Điệp Vũ Xương thở dài một tiếng rồi bước ra khỏi căn nhà hoang tàn . Yến Phi Phi , Ngọc Băng Tâm và Huyền Tuyết Sương cùng chạy theo . Yến Phi Phi túm áo hắn hỏi :
-Ngươi định đi đâu ?
Vũ Xương triệu hồi phi kiếm nhìn về phía Thu Phong Sơn nói :
-Ta lên đấy !
Ba nữ nhân nhíu mày nhìn hắn , chân diện họ biến đổi liên hồi , cuối cùng Yến Phi Phi cũng thả hắn ra . Bốn người như ánh chớp bay thẳng đến Thu Phong Sơn .
Đồng Đại Thiên không biết từ bao giờ đã đứng đợi ở cổng Thu Phong phái , thấy bốn người đồng hành với nhau thì chân diện không khỏi đăm chiêu , lão đưa mắt nhìn Yến Phi Phi ra ý muốn dò hỏi . Yến Phi Phi lén nhìn lão một cái nói :
-Mọi chuyện cũng là do ta bất cẩn !
Vũ Xương mỉm cười nhìn lão hỏi :
-Môn chủ sao lại đứng đây ?
Đồng Đại Thiên trầm tư nhìn Yến Phi Phi đáp :
-Là ta đợi Yến nha đầu !
Khi nãy lão nhìn thấy Huyền Tuyết Sương cùng Ngọc Băng Tâm đi cùng Vũ Xương thì tám phần cũng đoán ra hắn đã nói chuyện của mình cho hai nàng rồi nên hỏi :
-Chuyện đó ngươi tính ra sao ? Định vẫn dự đại hội hay sao ?
Vũ Xương thở dài :
-Mọi chuyện là do đệ tử mà ra cho nên đệ tử sẽ tự mình giải quyết !
Đồng Đại Thiên lạnh nhạt hỏi :
-Ngươi nghĩ mình đủ sức hay sao ?
Vũ Xương không trả lời , hắn đứng lặng lẽ như tượng đá , đôi mắt mấy phần thẫn thờ . Lại nghe Đồng Đại Thiên than thở :
-Chuyện của Lục Đại Từ và Nam Cung Phi Vân thật không biết giải quyết thế nào , nhưng nhìn qua có thể thấy rằng gã đệ tử Triêu Dương phái vô cùng bí hiểm , chân tu thì thập phần biến hóa !
Yến Phi Phi cười gượng :
-Hẳn là nghĩa phụ ta đã nói chuyện của hắn với các vị chưởng môn còn lại rồi !
Đồng Đại Thiên gật đầu , nét mặt trở nên u ám , nhìn vào ngọc diện lão người ta có cảm nhận như cả thế giới không vương lại chút ánh sáng . Lão cười khổ :
-Đúng là có nói nhưng hắn vin rất nhiều lý do thoái thác . Chuyện này liên quan đến hai đại phái lớn nhất trên giang hồ , chưởng môn họ đã đứng ra bảo đảm thì dù Thu Nhược Tuyền chưởng môn có muốn làm lớn chuyện e rằng cũng không xong ...
Mọi người trầm mặc , không khí lại trở nên tĩnh lặng . Cuối cùng thì năm người cũng bước vào biệt phòng của mình .
Kể từ lần họp các vị chưởng môn lại suy xét vụ Lục Đại Từ với Nam Cung Phi Vân thì không khí trên Thu Phong Sơn trở nên căng thẳng khác thường . Tâm trạng ai nấy trở nên u ám , kể cả Nhậm Bá Lân lẫn Nhất Tiêu chân nhân .
Kim Tình Văn do được lệnh của Nhậm Bá Lân nên cũng không đóng cửa như gái cấm cung nữa ! Nàng ta đã đi lại thỏai mái trên Thu Phong Sơn . Tuy nhiên thái độ với Vũ Xương chẳng thấy gì biến chuyển . Còn Tiểu Tường , Lục Đại Từ và Nam Cung Phi Vân chẳng mấy khi thấy mặt , hầu như họ cả ngày ở trong biệt phòng để tránh con mắt dò xét của đám người chính đạo đông như kiến trên Thu Phong Sơn !
