàn của hắn cùng nhẫn Thiên la của ta đều được Hoàng đế thời thái cổ chế ra, hợp hai cái lại một chỗ, có thể làm xuất hiện hiên viên tinh đồ.
Sở Dịch giật mình, ngạc nhiên nói:” Hiên viên tinh đồ?”
Tiêu Thái Chân thấp giọng cười mỉm:2 Không sai. Hiên Viên tinh đồ bí tàng huyền cơ, không những là ám thị Hiên viên lục bảo rơi, hơn nữa còn là vật cần có của Hiên viên tiên kinh. Sở vông tử dựa vào tinh đồ, sau khi thu đủ Hiên viên lục bảo, đem lục bảo đó cùng tinh đồ hợp lại thành một, có thể tìm ra bí mật của Hiên Viên tiên kinh…”
Lúc này thần thức nàng đã như ngọn đèn trước gió, thanh âm càng lúc càng nhỏ, khi nói đến câu cuối cùng, tựa hồ như nhỏ đến không nghe thấy được.
Sở Dịch ba người lạnh người, theo nhau thét lên:” Tiền bối!””Sư tôn!”
Tiêu Thái Chân nghe mà như không nghe, nhãn thần mê hồ, đột nhiên nhìn chằm chằm Sở Dịch.
Qua một lúc lâu, đột nhiên hé ra một nu cười thê lương vừa buồn vừa vui,môi anh đào run run, thấp giọng nói :” Sở lang… Sở lang… là chàng…”run run giơ ray lên, muốn đưa tay lên má hắn, nhưng không còn sức lực nữa
Sở Dịch trong lòng đau đớn, biết nàng ta tâm kết nan giải, tình nghiệt chưa tiêu, lúc cuối cùng, nhầm mình với người đàn ông đã yêu cả đời.
Liền nghĩ :” Sở Thiên đế cùng ta hợp làm một, ta chính là người, người cũng là ta, nàng nhầm ta là Sở lang, cũng không phải là sai!” Nhiệt huyết dâng cao, nắm lấy tay bà, áp lên má mình.
Tiêu Thái Chân khuôn mặt tràn đầy hoan hỉ, nước mắt tuôn trào, mỉm cười than rằng :” Sở lang, chàng cuối cùng đến rồi… ta chờ chàng bao nhiêu năm, biết chàng nhất định quay lại … ta nhớ chàng lắm, Sở lang…”
Sở Dịch lòng càng đau hơn, nhất thời thở cũng không được, muốn nói gì đó, nhưng không nói ra được, thị tuyến đột nhiên mơ hồ, cúi thấp đầu hôn lấy đôi môi lạnh giá khô nẻ của bà, giọt nước mắt nóng bỏng chảy vào nơi đó, vừa mặn vừa đắng
Tiêu Thái Chân run nhẹ người, phát ta tiếng thở dài ôn nhu mà hoan hỉ, run giọng nói:” Sở lang… Sở lang… trong đáy lòng chàng, thật ra là có ta, có phải không? Có phải…” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, nghe không hiểu được nữa, bàn tay trên khuôn mặt hắn đột nhiên trượt rơi xuống.
Tiêu Vãn Tình thất thanh khóc gọi:” Sư tôn!”
Sở Dịch giật mình, ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt người ấy trong lòng tiếu nhan như hoa, tỏa sáng ra tứ phía, khoe mắt còn vương mấy hạt lệ, tưởng rơi xuống mà chưa rơi, như những giọt sương ngưng kết, dưới ánh trăng, càng thêm thuần khiết mỹ lệ.
Gió lạnh khóc than thổ qua, trên vách của băng nhai ngàn vạn đó tuyết liên hoa theo gió đung đưa, phát ra những tiếng lao xao, giống như đang khóc, tựa như than thở.
Chú thích:
1. Khắc chu cầu kiếm: (Nghĩa đen) Người ngồi thuyền, bất cẩn đánh rơi thanh kiếm xuống nước, và khắc dấu vào thuyền để đánh dấu chỗ rớt kiếm, hầu lúc trở về sẽ căn cứ vào dấu vết đó để mò lại thanh kiếm.
2. (Nghĩa bóng) Nói về người cố chấp, đầu óc hẹp hòi nhưng chỉ cho ý kiến của mình là đúng, không chịu suy xét, tìm hiểu sự việc.
Thổ Phiên: một vương quốc của Tây Tạng,phồn vinh vào khoảng thế kỷ thứ 7 đến 9.
Nam chiếu: đôi khi còn gọi là Điền Việt,là vương quốc của người Bạch và người Lô lô phát triển rực rỡ ở Đông Nam á ở thế kỷ thứ 8, thứ 8.ngày nay nó nằm trong khu vực tỉnh Vân Nam Trung Quốc
Đại Thực: Đế quốc Ả rập
Hồi Quyên:Là một dân tộc ở phía bắc, tay bắc Trung Quốc cổ đại, vốn được gọi là Hồi hột, đến đời Đường Nguyên Tông thì được đổi tên là Hồi Quyên. Đời Đường sơ,mạn bắc có bảy tỉnh thiết lặc, Hồi quyên là một tỉnh trong đó,trong các bộ lạc Hồi quyên, La cát đứng đầu, các Khả hãn cũng thường xuất thân từ đây,trú tại lưu vực sông Tiên Nga,sông Ôn côn.