Khi máu tươi của tên tướng lãnh Vân Tần đó còn bay trong không trung, Lâm Tịch nhìn Trương Bình, tức giận quát lên:
- Đối với phần lớn người Vân Tần, lợi ích của đế quốc đều cao hơn hết. Cũng như viên tướng này, hắn ta thà chết chứ cũng không muốn chúng ta tiêu hao hồn lực vì hắn. Hắn chiến đấu như vậy không phải vì chúng ta, mà hi sinh vì đế quốc này. Vì đế quốc này, không biết bao người đã trả giá bằng tính mạng của mình, không phải chỉ mình ngươi chịu khổ, nhưng ít nhất ngươi vẫn còn sống.
- Ta không giết ngươi, đế quốc này sẽ hoàn mỹ hơn sao?
Trương Bình vô tình cắt đứt lời nói của Lâm Tịch:
- Sự hoàn mỹ của các ngươi không phải là hoàn mỹ của ta.
- Đừng nói nhiều với hắn nữa.
Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch, nói:
- Người giống như hắn hiện nay, trừ khi ngươi có thể đánh bại hắn, nếu không, dù nói gì nữa cũng là vô nghĩa.
Lâm Tịch trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
...
Có một cái chuông gió dưới mái nhà tranh bị cơn gió do đám người Lâm Tịch chạy nhanh tạo thành cuốn phải động đậy, nhưng chiếc chuông gió này còn chưa kịp phát ra tiếng vang dễ nghe, đã bị bộ áo giáp Trương Bình đang mặc đụng phải nát bấy.
Một cuộc chiến kỳ lạ mà kinh tâm động phách đang diễn ra trên đường phố Trung Châu.
Toàn bộ người tu hành bên phía Lâm Tịch đều chạy theo Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, hóa thành những bóng ảnh nhạt.
Hai cánh màu đen đằng sau bộ giáp Trương Bình đang mặc mở rộng, bộ giáp nặng nề cách mặt đất khoảng vài thước, không ngừng lướt đi, đuổi theo sát sau đám người Lâm Tịch.
Nhưng sau khi lướt theo được mấy trăm bước, đám người Lâm Tịch và Trương Bình gần như nhẹ nhàng dừng lại trên một đống tuyết.
Chỉ là truy đuổi trong một thời gian ngắn, nhưng đám người Lâm Tịch đã có thể khẳng định rằng một khi sử dụng hai cánh màu đen để lướt bay, tốc độ tiêu hao hồn lực của Trương Bình không hề nhiều hơn bọn hắn.
Trương Bình là Thánh sư, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương cũng là Thánh sư, nhưng mấy người Tần Tích Nguyệt và Trì Vũ Âm lại không phải là Thánh sư.
Thay vì tiêu hao hết hồn lực khi chạy trốn, biến thành một người tu hành không còn chiến lực, còn không bằng tập trung toàn bộ sức mạnh tấn công Trương Bình.
Nếu không thể nào bỏ rơi đối phương được, vậy chỉ có chiến!
Lâm Tịch lạnh lùng nhìn Trương Bình đứng trong đống tuyết đối diện.
Cuộc chiến của người tu hành tất nhiên có rất nhiều màu sắc, nhưng hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một bộ giáp mạnh mẽ đến mức cho dù các Thánh sư khác có hợp lực lại cũng không thể công phá được, vô số chiêu thức hiện nay chỉ còn một, nên chỉ còn cách dùng sức mạnh thuần túy tập trung đánh đối phương, xem thử đến khi nào có thể phá vỡ được.
...
Ánh mắt Trương Bình tập trung vào người Tần Tích Nguyệt.
Hắn đưa tay về hướng Tần Tích Nguyệt.
- Đến bên cạnh ta...Thay vì bị hủy diệt theo hắn và học viện Thanh Loan, không bằng ở bên cạnh ta ngắm nhìn tân thế gian.
Âm thanh của hắn ta tràn đầy sự mị hoặc khó tả, sóng âm thậm chí còn mang theo nhiều phù văn lơ lửng bên trong không trung.
Những người đứng ở bên ngoài xa nhìn vào không thể kháng cự lại sự hấp dẫn của âm thanh này, ánh mắt bắt đầu trở nên mê mang và mơ hồ, bất giác tự đi đến chỗ Trương Bình.
Nhưng đột nhiên có âm thanh nhẹ nhàng khác vang lên.
Tựa như có nụ hoa nở rộ trong ngõ phố, lại tựa như có người ngẩng đầu uống rượu, lại tựa như có hán tử gõ mạnh tay vào trường đao.
Tần Tích Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lâm Tịch.
Nàng chậm rãi di chuyển, đi đến chỗ Trương Bình.
Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và nhiều người khác cũng bước theo nàng, tiến thẳng tới chỗ Trương Bình.
- Thật đúng là tâm đầu ý hợp đấy.
Trương Bình tự giễu, nhẹ nhàng nói câu này.
...
Sáu cây tên màu xanh lá đậm đầu tiên phá không.
