Tiếng cười từ hậu cao vút, xuyên qua Văn Phong chung, ngân vang không dứt trong mật thất, lại khiến cho bao ngọn lửa nến rung động chẳng yên.
Ma môn quần yêu không kẻ nào không kinh hoàng biến sắc, vài trăm cặp mắt kinh hãi lấm lét đổ dồn vào quan tài bằng đồng đen, bốn phía tịnh không một tiếng động.
Tiêu Vãn Tình trong lòng nặng trĩu, vừa sốt ruột vừa bực bội, cặp mắt tuyệt đẹp nhìn Sở Dịch chăm chú, muốn nói gì đó để ngăn lại, vậy mà không phát ra nổi nửa lời.
Sở Dịch ghé sát vào vành tai nàng, cười lạnh lẽo nói: “Nương tử à, chúng ta hiện tại có thể nói thực là được cùng chôn một chỗ rồi. Nàng muốn giữ cái mạng nhỏ của mình thì hãy thành thực phu xướng phụ tùy, cùng phu quân ta diễn hài kịch đi.” Hắn kể vắn tắt lại thật nhanh kế hoạch vừa nghĩ ra cho nàng nghe một lượt.
Tiêu Vãn Tình kinh hãi, tuy thấy quá ư mạo hiểm nhưng tóm lại vẫn còn hơn tự bó tay bó chân để người ta giết mổ. Nàng nghĩ tới việc hắn không quản đến cái chết cứu Yến Tiểu Tiên, con tim bỗng nhói đau như bị ai đó dùng dao cắt.
Mày liễu chợt cau, lệ châu lấp lánh, trong sát na ngàn vạn ý nghĩ chuyển vần, cuối cùng nàng khe khẽ gật đầu.
Lúc này, Ma môn quần yêu như vừa tỉnh giấc mộng, nhao nhao thét: “Con bà nó, đứa nào trốn trong quan tài giả thần trêu quỷ hử? Mau lăn ra đây chịu chết!”
Một loạt các tiếng “đinh đinh đang đang” vang lên, pháp bảo thần binh loang loáng hào quang, sát khí lăng lệ, tung hoành đan xen, đánh cho quan tài đồng đúc chấn động kêu oong oong, tia lửa bắn tứ phía.
Sở Dịch thu lại hết Bắc Cực từ thạch, Tây Hải Thần Nê ở chỗ khe nắp đậy quan tài, cất tiếng cười cuồng ngạo: “Khà khà, lũ yêu ma hề nhãi các ngươi, dám tự tiện xông vào tẩm cung của trẫm đã khó thứ tha, chẳng ngờ còn dám nói năng càn rỡ, khi quân phạm thượng. Còn không mau lăn ra đây chịu chết!”
Chữ cuối cùng thốt ra cũng là lúc chân khí toàn thân tụ tập đủ, “bịch” một tiếng, hắn phóng cước đá bay nắp quan tài, một tay ôm Tiêu Vãn Tình lật người phóng ra như điện, tay phải vung mạnh vào hư không, huyết quang cuộn trào, một đạo đao khí tạt ngang phát ra tiếng rít gào lẫm liệt vô song!
Ma môn quần yêu mắt hoa lên, chỉ thấy một vòng ánh sáng ngũ sắc khổng lồ đẩy văng bản thân ra xa. Tiếng “bịch bịch” liên tục vang lên, sóng khí tràn mạnh ra ngoài.
Mười lăm tên yêu nhân ở gần nhất thấy cổ họng ngọt lịm, oa lên thổ ra một búng máu lớn, ngã văng xuống đất như thể diều đứt dây, kêu gào thảm thiết.
Bọn đằng sau hô hấp tắc lại, như thể bị một con sóng lớn đập vào, hổ khẩu tê dại, có chút nắm không nổi thần binh trên tay nữa, lần lượt thân bất do kỷ bước lùi về sau hai bước, trong lòng kinh hãi: Thiên hạ còn có nhân vật thế này sao?
Chỉ có bọn Lý Huyền, Tiêu Thái Chân, Phương Thái Trăn cùng một số ít người nữa là thân hình khẽ lắc lư, trụ vững trên mặt đất nhưng trong lòng cũng kinh hãi không kém gì kẻ khác, đều thầm nghĩ: “Đao khí này giống như Thái Ất Ly Hỏa Đao, lại tựa Bạch Kim Liệt Địa Trảm, cũng có phần tương tự Bích Mộc Trường Sinh Đao,… chẳng biết đâu mà lần, tưởng phải mà lại không phải, uy lực vẫn trên mức mấy bộ đao khí đó! Kẻ này rốt cuộc là ai?”
Định thần nhìn kỹ, cả bọn chỉ trông thấy một mỹ thiếu niên thân hình rắn chắc ngồi vắt chân nọ lên chân kia bên miệng quan tài, điệu bộ láo liên, trong lòng ôm một mỹ nhân mặc áo lục, ngang eo thắt dải lụa bảy màu. Nàng đeo chiếc túi dệt từ tơ màu trắng huyền ảo, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Bí thất tập trung đủ cả Ma môn quần yêu khắp gầm trời hốc đất, ấy thế nhưng nghĩ nát óc vẫn không kẻ nào nhận ra được thiếu niên thần bí này, càng không nghĩ ra trong chín châu bốn biển lòi đâu ra được nhân vật như thế. Trong một lúc lâu không ai dám bước lên trước.
Bộ dạng nghênh ngang, thái độ hờ hững không màng mọi thứ của hắn khiên cho đám nữ nhân mục huyễn thần mê, choáng váng tơ tưởng: “Thì ra thế gian còn có nam tử tuấn mỹ đến vậy! Phan An, Tống Ngọc gì sợ rằng cũng không được như thế…”
“Tiêu sư tỷ!” Thiên Tiên môn chư nữ bất ngờ nhận ra nữ tử trong lòng hắn, kêu lên thất thanh.
Quần ma động dung nhao nhao lên, nghi vấn càng thêm sâu, nhìn về phía Tiêu Thái Chân.
