Mọi người đưa mắt quan sát , ai nấy không khỏi giật mình . Phía bên ngoài đang bước vào một thiếu nữ toàn thân vận tử y , dung nhan tú kệ kiêu sa , không phải Kim Tình Văn thì còn là ai ?
Nàng nhìn ngó trước sau một hồi rồi đi men theo hành lang nhỏ , sau đấy thì thầm với một ả kỹ nữ điều gì đấy , đoạn vào một căn phòng đóng chặt cửa lại .
Lục An Vân cười khẩy :
-Không lẽ cô ta cũng là kỹ nữ ?
Vũ Xương đăm chiêu , hắn nghĩ đến vẻ mặt muộn phiền đến thất thần của Tình Văn hồi sáng nay thì cũng mấy phần cho rằng Lục An Vân nói không sai . Mọi người còn chìm đắm trong suy nghĩ thì bất chợt bên ngoài mấy tiếng quát tháo loạn xạ . Tiếp đấy là năm , sáu huyền y nhân rẽ khách nhân dạt ra cho Âu Dương Tu và Lao hà bước vào .
Vũ Xương khẽ cau mày nhưng hắn cũng không phản ứng . Hai lão hộ pháp Tiên Tri giáo bước thẳng đến hành lang mà khi nãy Tình Văn đi qua , chân diện mọi người lại thêm tám phần khó hiểu .
Tuy nhiên Song Sát không vào phòng Tình Văn mà vào một phòng cạnh đấy . Vũ Xương trầm ngâm trầm ngâm giây lát rồi đứng dậy . Trần Tuấn Hào gọi :
-Điệp huynh định làm đi đâu ?
Hắn mỉm cười :
-Các vị hãy ở đây , ta đi dò xem mấy lão ấy định giở trò gì !
Nói xong rẽ người đến căn phòng mà Lao Hà và Âu Dương Tu bước vào . Mọi người biết hắn thân thủ bất phàm , có đi theo cũng chỉ làm vướng chân nên ngồi im qua sát . Vũ Xưng nép vào cửa phòng lắng nghe nhưng tuyệt nhiên không hề thấy tiếng động nào phát ra . Trong hồng lâu lúc này tuy rằng người như nước nhưng họ còn mãi xem múa hát nên hành động của hắn cũng chẳng mấy ai để tâm . Hắn vừa định dùng chân lực đục một lỗ nhỏ quan sát , chợt nghe tiếng huýt sáo chói tai . Hắn đưa mắt về phía bọn Băng Tâm thì thấy Trần Tuấn Hào đang chỉ tay ra cửa . Vũ Xương nhìn theo , chân mày nhíu lại . trước mắt hắn lúc này là Lâm Trấn Nam và Lục Đại Từ . Bọn chúng đang nhìn ngó trước sau rồi tiến về phía hành lang chỗ Vũ Xương . Hắn vội quay mặt đi , không kịp nghĩ ngợi gì liền vận chân nguyên đẩy mạnh cửa phòng bên cạnh khiến chốt cửa gãy bung rồi bước vào .
Hắn đoán được tám phần bọn Lâm Trấn Nam tới đây để gặp hai lão hộ pháp Tiên Tri Giáo , nhưng còn chuyện Tình Văn thì hắn vẫn mờ mịt , nghĩ đến nàng ta hắn mới giật mình . Hắn đã nhớ lại căn phòng mình đẩy cửa vào là phòng của ai nên ngước lên ... Tình Văn đã đứng trước mặt hắn tự bao giờ , mũi kiếm đầy hàn khí của nàng chĩa vào Vũ Xương .
-Ngươi vào đây là có ý gì ?
Vũ Xương gượng cười :
-Tại hạ chỉ là ... vào nhầm !
Kim Tình Văn hừ nhạt :
-Ngươi vào nhầm mà phải đẩy cửa mạnh như thế sao ?
Vũ Xương thở dài , hắn định lên tiếng nhưng không biết nói thế nào . Kim Tình Văn lạnh nhạt :
-Ra khỏi đây cho ta !
Vũ Xương trầm ngâm :
-Đợi xong chuyện này ta sẽ ra !
Tình Văn chân diện hơi đổi sắc , nàng dí sát mũi kiếm lại gần hơn hỏi :
-Ngươi muốn nói chuyện gì ?
Vũ Xương cười khẩy rồi chỉ sang phòng bên cạnh . Tình Văn lạnh lùng :
-Nếu ngươi đã biết chuyện này rồi thì nên đi chết đi !
Vũ Xương giật mình , hắn không ngờ được nàng ta lại tàn ác như vậy , lòng thầm nghĩ chuyện này hẳn có quan hệ rất lớn nên vận toàn bộ chân nguyên dồn ép khiến Tình Văn thoáng giật mình . Vũ Xương nhân cơ hội nhỏ nhoi ấy vươn tay khống chế huyệt đạo của nàng ta . Sau đấy điểm luôn á huyệt nói :
-Cô nương hãy tạm thời đứng đấy đã !
