Tiên Sở

Chương 23: thoát thai hoán cốt

Trước Sau

break
Ánh đèn dầu hình nhân ngư chiếu sáng, soi rõ hai người khuôn mặt sáng tối bất định.

Trong năm gian bí thất đó, có hàng trăm pháp bảo, thần binh làm lóa mắt, ánh sáng rực rỡ giao nhau, rọi lên bức vách sách màu xanh đen, tỏa sáng mê ly lấp lánh như trong mộng.

Tu chân điển tịch của ma môn các phái vương vãi, chồng chất khắp nơi.

Dọc theo góc tường, hàng trăm rương đồng hòm vàng xếp hàng hàng lớp lớp, bị kỳ trân dị bảo, tiên chi linh dược …

Với mỗi người tu chân mà nói, cảnh tượng đó tựa như giấc mỹ mộng vô pháp hình dung, khó mà tin được.

Sở Dịch cùng Tiêu Vãn Tình kinh ngạc vui mừng, miệng há to mà không nói nổi nửa tiếng, nhìn nhau ngây dại một lúc, mới có thể hoan hô cười nói.

Tiêu Vãn Tình cười nói: “Sở công tử, Tần Thủy Hoàng cất giấu pháp bảo, điển tịch ma môn các phái tại đây, có thể nói đây nhất điịnh là nơi hắn định sống lại trùng sinh trong kế hoạch, tất có ám đạo thông lên mặt đất. Chỉ tiếc tiên nhân dẫn đã hỏng, muốn tìm lối thoát chỉ e tốn nhiều công phu…”

Sở Dịch nhìn những pháp bảo đó, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, cười nói: “Không gấp, không gấp. Vào núi bảo vật sao lại đi tay không về? Nơi đây chứa bao nhiêu là linh chi tiên đan có thể chống đói, từ từ rồi tìm xem. Nếu không có phải là phụ mỹ ý của Tần Thủy Hoàng bệ hạ?”

Hai người tinh thần đại chấn, trong ngoài kiểm tra cẩn thận xong nhất lượt, càng hưng phấn khó tự chủ hơn

Nhưng thần binh, pháp bảo đó không cái nào không là thượng cổ thần khí chưa từng thấy bao giờ, Sở Dịch tuy dung hợp thần thức hai người Lý Chi Nghi và Sở Cuồng Ca nhưng bất quá mười món chỉ nhận ra được một, hai

Ví như Hỏa phong đỉnh, Tích thủy châu, Phá kim hủy giác, Chấn mộc thiên lôi châu, vân vân

Nhưng chỉ thế thôi, cũng đủ làm người ta chấn kinh cuồng hỉ rồi.

Những pháp bảo này tuy không thể so sánh với Hiên Viên lục bảo, nhưng lấy ra bất kỳ món nào, đem so với đương kim ma môn thập đại thần binh,Tu chân 81 pháp bảo, chỉ e đều không hề thua kém.

Sở Dịch trong tim đập loạn, sờ mó các món chẳng muốn rời, tham niệm bốc cao. Tay nhấc hết món này đến món khác, không thể bỏ xuống món nào, đơn giản cầm lấy chiếc túi càn khôn to lớn, những thần khí đó bỏ hết vào.

Tiêu Vãn Tình đối với các pháp bảo khắp nơi tựa hồ không có nhiều tham luyến, chỉ quan tâm các quyền tu chân từng quyển một, ánh thu ba lưu chuyển, khuôn mặt đẹp sáng lên, xem đến chỗ tinh diệu, lại có vẻ kinh di không thôi.