Hỏa Diệu Thiên Tôn cười điệu âm không ra âm, dương chẳng thành dương: “Thú vị, thú vị, Băng Hỏa Mỹ Nhân không ở Tình Tuyết quán thưởng mai gảy đàn, tới ngôi mộ cổ này làm gì? Lẽ nào Tiêu thiên tiên thần cơ diệu toán, sớm biết chúng ta sẽ đến đây nên mới để nàng ta tới trước tiếp khách chăng?”
Tiêu Thái Chân nghe mà như không thấy, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, chợt nảy ra một ý niệm khó có thể tưởng tượng được. Bà bước nhẹ lên trước, mắt nheo lại, ngưng thần nhìn Sở Dịch khẽ mỉm cười: “Xin hỏi các hạ là ai? Tại sao lại giam tiểu đồ vào trong quan tài vậy?”
Sở Dịch mày kiếm nhíu lại, lớn tiếng cười vang: “Khà khà! Nước lớn ngập tràn long vương miếu – Người trong nhà mà không nhận ra nhau! Tiểu nha đầu! Lẽ nào đến tổ tông mười tám đời ngươi cũng không nhận ra? Nơi này là lăng cung của trẫm, ngươi nói trẫm là ai?”
Tiêu Thái Chân sắc mặt hơi biến đổi, tim chợt đập nhanh hơn, cười khanh khách: “Lăng cung của ngươi? Chẳng lẽ ngươi là Tần Thủy Hoàng sao?”
Quần ma lập tức xôn xao. Mắt thấy thiếu niên thần bí này trần như nhộng nhảy ra từ quan quách của Tần Thủy Hoàng, hơi một tý là xưng vua xưng chúa, tu vi thâm bất khả trắc. Bọn chúng cũng lờ mờ đoán tới cái khả năng này, nhưng rõ ràng là thấy nó quá ư hoang đường.
Tạm thời chưa kể đến khả năng chết ngàn năm vẫn còn sống lại được, Doanh Chính qua đời khi ngoại ngũ tuần, sao có thể trẻ tuổi tuấn mỹ vậy được?
Hơn nữa nghe ngữ khí trong lời nói của hắn, cuồng ngạo phóng túng, có điểm không giống như vị chúa tể đại hùng đại lược thâm trầm trong truyền thuyết, xem ra tương đồng với một kẻ công tử lang thang đùa bỡn thế nhân.
Đông Hải Cứu Khổ Thiên Tôn cười ha hả: “Xú tiểu tử, ngươi mới học được vài chiêu đao khí chẳng ra đâu vào đâu, thế mà cũng định hù dỏa lão tử hả? Con bà ngươi chứ! Ngươi mà là Tần Thủy Hoàng thì lão tử phải là Diêm La Vương…”
Sở Dịch nghĩ thầm: “Rung núi đuổi cọp, giết gà dọa khỉ. Không hạ độc thủ trấn áp lũ yêu ma quỷ quái này, màn hài kịch sau này khó mà diễn xướng được.”
Hắn liền cười dài nói: “A! Các hạ đã là Diêm La Vương, không về Minh Phủ sao còn tới địa cung của trẫm làm gì?”
Thân ảnh hắn loáng lên, tựa như quỷ mị đột nhiên vụt ra, tay phải rung lên, “Hô!” Một bàn long thanh đồng truỳ từ túi càn khôn bay ra , bích quang bừng sáng, bất ngờ lại hóa thành hai con thanh long, gầm rống bay lượn.
“Song Long Trấn Hải Chùy!” Bọn Lý Huyền, Phương Thái Trăn kêu thất thanh, biến sắc.
Cây chùy đồng này là một trong Đông Hải Bát đại thần khí thời thái cổ, tương truyền ở thời đại hoang, nó là pháp bảo Lục Hầu Gia dùng để đánh lui đại quân Thủy tộc.
Bọn chúng chỉ mới đọc qua đồ phổ trong những cuốn sách như Thái Thanh Đạo Tàng Bí Biên, đâu có ngờ lại gặp được ở trong địa cung này.
Đông Hải Cứu Khổ Thiên Tôn sắc mặt khẽ biến đổi, hét: “Phiên Giang Đảo Hải! Tật!”
Song thủ múa lên, sóng khí bành trướng, một hạt vạn niên san hô (san hô ngàn năm) bay vòng đột nhiên huyễn hóa thành vô số khô lâu, tạo nên một cơn lốc xoáy lăng không cuộn tới, “phanh” một tiếng, va chạm với cặp thanh long.
“Ầm!”
Ánh sáng dữ dội làm chói mắt, hô hấp của quần ma nhất thời ngưng trệ, chỉ thấy song long đua múa, khô lâu hay châu báu cũng phân tán rụng rơi lả tả, quỷ khóc sói tru.
Tư Mã Kình Ba lộn mấy vòng trên không, thối lui ra ngoài mười mấy trượng, sắc mặt vàng khè, oa lên thổ một búng máu đen, ngồi phệt thẳng xuống đất.
Sở Dịch vươn mình đứng lên ngạo nghễ, tay phải nắm lại,thu song long chuỳ vào bàn tay, vênh mặt nhìn tất cả bằng nửa mắt, cười lên ha hả: “Còn ai muốn thử?”
Quần ma kinh hãi, Đông Hải Cứu Khổ Thiên Tôn là một trong Lục Tôn của Ma môn, tu vi gần tới mức Tán Tiên, điên cuồng hung ác ít kẻ dám đương.
Kỳ Huyễn Ma Châu lại còn được hấp luyện vô số yêu hồn ở Đông Hải, phân tán vô hình, quỷ quyệt không gì sánh nổi.
Ai dè vừa mới một chiêu là đã bị thiếu niên thần bí cười cười nói nói mà đánh cho phải thối lui!
Nếu như thiếu niên này nổi cơn thịnh nộ, muốn hạ sát thủ, lão chẳng phải bị đánh cho hồn phi phách tán sao?
Bị mục quang lăng lệ của Sở Dịch quét qua, quần yêu không khỏi lạnh run, không tránh nổi nhất loạt thối lui, ngưng thần giới bị. Cả lũ nhìn mặt nhau, không kẻ nào dám khinh cử vọng động.