Trong nháy mắt Trì Mang ra tay, Trì San với thân hình nhỏ nhắn bỗng nhiên bộc phát hồn lực mạnh mẽ, cả người lơ lửng trên không trung. Bên trong bộ trường bào màu xanh nàng ta đang mặc, vô số máu tươi phun ra bên ngoài, tản phát mùi thơm trong veo.
Một đóa hoa lấp lánh ánh màu xanh biếc, đã từng xuất hiện khi đối phó với yêu thú Hải yêu vương, đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng, sau đó nhanh chóng ảm đạm và biến mất.
Bên trên nền tuyết màu trắng, vô số rễ cỏ đột nhiên xuất hiện rồi cấp tốc sinh trưởng, quấn lấy hai chân của Trương Bình. Có rất nhiều rễ cỏ bị điện mang cắt đứt hủy diệt, nhưng sau đó lại có vô số rễ cỏ khác sinh trưởng, tiếp tục tấn công.
Ngón tay của Tần Tích Nguyệt nhẹ nhàng gõ vào chiếc vòng đeo như chuông gió ở cổ tay của mình, có rất nhiều đường kẻ màu xanh nhạt chợt xuất hiện trong không khí, không ngừng tấn công bộ giáp Trương Bình đang mặc.
Phi kiếm của Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương cùng lúc phá không, đuổi kịp sáu cây tên màu xanh đậm mà Trì Mang đã bắn, đồng thời tấn công Trương Bình.
Hiện giờ Trương Bình cảm thấy rất đau đớn.
Hắn cảm nhận được mình đang bị nhiều tòa núi lớn đồng thời đè ép.
Hơn nữa, đóa hoa lấp lánh ánh màu xanh biếc kỳ dị vừa biến mất trong tay Trì San, ngay lập tức hắn đã cảm giác được có rất nhiều rễ cỏ rất nhỏ tiến vào trong cơ thể hắn, rồi nhanh chóng sinh trưởng.
Nhưng hắn lại cảm giác mình đã thật sự biến thành ma.
Đối mặt với việc Tần Tích Nguyệt và đám người Lâm Tịch toàn lực ra tay, trong lúc đau đớn như vậy, hắn lại cảm thấy một sự vui vẻ khó hiểu.
- Ta đã sớm muốn đánh bại ngươi.
Một âm thanh tràn đầy sự khoái hoạt vang lên sâu trong trái tim của hắn.
Đối mặt với việc vô số sức mạnh khủng khiếp đang đè ép lên bộ giáp mình đang mặc, hắn ta chỉ làm một chuyện.
Hắn tự thiêu đốt bản thân mình.
Vô số ngọn lửa màu tím được tạo ra ngay trong cơ thể hắn, tràn ngập toàn thân của hắn, khiến cho toàn bộ rễ cỏ đang sinh trưởng trong cơ thể hắn bị đốt thành tro bụi, sau đó ngọn lửa này lại lộ ra bên ngoài, truyền vào trong phù văn bộ giáp.
Trên bề mặt bên ngoài của bộ giáp màu xanh ngọc, một ngọn lửa màu đỏ bốc cháy hừng hực.
Ngọn lửa ma này có tên là ''Phệ hồn''.
...
Sáu cây tên của Trì Mang bị đốt cháy, biến thành bụi bặm bay đi.
Hồn lực của Trì Tiểu Dạ đang quán chú vào rễ cây trên mặt đất tựa như bị hòa tan, tuyết trắng trên mặt đất trong nháy mắt bị chảy thành nước, thậm chí mặt đất cứng rắ n cũng phải nứt vỡ.
Những đường kẻ màu xanh biếc và âm thanh kỳ dị trong không trung nháy mắt biến mất, sau đó có rất nhiều ngọn lửa màu tím hình dạng như một đóa hoa xuất hiện, lượn lờ trước người Trương Bình.
Phi kiếm của Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương hoảng hốt lui về sau.
Có vài ngọn lửa màu đỏ tím xuất hiện trên thân phi kiếm của hai người, rồi nhanh chóng bao lấy.
Hồn lực đang được quán chú vào bên trong thân phi kiếm nhanh chóng biến mất, cả hai thanh phi kiếm vô lực bay về phía Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương.
Bên trong bộ giáp đang mặc, khóe miệng Trương Bình chảy ra một vệt máu màu đen đậm, nhưng hắn lại lạnh lùng bước tới trước một bước, mạnh mẽ tung một quyền.
Trước người hắn, không khí bị chấn động mạnh đến mức không có một luồng gió lọt qua.
Nhưng những ngọn lửa màu đỏ tím đang lượn lờ trong không khí như những con đom đóm lại tự động bay tới trước như bông tuyết, đồng loạt tiến thẳng tới màn sáng đang bao quanh Trì Vũ Âm.
Trời đất xung quanh bị chấn động.
Trì Vũ Âm kêu lên đau đớn, cả người bay ngược về sau.
Tên hủy.
Kiếm rơi.
Cỏ cháy.
Âm phá.
...
Trương Bình dùng một chiêu phá vỡ công kích của mọi người, mà bề ngoài bộ giáp hắn ta đang mặc lại không có bất kỳ vết xước nào.
Tuyết trắng trên đường phố tựa hồ cũng bị đốt cháy, thậm chí phòng ốc đang bị tuyết trắng bao phủ cũng bốc cháy, biến thành màu nám đen.
Vô số người đứng ngoài xa quan sát cuộc chiến lập tức hoảng sợ biến sắc.
Trương Bình tựa hồ còn mạnh hơn cả chưởng giáo núi Luyện Ngục từng xuất hiện ở Thiên Diệp quan ngày xưa.
Nhưng khi chăm chú nhìn vào bộ giáp sắt khổng lồ đang tiến tới gần, khuôn mặt của Nam Cung Vị Ương lại càng bình tĩnh hơn, nói:
- Hồn lực của hắn đang tiêu hao rất nhanh.
Nàng nói với Lâm Tịch bên cạnh.
Lâm Tịch gật đầu.
Một luồng hồn lực bàng bạc từ bên trong cơ thể hắn phát ra ngoài, phi kiếm rơi trước mặt hắn lại tự động bay lên. Thanh phi kiếm này nhanh chóng xuyên qua hư không trước mặt Trương Bình, nhanh chóng khắc họa ba bộ kiếm trận.
Hắn cũng có thể cảm giác được hiện giờ hơi thở của Trương Bình đã bắt đầu suy yếu và tán loạn, việc này có nghĩa hồn lực trong cơ thể Trương Bình đang tiêu hao nhanh chóng. Hơn nữa, trong khi đánh với bọn hắn, Trương Bình cũng bị nội thương.
Lúc trước hắn còn lo lắng rằng hồn lực trong cơ thể Trương Bình rất có thể vượt xa hắn, nhưng hiện giờ Trương Bình lại không thể che giấu sự rối loạn khi hồn lực tiêu hao, nên hắn có thể khẳng định tổng số hồn lực trong cơ thể Trương Bình không thể vượt qua hai chén nước trong cơ thể hắn.
Đã như vậy, bây giờ hắn chính là người có thể uy hiếp đến Trương Bình nhiều nhất, hắn hoàn toàn có thể dùng hồn lực của mình để tiêu hao sức mạnh của Trương Bình.
...
Vô số ánh kiếm trong suốt như thủy tinh không ngừng xuất hiện bên ngoài Trương Bình.
Gió tuyết nhanh chóng nổi lên, tạo thành một quả cầu tuyết khổng lồ bao trùm đám người Lâm Tịch và ma vương Trương Bình.
Bên trong quả cầu tuyết đó là cảnh tượng một ngọn lửa khủng khiếp bốc cháy hừng hực, hơi nước bốc lên cao, khiến sương mù trở nên dày dặc, mà bên ngoài lại có cảnh tượng cuồng phong nổi lên mang theo tuyết trắng.
Phi kiếm của Lâm Tịch đã không biết bay trên không trung bao nhiêu lần, tạo thành vô số bộ kiếm trận trước mặt Trương Bình, sau đó tất cả ầm ầm nổ tung, khí kình văng ra khắp nơi.
Mấy trăm căn phòng ốc trong nháy mắt bị sụp đổ.
Lâm Tịch liên tục ho ra máu tươi.
Trường kiếm trở về trong tay hắn, hồn lực của hắn tiêu hao nhanh chóng đến mức hắn khó lòng ngự sử phi kiếm được nữa. Nhưng mọi người cũng có thể thấy những đường tơ màu vàng quanh quẩn bên trong các phù văn được khắc họa bên ngoài bộ giáp Trương Bình đang mặc đang ảm đạm đi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Trì Túc ráng nhịn đau, tiến tới đỡ lấy Lâm Tịch và Trì San.
Nam Cung Vị Ương chậm rãi nhướng mày, phi kiếm của nàng lại tỏa ra ánh sáng màu xanh đậm.
Hồn lực Trương Bình đã gần hết, nhưng chính nàng cũng không còn bao nhiêu sức mạnh.
Nhưng ngay lúc này, bên trong ngõ phố nơi xa, có âm thanh kim loại đánh mạnh vào mặt đất vang lên.
Tên tướng lãnh Vân Tần kia mặc dù đã chết, nhưng quân lệnh của hắn vẫn được truyền xuống.
Trọng kỵ quân và trọng khải quân trong thành Trung Châu đã chạy tới.
Trong âm thanh khủng khiếp do vô số bộ giáp kim loại đang đạp mạnh trên mặt đất và tăng tốc liên tục, thậm chí còn vang vọng hơn tiếng sấm đầu hè của đế quốc Vân Tần, Trương Bình đang tiến công bỗng nhiên ngừng lại. Ngẩng đầu nhìn thấy phi kiếm của Nam Cung Vị Ương lại bay lên, hắn ta chậm rãi cúi đầu, toàn bộ sợi tơ màu vàng quanh quẩn bên ngoài các phù văn được khắc trên thân bộ giáp cũng theo cái cúi đầu của hắn mà hoàn toàn biến mất.