Sở Dịch nhìn thấy nàng chuyên tâm như thế, không tự chủ được bỏ bảo vật trong tay xuống, quay đầu nhìn đến các quyển tu chân đó phân làm kim, thuật, thủy, hỏa, thổ 5 loại lớn, mỗi loại trong đó lại phân có các chủng pháp, bí quyết, đếm qua từng điểm, có nhiều đến 168 quyển. Trong các quyển đều là triện văn thượng cổ theo chữ khoa đẩu, Sở Dịch từ nhỏ đã thích nghiên cứu cổ thư, nhưng văn tự này chắc chắn tự nhiên với hắn, cho dù có một vài chỗ không nhận ra được, có thể căn cứ vào văn ý trước sau, đoán được tám, chín phần mười.Liền đó tùy tiện cầm một quyển “Thôi ngũ lôi hành vũ đại pháp” lên đọc, chỉ xem mấy dòng nhất thời tâm thần đại chấn, vừa kinh vừa kì, chỉ thấy phần giới thiệu viết:

Đạo sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi phân ngũ hành, ngũ hành sinh vạn vật ngũ hành tương sinh, vũ trụ căn bản kim sinh thuỷ, do đó lôi điện nổi lên, cầu mưa mong muốn mưa to, ngũ lôi đại pháp ứng với thần khí kim loại, xoa mây sinh điện, phép đứng giữa mưa sau khi Sở Dịch dung hợp thần thức hai đại tản tiên đạo ma, lẽ nào không biết những thần phù, chú ngữ (bùa chú) cảm ứng thiên địa, sai khiến lôi điện, thần mưa, do đó nắm được cách sai khiến mưa nhưng những phù chú thuật cầu mưa này đa phần là mật ngữ của các pháp sư thượng cổ truyền lại, thần bí nan giải, người cầu mưa chỉ biết như vậy mà không biết tại sao, vì vậy thường dễ thất hiệu.

Những phép tắc ngũ lôi hành vũ ấy tiệt nhiên bất đồng, lấy ngũ hành kim sinh thuỷ làm cương lĩnh, tạo thành nhất phái, không dùng bùa chú, không cầu thiên thần, để làm ngũ lôi đại pháp, phụ trợ bởi thần khí kim loại, có thể chấn lôi sinh điện, hô phong hoán vũ dễ dàng, đơn giản thông suốt, làm người mở mang tai mắt, Sở Dịch đọc sách cực nhanh, bất quá một khắc đã thuộc lòng quyển “Ngũ lôi hành vũ đại pháp” đấy, vui mừng không thể cản, lại cầm lên quyển “Linh tê ngự thú đại pháp chi tâm tâm tương ấn quyết” (Các bí quyết tương tự về đại pháp linh tê ngự thú), say mê đọc qua.

Quyển đó hoá ra là của đại cổ hoả tộc đại thần thần lửa, giảng cách cảm ứng nguyên thần dã thú, đồng cảm, do đó đạt đến mức tâm trí tương thông, gần 20 chữ và toàn văn ký hiệu dẫn đường, điều khiển, văn từ rõ ràng ngắn gọn, không có nửa câu chú ngữ phù quyết, chỉ thường là một chữ. Mỗi một câu như sét đánh vào đáy tim Sở Dịch, gây chấn động khiến Sở Dịch nhất thời mồ hôi ngừng chảy, kinh hãi nghĩ đạo: “Không thể tưởng thế gian còn có diệu pháp kỳ thuật thế này. Ta trước đây có thể nói là ếch ngồi đáy giếng, tâm thần kích động, nào pháp bảo, nào thần binh. Sau khi bị kỳ trân dị bảo ở đây xâm chiếm trí óc, hoàn toàn quên mất làm thế nào rời khỏi nơi đây, càng thiếu đi cái gọi là hứng thú tập trung đọc sách, liền đọc thuộc lòng toàn bộ 168 đại cổ điển.

Do hắn vốn ham học, liền liên tiếp nuốt xong hết những “Thất thập nhị biến” (72 phép biến hoá), “Ly hoả”, “Khí binh lưỡng ngự đại pháp”, “Triệu quỷ thuật” có một không hai chưa từng nghe tới, kỳ quái khôn cùng.