Ánh mắt Tình Văn lộ đầy vẻ bất nhẫn lẫn căm hận nhìn hắn . Vũ Xương cười nhạt rồi đến bức vách vận chân nguyên tạo thành một cái lỗ nhỏ quan sát . Phía bên kia quả nhiên có bốn người hiện diện . Lúc này nghe Âu Dương Tu nói :
-Khi các ngươi tới đây có bị ai trông thấy hay không ?
Lâm Trấn Nam lắc đầu :
-Không có !
Lao Hà lạnh lẽo :
-Vậy còn sư muội của các ngươi đâu ? Sao nàng ta không tới ?
Lục Đại Từ thở dài :
-Sư muội không đồng ý với chuyện này nên không đi !
Âu Dương Tu nhếch mép :
-Nếu ả không đồng ý với chuyện này thì các ngươi để cho ả sống làm gì ? Nếu mọi chuyện vỡ lỡ thì sư phụ các ngươi không dung tha cho đâu !
Lâm Trấn Nam và lục Đại Từ nhìn nhau , một lúc sau họ Lục mới lên tiếng :
-Bọn ta nhất định làm theo ý các người , chỉ cần có thể đứng đầu Đại Hội lần này thì chuyện gì bọn ta cũng sẽ làm !
Lao Hà cười lớn vỗ vai Lục Đại Từ :
-Vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn , các ngươi sau này có thể làm được kẻ đại gian hùng !
Lão nói xong nhìn Âu Dương Tu.
-Âu huynh nghĩ thế nào về chuyện này ?
Âu Dương Tu gật đầu :
-Ngày mai hãy dẫn chúng đi gặp giáo chủ , lúc ấy tùy người quyết định !
Nói xong khoát tay ra hiệu cho hai gã đệ tử Triêu Dương phái theo mình ra ngoài .
Vũ Xương trầm ngâm nghĩ :" Mục đích của chúng đã rõ , nhưng còn gặp Tiên Trí giáo chủ để làm gì ? Không lẽ lão cũng có mặt ở đây ?"
Hắn chợt nhớ đến Tình Văn hãy còn trong phòng liền đến giải huyệt cho nàng . Tình Văn mắt nảy lửa , vừa được giải khai huyệt đạo đã xuất thủ như chớp đến Vũ Xương Quát :
-Tên vô lại này , làm hỏng hết chuyện của ta rồi !
Vũ Xương nhảy lên tránh , kiếm quyết của nàng đánh vỡ tung hết bàn ghế trong phòng . Hắn hoảng hồn lao đến nhanh như chớp phong ấn huyệt đạo của nàng . Tình Văn quát :
-Hãy giết ta đi , đồ khốn kiếp !
Vũ Xương ngó ra ngoài quan sát xem tiếng chưởng phong vừa rồi có làm kinh động tới khách nhân không nhưng hắn thấy mọi người vẫn chăm chú xem múa liền quay lại nói :
-Ta không muốn giết cô nương !
-Đê tiện ! Ngươi có biết làm thế này còn ác hơn là giết ta hay không ?
Vũ Xương thở dài :
-Phải chăng cô nương cũng có ý muốn gặp giáo chủ Tiên Tri giáo để nhận sự giúp đỡ của lão ?
Kim Tình Văn quát :
-Ai bảo với ngươi như vậy ?
Vũ Xương thấy kế của mình đắc thắng liền gượng cười :
-Vậy mà tại hạ còn tưởng ...
-Tưởng cái gì ? Ta dù có chết cũng không thèm nhận võ công của lão !
Vũ Xương hiểu ra mọi chuyện , hắn trầm ngâm .
-Hẳn hôm nay cô nương đến đây là định ngăn cản họ ?
Tình Văn nghe hắn nói , nỗi uất hận trong lòng lại bùng phát , nàng mắng :
-Tên súc sinh ngươi đã phá hỏng kế hoạch của ta rồi còn hỏi gì nữa !
Vũ Xương không để ý , hắn lắc đầu :
-Cô nương đã không đồng ý với kế hoạch của hai sư huynh mình thì nên ly khai họ ! Họ có thể giết cô để giữ kín chuyện này đấy !
Tình Văn hơi sững người , nàng trấn tĩnh cười gằn :
-Họ dù có đại ác cũng không giết ta , ngươi chớ nói càn !
Vũ Xương đến giải huyệt cho nàng nói :
-cô nương có thể đi !
