- Ta Hạ giới, chính là Đường chủ đại nhân tự mình phê chuẩn, sáu người các ngươi, chỉ sợ là tự mình Hạ giới a?
- Sai!
Thanh niên hoa bào tên là Lâm Cứu kia cười ngạo nghễ, trả lời:
- Nói thật, bám theo một đoạn mà đến, muốn hoàn toàn giấu diếm được thần trí dò xét của ngươi, mấy người chúng ta thật đúng là không có lòng tin làm được. Nếu không phải là Đường chủ đại nhân cho chúng ta mượn một kiện pháp bảo ẩn thân, sao có thể dễ dàng như vậy.
- Cái gì?
U Lâm lộ ra một loại thần sắc khó có thể tin:
- Đường chủ đại nhân bày mưu đặt kế cho các ngươi theo dõi ta, điều này sao có thể? Ta không tin!
- Đừng không tin!
Lâm Cứu cười ha ha nói:
- Không sai, ngày bình thường Đường chủ đại nhân đối với ngươi xác thực là càng thêm ân sủng một ít, nhưng mà lúc này, Đường chủ đại nhân nói, phần cơ duyên Tiên Ma chiến trường này, tiện nghi những người khác, còn không bằng cho chúng ta. Đương nhiên, sau khi trở về, chúng ta phải lấy ra ít nhất một nửa thu hoạch, hiếu kính lão nhân gia mới phải.
U Lâm nhướng mày, lập tức hiểu rõ toàn bộ.
Không riêng gì nàng hiểu rõ, ngay cả bọn người Tô Triệt cũng đều nghe hiểu. Làm cho nửa ngày, chuyện này còn có một độc thủ phía sau màn thao túng hết thảy, cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của bọn người U Lâm, Đường chủ đại nhân gì đó.
Không có đoán sai, vị Đường chủ đại nhân này quản lý chín tên thủ hạ, phân biệt giám thị chín không gian thông đạo thế gian. Lối đi trên Lôi Đình Tinh này, là do U Lâm phụ trách.
Phần cơ duyên này Tiên Ma chiến trường, không chỉ là chín Phong Ma sứ cấp bậc Huyền Tiên như U Lâm coi trọng, mà ngay cả vị Đường chủ đại nhân tu vi cùng địa vị càng cao hơn kia, cũng là trong lòng có tính toán, tình thế bắt buộc.
Vì vậy, hắn cho chín tên thủ hạ xuống dưới, để bọn hắn chiếm hết chín danh ngạch tiến vào Tiên Ma chiến trường, hơn nữa, chín người chia làm ba tổ, còn có thể giám sát lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau. Kể từ đó, số lượng bảo vật mà tất cả mọi người thu hoạch trong Tiên Ma chiến trường, cũng không dám có chỗ giấu diếm đối với Đường chủ đại nhân.
Mỗi người thu hoạch, đều phải nộp lên trên cho Đường chủ ít nhất một nửa, tính đến cuối cùng, người được lợi ích lớn nhất trong trận cơ duyên này, dĩ nhiên là Đường chủ đại nhân bên trong Tiên Giới đang uống trà thơm, thảnh thơi tiêu dao kia.
- Quả thật là hảo thủ đoạn, giỏi tính toán a!
Trong lòng Tô Triệt cảm thán:
- Không thẹn với danh xưng độc thủ phía sau màn!
Nghĩ thấu tâm tư của Đường chủ đại nhân này, U Lâm không lời nào để nói , tuy có chút ít tức giận vì bị tính toán, cũng không dám rõ rệt lộ ra ngoài. Dù sao, đây là người lãnh đạo trực tiếp của mình, tương lai còn sẽ có một đoạn tuế nguyệt cực kỳ dài dòng buồn chán, phải ở dưới tay hắn kiếm cơm ăn. . .
Bọn người Liên Y cũng không ngốc, chuyện tình nên nghĩ đến, cũng có thể nghĩ ra được. Giờ phút này, Liên Y hướng về phía Tô Triệt lắc đầu cười khổ, truyền âm nói ra:
- Trả giá nhiều cố gắng như vậy, kết quả còn là công dã tràng, đây cũng là bi ai của một tiểu nhân vật. Hảo đệ đệ, nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, một ngày kia, trở thành nhân vật đỉnh phong chính thức, thì không có người nào còn dám tính toán ngươi.
Không nghĩ tới, Tô Triệt lại là thần sắc ngưng trọng hỏi ngược lại:
- Nguyền rủa suy yếu trên người của ta, thật không phải là ngươi làm?
- Tỷ tỷ có thể thề với trời, thật không phải là ta.
Mặt Liên Y lộ ra thần sắc buồn bả:
- Ta cũng không có dã tâm lớn như vậy, vọng tưởng thay thế ngươi! Tính toán như thế, không phải tiểu nhân vật như ta có thể gánh nổi.
- Hảo, ta tin ngươi!
Bằng vào trực giác, Tô Triệt tin tưởng nàng, liền nói ra:
- Chuyện còn lại, ngươi cũng không cần quản, cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần làm. Đáp ứng chuyện của các ngươi, đã nói ra khỏi miệng, ta sẽ làm!
Những lời cuối cùng này, Tô Triệt không chỉ là nói cho Liên Y nghe, năm người Vân Phiến cùng Huyết Sát, đều có thể nghe được.
- Hảo đệ đệ, không nên đối kháng cùng bọn họ.
Liên Y đoán được Tô Triệt muốn làm cái gì, vội vàng lắc đầu khuyên giải.
- Ta mới là nhân vật mấu chốt trong trận cơ duyên này, bọn họ không dám như thế nào với ta.
Sở dĩ phải trợ giúp bọn người Liên Y, Tô Triệt cũng không phải từ đồng tình đối với bọn họ, cũng không phải thuần túy nói ra cần phải làm, mà trọng yếu hơn là, không cam lòng bị những người này tính toán, tính toán mình trở thành một công cụ tùy ý người sai xử.
Mượn ngôn luận mà lão Hắc giờ ở trong Tiên Ngục bộc phát nói:
- Con bà nó, ta mới là người thiên mệnh sở quy, những tiểu gia hỏa các ngươi, tính toán cái rắm!
Giờ khắc này, khí thế cùng động tác mà Tô Triệt biểu hiện ra ngoài, tự nhiên dẫn phát sáu người Lâm Cứu, Quang Khải chú ý. Vì vậy, Lâm Cứu cười hỏi:
- Thiên Vũ tiểu hữu, đối với sự xuất hiện của chúng ta, hình như ngươi không cao hứng a, là thế này phải không?
- Đã đoán đúng!
Thần sắc Tô Triệt lạnh như băng nói:
- Chín người mở ra Tiên Ma chiến trường, đều là đồng bọn hợp tác của ta, hơn nữa, phải do ta thật tình tán thành, mới có thể được chia một phần cơ duyên trong đó. Chính ngươi tự soi gương, tự vấn lòng, thời điểm ngươi xuất hiện, ngươi dương dương đắc ý, dựa vào cái gì được đến sự tán thành của ta?
- A?
Lâm Cứu không thèm để ý chút nào cười nói:
- Muốn được đến sự tán thành của ngươi, còn cần chú ý nhiều như vậy sao?
- Chú ý không nhiều lắm, suy bụng ta ra bụng người mà thôi.
Tiếng nói của Tô Triệt không cao, lại lộ ra một cổ khí thế không thể xâm phạm:
- Là ai nói qua cho ngươi, ta là một người không có tôn nghiêm, không có chí khí, có thể tùy ý cho các ngươi sai sử, tùy ý tính toán? Nếu có người nói qua với ngươi như vậy, hiện tại ngươi có thể trở về chỉ vào mũi của hắn, thay ta mắng hắn một trận, mắng càng hung ác càng tốt.
- Ha ha. . .
Lâm Cứu đầu tiên là ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó sắc mặt trong nháy mắt kéo xuống, mục quang băng hàn thấu xương nhìn trên mặt Tô Triệt, gương mặt tuấn mỹ càng lộ ra hung ác rõ ràng:
- Tin đồn về ngươi quả không sai, Thiên Vũ, ngươi thật đúng là to gan lớn mật!
Đối mặt ánh mắt âm ngoan của hắn, Tô Triệt không sợ hãi, đồng dạng dùng mục quang trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Thì tính sao?
Lông mày Lâm Cứu run lên, áo bào đẹp đẽ quý giá không gió mà bay, phảng phất đang cố nén sát ý trong nội tâm, tùy thời có khả năng ra tay trừng phạt Tô Triệt: chỉ là một phàm nhân, một Độ Kiếp kỳ vô cùng nhỏ bé, lại dám dùng thái độ như thế nói chuyện với mình. . .
Một vị Phong Ma chính sứ Quang Khải khác, tướng mạo đường đường, uy phong lẫm lẫm, giờ phút này lại là mặt mỉm cười, giống như xem kịch vui, lộ ra biểu lộ trêu tức rõ ràng.
Bọn người Liên Y thì âm thầm lo lắng, sợ Tô Triệt sẽ thật sự kích nộ Lâm Cứu, dẫn phát ra cục diện không thể vãn hồi.