Không chỉ Điệp Vũ Xương mà tất cả mọi người đang có mặt tại hậu sơn khi nghe nàng nói đều giật mình chấn động . Phía dưới tiếng bàn tán lại vang lên , không gian trở nên ồn ào như chợ vỡ .
Đặng Thế Kiệt lấy cùi trỏ thúc vào hông Vũ Xương nói :
-Ta không ngờ đệ lại đào hoa như vậy , đã khiến cho "tảng băng di động" của Quan Ngoại cũng phải động tâm !
Trần Hùng Thương gật đầu :
-Theo như đệ thấy thì nàng ta còn đẹp hơn cả Huyền Tuyết Sương sư tỷ ! Chỉ có điều lạnh lẽo quá !
Điệp Vũ Xương nghe nói vậy thì quay về phía Hoành Thiên Cung , hắn thấy Huyền Tuyết Sương đang nhìn mình , ngọc diện đăm chiêu .
Vũ Xương thở dài :
-Đệ và nàng ta bất quá chỉ gặp nhau một lần ...
Đặng Thế Kiệt xen ngang :
-Mới gặp một lần mà đã khiến người ta nhớ đến nỗi tìm đến tận đây thì quả nhiên bất phàm ! Có lẽ ta còn phải học hỏi đệ về khoản này !
Vũ Xương cười gượng ,hắn không biết nói gì hay đúng hơn là không biết giải thích thế nào . Lần trước hắn gặp nạn nàng ta không thèm nhìn đến đã quay lưng bỏ đi , một con người vô tình như vậy mà nảy sinh tình cảm với hắn thì chả khác nào nằm mơ . Công Tôn Ngọc xen vào :
-Ta chỉ e chuyện này không đơn giản thế đâu !...
Đặng Thế Kiệt cười :
-Người ta bảo nhi nữ tình trường , nàng ta tuy lạnh giá nhưng trước hết vẫn là một nữ nhi !
Phương Tử Anh trầm ngâm :
-Ta thấy Công Tôn sư huynh nói đúng đó , nếu vì tình mà đến tìm Xương đệ thì đâu nhất thiết phải xuất hiện giữa đám đông thế này ?
Mọi người gật đầu cho là có lý rồi ngưng thần nhìn lên đài cao .
Đồng Đại Thiên nghe Băng Tâm nói thì cũng thoáng bất ngờ , ông ta nhất thời không biết giữa Điệp Vũ Xương và Ngọc Băng Tâm có quan hệ gì bởi hắn không hề nói . Nhưng rồi lại nghĩ đến chuyện trước đây , Ngọc Băng Tâm thấy hắn gặp nạn mà chân diện không chút cảm xúc thì đoán được tám phần là nàng ta tìm Vũ Xương không có ý định tốt đẹp gì , ông trừng mắt nhìn Ngọc Băng Tâm :
-Điệp Vũ Xương và cô nương thì có quan hệ gì ?
Ngọc Băng Tâm nói :
-Ta đâu bảo là có quan hệ với hắn hồi nào đâu !
Đồng Đại Thiên lạnh nhạt :
-Vậy cô nương tìm hắn làm gì ?
Ngọc Băng Tâm chân diện không chút xúc cảm nói :
-Ta tìm hắn để thách đấu !
Đồng Đại Thiên , Hồ Hán Thương , Bích Phù Dung rúng động . Điệp Vũ Xương bây giờ mới hiểu lý do của nàng ta đến đây , hắn thở dài nhìn Đặng Thế Kiệt cười khổ .
Đặng Thế Kiệt nheo mắt :
-Thì ra ta đã nhầm ! Kỳ quái , đệ mới gặp nàng ta một lần mà đã gây thù chuốc oán gì vậy ?
Điệp Vũ Xương trầm ngâm ,hắn nhận ra mọi người có mặt trong trường đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái rồi lo lắng , chỉ có Huyền Tuyết Sương thì chân diện như giãn ra rất nhiều , điều đó làm cho hắn có đôi chút băn khoăn .
Trên đài cao vọng xuống giọng của Hồ Hán Thương nghe đôi ba phần giận giữ :
-Thiên Vũ Môn và Yên Hoa Môn không thù , không oán , bây giờ ngươi đến đây hú lộng làm càn , phải chăng muốn thách thức Thiên Vũ Môn ?
Vũ Xương nhìn lên đài thấy chân diện ba trưởng bối Thiên Vũ Môn bề ngoài có vẻ giận giữ nhưng đôi mắt họ đều hướng cả xuống chỗ hắn , trong thu nhãn họ có đôi phần lo lắng !
Ngọc Băng Tâm thu nhãn quang lại , nàng nhìn qua Hồ Hán Thương nói :
-Ta chỉ muốn nhân danh đệ tử Yên Hoa Môn đến thách đấu với đệ tử Thiên Vũ Môn , như vậy có gì là không đúng ?
Ba người ngẩn ngơ , Đồng Đại Thiên cười nhạt :
-Không phải là cô nương không biết ! Vũ Xương mới chỉ gia nhập bổn môn chưa lâu , cô nương thách đấu với hắn là ý làm sao ?
Phía dưới vang lên giọng của Huyền Tuyết Sương :
-Sư bá môn chủ , để đệ tử thay Xương đệ đấu với cô ta !
Vũ Xương lướt nhãn quang về phía Huyền Tuyết Sương thấy nàng đang nhìn mình thần sắc lo lắng thì thầm nghĩ :" Hẳn là Tuyết Sương sư tỷ sợ ta ứng phó không nổi sẽ gặp nguy hiểm nên mới làm vậy !"
Lần trước khi Đồng Đại Thiên dẫn hắn lên Tuyết Sơn có nói rằng Ngọc Băng Tâm là nhân tài ngàn năm có một chốn quan ngoại thì hẳn tư chất phải kinh tâm động phách , hắn nhất thời rất lấy làm cảm kích Tuyết Sương !
Giọng Ngọc Băng Tâm trong trẻo ngân nga :
-Cô nương muốn đấu với ta ?
Huyền Tuyết Sương gật đầu . Ngọc Băng Tâm lạnh lùng nhìn Vũ Xương :
-Ta nghe tin hắn đã vận dụng Ngũ Hành Chi Lực vào kiếm quyết nên muốn đến đây để thử thôi ! Tự nhiên không muốn giết hắn ! Cô nương bất tất phải liều mạng !
Bích Phù Dung quát :
-Yên Hoa Môn tuy rằng nổi danh chốn Quan Ngoại nhưng cũng vừa phải thôi ! Ngươi còn vũ nhục người của Thiên Vũ Môn nữa thì đừng trách lão thân hạ thủ không dung tình !
Vũ Xương nghĩ :" Ngọc Băng Tâm đến đây chẳng qua cũng chỉ muốn thách đấu với mình , nếu mình còn không đồng ý thì tất sẽ xảy ra tranh cãi . Yên Hoa Môn không phải tầm thường , nếu như không may mấy trưởng bối của Thiên Vũ Môn đả thương đồ đệ yêu của họ thì tất sẽ xảy ra xung đột , như thế vạn phần không hay ! "
Hắn vội nhảy lên đài hướng về phía Đồng Đại Thiên , Hồ Hán Thương , Bích phù Dung ôm quyền :
-Ngọc cô nương đã nói vậy thì để đệ tử lãnh giáo cô ta mấy chiêu cũng không sao !
Huyền Tuyết Sương thấy hắn nhảy lên đài thì cũng muốn nhảy theo , Bích Phù Dung nhìn nàng ra hiệu lui lại . Tuyết Sương đành vâng lời , đôi mắt có đôi phần bất nhẫn nhìn Ngọc Băng Tâm .
Đồng Đại Thiên quay sang Vũ Xương :
-Nếu vậy thì tùy con ! Cẩn thận !
Nói đoạn ra hiệu cho Hồ Hán Thương Và Bích Phù Dung cùng nhảy xuống đài .
Bọn họ dù lòng rất lo lắng cho Vũ Xương nhưng Ngọc Băng Tâm nói cũng không sai , cô ta nhân danh đệ tử Yên hoa Môn đến thách đấu với đệ tử Thiên Vũ Môn , nếu như từ chối hoặc gây khó dễ thì chẳng khác nào thừa nhận Thiên Vũ Môn thiếu nhân tài .
Vũ Xương nhìn Ngọc Băng Tâm nói :
-Mời cô nương !
Ngọc Băng tâm hừ nhạt :
-Ta nhường ngươi xuất thủ trước !
Điệp Vũ Xương khẽ cau mày , hắn lăng không dập kiếm xuất "Đệ Nhất Quyết -Ngục Hỏa Phong Sơn" mà mọi hôm lãnh hội được , lửa địa ngục cháy rực không gian vần vũ liên hồi rồi như lưu tinh dội xuống . Qua gần một năm tu luyện , hỏa hầu của hắn đã đại tiến , cái đài nhỏ nhanh chóng sụp đổ , xung quanh một màu đỏ chói lòa như muốn nhấn chìm tất cả .
Vũ Xương thầm nghĩ :" Hình như mình xuất chiêu hơi mạnh tay ! Không biết cô ta chịu nội không ?" Hắn đã lo quá xa , bởi khi kiếm quyết vừa dội xuống thì Ngọc Băng Tâm lăng không , giọng nói lảnh lót :
-Tuyết Đả Lê Hoa !
Toàn thân nàng tuyết quang rực rỡ , trên không trung theo hướng tay nàng chỉ , những đóa hoa lê như tuyết trắng dập dìu bay lượn bao bọc không gian . Liền đấy những bông hoa lê này tỏa ra khí hàn dập dờn như sương , không gian một màu mờ ảo bao trùm . Lưu tinh dội nát cái đài nhỏ nhưng vì Băng Tâm đã bay lên nên Vũ Xương phải dồn chân lực đẩy hỏa quang lên cao rồi chuyển hướng dội xuống Băng Tâm .Mọi diễn tiến nói thì chậm nhưng diễn ra quả thật nhanh như chớp .Lưu tinh rực rỡ dội xuống nhưng bị màn sương mờ ảo giăng đầy hoa lê chặn lại . Màn sương ấy tiếp tục khuếch tán . Hoa lê như mưa buốt trọn hỏa quang rực rỡ! Vũ Xương cảm thấy thân thể mình như đóng băng , hắn vội thu chiêu nhảy lên tránh khỏi màn sương hoa lê đang ồ ạt dội tới .
Ngọc Băng Tâm cũng không muốn giết hắn nên chiêu thức đến đấy cũng dừng lại không phát thêm . Nàng lơ lửng trên không nhìn hắn lạnh lùng hỏi :
-Thế nào ?
Vũ Xương mỉm cười :
-Đa tạ cô nương hạ thủ lưu tình !
Hắn ngừng lại một chút nói :
-Bây giờ tại xuất kiếm quyết mới lãnh hội được , cô nương cẩn thận !
Ngọc Băng Tâm mặc nhiên nói :
-Ngươi cứ dốc toàn lực !
Nguyên là Điệp Vũ Xương đêm nọ ngồi dưới cửa sổ thấy băng tuyết đắp đầy bên hiên , lại nhớ đến lời Đồng Đại Thiên nói nên tìm cách dung hòa hàn khí vào kiếm quyết . Hắn vận chân khí , toàn thân tuyết quang bạo phát , thân thể hàn khí bao bọc như sương . Mọi người trong trường khuôn mặt rất đỗi ngạc nhiên . Nhất là Đồng Đại Thiên , Hồ Hán Thương , Bích Phù Dung và Ngọc Băng Tâm , họ không ngờ hắn có thể dung hòa được hàn khí và hỏa khí trong người .
Bỗng thấy Vũ Xương múa tròn kiếm quanh người rồi xoay qua chỉ thẳng về phía Ngọc Băng tâm hô :
Tuyết quang đại thịnh khí thế bức nhân , theo hướng kiếm hắn chỉ không gian chấn động ầm ầm . Ngọc Băng Tâm nhìn thấy khí tuyết trước mắt nhưng lại cảm thấy tuyết quang ở ba mặt đang giáp công dữ dội thì rất đỗi ngạc nhiên , nhất thời nàng cũng vận chân khí nghĩ cách đối phó .
Mọi người trong trường cũng tròn mắt quan sát . Phía không gian trên đầu Ngọc Băng Tâm từ bao giờ đã xuất hiện tuyết quang dày đặc như mê vụ , phía dưới chân rung chuyển ầm ầm như có vật gì muốn đội đất mà bay lên , trước mặt nàng những luồng khí tuyết như cuồng sa bão táp tạt tới .
Thế rồi mặt đất rung chuyển dữ dội . Những khối băng tuyết bắn lên như lạc thạch . Phía trên đầu Băng Tâm cũng vậy , tuyết quang định hình thành những khối băng dội như sao sa .
Ai nấy , kể cả Vũ Xương đều chắc rằng với ba mũi tấn công như thế Băng Tâm không vong mạng cũng trọng thương . Bỗng thấy nàng hét lớn :
-Địa Ngục Âm Băng !
Thân nàng tuyết quang cô đọng lấp loáng sắc đen . Hàn khí theo đó tỏa ra khí thế bài sơn . Toàn Thân nàng như biến thành một khối băng khổng lồ rồi nổ tung . Không gian rung động dữ dội khiến chúng nhân hốt hoảng tránh né . Vũ Xương bị đẩy ngược lại phía sau hơn trượng miệng thổ huyết , mặt tái xanh . Hắn đưa mắt nhìn lại thấy Ngọc Băng tâm chỉ dạt về phía sau hơn trượng loạng choạng đáp xuống đất . Không gian sau tiếng nổ thì trầm lặng ghê người . Mãi rất lâu , Ngọc Băng Tâm mới nói :
-Hôm nay dừng lại ở đây !
Nàng triệu hồi kiếm bay đi mất dạng .
Đồng Đại Thiên , Hồ Hán Thương vội đằng không lao về phía Vũ Xương . Hồ Hán Thương đỡ hắn dậy lau vệt máu rồi sờ xoạng khắp người hắn hỏi :
-Con có sao không ?
Hắn cười nhợt nhạt lắc đầu . Đồng Đại Thiên bắt mạch truyền chân khí vào người hắn nói :
-Thương thế không nguy hại , hãy yên tâm !
Bích Phù Dung mỉm cười :
-Vũ Xương quả nhiên bất phàm ! Chiêu thức vừa rồi chỉ e ba người chúng ta cũng khó chống đỡ được !
Đồng Đại Thiên nói :
-Quả nhiên là vậy ! Nhưng Ngọc Băng Tâm vẫn phá được , xem ra lời đồn đại không sai !
Hồ Hán Thương trầm ngâm :
-Cô ta từ bé đã tập lọai võ công âm hàn , hàng ngày luôn phải đứng dưới tuyết năm , sáu canh giờ để hấp thụ khí lạnh từ trời đất . Khắc khổ như vậy thành quả không thể phủ nhận . Vũ Xương mới nhập môn không lâu , chân khí hãy còn hạn chế , nếu chịu khó tu hành thêm thì ta tin chắc rằng với chiêu vừa rồi cô ta sẽ không cự được !
Đồng Đại Thiên và Bích Phù Dung gật đầu thừa nhận , Môn chủ Thiên Vũ Môn cười:
-Muốn có thành quả thì phải khắc khổ ! Những thử thách sắp tới sẽ giúp con nâng cao chân lực rất nhiều , hãy cố gắng !
Chúng đệ tử phía dưới sau khi trấn tĩnh được đã phá vỡ sự trầm lặng bằng những tiếng ồn ào bàn tán . Vũ Xương không nhìn họ . Hắn biết chắc sẽ có hàng trăm cánh tay đang chỉ vào mình . Hắn lặng lẽ điều tức ! Hắn cảm nhận được sau lần thụ thương này chân khí hắn như được kích thích , dồi dào vô cùng , nét mặt dần trở nên hồng hào .
Đồng Đại Thiên thấy Điệp Vũ Xương có vẻ như đã ổn lại thì để mặc ba người rồi lao mình lên một cái đài khác hướng xuống chúng đệ tử nói :
-Chuyện hôm nay coi như kết thúc , tuy rằng Vũ Xương có không bằng Ngọc Băng Tâm nhưng như vậy cũng đủ làm
Thiên Vũ Môn hãnh diện rồi !
Phía dưới vang lên tiếng hoan hô ! Đương nhiên nhiệt tình nhất vẫn là Đặng Thế Kiệt , Trần Hùng Thương , hai kẻ này không chỉ vỗ tay mà còn hò hét ầm ĩ .
Trầm ngâm một chút Đồng Đại Thiên nói :
-Hôm nay ta triệu họp các con ở đây chính là muốn công bố việc thử thách tiếp theo sau Tuyết Quái !
Mọi người nghe vậy thì ngừng bàn tán ngưng thần lắng nghe . Đồng Đại Thiên gật đầu nói tiếp :
-Phía hậu sơn của chúng ta còn có một nơi được phong ấn gọi là Băng Thiên Hồ , trong này nước đóng băng lạnh gấp mấy chục lần ở ngoài ! Năm xưa khi tổ sư chúng ta khai môn đã lấy nơi này làm chỗ chân tu vì khí lạnh trong ấy đại thịnh , công lực tăng tiến rất nhanh . Gần ngàn năm nay , hàn khí trong Băng Thiên Hồ có vẻ giảm đi rất nhiều , các bậc sư trưởng cũng vì vậy đã không hay lui tới . Họ biến nơi ấy thành chỗ phong ấn Băng Quái để làm nơi thử luyện cho các đệ tử xuất sắc .
Suốt tám tháng vừa qua các con đã thể hiện mình là những người có tư chất không hề tầm thường cho nên tuần sau ta quyết định giải khai phong ấn để các con vào đấy tu luyện . Không gian trong ấy rất khác không gian ngoài này , rộng lớn mênh mông ,huyễn hoặc vô ngần , hàn khí bao trùm một màu kỳ dị và Băng Quái thì không ít . Hơn nữa các con phải tự mình tìm tòi cách thu phục băng quái chứ không được hợp công như đối với Tuyết Quái ! Đấy cũng là một cách để các con luyện tập tính tự lập trong chiến đấu !