Tình Văn biết võ công không bằng hắn , có muốn xuất thủ cũng chỉ chuốc khổ vào người nên hậm hực bước ra ngoài . Vũ Xương nhìn theo chân diện biến đổi liên hồi . Đúng lúc đấy Ngọc Băng Tâm , Huyền Tuyết Sương bước vào . Nhìn bộ dạng cổ quái của hắn Băng Tâm nheo mắt :
-Không hiểu Vũ Xương làm gì mà khiến nàng ta uất ức như thế ?
Vũ Xương lắc đầu không nói gì , hắn nhìn hai người rồi đi ra cửa về lại bàn ngồi . Trần Tuấn Hào và Lục An Vân vẫn ở đấy , tâm tình tuy có vài phần sốt sắng nhưng chưa đến nỗi mất tự chủ như Băng Tâm và Tuyết Sương .
Đợi cho ba người về đên Tuấn Hào mới hỏi :
-Không hiểu Lâm Trấn Nam và Lục Đại Từ gặp bọn Tiên Trí giáo là có ý gì ?
Vũ Xương trầm ngâm rồi đem mọi chuyện đã nghe ra thuật lại cho họ .
Huyền Tuyết Sương thở dài :
-Nếu như vậy thì hẳn gã giáo chủ Tiên Tri giáo kia cũng có mặt tại trấn Dương Bình !
Lục An Vân gật đầu :
-Đúng là như vậy , nhưng ta nghĩ tính mạng của Kim Tình Văn mới là quan trọng . Bọn Tiên Tri giáo nếu đã có âm mưu trong chuyện này thì nhất định sẽ giết nàng ta để diệt khẩu . Nàng ta có kiêu sa , lạnh nhạt nhưng nhìn chung vẫn là người tốt , liệu chúng ta có nên tương cứu không ?
Trần Tuấn Hào cười :
-Nhưng chúng ta đâu biết chỗ cô ta mà tương cứu ?
Vũ Xương đứng dậy nói :
-Các vị hãy về khách điếm trước , ta có chuyện cần làm !
Nói đoạn quay mình bước đi . Tuyết Sương định chạy theo nhưng Tuấn Hào cản lại :
-Chắc Điệp huynh đi tương trợ Tình Văn cô nương , huynh ấy không muốn chúng ta đi hẳn cũng có lý do !
Bốn người nhìn nhau thở dài rồi cũng đứng dậy về khách điếm .
Vũ Xương rời khỏi hồng lâu liền tiến thẳng đến tổng đàn Thu Phong phái . Một tên đệ tử chạy ra cản lại hỏi :
-Thiếu hiệp đến đây là có chuyện gì ?
Vũ Xương nhíu mày :
-Phiền huynh đài vào báo với Yến cô nương là có Điệp Vũ Xương muốn gặp !
Tên đệ tử chăm chú nhìn Vũ Xương một lúc rồi đi vào .
Yến Phi Phi vẫn vận y phục trắng điểm mấy lá xanh gọn gàng . Chân diện nàng có vẻ hơi mệt mỏi , chắc mấy ngày nay vất vả nhiều . Nàng nheo mắt nhìn hắn hỏi :
-Hôm nay trời có đổ mưa hay không mà ngươi lại mò đến đây tìm ta ?
Vũ Xương cười trừ , mỗi lần gặp cô gái này tâm trạng hắn có phần thoải mái hơn rất nhiều .
-Ta đến đây là hỏi cô nương về chỗ ở của Kim Tình Văn và hai sư huynh cô
ta . Hẳn cô nương rõ họ trọ ở khách điếm nào ?
Yến Phi Phi cười nhạt :
-Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý đồ muốn cưa cẩm nàng ta sao ?
Vũ Xương lắc đầu :
-Chuyện này rất quan hệ , không đùa được đâu !
Yến Phi Phi nhìn thần thái hắn có mấy phần lo lắng thì cũng không tiện trêu trọc , nàng mỉm cười :
-Ngươi cho ta biết chuyện này quan hệ thế nào thì nhất định ta dẫn ngươi đi !
Vũ Xương thở dài :
-Thôi được rồi , vùa đi chúng ta vừa nói chuyện vậy !
Yến phi Phi không phản đối , nàng đi trước dẫn đường , Vũ Xương bước theo đem mấy chuyện nghe được ra kể cho nàng nghe . Yến Phi Phi ngọc diện biến đổi liên hồi , nàng trầm ngâm .
-Không ngờ hai tên ấy lại trở nên thế ! Hẳn chúng nghe nói Hấp Tinh chưởng thập phần lợi hại nên mới mờ mắt !
Vũ Xương gật đầu tán thành , hắn cũng chẳng nêu ý kiến , đối với cô gái thông minh này , ý kiến của hắn nếu có nói ra chắc cũng chỉ là trò cười .
Hai người dừng lại trước một khách điếm lớn tên gọi Nam Hoa . Yến Phi Phi nói :
-Bọn họ ở trong này !
Vũ Xương theo nàng bước vào . Yến Phi Phi gõ cửa ba phòng nhưng không thấy phòng nào động tĩnh gì . Nàng lần lượt đẩy cửa từng phòng vào nhưng không có ai . Vũ Xương cau mày :
-Họ đi đâu đây ?
Yến Phi Phi thẫn thờ nói :
-Hẳn là bọn Tiên Tri giáo đã thúc ép hai gã kia ra tay !
-Ngươi có biết ba đệ tử Triêu Dương phái trọ ở đây đã đi đâu không ?
Tên tiểu nhị nhận ra y phục của Thu Phong phái nên mỉm cười :
-Họ mới đi về hướng đông cách đây chưa lâu , hai vị muốn tìm hãy đuổi theo , chắc còn kịp !
Yến Phi Phi nhìn Vũ Xương rồi hai người băng mình theo hướng đông đi , Vũ Xương hỏi :
-Chúng ta đi như thế này có mơ hồ quá không ?
Yến Phi Phi cười :
-không lẽ ngươi có cách khác ?
Hắn lặng im không nói , hai người theo hướng này bay đi , chỉ thoáng chốc là ra khỏi trấn Dương Bình , phía trước mênh mông thứ cỏ lau hoang dại .
Yến Phi Phi dừng lại nói :
-Có vẻ như ta đoán đúng rồi , địa điểm này rất hợp để chúng ra tay đấy !
Vũ Xương cười khổ :
-Nhưng rộng lớn thế này biết đâu mà tìm ?
Yến Phi Phi quan sát một lúc nói :
-Nếu ngươi muốn làm việc mà không muốn nhiều người để ý thì sẽ chọn địa điểm nào ?
-Tất nhiên là càng hoang vắng càng tốt !
Yến Phi Phi gật đầu rồi băng mình về hướng dãy núi lớn vươn mình lên trời xanh . Vũ Xương đưa mắt nhìn xung quanh thì nhận thấy các phía khác đều có thông lộ , lòng thầm trách mình còn quá non kém trong việc nhìn xa trông rộng .
Hai người đi hơn một tuần trà thì nghe lẫn trong gió nhẹ vi vút có tiếng quát tháo , họ vội men theo âm hưởng ấy đi tới . Gần đây chân tu của Vũ Xương tiến bộ vượt bậc , hắn ẩn dấu toàn bộ hấp lực của chân nguyên nên không như hồi Đồng Đại Vinh gặp gỡ . Bây giờ tiên khí lẫn ma khí trong người hắn hoàn toàn được ẩn đi , người ngoài có muốn cảm nhận cũng khó .
Tiếng nói ngày càng gần , Vũ Xương nhận thấy đấy chính là thanh âm của Kim Tình Văn , chứng tỏ nàng ta vẫn còn chưa bị gia hại .
Đến nơi Yến Phi Phi kéo hắn núp vào cỏ lau nói :
-Cứ từ từ xem mọi chuyện thế nào đã , đừng có manh động !
Hắn không phản ứng mà buông song mục quan sát . Lúc này trong trường , Kim Tình Văn vận tử y đứng đối diện với Lâm Trấn Nam , Lục Đại Từ , Âu Dương Tu và Lao Hà , trông thần sắc có mấy phần thất vọng xen lẫn giận giữ . Lục Đại từ cười gượng :
-Sư muội à ! Chúng ta chỉ là học một chút công phu của giáo chủ , tuyệt nhiên không hề đầu quân làm người của Tiên Tri giáo , như vậy đâu có ảnh hưởng gì đến ai ? Muội đâu cần phải cố chấp như thế ?
Kim Tình Văn lạnh nhạt :
-Muội không ngờ hai huynh lại trở nên hồ đố như thế ! Chỉ vì một chút danh lợi mà đánh mất hết khí khái bổn môn . Tuy rằng không đầu quân cho chúng nhưng làm như thế có khác nào thụ ân của chúng !
Lâm Trấn Nam hừ lạnh :
-Hai vị hộ pháp đây đã nói rõ rồi , chúng ta chỉ việc nhận võ công của giáo chủ thôi , hoàn toàn có thể quay lại giết ông ta nếu muốn !
Kim Tình Văn cười khẩy :
-Đã nhận ân huệ của người ta rồi lại đi giết họ thì khác nào kẻ bất nghĩa , bất nhân !
Lâm Trấn Nam biến sắc , hắn định lên tiếng thì Âu Dương Tu mỉm cười :
-Nếu như Kim cô nương đã không muốn thì có ép cũng vô ích , cô nương hãy đi đi , nhưng về sau hy vọng đừng đem chuyện này nói với ai !