Từ khi Cố Vân Tĩnh giao tên tướng lãnh lạnh lùng này và Hắc Kỳ quân cho Lâm Tịch, Lâm Tịch chưa từng hỏi lai lịch cũng như tên họ của tên tướng lãnh này.
Hắn không biết tên tướng lãnh lạnh lùng này có bí mật gì, nhưng nếu như Cố Vân Tĩnh bảo hắn tín nhiệm tên tướng lãnh này, hắn sẽ tin tưởng. Cho nên, ngay lúc này, nghe được tên tướng lãnh lạnh lùng này muốn một mình đối phó với đại trưởng lão núi Luyện Ngục, Lâm Tịch chỉ gật đầu, nói một tiếng cẩn thận.
Viên tướng lạnh lùng này tiếp tục đi tới trước cùng với mọi người, cũng không ra tay trước. Mọi người trong Thiên Diệp quan nhìn những cường giả này chiến đấu với núi Luyện Ngục, đồng thời tự hỏi trận chiến kinh thiên này sẽ mở đầu như thế nào.
Tất cả mọi người rất cẩn thận, mấy người bên Lâm Tịch và các thần quan núi Luyện Ngục ngày càng tiến tới gần hơn. Nhưng tốc độ đi tới trước của bọn họ rất chậm chạp, không khí gần như bị đè nén lại tới cực hạn, bởi vì tất cả đều hiểu rõ người đầu tiên ra tay hoặc là xông tới trước, rất có thể sẽ bị giết chết ngay.
Nếu để cho Nam Cung Vị Ương suy đoán, người đầu tiên ra tay rất có thể là Nam Cung Vị Ương.
Bởi vì trong mọi người ở đây, không có ai có thể tùy tâm làm việc hơn nếu so sánh với Nam Cung Vị Ương. Nam Cung Vị Ương chính là loại người nếu như đã quyết định ra tay, chắc chắn sẽ bất kể đối phương là ai.
Nhưng điều khiến Trạm Thai Thiển Đường cảm thấy ngoài ý muốn chính là hôm nay Nam Cung Vị Ương lại cẩn thận hơn bất cứ lúc nào, thậm chí không hề có một chút khí tức cường đại của nàng phát ra ngoài.
Người đầu tiên ra tay lại là Trì San trông rất nhu nhược.
Một người tu hành có râu quai nón sau lưng nàng vươn tay ra, kéo lấy vạt áo của nàng, nếu không trong nháy mắt vừa rồi, cả người Trì San sẽ tự động bay lên cao vì hồn lực trong cơ thể điên cuồng bộc phát mạnh mẽ.
Tựa như khi chiến đấu với lão Hải yêu vương kia, da thịt trên mặt nàng bắt đầu trắng bệch, thậm chí là hơi trong suốt. Nhưng những lá cỏ màu xanh đã từng nhanh chóng giết chết hơn trăm người tu hành nô lệ điên cuồng kia, đang khô héo, lại bắt đầu sinh trưởng, nhanh chóng lan tràn đến trận doanh núi Luyện Ngục.
Tốc độ lan tràn của loại cỏ xanh này nhanh đến nỗi có thể sánh ngang với cây tên đang bay, khiến người ta khó tưởng tượng được. Nhưng lúc này hai bên đang di chuyển vô cùng chậm chạp, chính hai cảnh tượng đối lập này lại khiến mọi người cảm thấy không thể thở được.
Hầu hết các thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng đều liều mạng bộc phát hồn lực, những ánh sáng rực rỡ và khí lạnh binh khí tỏa ra ngoài như tạo thành sóng biển, muốn ngăn cản những lá cỏ xanh đó tới gần mình.
Nhưng ngay lúc này, chưởng giáo núi Luyện Ngục ngồi trên bảo tọa lại nhìn Trì San một cái, thản nhiên nói:
- Núi Luyện Ngục chúng ta từng có vật này.
So sánh với bất kỳ ai, cảm giác của lão ta luôn mạnh hơn.
Nên trong mắt lão, tất cả vật việc đang diễn ra cũng rất chậm chạp.
Cho nên, lời nói và hành động của lão càng khiến mọi người cảm thấy thời gian như đọng lại.
Ngay lúc lão nói như vậy, có một cành trúc không biết từ đâu trên người lão bay ra ngoài, ép sát dưới mặt đất, rồi rơi vào trong đám cỏ xanh đang lan tràn.
Sau đó có mấy cành trúc màu đỏ thẫm bắt đầu sinh trưởng, có nhiều lá trúc mọc trên mặt đất, mỗi một lá trúc và cành trúc đều ẩn chứa một ngọn lửa màu đỏ có nhiệt độ kinh người, trong nháy mắt đã tạo thành một biển lửa màu đỏ ngay trên đồng cỏ xanh.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả lá cỏ xanh đã bị đốt cháy.