Nào ai biết lần lấy rắn chọi rắn vừa xong, khí tức trong thể nội Sở Dịch cũng nhộn nhạo, cực kỳ khó chịu, căn bản không cách nào lập tức truy kích. Vậy nên hắn đành phải bày trò hư trương thanh thế để tận dụng thời gian an thần định khí.
Ngầm điều tức được ít lâu, mục quang quét quanh, thấy Yến Tiểu Tiên nằm cuộn tròn dưới đất, thân hình khe khẽ run lên, Sở Dịch lửa giận bùng phát, bất ngờ cười lớn: “Giấc mông thiên thu, làm nên nghiệp lớn. Đế quốc Đại Tần vạn đời, khởi đầu từ ngày hôm nay! Thuận trẫm thì phát, nghịch trẫm ắt vong. Các ngươi còn không mau khấu đầu thần phục?”
Những tiếng cười này vận dụng chân khí toàn thân, vang vọng như sấm rền bên tai.
Quần ma trong đầu kêu lên ong ong, tựa hồ đứng không vững. Có vài tên chân khí còn kém nhất ruột gan như bị xé ra, hai gối mềm nhũn quỳ khuỵu chân dưới đất.
Sở Dịch trong lòng khoái chí, lặng lẽ dùng thuật Truyền Âm: “Nương tử, đến lượt nàng lộ diện rồi! Ngoan ngoãn làm theo lời ta, không thì chớ có trách phu quân độc thủ vô tình.”
Tiêu Vãn Tình bị hắn khẽ vỗ lên vào bối tâm, kinh mạch được giải khai, “A” lên một tiếng, mặt hoa tái mét, run rẩy nói: “Sư tôn, các vị tiền bối Thần môn, anh ta… ông ta đích xác là Tần Thủy Hoàng bệ hạ! Nô gia tận mắt thấy ngài từ trong quan tài sống dậy!”
Bốn phía lại ồ lên, bị thần uy của Sở Dịch chấn khiếp, lại nghe thấy lời này, quần ma không khỏi nửa tin nửa ngờ.
Tiêu Thái Chân và Lý Huyền nhìn nhau, tâm tư bấn loạn, ẩn ước trong đó có gì đó không thỏa đáng. Bất chợt bà nghĩ: “Lẽ nào lời sấm truyền ấy là thực?” Thân thể khẽ run lên, nhịp tim trong thoáng chốc như ngừng lại, tựa hồ không thở nổi.
Ý nghĩ chưa dứt, bỗng nghe Tiêu Vãn Tình trầm thanh ngâm: “Tứ Linh xuất hiện, Bát Hoang tan tành, Nhị Thập Bát Tú rong chơi thiên hạ. Thanh Long ngâm, Bạch Hổ rống, Chu Tước Huyền Vũ chấn động chín châu. Đài sen hạ, Thiên đế sinh, ba mươi ba ngày đất trời biến sắc.”
Ma môn quần yêu lập tức vẻ mặt biến đổi, một tên kêu thất thanh: “Đài sen hạ, Thiên đế sinh, ba mươi ba ngày đất trời biến sắc… lẽ nào… lẽ nào tiểu tử này lại là…” Do quá căng thẳng, tiếng nói bị nghẹn lại, còn nửa câu nữa không thể nói hết ra.
“Không sai!” Tiêu Vãn Tình nghiến răng, nói từng chữ một: “Anh ta không chỉ là Tần Thủy Hoàng phục sinh, mà còn là Xi Vưu Đại Đế chuyển kiếp!”
Lời này tựa sấm sét chấn động đất trời. Quần yêu mắt trợn trừng miệng há hốc, không thốt nên lời.
Năm ấy Tần Thủy Hoàng gồm thâu lục quốc, luyện binh đốt sách, tiêu hủy hoàn toàn lịch sử Ma môn từ thời thượng cổ.
Tu chân hậu thế tuy càng ngày càng nhiều người trầm luân vào ma đạo, nhưng đối với cái gọi là nguồn gốc Thần môn, không biết chút gì trong lịch sử.
Đến Sở Cuồng Ca là kỳ tai ngàn năm của Ma môn cũng không ngoại lệ.
Những năm gần đây, Tiêu Thái Chân, Lý Huyền cố gắng gây dựng lại Thần môn. Từ khi Xi Vưu Đại Đế tranh ngôi thất bại, dư đảng đã sáng lập ra Thần môn. Quyết tâm khôi phục “Thần Đế Ngũ tộc chế độ” luôn là điều tâm niệm của những kẻ cầm đầu Ma môn, còn chuyện liên quan tới Tần Thủy Hoàng thì được ẩn đi không đề cập đến.
Dưới tài luồn kim dẫn chỉ của họ, các tông phái Ma môn cuối cùng đã đoàn kết một lòng, ước định cùng đối phó với các phái Phật Đạo, đoạt lấy Hiên Viên Lục bảo, giải khai phong ấn Tứ Linh, sau đó khôi phục chế độ Ngũ Đế, phân chia thiên hạ, cùng hưởng Hiên Viên Tiên Kinh.
Lời sấm truyền vài ngàn năm trước này cũng theo đó mà lưu truyền, trở thành lời ca dao mà kẻ nào trong Ma môn cũng đều thuộc nằm lòng.
Còn về giải khải phong ấn của Nhị Thập Bát Tú, yêu thú hoành hành, thiên hạ đại loạn, Ma môn lại càng tin tưởng chắc chắn hơn nữa.
Tất cả đều biết rằng một khi phong ấn Tứ Linh được giải khai, Ma thần Xi Vưu sẽ kí sinh ở thân thể một người nào đó, hồi sinh chuyển thế, trở thành Thần Đế của Ngũ tộc.
Ma môn quần yêu đều là loại yêu ma cùng hung cực ác, tiêu dao tự tại đã quen, đương nhiên không tự nguyện chịu sự ước thúc của Thần Đế nào hết.
Nhưng vài trăm năm trở lại, quần yêu luôn bị áp chế của các phái trong Phật Đạo. Phẫn nộ đã tới mức cùng cực, trong suy nghĩ của chúng đích thực thầm mong xuất hiện chuyển thế của Xi Vưu, đánh cho Phật Đạo tông phái như nước chảy hoa trôi.