Ngày mai sẽ diễn ra vòng loại của đại hội , đêm nay trăng sáng như gương . Thi thoảng từng cơn gió nhẹ thổi đến làm bay bay mấy lọn tóc hoa râm trên ngọc diện Thu Nhược Tuyền . Mấy ngày nay trông lão như già đi cả trăm tuổi . Lão rất ít khi đóng cửa sổ thư phòng , lão thích ngắm đêm đen và đêm trăng qua song cửa nhỏ bé . Song cửa ấy dường như là vật kết nối tâm hồn lão với thiên nhiên ...
Đột nhiên chân diện lão đại biến , lão đặt quyển sách xuống rồi bước ra ngoài . Dãy hành lang lấp lánh ánh trăng như muôn đời nay nó chưa hề tối . Lão cất bước ngày càng nhanh hơn , phía trước là biệt phòng của Lục Đại Từ ...
Hắn bước ra nhìn Thu Nhược Tuyền bâng quơ hỏi :
-Đêm hôm khuya khoắt , không hiểu Thu Minh chủ đến tìm ta có việc gì ?
Thu Nhược Tuyền đẩy cửa lách qua người hắn bước vào phòng rồi ngồi xuống cái bàn lớn ở giữa phòng . Lục Đại Từ mặt không biến sắc , cũng chẳng cản lão . Hắn đến ngồi đối diện với lão hỏi lại một lần nữa :
-Ta vẫn chưa rõ ý tứ của thu Minh Chủ khi đến đây !
Thu Nhược Tuyền cười nhạt :
-Ngươi diễn tuồng rất khéo !
Lục Đại Từ thở dài :
-Chẳng phải các vị đã quyết định rồi sao ? Thu Minh chủ nói vậy là ý tứ gì đây ?
Thu Nhược Tuyền trầm mặc nhìn sâu vào mắt Lục Đại Từ nói :
-Ta đã biết rõ ngươi là ai rồi , đừng nên diễn trò nữa ...
Chân diện Lục Đại Từ mấy phần biến đổi , hắn hừ nhạt :
-Chẳng phải ta là Lục Đại Từ hay sao ?
Thu Nhược Tuyền cười cuồng dại nói :
-Lục Đại Từ đã bị ngươi giết rồi , ngươi có thể lừa ai chứ không lừa nổi ta , dù sao chúng ta cũng đã có tình bằng hữu chi giao mấy trăm năm , ngươi thế nào ta hiểu rất rõ ...
Lục Đại Từ thất sắc , hắn trấn tĩnh cười gượng :
-Làm sao ngươi khám phá ra chuyện này ?
-Thuật đổi xác chỉ có mình gia tộc ngươi biết , thiên hạ không thể có người thứ hai ...
-Và còn gì nữa ?
-"Cái chết" của ngươi hết sức thần bí và kẻ đưa tin lại còn thần bí hơn , kể từ đó ta đã có lòng nghi vấn ... chỉ có điều không ngờ ngươi lại là giáo chủ Tiên Tri giáo ...
Lục Đại Từ cười lớn nói :
-Không ngờ Điệp Vũ Hồng này cuối cùng vẫn không qua được ánh mắt ngươi ...
Thu Nhược Tuyền trầm mặc hỏi :
-Ta vẫn không hiểu một điều ...
-Điều gì ?
-Tại sao ngươi đã nuôi dưỡng Vũ Xương suốt mười lăm năm rồi lại đẩy hắn vào con đường chết ?
Điệp Vũ Hồng cười man dại nói :
-Ta nuôi hắn mười lăm năm cũng là mong kiếm tìm hoặc khám phá ra bí mật Tiên Ma Chi Hồn nhưng cuối cùng là vô ích , ta rất hận hắn về điều này ... một kẻ sinh ra từ Tiên Ma Chi Cảnh mà cuối cùng chẳng hiểu cái cóc khô gì về Tiên Ma Chi Hồn ...
Thu Nhược Tuyền cười thảm :
-Một người ngay cả vợ mình cũng muốn đem đi đánh đổi để lấy danh vọng thì lẽ ra ta phải hiểu được sớm có ngày hôm nay mới phải !
Điệp Vũ Hồng gầm lên :
-Không vì bọn chính đạo khốn kiếp các ngươi van nài thì há ta lại làm ra cái chuyện bỉ ổi ấy hay sao ? Giờ xong việc rồi lại đổ thừa cho ta !
-Ngươi đã biết ta là ai rồi sao không gọi bọn chính đạo nữa mà lại đi một mình ? Không sợ ta giết người diệt khẩu hay sao ?
Thu Nhược Tuyền lắc đầu :
-Ngươi dù cao cường đến đâu thì cũng khó thắng được ta ngay trong vài chiêu . Ta cũng đã nói rồi , chính vì nghĩ đến tình bằng nữa nên ta muốn ngươi hãy quay đầu ...
Điệp Vũ Hồng cười nhạt :
-Tiên Tri giáo là tâm huyết cả đời của ta , ngươi nghĩ muốn nói bỏ nó thì bỏ được luôn hay sao ?
Thu Nhược Tuyền hừ lạnh , lão đứng lên bước ra ngoài nói :
-Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ !
Lão đi thẳng về phòng , còn mình Điệp Vũ Hồng đứng đó , lão lặng lẽ đưa mắt ngó đêm trăng , ánh mắt đột nhiên thay đổi quát :
-Còn không ra đây ?
Yến Phi Phi từ từ bước ra khỏi hành lang , đêm sâu lành lạnh chiếu rọi lên chân diện trắng trong như ngọc của nàng . Nàng đứng đó đăm đăm nhìn chân diện méo mó của Điệp Vũ Hồng trong lốt Lục Đại Từ , tâm tư dường như vạn phần khó hiểu .
Điệp Vũ Hồng lạnh lẽo nói :
-Khốn kiếp ! Ngươi thật là kẻ chẳng ra gì , luôn luôn thích trọc ngoáy vào chuyện người khác !
Yến Phi Phi không để tâm đến lời nói đó , nàng nhíu mày cười nhạt :
-Không hiểu Vũ Xương khi hay người đẩy hắn vào tuyệt lộ lại chính là nghĩa phụ mà hắn từng tôn kính thì sẽ phản ứng ra sao ?
Điệp Vũ Hồng nheo mắt , lão bước đến hai bước , song mục lộ sát quang hỏi :
-Ngươi nghĩ còn cơ hội sao ?
Yến Phi Phi lùi lại , nàng trừng mắt quát :
-Ngươi định giết ta sao ?
Điệp Vũ Hồng cười gằn :
-Ngươi đã phá hỏng rất nhiều chuyện của ta , không giết đi thì thật không phải Điệp Vũ Hồng !
Yến Phi Phi tái ngọc diện :
-Lão vẫn không chịu hồi tâm chuyển ý ư ?
-Điệp Vũ Hồng này đã quyết chuyện gì thì không bao giờ thay đổi !
Nét mặt Điệp Vũ Hồng hoàn toàn thay đổi , đôi mắt huyết quang đại thịnh . Trông lão như một con dã thú hoang dại dưới trăng khuya . Hữu thủ bùng cháy thanh quang từ từ tiến lại ...
Yến Phi Phi chân tay mềm nhũn , trước ánh mắt nhuốm đầy huyết lệ ấy nàng cơ hồ hồn phách lạc lên mây , chân khí như tiêu tán . Nàng hét một tiếng rồi trôi dạt vào góc phòng như chiếc lá khô , thân hình bất động !
Điệp Vũ Hồng thu chưởng pháp . Huyết quang cũng lặn dần trên mắt hắn , không gian một màu lạnh lẽo buông xuống . Đột nhiên bên ngoài một bóng trắng dạt vào như chớp quát :
Tiếng nói của hắn bị cắt ngang , đôi mắt hắn đã nhìn thấy Yến Phi Phi nằm bất động trong góc phòng , hắn băng mình đến nhưng Điệp Vũ Hồng phóng chưởng cản lại . Vũ Xương như con thú hoang , đôi mắt hắn hoang dại tám phần nên vận hết chân lực đẩy ra . Một tiếng động lệch đất vang lên , cả hai cùng thối lui mấy bước . Điệp Vũ Hồng trầm mặc giây lát rồi phóng mình qua cửa sổ bay đi .
Vũ Xương không đuổi theo hắn mà bước đến bên Yến Phi Phi , nàng hoàn toàn bất động , hơi thở đã ngắt từ độ nào ...
Bên ngoài , ánh trăng lạnh như băng len lỏi qua song cửa rọi soi lên mình hắn . Đôi mắt hắn giật giật liên hồi , ngoài kia vọng đến mấy tiếng nói mơ hồ :
-Thu chưởng môn , tiếng chưởng pháp ấy trong phòng Lục Đại Từ phát ra ! Chúng ta hãy vào đó !
Vũ Xương ôm Yến Phi Phi lên nói :
-Chẳng có kẻ nào trong các ngươi tử tế ngoài nàng ...