Tựa như người tu hành ngự sử phi kiếm, bởi vì chấn động huyền diệu của nguyên khí trong trời đất, nên thân thể của Trì San tựa như bị một cây búa lớn đánh trúng, một ngụm máu tươi nhất thời từ trong miệng nàng phun ra bên ngoài.
Nhưng trong nháy mắt này, móng tay của Trì Vũ Âm bỗng nhiên phát lực mạnh đến mức tự xé lấy lòng bàn tay mình.
Sau khi ngọn lửa màu đỏ đốt trụi đồng cỏ màu xanh lá xong, ngay lập tức đã có một cơn sóng lửa cao đến bốn năm thước, tự động thổi ngược về đám người Lâm Tịch, khiến cho không khí trước mặt bọn họ gần như bị rung động.
Trì Vũ Âm muốn ra tay, nhưng Lâm Tịch không để cho nàng ra tay, nên nàng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hồ Ích Dịch và Trạm Thai Thiển Đường cũng muốn ra tay, bọn họ cho rằng người tu hành cấp bậc dưới Thánh sư không thể ngăn cản chiêu thức này của chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Vật mà chưởng giáo núi Luyện Ngục có tên là ma trúc núi Luyện Ngục. Loại trúc này đã từng xuất hiện khi chưởng giáo núi Luyện Ngục phối hợp với Văn Nhân Thương Nguyệt để đuổi giết Lý Khổ, đây vốn là bí kỹ mà chỉ có một tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục mới có thể sử dụng được. Nhưng hiện giờ chưởng giáo núi Luyện Ngục lại dễ dàng sử dụng độc môn bí kỹ này, mà uy lực và uy thế của ma trúc lại hoàn toàn hơn hẳn so với lúc đối phó Lý Khổ.
Chỉ là vào lúc này, Nam Cung Vị Ương lại đi tới trước, ngăn cản trước mặt hai người.
Động tác này giúp cho Hồ Ích Dịch và Trạm Thai Thiển Đường hiểu ý của Nam Cung Vị Ương, nên hai người lập tức mạnh mẽ khống chế hồn lực đang chuẩn bị bộc phát ra bên ngoài.
Đồng thời, bỗng nhiên có tuyết trắng như những sợi lông ngỗng, xuất hiện và bay lả tả trong không trung.
Sau những hạt tuyết trắng tựa như lông ngỗng đấy, chính là vô số hạt tuyết khác.
Đây là những hạt tuyết có nhiệt độ thấp hơn bông tuyết bình thường không biết bao nhiêu lần, và chủ nhân của chúng chính là con vật vừa thò móng vuốt của mình ra ngoài ống tay áo Lâm Tịch.
Bông tuyết va chạm với từng ngọn lửa, biến thành hơi nước hư vô, đồng thời khiến không khí bị rung động.
Chỉ là sức mạnh của Cát Tường hiện giờ không thể chống lại chưởng giáo núi Luyện Ngục được, bởi vì những hạt bông tuyết kia chỉ khiến ngọn lửa đỏ bị chùn lại trong chốc lát.
Cao Á Nam cũng biết cho dù hợp sức với mình, nàng và Cát Tường cũng chưa chắc đối kháng được. Nhưng nàng đã cùng trưởng thành với bằng hữu của mình, mỗi người các nàng đều hiểu rõ như Lâm Tịch, nếu như người tu hành cấp thấp muốn đối phó với người tu hành cấp cao, vậy phải tự tàn nhẫn với mình.
Mỗi người trong bọn họ đều đang túc sích sức mạnh mạnh nhất của mình, đợi đến lúc thích hợp sẽ sử dụng với chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Cho nên, nàng kiên quyết ra tay.
Một dòng nước lạnh tràn vào trong những hạt bông tuyết, ngưng tụ những hạt bông tuyết thành một thanh kiếm khổng lồ bằng băng, mạnh mẽ đâm tới ngọn lửa đằng trước.
Thanh kiếm khổng lồ bằng băng từ từ tiến tới, rồi hóa thành một dòng nước lạnh, sóng lửa hừng hực cũng giảm nhiệt độ xuống, cuối cùng biến thành một dòng nước nóng chảy qua chân mọi người.
Tàn lửa trên thân ma trúc vẫn chưa bị dập tắt, vẫn tản phát một ngọn lửa màu đỏ, khiến đoạn đường giữa đám người Lâm Tịch và thần quan núi Luyện Ngục trở nên kỳ quái, tựa như nơi đây không phải là núi Thiên Hà, mà là trong quặng mỏ nào đó của núi Luyện Ngục.
Thân thể Cao Á Nam lung lay, Tần Tích Nguyệt bên cạnh nàng vội vàng đỡ lấy.
- Vân Tần Chu gia quả nhiên bất phàm.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục thản nhiên nói một câu.
...
Tất cả quân nhân và quan viên Vân Tần bên trong Thiên Diệp quan rất kinh hãi.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục đều mừng như điên, một lần nữa kiêu ngạo.
Đây chính là sức mạnh tuyệt đối.
Mặc dù sau khi Cao Á Nam và Cát Tường ra tay chống đỡ sức mạnh này, giúp sóng lửa biến thành sóng nhiệt mà tất cả đám người Lâm Tịch có thể chịu đựng được, nhưng toàn bộ thần quan núi Luyện Ngục đều có thể nhận ra Trì San, Cao Á Nam và Cát Tường không thể ra tay được nữa.
Chỉ là thuận tay ra một chiêu, lập tức phế bỏ Trì San, Cao Á Nam và Cát Tường, đây chính là khí tức vô địch.
Tại chiếc xe người kéo cách chưởng giáo núi Luyện Ngục không xa kia, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục cũng không sợ hãi nữa. Kể từ khi chưởng giáo núi Luyện Ngục bắt đầu ra tay, lão ta cảm thấy tính mạng của mình được bảo vệ, mà những người trước mặt lão sẽ phải chết.
Nhưng ngay lúc đó, thần sắc ngạc nhiên đột nhiên xuất hiện sâu trong con mắt đang được mái tóc bạc bao phủ của lão.
Có một người đột nhiên từ bên trong ngọn lửa trước mặt lão bước ra ngoài, đi về chiếc xe người kéo của lão.
Ma trúc núi Luyện Ngục không phải là chiêu thức quá mạnh mẽ của chưởng giáo núi Luyện Ngục, nên chưởng giáo núi Luyện Ngục đã không còn quán chú sức mạnh vào trong những thanh ma trúc đó nữa. Nhưng dù như thế, nhiệt độ ẩn chứa bên trong những thanh ma trúc đó còn rất kinh người, người tu hành bình thường tuyệt đối không thể dễ dàng bước qua những thanh ma trúc đó được.
Cho nên, tất cả thần quan núi Luyện Ngục hiện giờ đều tránh xa ra hai bên, không dám tới gần những thanh ma trúc đang cháy đó.
Tuy nhiên, bên trong ngọn lửa đang bốc cháy tản phát nhiệt lượng cao đến mức khiến không khí phải bị bẻ gãy này lại đột nhiên xuất hiện một người, người này không những không bị thương, mà hồn lực trên người cũng bắt đầu bành trướng, không ngừng từ cấp Quốc sĩ tiến đến Đại quốc sư, cuối cùng là đạt đến Thánh giai.
Người đi xuyên qua từng thanh ma trúc đang bốc cháy, không bị thương chút nào mà xuất hiện trước mặt tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này, chính là viên tướng lãnh lạnh lùng mang mặt nạ kim loại màu đỏ.
Ngay cả chưởng giáo núi Luyện Ngục đang ngồi trên bảo tọa cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bên trong đôi mắt bình tĩnh và thâm thúy như biển sâu của lão, sự ngạc nhiên dần xuất hiện.
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục quát lên một cái.
Lão nghĩ mãi vẫn không hiểu được tại sao ngọn lửa kia không thể uy hiếp đến viên tướng lạnh lùng này, nhưng lão biết hắn ta tới gần mình như vậy tất nhiên không phải vì muốn tâm tình với mình. Một luồng sát khí lạnh lẽo xuất hiện trong lòng, đồng thời hồn lực trong cơ thể tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này cũng ào ào bộc phát như đê vỡ, điên cuồng truyền vào một thanh thước dẹp trong tay mình.
Thanh thước dẹp này bay ra ngoài như một thanh phi kiếm, sau đó tự động mở rộng ra, biến thành một cây quạt đen nhánh ngay trên không trung.
Vô số tiếng nổ đùng đùng từ trên thân cây quạt truyền ra ngoài.
Có vô số cây đinh đánh tới trên người tên tướng lãnh lạnh lùng như mưa sa, xuyên qua cơ thể hắn ta, mang theo những tia máu thật dài, tựa như có một cây kim mang theo tơ chỉ màu hồng rất dài.
Nhưng tên tướng lãnh lạnh lùng này tựa hồ không để ý đến việc này.
Thân thể của hắn tựa như một khúc gỗ, mà những cây đinh nhỏ có tốc độ nhanh hơn cả phi kiếm vừa xuyên qua cơ thể hắn cũng không thể khiến hắn chết đi.
Có một cây cờ màu hồng trong tay hắn đột nhiên bay ra ngoài, sau đấy quét trúng người tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục trong ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của lão ta.
Cây cờ màu hồng này trông như một dải lụa nhẹ nhàng, nhưng khi quét trúng người tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục, lại tựa như một quỷ trảo, để lại năm vết máu vừa sâu vừa dài, ngay cả nội tạng và xương cốt bên trong cũng bị bẻ gãy, tách rời ra.
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia không thể chống chế thân hình của mình, quay cuồng trên không trung rồi rớt xuống chiếc xe người kéo.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục đã suy nghĩ cẩn thận, chậm rãi đưa ra một ngón tay, nói: