Đồng Đại Thiên không nói thêm , lão tiếp tục bay qua những dãy núi đóng đầy băng tuyết , không biết qua bao lâu thì dừng lại trước một ngọn núi khổng lồ , Lão đưa tay chỉ lên đỉnh núi :
-Đây là Tuyết Sơn ! Trên đỉnh núi này đặt tổng đàn Thiên Vũ môn !
Điệp Vũ Xương nhìn khung cảnh hùng vĩ trước mắt , hắn khẽ gật đầu !
Đồng Đại Thiên bay lên , chỉ một chốc sau cánh cổng đá khổng lồ phủ đầy tuyết có ba chữ "Thiên Vũ Môn" trạm theo lối chữ triện rực cháy giữa tuyết băng hiện ra . Đồng Đại Thiên đặt Vũ Xương xuống rồi nắm tay hắn qua cổng , bên trong mấy đệ tử vận trường bào xanh nhạt liền chạy ra đón :
-Cung thỉnh môn chủ hồi sơn !
Tiếp đấy rất nhiều , rất nhiều đệ tử lần lượt ra chào lão . Bây giờ Điệp Vũ Xương mới để ý , Thiên Vũ Môn gồm khá nhiều trang viện xây bằng đá nối tiếp nhau . Tuyết bay mù trời khiến hắn cũng không quan sát được tất cả các trang viện . Đồng Đại Thiên nói với một tên đệ tử :
-Gọi Hoành Thiên cung chủ và Trấn Thiên cung chủ đến Khách Phòng , bảo rằng ta có việc muốn thương lượng !
Đoạn lão dẫn Điệp Vũ Xương qua con đường nhỏ đến tòa viện ghi "Khách Phòng " . Bên trong quả nhiên ấm áp khác thường , phía bên phải đặt một cái lò sưởi lớn , trên trần phòng treo khá nhiều những mảng đá trắng và trong suốt như băng . Điệp Vũ Xương đoán những khối đá nhỏ ấy giúp phản chiếu ánh đèn làm căn phòng sáng hơn nhưng nhất thời không đoán ra nó cấu tạo từ chất liệu gì .
Đồng Đại Thiên đến ngồi lên một cái ghế cao nhất , lão chỉ Điệp Vũ Xương ngồi xuống ghế kế bên rồi ngưng thần chờ đợi .
Một khắc sau bên ngoài bước vào hai người , một trung niên hán tử tuổi trên ngũ tuần , phong thái thoát tục , râu dài đen láy . Đi cạnh ông ta là một mỹ phụ tuổi ngoài tứ tuần dung nhan tú lệ , cả hai vừa vào đến nơi vội cúi đầu :
-Cung thỉnh Môn Chủ !
Đồng Đại Thiên mỉm cười đưa tay ra hiệu cho họ ngồi , nam nữ trung niên an tọa xong nhìn Điệp Vũ Xương bằng ánh mắt dò hỏi khiến y có đôi phần lúng túng . Đồng Đại Thiên chỉ tay nam nhân giới thiệu :
-Đây là Trấn Thiên cung chủ Hồ Hán Thương !
Đoạn chỉ nữ nhân nói :
-Còn đây là Hoành Thiên cung chủ Bích Phù Dung !
Điệp Vũ Xương vội cúi đầu chào họ . Đồng Đại Thiên mỉm cười chỉ vào hắn :
-Đây là Điệp Vũ Xương ! Từ nay sẽ gia nhập Trấn Thiên cung mong Hồ sư đệ hãy giúp cậu ấy !
Hồ Hán Thương gật gật đầu :
-Tư chất tốt , có thể đào tạo thành nhân tài !
Bích Phù Dung thở dài :
-Lần này sư huynh môn chủ xuống núi chỉ kiếm đệ tử cho Trấn Thiên cung mà bỏ qua Hoành Thiên cung như vậy há chẳng thiên vị quá sao ?
Đồng Đại Thiên vút râu cười :
-Rất tiếc không có nữ hài tử xấu số nào để ta bắt được mang về cho Hoành Thiên cung !
Cả ba cùng cười lớn , không khí trở nên đôi phần ấm áp .. Đồng Đại Thiên ngưng cười nhìn Vũ Xương nói :
-Thiên Vũ Môn do hai cung chính hợp thành là Trấn Thiên Cung và Hoành Thiên Cung , bên Trấn Thiên Cung do Hồ cung chủ quản lý , dạy dỗ chỉ toàn đệ tử nam . Còn bên Hoành Thiên Cung do Bích Cung chủ dẫn dắt đều là đệ tử nữ . Chốc nữa Hồ cung chủ sẽ dẫn ngươi về bên đấy an bài chỗ ăn ở và tu hành .
Điệp Vũ Xương cúi đầu :
-Tuân lệnh môn chủ !
Hồ Hán Thương hỏi :
-Xương Nhi đã trở thành đệ tử của ta thì thiết nghĩ cũng nên nói rõ thân thế của mình !...
Vũ Xương bất giác thẫn thờ , những cảm xúc đau thương lại đè nặng lên tâm trí , hai mắt hắn cay cay không nói nên lời .. Đồng Đại Thiên thở dài nói :
-Gia thế của hắn rất phức tạp !
Rồi lão đưa mắt nhìn Vũ Xương ý dò hỏi . Vũ Xương tuy tiếp xúc với Bích Phù Dung và Hồ Hán Thương chưa được bao lâu nhưng trong lòng nảy sinh cảm tình nên cũng chẳng có ý muốn dấu họ , hơn nữa qua thái độ vừa rồi có thể thấy Đồng Đại Thiên cũng có ý muốn nói rõ sự tình cho hai người này ! Hắn cười gượng nói :
-Môn chủ cứ kể cho hai vị đây nghe cũng không sao !
Đồng Đại Thiên trầm ngâm giây lát rồi đem mọi chuyện ra kể từ đầu đến cuối , hai vị cung chủ nghe xong cùng thở dài lắc đầu , Hồ Hán Thương nói :
-Chuyện này thật không đơn giản chút nào ! Trước mắt Xương Nhi hãy ở lại đây chăm chỉ tu hành , Trấn Hồn kiếm quyết của Thiên Vũ Môn tuy không phải loại lợi hại nhất nhưng chuyên tâm tu luyện cũng không thua bất kỳ loại võ công nào , chuyện điều tra và báo thù hãy để sau này rồi tính !
-Trong thời gian con tu chân tại đây phải hết sức chú ý điều dưỡng tâm tính để trấn áp ma khí trong người , có như vậy mới không uổng công chúng ta !
Đồng Đại Thiên gật đầu :
-Bích cung chủ nói cũng đúng nhưng ma khí chẳng qua cũng chỉ như một loại vũ khí , ta tin thiện tâm của Vũ Xương sẽ điều khiển được nó !
Hồ Hán Thương mỉm cười :
-Đúng vậy ! Tâm tính con người mới là điều quan trọng , chứ dẫu tâm không ra gì thì mang đầy tiên khí vẫn cứ là kẻ ác thôi !...
Trấn Thiên cung ở bên phải Khách Phòng , Hồ Hán Thương dẫn Điệp Vũ Xương qua mấy trang viện nhỏ trên con đường đóng dầy băng không một ngọn cây cỏ . Ông dừng lại trước tòa viện to lớn khác thường trên cổng ghi " Trấn Thiên Cung " rồi dẫ hắn vào . Không khí ồn ào , náo nhiệt , các đệ tử Trấn Thiên cung nói riêng cũng như Thiên Vũ Môn nói chung đều chịu rét rất giỏi . Vũ Xương mặc hai chiếc áo da cừu vẫn còn lạnh thấu xương nhưng vào đây hắn mới thấy các đệ tử Trấn Thiên cung cũng ăn mặc chẳng khác gì cung chủ của họ , chỉ một bộ trường bào xanh truyền thống . Hắn lẳng lặng nhìn họ bất giác thấy rùng mình . Hồ Hán Thương vẫn nắm tay hắn nói :
-Sau này đây là nhà của con , có gì không biết hãy hỏi các sư huynh , ai bắt nạt hoặc đối xử không tốt cứ nói với ta ...
Ông chưa nói hết câu thì một hán tử tuổi ngoài ba mươi , phong thái uy vũ bước tới cúi đầu nói :
-Sư phụ ! Người đã về đến , còn đây là ...
-Là Điệp Vũ Xương , sư đệ của các con ! Từ nay hãy đối sử tốt với nó !
Đoạn quay sang Điệp Vũ Xương nói :
- Đây là sư huynh của con , Công Tôn Ngọc ! Hắn là người nhập môn đầu tiên nên có gì con cứ nhờ hắn giúp !
Ông nhìn Công Tôn Ngọc :
-Bây giờ con hãy đi thu xếp chỗ ăn ở cho Vũ Xương ! Ta còn có chút việc phải làm !
Nói rồi để mặc hai người đi thẳng về biệt phòng , Công Tôn Ngọc dắt tay Vũ Xương nói :
-Để ta giới thiệu đệ với mọi người rồi sẽ thu xếp chỗ ở cho đệ !
Thiên Vũ môn vốn dĩ các đệ tử lớn tuổi thường là sang Tu Luyện Phòng để tĩnh tâm tu chân hoặc xuất quan xuống núi nên các đệ tử còn lại trong hai cung đều rất trẻ , Điệp Vũ Xương không khó khăn lắm để hòa nhập với các sư huynh trong Trấn Thiên cung . Nhìn chung họ đều đối tốt với hắn nên nỗi đau thương phần nào được xoa dịu .
Hắn đã ở Trấn Thiên cung được hai hôm nhưng vẫn chưa thấy Hồ Hán Thương nói gì đến chuyện luyện tập hay truyền thụ võ công thì cũng lấy làm kỳ lạ nhưng không tiện hỏi .
Hôm nay đã là ngày thứ tư , ngoài trời tuyết bay mù mịt , không gian một màu trắng mờ bao phủ . Điệp Vũ Xương trong lòng nóng ruột muốn tu luyện võ công ngay để còn sớm xuống núi truy tìm hung thủ hại nghĩa phụ , nghĩa mẫu nên tính đi tìm Hồ Hán Thương . Hắn vừa định bước ra khỏi phòng thì thấy Công Tôn Ngọc bước vào cầm theo một cuốn sách mỏng . Hắn nhìn Điệp Vũ Xương mỉm cười nói :
-Sư phụ bảo ta mang cái này đến cho đệ , đây chính là Trấn Hồn Kiếm Quyết của Thiên Vũ Môn , đệ hãy chuyên tâm nghiên cứu cho kỹ , có chỗ nào không hiểu thì hỏi ta ! Tạm thời đệ cứ đọc xong khẩu quyết này đi rồi sư phụ sẽ dạy kiếm quyết ....
Hắn dừng lại một chút nói :
-Đệ cũng nên chú ý một điều , đã là đệ tử của Thiên Vũ môn thì phải chịu được sự lạnh lẽo trên này , hãy làm quen dần đi , lúc nào cũng mặc rất nhiều áo như thế sẽ có nhiều việc không tiện ...
Vũ Xương gật đầu :
-Đệ sẽ cố gắng !
Công Tôn Ngọc trao quyển sách mỏng cho hắn rồi ra ngoài . Điệp Vũ Xương nhìn bóng dáng hắn đi xa dần buông tiếng thở dài , hắn dở sách ra đọc nhưng nhớ lại lời Công Tôn Ngọc liền cởi hết áo ra chỉ mặc một chiếc mỏng tanh , cái lạnh cắt da cắt thịt khiến hắn run lên cầm cập , nước mũi chảy dài rồi thì máu ở tay chân như bị đông lại , đầu óc hắn cái lạnh bao trùm cơ hồ không còn chỗ nào để những con chữ kia chạy vào . Hồ Hán Thương bước vào thấy tình cảnh của hắn thì cười :
-Chắc Công Tôn Ngọc bảo con làm thế phải không ?
Vũ Xương nhìn lão khẽ gật đầu !
Hồ Hán Thương cầm áo đưa cho Vũ Xương nói :
-Hắn là người sống tình cảm nhưng cũng rất nguyên tắc và thẳng thắn , con không cần nhất nhất phải nghe lời hắn đâu , mặc vào đi !
Điệp Vũ Xương mặc áo vào nói :
-Vâng ! thưa sư phụ !
Hồ Hán Thương vỗ vai hắn :
-Hãy chuyên tâm học thuộc khẩu quyết , khi nào thuộc hết thì hãy theo các sư huynh con đi luyện kiếm quyết ! Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi ta hoặc Công Tôn Ngọc , không phải ngại !
Vũ Xương cúi đầu :
-Vâng ! Cám ơn sư phụ quan tâm !
Hồ hán Thương gật gật đầu rồi bước ra ngoài .
Điệp Vũ Xương vốn dĩ là người thông minh lại có ngộ tính khác thường nên trong ngày đã thuộc lòng hết khẩu quyết , qua ngày hôm sau hắn tìm Hồ Hán Thương để xin dạy Kiếm Quyết . Hồ Hán Thương đương nhiên là vui mừng tột đỉnh , Ông chỉ dạy tận tình cho hắn đủ mười hai kiếm quyết ...
Trấn Thiên Cung có cả thảy tám mươi hai đệ tử chia làm mười tám luyện võ đường khác nhau để quản lý . Thường thì các đệ tử rất ít khi được Cung chủ chỉ dạy riêng , phần lớn là do những người đứng đầu các luyện võ đường chỉ dẫn , họ đều là những người gia nhập Trấn Thiên cung từ lâu và thuộc nằm lòng kiếm quyết . Điệp Vũ Xương coi như là một trường hợp đặc biệt nên mới được đích danh cung chủ truyền thụ kiếm quyết , vinh dự này đã làm hắn trở nên nổi trội không ít .
Sau khoảng một tháng thì hầu như tất cả mọi người trong Trấn Thiên Cung đều biết mặt hắn . Bây giờ hắn thuộc gần hết được Kiếm Quyết , chỉ chuyên tâm tu luyện đi sâu phát huy chân nguyên nội lực nên được đưa đến luyện võ đường của Công Tôn Ngọc luyện tập .
Công Tôn Ngọc là nhất mạch đệ tử của Trấn Thiên cung , tư chất cũng như võ công đều đứng đầu , chính vì điều đó nên những người mới nhập môn đều do hắn quản lý , chỉ dạy . Trong luyện võ đường này chỉ có bốn người tuổi sàn sàn như nhau , Điệp Vũ Xương , Phương Tử Anh , Đặng Thế Kiệt , Trần Hùng Thương .
Phương Tử Anh gầy như que củi ,tư chất rất cao nhưng tính khí ngạo mạn , tuy vậy hắn được cái rất nhiệt tình với bạn hữu . Đặng Thế Kiệt thì kiến thức phong phú , nói năng hoạt bát , dáng vẻ rất thư sinh . Trần Hùng Thương mập mạp , đụng việc gì cũng dễ vỡ nhưng trông rất dễ thương và thật thà . Tập luyện chung với nhau được vài hôm thì họ trở nên thân thiết . Tâm trạng vốn nhiều biến động , đau thương nhưng tiếp xúc với bọn này Vũ Xương thấy dễ chịu hơn rất nhiều nên sớm coi họ là chi giao .
Công Tôn Ngọc vừa bước vào luyện võ đường vừa mỉm cười nói :
-Ta đem đến cho các sư đệ một tin vui , đảm bảo ai cũng thích cho mà xem !
Hắn đi đi lại lại một vòng lắc lư đầu ra điều muốn làm cho người ta chết vì tò mò . Rõ ràng gần gũi với bọn trẻ nhiều tâm hồn hắn cũng không già đi bao nhiêu ! Mãi một lúc sau không ai nói gì , hắn cụt hứng cười gượng :
-Ngày mai Trấn Thiên Cung và Hoành Thiên cung sẽ tập duyệt chung ở hậu sơn đấy ! Tin này có vui hay không ?
Đặng Thế Kiệt , Trần Hùng Thương thì reo hò khỏi nói còn Phương Tử Anh thì ngó đầu nhìn trời như không có chuyện gì xảy ra , Điệp Vũ Xương mỉm cười :
-Mọi hôm đệ nghe nói bên đấy toàn đệ tử nữ , chắc ai cũng xinh đẹp khác người nhỉ !?
Phương Tử Anh nhạt nhẽo :
-Khác người thì có khác người còn xinh đẹp hay không thì chưa biết !
Trần Hùng Thương cười ngây ngô :
-Phương Sư huynh nói cũng phải , khéo chín phần khỉ , một phần người cũng có cái hay đấy !
Đặng Thế Kiệt dúi đầu gã xuống :
-Ngươi thì biết cái gì ! Ở Quan Ngoại này ai chẳng biết các sư tỷ muội của Hoành Thiên cung và Yên Hoa Môn là những người đẹp nhất !
Công Tôn Ngọc gật đầu :
-Đúng vậy ! Cũng vì lẽ đó cho nên ta mới bảo là tin vui !
Phương Tử Anh lạnh lùng nhìn Công Tôn Ngọc :
-Sư huynh từng này tuổi rồi mà còn như ...
Công Tôn Ngọc liếc hắn nói :
-Làm người ai cũng phải có một chút tham , sân , si hơn nữa ta còn chưa có nội thê , vui mừng cũng phải , hề hề !
Đặng Thế Kiệt ủng hộ :
-Đúng vậy ! Không chừng ngày mai sẽ có sư muội nào đó để mắt đến ta thì sao ?
Nói đoạn vẩy tóc lên tạo dáng khiến Vũ Xương cũng phải buồn cười ...