Lúc này quần yêu nghe Tiêu Vãn Tình nói thiếu niên này là “Thiên Đế phục sinh”, làm sao không thất kinh cho được?
Cho dù là bọn Tiêu Thái Chân, Lý Huyền cũng đều thấy tâm tư bấn loạn, nửa tin nửa ngờ.
Sở Dịch thấy quần yêu trợn mắt há mồm nhìn mình, cười thầm: “Khà khà, các ngươi dám dùng lời sấm này để lừa người, giờ ta sẽ cho các ngươi hưởng kết quả, cho biết thế nào là loạn.” Tức thì hắn khẽ mỉm cười không nói năng gì, lạnh lùng tỏ vẻ bàng quan.
Tiêu Diêu Đại Đế sắc mặt đang u ám, chợt ve vẩy chiếc quạt, nheo mắt khẽ cười: “Thú vị, thú vị! Phong ấn trên Tứ Linh chưa được giải khai mà Thiên Đế đã sống lại rồi à? Tiêu nha đầu, ngươi nói tên tiểu tử này là Tần Thủy Hoàng phục sinh may ra còn tin được, nói hắn là Xi Vưu Đại Đế chuyển thế… Ha ha, bằng chứng đâu?”
Tiêu Vãn Tình nghiến răng ngẫm nghĩ. Liếc qua Tiêu Thái Chân, nàng cố lấy hết dũng khí, nói lớn: “Đế Tôn minh giám, anh ta chính là Tần Thủy Hoàng mà Tần Thủy Hoàng vốn là Xi Vưu Đại Đế chuyển thế. Điều này sư tôn con có thể chứng minh…”
Tiêu Thái Chân tức giận, sắc mặt đỏ bừng, bà sẵng giọng: “Nghiệt chướng! Ngươi nói năng gì đó?”
Năm ấy Tần Thủy Hoàng tự xưng Xi Vưu chuyển thế, hiệu lệnh Ma môn Ngũ tông thôn tính sáu nước.
Nhưng đến khi thành sự nghiệp, ông ta lại qua cầu rút ván, tận diệt Ma môn.
Sự tích chẳng lấy gì làm vẻ vang đó một khi bị người Ma môn biết được, Tiêu Thái Chân thân là tử tôn, sẽ không chỉ chịu sự oán hận của quần yêu mà liên minh bao gian khó mới thiết lập nên cũng theo đó mà sụp đổ tan tành.
Thấy ái đồ được mình tín nhiệm nhất tiết lộ bí mật trước tất cả mọi người, tuy bà cố trấn tĩnh lại nhưng cũng không chịu nổi mà nghiến răng kèn kẹt.
Sắc mặt Tiêu Vãn Tình trắng bệch, nàng nói giọng run rẩy: “Sư tôn! Chuyện đã tới nước này, sao còn phải cố giấu diếm? Lục bảo hợp về một mối, Thần Đế phục sinh, Ngũ tông thần phục, Thánh nữ chí tôn. Chúng ta đã gian khổ tìm kiếm biết bao năm, chẳng phải là đã đến ngày rồi sao? Thần Đế phục sinh, sư tôn đâu cần phải lo việc tá thi hoàn hồn nữa?”
Quần yêu nhao nhao lên, nghi vấn kêu lên: “Cái này rốt cuộc là chuyện gì? Giữa Xi Vưu Đại Đế, Tần Thủy Hoàng và Tiêu thiên tiên có mối quan hệ gì?”
“Con bà nó! Cái gì mà Ngũ tông thần phục, Thánh nữ chí tôn? Lại còn cái gì mà tá thi hoàn hồn? Tiểu nha đầu mau nói rõ ra!”
Bọn Tiêu Diêu Đại Đế, Hỏa Diệu Thiên Tôn lạnh lùng nhìn Tiêu Thái Chân, ánh mắt hung ác, cười mà chứa đầy hàn ý. Có thể thấy sự hoài nghi trong mắt chúng, và thái độ ngồi yên quan sát diễn biến.
Tiêu Thái Chân tuy vẫn cười như hoa nở mùa xuân nhưng trong lòng lại vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Nha đầu này hôm nay sao dám có chủ trương như vậy? Phải rồi! Đích thị là nó sơ ý để Yêu Xà công nhập địa cung, trộm mất Hiên Viên tam bảo, sợ ta trách phạt nên mới học đòi làm ác nhân muốn đẩy ta vào tử địa rồi làm loạn lên nhằm chuồn mất? Bọn Phương Thái Trăn vốn đã nghĩ ta có lòng độc chiếm Lục bảo, lại còn bị ta khích bác nữa, sợ rằng chúng sẽ nhân cơ hội này mà trở mặt.”
Bà bèn cười khanh khách: “Tình nhi, con bị yêu quỷ mê hoặc rồi, hay là bị ma quái cướp mất thân thế hả? Sư tôn cho con tĩnh tâm lại mà nói câu thành thực nhé.” Cặp môi anh đào mấp máy thật nhanh, đang niệm Ngự Cổ quyết.
Thần chú vừa niệm lên, Du Mộng Tiên lập tức phát cuồng lên cắn xé. Tiêu Vãn Tình tim nhói đau, “A” lên ngã ngồi xuống đất, kinh hãi kêu lên: “Sư… sư tôn tha mạng! Đừng giết con…” Sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi ứa ra như tắm, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khiếp sợ, thực ra quá nửa là cố ý làm quá lên.
Quần ma lại xôn xao, càng thêm nghi ngờ, hét lớn: „Lão bà làm gì đó? Muốn giết người bịt miệng hả?“
Sở Dịch cười ha hả: “Tuyệt! Tuyệt! Không ngờ tử tôn của trẫm lại là ‘Diệp Công hiếu long’*, bình thường miệng nói muốn giúp Thiên Đế hồi sinh, chấn hưng Thần môn, đến khi thấy trẫm rồi lại không dám nhận, còn muốn sát nhân diệt khẩu! Khà khà, tiểu nha đầu, ngươi cứ đem sự tình tận căn nguyên nguồn gốc kể cho mọi người nghe xem!“
Thủ chưởng hắn vỗ ra giữ nơi bối tâm Tiêu Vãn Tình, chân khí từ đó truyền vào liên miên , trong nháy mắt hóa thành cái kén,đem cổ trùng miễn cưỡng trói vào trong. Hai đạo niệm lực chân khí đối đầu, khá chặt nhau lại.