Đặc biệt “Thất thập nhị biến” của đại cổ cửu vĩ yêu hồ, nói đến lợi dụng chân khí, thần thức như thế nào, cải biến cơ thịt, xương cốt bản thân, đồng thời phụ trợ làm chướng nhãn (che mắt) đại pháp, tuỳ ý biến thành các chủng dạng ly kì quỷ dị khác nhau, lại thêm thuật châm kim đỉnh đầu, khiến phách án khiếu tuyệt.

Sở Dịch nhiệt huyết càng lúc càng tăng, chỉ cảm thấy trước mắt như có ánh sáng cuối đường hầm, đột nhiên khai lãng, như thể từng bước từng bước hợp xong trời đất mỹ diệu chưa từng thấy, trong tâm kinh hãi, cuồng hỉ, ngượng ngùng, tán thưởng như đại triều cuộn chảy, trộn lẫn dâng lên, trong lúc kích động , mê mẩn thích thú, không thể chịu nổi muốn cười loạn hoan hô.

Sau đó một vài thời thần, hai người không thể làm bất cứ việc gì khác, ngồi bất động trong ánh sáng của các pháp bảo, cần mẫn siêng năng tập luyện thỉnh thoảng nhăn mày suy nghĩ, thỉnh thoảng kinh ngạc thốt lên thán phục, lúc lại ngẫu nhiên nhãn thần giao vị, nhìn nhau cùng cười, rồi lại chìm đắm trong biển sách.

Sở Dịch thường xuyên đọc sách say mê suốt đêm , từ lâu đã quen với cảnh lục lọi sách quý, trong tâm vui mừng phấn chấn, mắt không nhắm không ngủ thời gian dài, lơ đễnh không để ý ngọn đèn mệt mỏi bập bùng, nhân ảnh soi bóng không biết đã bao lâu, đột nhiên nghe một trận âm thanh ùng ục, vọng lại rõ ràng.

Sở Dịch bất ngờ lạnh buốt, trong tâm tự hỏi: “Liệu có phải đạo ma hai phái đuổi đến nơi?” Liền ngưng thần giới bị, nghe ngóng cẩn thận lần nữa, âm thanh hoá ra phát từ dạ dày hai người đang sợ run, liếc nhìn qua nhau không thể cản được tràng cười lớn, cuối cùng cũng nhớ ra chưa ăn gì một thời gian dài, đột nhiên thấy đói không thể chịu nổi, liền nắm một nắm đầy linh chi tiên đan trong hòm đồng, bóp vỡ xong nuốt vào miệng, hơi ấm lan thẳng xuống bụng, tinh thần hai người lập tức phấn chấn, vừa ăn vừa tiếp tục nghiên cứu đọc sách.

Sở Dịch cười nói: “Tần Thuỷ Hoàng xem ra thực chu đáo cẩn thận, sợ chúng ta bị đói đã chuẩn bị sẵn tiên đan bổ dược”, tiếng nói bỗng lạc đi, trong bụng hốt nhiên nổi trận đau đớn kịch liệt, hét to một tiếng “a”, trước mắt kim tinh loạn vũ, lật người co quắp lăn lộn.

Tiêu Vãn Tình thất kinh lắp bắp, chạy đến nói: “Sở Công tử, người sao vậy?” Mắt nhìn xung quanh rồi ngừng lại nhìn hắn, tưởng muốn tiến đến, nhưng hốt nhiên lại ngừng bước.

Sở Dịch chỉ thấy một làn khí nóng như thiêu đốt theo huyệt đan điền hung dũng xung xuất, xương cốt kêu rắc rắc tưởng muốn gãy, toàn thân như thể bị một lực cực mạnh kéo dài ra, tựa như vài ngày trước lúc Yến Tiểu Tiên làm hắn tẩy tuỷ hoán cốt nhưng còn đau kịch liệt gấp trăm lần

Trong tâm vừa kinh vừa hãi, bối rối nói: “Tiêu cô nương, đừng ăn tiên đan, chỉ sợ trong đó có độc.” Một câu chưa nói xong mồ hôi túa ra, trong họng khô rát, đau đến mức không thể nói ra. Thấy hắn da toàn thân giống như nổi sóng, không ngừng vỡ ra. Vết thương liền lại, trong sát na ấy thân hình lớn lên hơn một thước.

Tiêu Vãn Tình trong tâm dĩ nhiên tâm trí sáng suốt, cười chế giễu một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc, những tiên đan này sao lại có độc được? Là anh thai hoá dịch hình cần trải qua trường sinh kiếp. Cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân (trải qua khổ trong khổ, mới có thể thành người hơn người), Sở công tử tưởng muốn thoán thai hoán cốt, phải chịu đựng thế này không thể tránh được.”

Trường sinh kiếp? Sở Dịch suy nghĩ chớp lên, hoảng nhiên đại ngộ như đạo môn đã nói, vạn vật sinh trưởng đều có thai, dưỡng, trường sinh, mộc dục (gột rửa), quan đế, lâm quan, đế vượng, suy, bệnh, tử, mộ, tuyệt là 12 quá trình cái mới thay thế cái cũ, gọi ngắn gọn là “12 cung ký sinh”. Hắn sau khi thai hoá dịch hình, cơ thể biến thành nhỏ bé trong bảy ngày trước khi trưởng thành, không thể tránh khỏi xương cốt bị kéo dài, da thịt rách đau đớn thống khổ, đó gọi là trường sinh kiếp.

Trường sinh kiếp mỗi một trong 12 thời điểm phát tác bất ngờ, mỗi lần chỉ kéo dài nửa thời khắc nhỏ nhưng thống khổ không chịu nổi, hơn nữa chân khí hỗn loạn, toàn thân cương ngạnh, hoàn toàn không có năng lực chống chịu chừng nào chưa quá bảy quá trình trong trường sinh kiếp, khổ tận cam lai, tiến nhập giai đoạn đế vượng, thai hoá dịch hình mới đại công cáo thành thành . Theo cách tính này, Sở Dịch vốn đã qua xong bốn thời đầu tiên của trường sinh kiếp, nhưng hắn đã nuốt tiên đan dược tính cực mạnh của Tần Thuỷ Hoàng, lập tức kích phát trước thời hạn do đó nhất thời mất năng lực phản ứng.

Nhớ đến chi tiết này, kinh nộ bất an trong lòng Sở Dịch lập tức biến mất như mấy khói, nhưng đồng thời đau đớn càng lúc càng cường liệt, chân khí cuồng mãnh chia chia ba ngả như cơn bão lùa thông khắp kỳ kinh bát mạch, khiến hắn bế tắc…, chưa bao giờ bực bội khó chịu đến thế, lại thêm thân thể không thể động đậy chút nào, tư vị thế này thực gần như sống không bằng chết, cảnh tượng xung quanh như sóng nước bồng bênh dâng lên, âm thanh nghe xa cách như đến từ cuối chân trời, không nhìn thấy thứ gì. Không nghe thấy Tiêu Vãn Tình êm ái gọi: “Sở công tử, Sở công tử.”

Gọi liền mấy tiếng, chỉ thấy hắn sưng đỏ, toàn thân không ngừng co giật, phình to, nghe không hiểu nhìn giống như đang trong giấc ngủ mê. Tiêu Vãn Tình trong tâm bấn loạn, thoáng qua một ý nghĩ: “Trời cho cơ hội tốt. Giả sử mình giết hắn bây giờ, Hiên Viên lục bảo cùng tất cả pháp bảo, thần binh, bí tạ đều thuộc về mình.”

Tiêu Vãn tình định thần lại xong, tay trần mở ra, cầm lấy mũi cúc hoa bằng sắt đỏ trên mặt đất vào trong tay, từ từ tiến lại gần trước mặt.”đinh” hàng trăm ngàn đạo hồng quang theo mũi cúc hoa nổ bắn ra, khí diễm chói mắt, giống như bông cúc hoa nở to, bao trùm thân trên không áo của Sở Dịch, da anh hài trắng hồng, mũm mĩm nhất thời xuất hiện hiện những vết máu bầm đỏ tím, Sở Dịch hồn nhiên không hay, cau mày >””

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc