Bất chợt từ đêm sâu vọng lại một tiếng thở dài trầm lắng ... Vu Đại Hải giật mình , chân diện lão đang sảng khóai tột cùng bỗng nhiên méo mó đến kỳ dị . Lão đã nhận ra hơi thở ấy có nét gì đấy rất quen , lão đã từng gặp , giữa chốn hoang lạnh không bóng người , trong một đêm sâu bàng bạc hơi băng tuyết ...
Nét mặt lão đại biến , giữa bóng đêm mờ ảo thật giống một xác chết trôi nổi dưới dòng nước băng lạnh lâu ngày ! Lão run lên bần bật , cánh tay huơ lên nói :
-Ngươi !... Tại sao lại là ngươi ...
Điệp Vũ Xương bước đến , ánh mắt hắn lạnh lẽo mà u ám vô ngần . Tà áo trắng muôn đời nay sinh ra dường như chỉ để cho hắn , lành lạnh mà kỳ bí ...
Không hiểu sao Nam Cung Phi Vân lại thấy mừng vui trong lòng , không phải vì nàng biết chắc hắn sẽ cứu mình , mà vì một thứ cảm giác miên man như ánh lửa chập chờn giữa miền băng giá ...
Vu Đại Hải lùi lại mấy bước , chân diện méo mó trông vô cùng thảm hại , lão quay mình bước dài vào đêm đen !
Vũ Xương vung tay , ánh sáng chớp nhẹ trong màn đêm u uất , tựa hồ tia chớp đánh xuống địa ngục thâm sâu . Vu Đại Hải không kịp la hét , chỉ có tiếng xác thịt lão rơi xuống mặt cỏ âm u ...
Điệp Vũ Xương đăm đăm nhìn về phía hướng tiếng động ấy , tâm tình chẳng có chút xúc cảm ! Hắn lạnh nhạt quay sang Nam Cung Phi Vân , chợt thấy nàng ta run lên , ánh mắt hoang dại .
Hắn chẳng kịp nghĩ ngợi , vội đến giải khai huyệt đạo cho nàng .
Nam Cung Phi vân vừa cử động được liền xà vào lòng hắn , thân hình run lên bần bật , tỏa ra hơi ấm cuốn hút nhân tâm . Vũ Xương lùi lại nhưng bị nàng ta ôm chặt hơn nữa . Thân hình mềm mại ấy cọ xát vào người khiến hắn hơi rúng động . Hắn nheo mắt hỏi :
-Cô nương trúng xuân dược ?
Nam Cung Phi Vân dụi đầu vào cổ hắn gật gật . Vũ Xương thở dài , hắn vận lực đẩy nàng ra , nói gọn :
-Cô nương gạt ai chứ gạt sao nổi ta !
Nam Cung Phi Vân sững sờ , ánh mắt nàng mấy phần mơ hồ , nhưng trong ấy tuyệt nhiên không thấy sự e ấp hay thẹn thùng !
-Sao ngươi biết ?
Vũ Xương không giải thích , hắn xoay mình bước đi , nói vọng lại :
-Dù ta không rõ lý do vì sao cô làm vậy , tuy nhiên chuyện này hãy coi như chưa xảy ra !
Nam Cung Phi Vân chợt thấy tâm tình dao động , nàng nhìn theo bóng hắn khuất sâu theo làn gió nhẹ , thân hình run lên một cái ! Nàng vội cất bước theo hắn ... như chạy theo một bóng mình thân thiết mà từ lâu vô tình đánh mất ...
Lâm Bình trấn hiu hiu gió lạnh , tiểu trấn nằm ở phương Nam ấm áp nhưng gần đây thi thoảng vẫn có những cơn gió lạ mang theo cái lạnh gai người . Những người có chút hiểu biết trong trấn thì cho rằng đấy là điềm báo chẳng lành , vậy nên ngày đêm không ít kẻ mê tín cúng bái .
Còn bọn giang hồ thì tin rằng đấy là điềm báo Ma Hoàng sẽ tấn công tiểu trấn , bọn họ dù gì cũng rất quý trọng mạng sống của mình , cho nên mới chuyển đi nơi khác hết .
Lâm Bình trấn vì vậy trông cô tịch khác lạ !
Tửu lâu Vân Hòa ở Lâm Bình trấn trước đây hội tụ đủ mọi bọn giang hồ đối tửu chuyện trò . Tuy vậy , những cơn gió lạnh kỳ bí kia đã cuốn hết khách nhân đi . Vân Hòa tửu lâu giờ vắng như chùa bà đanh , cả ngày không thấy mống khách nào !
Mãi đến hôm nay mới có bốn người khách ghé vào , trong bốn người này có một kẻ hình dạng nửa người nửa rắn thật khiến chúng nhân đảm tâm ! Tuy nhiên , họ là những người khách hiếm hoi nên chủ tửu lâu vẫn đón tiếp rất nồng nhiệt !
-Đi lại cũng chỉ vì tên Điệp Vũ Xương khốn kiếp đó , thật không thể nào hiểu được vì sao lão Ma Hoàng kia còn cứ để hắn sống nhởn nhơ như vậy !
Yêu Hồ hừ lạnh , hắn quay mặt đi nói :
-Ngươi nên liệu lời ăn tiếng nói , Ma Hoàng thần thông quảng đại vô ngần , chỉ sợ người mà biết được thì không những ngươi chết mà chúng ta còn bị liên lụy đấy !
Câu Nói này quả nhiên khiến ba kẻ còn lại dao động . Chợt từ đâu vọng đến một giọng nói lạnh băng :
-Kẻ nào vừa nhục mạ Vũ Xương ?
Bốn tên tà ma rúng động , chúng nhất tề ngó qua thì chỉ thấy một thiếu nữ lạnh lùng băng sương . Sắc đẹp tuy rằng điên đảo lòng ngươi nhưng âm u quỷ dị !
Yêu Xà trông nàng bất quá chưa đến hai mươi thì lạnh nhạt đáp :
-Là ta ! Cô nương có ý kiến gì ?
Ngọc Băng Tâm đôi môi hồng nổi lên hắc khí , đen sạm lại như trúng kịch độc . Nàng xuất thẳng một đạo băng quang âm hàn vô bì đến yêu Xà . Ai nấy chưa hết ngạc nhiên đã thấy Yêu Xà "hự" lên một tiếng . Hắn phủ gục xuống bàn như cây thịt .
Yêu Hồ , Âu Dương Tu , Lao Hà nhìn nhau , chân diện đại biến !
Xác Yêu Xà dần dần bốc lên một làn khói nhạt , lạnh lẽo như âm băng nơi địa ngục u tối !
Ba tên còn lại không kịp nghĩ ngợi , chúng quay mình băng ra ngoài tửu điếm , nhưng cái chết cũng chỉ đến trong giây lát . Rất thảm ! Rất nhanh ! Rất gọn ! Bọn chúng hẳn cũng chẳng thấy đau đớn gì !
Ngọc Băng Tâm không thèm đóai hoài đến lão chủ qúan đang run sợ đến mức đái ra quần , nàng quay mình , mái tóc dài phơ phất cuốn theo làn gió nhẹ ... mất dạng !
Điệp Vũ Xương quay lại , hắn trừng mắt nói :
-Cô nương đã đi theo ta cả đêm như vậy chưa đủ hay sao ?
Nam Cung Phi Vân chẳng chút đổi sắc , nàng không đối nhãn với hắn , dường như rất sợ ánh mắt vô hồn của hắn !
-Ta chỉ đi theo chứ có ăn thịt ngươi đâu mà sợ ?
-Cô ... rốt cuộc là cô có ý gì đây ?
Nam Cung Phi Vân thoáng trầm tư ... Đúng vậy ! Nàng đi theo hắn là có ý đồ của mình , nhưng ngòai cái mưu lược nhất thời mà nghĩ ra ấy , nàng còn nguyên nhân nào khác nữa không ?
Vũ Xương nhảy lên kiếm , hắn bay đi vù vù , nhưng quay lại vẫn thấy Nam Cung Phi Vân đằng sau , hắn tăng hết tốc lực , nhưng cơ hồ cũng chỉ xa hơn được một đoạn . Hắn đành đáp xuống một bìa rừng ngồi xuống .
Ánh nắng buổi sớm miên man mang theo cái lành lạnh cố hữu , hắn đã quen thuộc với sự lạnh lẽo tê người chốn Quan Ngoại , nhưng bây giờ vẫn run lên một cái !
Từ xa xa , dưới làn nắng vàng lóng lánh xuất hiện một nhân ảnh , bạch y phơ phất , tóc đen buông xõa dập dìu theo gió . Ngọc Băng Tâm bước đến , nàng khựng người , tâm tình trở nên mơ hồ khác lạ .
-Thì ra là Ngọc cô nương ! Tại sao lại đến đây ?
Ngọc Băng Tâm thở một hơi dài , nàng mỉm cười :
-Băng Tâm còn tưởng Vũ Xương bị Ma Hoàng bắt đi rồi chứ ?
-Nói như vậy , hẳn cô nương cũng đã tới Triêu Dương phái ?
Ngọc Băng Tâm gật đầu , nàng không thấy Yến Phi Phi đi cùng hắn mà là Nam Cung Phi Vân thì chân diện lại trùng xuống .
-Yến cô nương đâu ? Còn người này sao lại đi cùng Vũ Xương ?
Nam Cung Phi Vân mặc nhiên không trả lời , dường như tất thảy mọi việc trên thế gian đều không khiến nàng ta quan tâm ! Vũ Xương tuy rằng thấy Ngọc Băng Tâm có vài nét khác lạ , nhưng vẫn thật thà đáp :
-Yến muội bị thuộc hạ của Ma Hoàng bắt đi , còn cô nương này tình cờ ta cứu được , ai ngờ cô ta cứ bám lấy không chịu đi !
Lời nói đó với nữ nhân bình thường mà nói cũng đã là sự xúc phạm quá đáng , nhưng Nam Cung Phi Vân vẫn không phản ứng , chỉ đứng ôm kiếm ngó lơ ánh mặt trời . Ngọc Băng Tâm không chút xúc cảm trước cái tin Yến Phi Phi bị bắt , nàng chỉ buông đôi thu nhãn âm u nhìn Nam Cung Phi Vân , rồi đột nhiên khí hàn đại thịnh , nàng băng mình đến Nam Cung Phi Vân quát :
-Vũ Xương đã không thích sao ngươi còn cứ đi theo làm gì ?
Không chỉ Nam Cung Phi Vân mà Điệp Vũ Xương cũng thất kinh hồn vía , chỉ sau một thời gian ngắn không gặp mà nàng ta trở nên tàn khốc đến vậy sao ? Chưa gì đã xuất độc thủ đoạt mạng !
Hắn hoảng hồn lao mình đến án trước mặt Nam Cung Phi Vân đón lây đạo chưởng phong .
Ngọc Băng Tâm không ngờ tình hình lại trở nên như vậy , nàng muốn thu chiêu nhưng đã muộn ! Chỉ thấy không gian rung chuyển , ánh nắng như nhạt đi , khí lạnh bao trùm . Vũ Xương thấy hai bàn tay mình như bị đóng băng , lạnh thấm vào tim !
Băng Tâm lùi lại , ánh mắt nàng trở nên vạn bề khó hiểu , nàng hỏi :
-Tại sao Vũ Xương lại cứu ả ?
Điệp Vũ Xương đang mười phần ngạc nhiên trước thứ chưởng pháp quỷ dị này , hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra được sau thời gian quá ngắn mà nàng đã trở nên lợi hại như vậy ! Hắn trấn tĩnh cười nhợt nhạt :
-Nàng ta tuy rằng có gây chút phiền phức nhưng chưa đáng tội chết !
Nam Cung Phi Vân sau phút giây hoảng sợ cũng bình tâm , nàng nâng cánh tay đang run run của Vũ Xương lên hỏi :
-Ngươi có sao hay không ?
Vũ Xương chưa kịp đáp thì lại nghe Ngọc Băng Tâm thốt :
-Khi khác gặp lại !
Nói xong dật dờ biến đi như bóng ma , Vũ Xương đăm mắt nhìn theo , hắn đang nghĩ đến những lời Hồ Hán Thương trước đây đã nói , lẽ nào ...
Hắn thở dài , cố xua ý nghĩ ấy ra khỏi đầu , hắn không muốn tin đấy là sự thật . Dù gì đi nữa , trên thế nhân này Băng Tâm cũng là một trong số ít những người đối đãi chân tình với hắn ! Hắn không muốn nàng trở thành kẻ thù của mình !
Nam Cung Phi Vân nhìn dáng vẻ thất thần của hắn một hồi , nàng cau mày liễu hỏi :
-Tại sao ngươi cứu ta ?
-Chỉ vì ta không muốn một trong số ít bằng hữu của mình gây ra tội ác !
Câu trả lời này có mấy phần khiến Nam Cung Phi Vân sững sờ , nàng cười nhạt :
-Bằng hữu ? Theo ta thấy thì cô ta không nghĩ thế đâu !
Vũ Xương cất bước , hắn lắc đầu :
-Chuyện này rất dài dòng ... mà cô nương nên đi đi , bên cạnh ta vạn phần nguy hại !
-Ngươi đã không có tình ý với ta thì để tâm gì đến chuyện đó ?
Vũ Xương không để tâm , hắn tiếp tục bước đi , bóng dáng phiêu phất mà cô tịch ...