Cơn đau của Tiêu Vãn Tình nhất thời được hoãn lại, nàng hiểu rằng đây là lúc sinh tử quan đầu, nào dám do dự, vội hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: “Sư tôn, người với Vãn Tình ơn trọng như núi nhưng chuyện này liên quan tới hưng suy thành bại của toàn thể Thần môn, thứ cho Vãn Tình không dám giấu!”
Liền sau đó, cặp thu ba lưu chuyển, quét một lượt qua chúng nhân, nàng cất cao giọng: “Các vị bằng hữu có chuyện còn chưa biết. Sư tôn ta chính là hậu duệ của Tần Thủy Hoàng và Xi Vưu Đại Đế! Tần Thủy Hoàng năm đó có thể gồm thâu sáu nước, thống nhất bốn biển chính là vì ông ta đã có Hiên Viên Lục bảo, nguyên thần Xi Vưu Đại Đế phong ấn trong Tứ Linh đã thu vào thể nội, nhờ đó thành vô địch thiên hạ.”
Nàng liền kể một lượt: Xi Vưu bị Hoàng đế phân thây làm bốn, nguyên thần phong ấn thế nào; hậu nhân làm sao có thể tạo dựng Thần môn, quyết chí báo thù; Tiêu Sử** làm sao có thể thành thừa long khoái tế Tần quốc(con rể cưỡi rồng của Tần quốc, làm sao tìm ra hiên viên lục bảo cùng tứ linh phong ấn; Tần Thủy Hoàng bội tín ra sao, dùng mưu kế giết tinh anh Thần môn Ngũ tông, núp dưới danh nghĩa “đốt sách giết học trò” để mà thực hiện tàn sát hàng loạt, nhổ cỏ tận gốc, sau đó bị tẩu hỏa nhập ma khi đang tu luyện như thế nào. Tất cả từ đầu tới cuối đều được nàng kể lại rõ ràng rành mạch.
Giọng của nàng ngọt ngào êm dịu, rủ rỉ như rót mật vào tai, thực giả đôi phần trộn lẫn vào nhau, nói tới mức hoa bay đầy trời, khiến cho người ta khó mà không tin.
Lúc này trong sảnh đầy tiếng xì xào huyên náo lẫn với tiếng thốt lên kinh ngạc.
Trong lời nói của nàng dù cố hết sức tuyên dương Tần Thủy Hoàng anh minh thần võ ra sao, tận tâm vì nước thế nào, vậy mà thực ra lại thành châm biếm. Từng câu tới tai chúng nhân biến thành một tư vị khác hẳn, hàn khí trong lòng cứ thế mà tăng lên.
Sở Dịch mắt thấy quần yêu kinh ngạc, e ngại, căm hận, tức giận nhìn mình trừng trừng, bàn tán om xòm không ngớt, hắn lại thấy trong lòng mừng lớn, bởi hiểu rằng tất cả đã mắc câu.
Đám Ma môn kia tưởng đoàn kết nhưng bản chất gốc rễ lại là vì lợi ích bản thân, kẻ nào cũng có mưu toan cho riêng mình, khiêu khích ly gián lẫn nhau, có thể dựa vào đó mà làm cho kế hoạch phục hưng của chúng sụp đổ hoàn toàn, biến thành cát bụi.
Đợi cho bọn chúng “chó cắn lẫn nhau, mõm chỉ đầy lông” rồi, bản thân mới tìm cơ hội cứu Yến Tiểu Tiên, quay lại đường cũ để rời khỏi địa cung.
Hắn bèn mỉm cười không nói chẳng rằng, đem thần công diệu pháp học được mấy ngày nay ra áp dụng, liên tiếp thi triển Tinh Hà đại pháp của Thủy tộc thời thượng cổ, rồi Vạn Trúc Liên Căn quyết của Mộc tộc, toàn lực bảo vệ tâm mạch cho Tiêu Vãn Tình, lại còn tiện đà phát động thế công bằng niệm lực cường đại, phản kích không ngừng nghỉ.
Niệm lực và chân khí của hắn lúc này có thể đạt tới cấp Tán tiên, tương đương với bọn Tiêu Thái Chân, thêm vào đó còn các pháp bảo Hiên Viên hộ thể, tạm thời chiếm được thế thượng phong.
* Diệp Công hiếu long: Diệp Công thích rồng nhưng khi thấy rồng thật thì sợ hãi bỏ chạy. Thành ngữ này chỉ những kẻ nửa vời.
** Tiêu Sử: Sống ở thời Xuân Thu, chàng là một tài tử thổi tiêu rất hay, được Tần Mục Công gả con gái cho. Sau này vợ chồng cùng cưỡi rồng vân du tiên giới.
Tiêu Vãn Tình lúc đầu còn căng thẳng sợ hãi nhưng thấy Tiêu Thái Chân không thể làm hại nàng, dũng khí càng lúc càng tăng, tiếp tục diễn thuyết: “Vào thời điểm Tần Thủy Hoàng gặp kiếp nạn, nguyên thần của Xi Vưu trong cơ thể bị phân tán vào Hiên Viên Lục bảo. Sau đó lăng mộ liên tục bị trộm, Hiên Viên Lục bảo cũng vì thế mà lưu lạc khắp dân gian. Sau khi Tần quốc bị tiêu diệt, hậu duệ nhà Tần đi khắp nơi tìm Lục bảo. Bởi vì chỉ cần tìm thấy Lục bảo là có thể giải phóng được thần thức của Xi Vưu bên trong đó…”
Quần yêu vừa kinh ngạc vừa giận dữ, tập trung lắng nghe, không dám bước lên một bước.
Nhìn ra đằng xa, lục quang tử khí đang lóe sáng, một quả cầu chân khí cực đại bao lấy khoảng không quanh ba người Sở Dịch, thỉnh thoảng còn có những đường vằn lượn, như thể bầy rắn uốn mình.
Tiêu Thái Chân tập trung tinh thần niệm chú ngữ, Du Mộng Tiên vẫn không thoát ra được mà ngược lại bản thân lại bị làn sóng chân khí cuộn tới ngày càng gần, nghĩ mà thấy kinh sợ, nhất thời đến nói cũng không dám.
Cảm giác trong lòng bà mang cả sự kinh ngạc và tức giận, hiểu rằng mình đã gặp phải địch thủ siêu cường bình sinh hiếm thấy. Tiêu Thái Chân thầm nhủ: “Lẽ nào… lẽ nào người này đúng là Tần tổ phục sinh?” Ý niệm vừa sinh ra, sự e dè lập tức xuất hiện, khí thế lại kém đi một chút.
Tiêu Vãn Tình đứng ở ngay trung tâm quả cầu chân khí, làn da nàng trắng như tuyết, lục y phất phơ, buồn bã nói: “Sự tình sau này mọi người chắc cũng đều biết cả? Nhờ sự hòa giải của Sư tôn, tất cả cùng chung sức tìm Hiên Viên Lục bảo, ly gián các phái Đạo Phật, giải khai phong ấn của Nhị Thập Bát Tú.” Làn thu ba khẽ chuyển, tập trung vào Bạch Hồ bên cạnh Lý Huyền, than vãn:
“Yến tỷ tỷ nói chẳng sai, mấy ngày trước Sở công tử, Sở thiên đế và Lý Ngưu Tử đã rơi vào tay Sư tôn và Tử Vi Đế Tôn…”
Lời vừa nói ra, lập tức gây nên một đợt ồn ào, ai nấy đều nhưng trừng trừng vào Lý Huyền.
Phương Thái Trăn vẫy vẫy chiếc quạt, nói vẻ uy nghiêm: “Thảo nào, thảo nào! Thảo nào Lý Tử Vi luôn nghe theo lời Tiêu thiên tiên nói. Thì ra hai người các vị ngầm câu kết với nhau, chuẩn bị ngồi lên ngôi bảo tọa Thần Đế, Thiên Hậu?”
“Lời của Tiêu Diêu Đế Tôn có thể nào sai?”
Tiêu Vãn Tình cười khúc khích, rồi cố xua đi vẻ cười cợt, khẽ than: “Thực ra Tử Vi Đế Tôn cũng bị Sư tôn lừa, mà còn là người bị lừa thảm nhất: Hôm đó nghe nói các vị tiền bối tới Tình Tuyết quán, Sư tôn và Tử Vi Đế Tôn mỗi phái cử đi mười tám đệ tử trấn thủ địa cung. Tử Vi Đế Tôn vì thế mà an tâm, không ngờ tất cả đều nằm trong tính toán của Sư tôn…” Quần ma lại nhốn nháo, Lý Huyền vẫn mỉm cười như cũ nhưng sắc mặt hơi biến đổi.
Nữ đệ tử Thiên Tiên phái la chí chóe trách mắng, muốn xông tới vây công Tiêu Vãn Tình, nhưng bị Ma môn quần yêu ngăn lại.
Tiêu Thái Chân càng nghe càng giận, hận không thể lập tức phân thây nàng thành vạn mảnh, chỉ có điều lúc này đối kháng bằng niệm lực với Sở Dịch đang vào giai đoạn gay cấn, đến một câu cũng không thể nói ra.
Mắt nhìn thấy Sở Dịch cười hi hi nhìn mình, sự tức giận trong lòng bà lại càng tăng thêm. Bỗng Tiêu Thái Chân thấy trong lòng rét run, thấy đôi mắt đó có đôi chút quen thuộc, sinh ra cảm giác thân thích! Giống như… giống như ai đây?
Lại thấy Tiêu Vãn Tình than: “Ai. Thực ra Tử Vi Đế Tôn làm sao biết được rằng Thái Cổ Hổ Phù và Hà Đồ Phiên cũng đã nằm trong tay Sư tôn rồi? Hôm đó đợi chúng ta tới địa cung xong, Sư tôn liền cố ý truyền tin này cho Ngân Xà mỗ mỗ.”
“Xà mỗ mỗ biết được ngọn ngành liền tìm tới đấu với sư huynh Lý Nguyên Chiếu tới lưỡng bại câu thương. Nhưng nô gia chiếu theo phân phó của Sư tôn, thừa cơ mở được cửa bí mật, đoạt lấy Hiên Viên Tam bảo cất giấu trong đó.”
“Nô gia vốn làm theo lời chỉ thị của Sư tôn, đưa các bảo vật Hiên Viên nhập vào thi thể Tần Thủy Hoàng thì mới có thể đem nguyên thần Xi Vưu phong ấn trong Lục bảo quy về một mối, rồi thiêu luyện trong Thiên Địa Hồng Lô thành Nguyên Hồn châu. Sư tôn có được Xi Vưu Nguyên Hồn châu rồi sẽ luyện thành ‘Hiên Viên Tiên Kinh’, tự nhiên có khả năng nhất thống thiên hạ. Còn có thể đạt tới, thậm chí là tranh ngôi cao ở Tiên giới.”
“Nhưng nào ngờ các bảo vật Hiên Viên vừa mới nhập vào thi thể Tần Thủy Hoàng bệ hạ, ông ta lập tức tỉnh lại và dễ dàng chế trụ nô gia… không lâu sau thì mọi người tới!”
Quần yêu rối loạn. Hỏa Diêu Thiên Tôn thành thật cười nói: “Nói như vạy thì tiểu tử này đích thực là Thiên Đế? Ngoại trừ Bắc Đẩu thần binh, Hiên Viên Lục bảo đều ở đây cả sao? Tiêu thiên tiên đã lợi dụng chúng ta, coi chúng ta như người ngoài hả?”
“Đúng thế…” Tiêu Vãn Tình làn thu ba lưu chuyển, liếc qua Tiêu Thái Chân tỏ vẻ chán nản, chớp chớp hàng mi dài, trầm giọng nói: “Tận đáy lòng Sư tôn, Hiên Viên Lục bảo chính là vật gia truyền, làm sao có thể chia xẻ cùng người ngoài? Bởi vì chỉ khi có thể độc chiếm Lục bảo, hút lấy nguyên thần của Thiên Đế rồi tu luyện thành công Hiên Viên Tiên Kinh, đến cả tổ tông của mình là Tần Thủy Hoàng bệ hạ cũng trừ khử đi, huống chi chúng ta?”
Nghe tới đây, Ma môn quần yêu lửa giận bốc cao, gọi lên cái tên “Tiêu yêu nữ” với giọng phẫn nộ. Cả bọn vừa gào thét vừa vây đám yêu nữ Thiên Tiên phái vào giữa, thần binh pháp bảo nhất tề được lấy ra, gây nên một loạt những âm thanh đinh đinh đang đang. Giờ chỉ cần một hiệu lệnh, lập tức thế loạn đao trảm sẽ tiến hành.
Chỉ có Lý Huyền là nhíu mắt lại, tinh quang phát xạ, tập trung tinh thần vào bọn Sở Dịch ba người không nói một lời. Không ai biết lão đang nghĩ gì nhưng cũng không còn để tâm tới Yến Tiểu Tiên đang nằm co dưới đất nữa.
Phiên Phiên thì đã tức giận tới cùng cực, mắt đỏ ngầu nghiêm giọng trách: “Sư tỷ! Mười tám năm nay, muội không hề biết tỷ hận Sư tôn tới mức ghi tâm khắc cốt như thế! Rốt cuộc người làm gì không phải với tỷ mà khiến tỷ vứt bỏ hết mười tám năm ân nghĩa dưỡng dục, tình cảm sư đồ mà làm chuyện ăn cây táo rào cây sung, khi sư diệt tổ này?”
Cặp mắt trong vắt của Tiêu Vãn Tình lấp loáng bóng lệ, nàng lắc đầu nói: “Sư muội, có phải ta vô tình đâu. Chỉ có điều Sư tôn, người…
Người bị quyền lực làm mờ mắt, muốn làm chuyện trái với lễ trời, sớm sẽ bị người và thần cũng phẫn nộ, ta làm sao dám có ý riêng.” Sở Dịch nhìn vào mắt nàng, vừa thấy tức cười vừa thấy bực: “Yêu nữ này đúng là giỏi giả vờ giả vịt, khà khà, Tiêu lão yêu bà nhận nàng ta làm đệ tử đúng là dưỡng hổ vi hoạn, tự nếm trái đắng.”
Nhưng khi nghĩ tới chuyện nàng lừa gạt mình, trong lòng hắn lại dậy lên nỗi đau như dao cắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười đau khổ.
Hắn phân tâm đôi chút, niệm lực nhất thời hơi phân tán.
Cơ hội vừa thoáng qua, Tiêu Thái Chân không dám chần chờ nữa liền thu lại niệm lực, lùi về phía sau.
Chỉ thấy ánh mắt bà lướt qua, nụ cười nơi khóe miệng đầy vẻ ma mị, trong sự điên cuồng còn pha lẫn chút thương tâm, giống, giống Sở Cuồng Ca làm sao!
Tiêu Vãn Tình chợt chấn động tâm thần, trong sát na đã tỉnh ngộ, cười khúc khích: “Sở lang, thì ra là chàng! Thiếp thân suýt nữa bị chàng lừa! Chàng dùng yêu pháp gì mà có thể khiến nha đầu đó cúi đầu thần phục, cam tâm tình nguyện phản lại sư môn thế?”
Quần yêu lạnh người, từng tên một định thần ngó nghiêng.
Sở Dịch cười ha hả: “Sở lang nào? Tiểu nha đầu kia! Trẫm rõ ràng là tổ tông mười tám đời của ngươi, ngươi làm sao dám không nhận? Còn không phải là bất hiếu tử tôn hả?”
Bao thù mới hận xưa bốc lên trong đầu Tiêu Thái Chân, vừa kinh ngạc vừa tức giận, bà vẫn cười khúc khích: “Thật hả? Vậy để mọi người xem chân tướng của chàng nhé!”
Ống tay áo dài phất lên, một tấm gương đồng cổ kính hình trăng non hiện ra, bích quang lấp lánh chiếu thẳng vào Sở Dịch.
“Bịch!”
Ánh sáng chiếu vào, Sở Dịch hơi rùng mình, xương cốt hiện rõ, toàn thân trong suốt. Hắn cười lớn: ”Thái Âm Phục Ma Kính hay thật! Các ngươi thấy rõ chưa? Pháp thân chân tướng của trẫm rốt cuộc là ai?“
Đám yêu ma lặng người nhìn theo, bích quang tan dần, hắn vẫn giữ nguyên hình thể thiếu niên tuấn tú tuyệt luân, ở nơi bụng có luồng ánh sáng rực rỡ chiếu tỏa, chiếu sáng tới mức mắt khó mà dám nhìn thẳng vào.
“Hả, đó là cái gì? Đúng rồi! Là… là Thái Ất Nguyên Chân Đỉnh!”
“Càn Không Nguyên Cương Hồ! Còn nữa… còn có Thiên Địa Hồng Lô…”
“Thái Cổ Hổ Phù! Hà Đồ Phiên! Tiêu Vãn Tình nói chẳng sai, Hiên Viên ngũ bảo đúng là ở trong thân thể hắn!”
Quần yêu thấy trong ánh sáng ấy có mấy đại thần khí, ồ lên kinh ngạc, tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Sở Dịch như thể gãi đúng chỗ ngứa, cất tiếng cười vang: “Lục bảo quy nhất, Thiên Đế phục sinh, các ngươi ai còn nghi ngờ gì hả? Tiêu nha đầu, trẫm không biết ngươi lấy Thái Âm Phục Ma Kính ở đâu ra nhưng nếu trẫm đoán không lầm, kính này là pháp bảo của Chưởng môn Thượng Thanh phái, sao mà vào tay ngươi được?”
Chúng nhân ồ lên, không hoài nghi gì nữa, đều nghĩ rằng: “Đúng rồi! Thái Âm Phục Ma Kính đã nằm trong tay Tiêu Thái Chân, vậy bọn Đường Mộng Yểu, Sở Cử Tử tất nằm trong tay bà ta. Xem ra lời Tiêu Vãn Tình không sai, người này không phải là Sở Cuồng Ca mà là Tần Thủy Hoàng sống lại hấp thu hết các bảo vật Hiên Viên!”
Tiêu Thái Chân hoa dung thất sắc, chiêu “dụ rắn rời hang, thỉnh quân nhập úng***” này bà dùng không biết bao nhiêu lần rồi, nào ngờ hôm nay lại bị lật thuyền trong cống rãnh, gậy ông đập lưng ông!
Tiếng nhốn nháo của Ma môn quần yêu lại vang lên tứ phía, Phương Thái Trăn lạnh lẽo cười nói: “Tiêu thiên tiên, tiếc là chúng ta quá ngây thơ, vì lời nói phục hưng Thần môn mà không quản ngại khó khăn. Không tưởng tượng nổi rằng làm con tốt cho ngươi làm nên nghiệp bá. Nếu không có đồ đệ ngươi đại nghĩa diệt thân thì chắc là phải làm việc thay cho ngươi rồi.”
Hỏa Diệu Thiên Tôn cất giọng choe chóe lên: “Dẹp hết! Dẹp hết! Mặc kệ con bà nó gì mà Thần môn phục hưng, Xi Vưu chuyển thế, còn Tần Thủy Hoàng hồi sinh nữa. Lão tử hôm nay không làm thì thôi, đã làm là làm tới cùng, hẵng cứ giết tên tổ tôn của ngươi rồi tính!”
Quần ma rống lên: “Đúng! Giết hết bọn chúng, đoạt lại Hiên Viên Lục bảo! Con bà nó, ai mà giết được Tiêu thiên tiên và tiểu tử kia, kẻ đó là Thần Đế!”
Trong sát na nhân ảnh tung hoành, chân khí xung kích, tiếng kêu thảm vang lên không dứt. Một trận hỗn chiến đẫm máu bạo phát.
Yêu nữ Thiên Tiên phái quả bất địch chúng, trong nháy mắt thương vong gần nửa, kiệt lực chống đỡ, vây quanh Sư tôn bảo vệ. Tất cả chỉ đợi một mệnh lệnh là phản kích lại.
Tiêu Thái Chân trong lòng vừa giận dữ vừa buồn bã, thấy mà như không thấy, thầm nghĩ: “Tiêu Thái Chân ơi là Tiêu Thái Chân, bao nhiêu năm rồi, ngươi cuối cùng vẫn chẳng quên cái khối ma tình đó, không thì đâu đến nối vừa gặp chàng lại loạn hết cả tâm tính thế này!”
Nghĩ tới mình bao năm khó nhọc để phục hưng đại nghiệp vậy mà vào lúc quan trọng nhất lại đổ vỡ hoàn toàn bởi chàng, hận càng thêm sâu, bi phẫn không thể nguôi ngoai.
Bà đảo mắt chỉ nhìn thấy Sở Dịch đang cười hi hi một tay ôm lấy Tiêu Vãn Tình, một tay vẫy vẫy điều khiển Song Long Hải Chùy, đẩy lùi làn sóng người công kích lại. Nhưng mắt hắn đôi khi lại nhìn vào chỗ mấy trượng bên ngoài, nơi có Bạch Hồ đang cuộn mình.
Tiêu Thái Chân trong lòng kịch chấn, kinh hoàng chợt nhận ra: “Phải rồi! Ta đúng là quá hồ đồ đi! Tiểu tử này đích thị là Thai Hóa Dịch Hình, hợp thành một thể với kẻ bạc tình kia rồi! Vì vậy con hồ ly tinh kia mới dám dựa vào mà tìm tới đây.”
Nhưng tiểu tử kia nhất định là muốn cứu tiểu hồ ly nên mới bày trò như vậy. Chẳng phải hắn là kẻ vô tình vô nghĩa hay sao, làm thế nào mà lại quan tâm tới sinh tử của một hồ ly tinh được?
Sự buồn rầu, khoan khoái, căm hận, tức giận, hoạt kê, thê lương, ghen ty,… liên tục trào dâng trong lòng. Mày liễu nhướng lên, bà cười khúc khích: “Sở lang à Sở lang, chỉ trách thiếp có mắt không tròng, đến cái loại hay đổi thay, háo sắc vô cùng như chàng cũng không nhận ra!” Ống tay áo xanh biếc tung bay như thể hoa lan nở rộ.
“Hưu!” Bích quang bừng sáng chói mắt những muốn trấn nhiếp cả linh hồn. Một thanh trường kiếm cong bằng đồng bay vọt ra, như sét đánh điện giật. Trong chớp mắt đỉnh phòng phía đông nam hiện lên một đầu thú màu đồng đen.
“Ầm ầm!” Trời rung đất động, toàn bộ địa cung bí thất chấn động kịch liệt, những ngọn đèn cũng chao đảo.
Tường vách phía đông nam đột nhiên tách ra một khe nứt dài.
Chúng nhân rùng mình, nhất loạt dừng tay ngước đầu nhìn.
“Rắc!” Vết nứt vỡ ra, tiếng nước chảy ầm ầm, con sóng khổng lồ như thể thác nước trên trời đổ ập xuống phía dưới, lập tức cuộn tới muốn nhận chìm quần yêu.
Sở Dịch trong lòng trầm lại: “Hỏng rồi! Tiên muội…” Ý niệm vừa sinh ra, người đã bị con sóng vĩ đại đánh ập tới, nhận chìm vào đáy nước, hô hấp ngưng trệ, giá lạnh thấu xương.
Đưa mắt nhìn quanh, giờ chỉ thấy Tiêu Thái Chân y phục vẫn tung bay ưu nhã dù ở dưới nước, đang túm lấy Yến Tiểu Tiên cuộn tròn co ro, phóng nhanh về phía trước.
*** Thỉnh quân nhập úng: Võ Tắc Thiên sai Lai Tuấn Thần đến thẩm vấn Chu Hưng, nhưng Chu Hưng không biết. Lai Tuấn Thần hỏi Chu Hưng rằng: 'nếu phạm nhân không chịu thú tội thì làm sao? Chu Hưng nói: 'lấy một cái lu, cho phạm nhân vào đấy, đốt lửa chung quanh sợ gì nó không chịu nói'. Lai Tuấn Thần theo cách ấy buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội.