Lâm Tịch nhíu mày vì không thể nào hiểu nỗi. Chẳng lẽ từng cọng cây cọng cỏ, Phong tháp đứng sừng sững, cây cối trùng trùng điệp điệp, những căn phòng được xây trên những cái cây cao, còn có cỏ xanh thơm ngát mà hắn đang giẫm lên, chỉ là những lá cây nhỏ nhoi của một đại thụ khổng lồ? Thành Lục Dã này là một đại thụ?
Ông lão được gọi là Yêu tộc trí giả thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tịch, nhưng ông ta chỉ cười cười, không giải thích gì, tiếp tục dẫn Lâm Tịch đi tới thần miếu phía trước.
Bậc thang đi vào thần miếu này có mười bảy cấp, bậc thang rất mềm mại, tựa như đang giẫm lên một ngọn rễ tràn đầy dưỡng khí.
Bên trong chỉ có một gian phòng hình tròn, bài viện vô cùng đơn giản, có một cái giường hẹp dùng dây leo bện thành, còn có một vật trông như cái bàn, bên trên bày biện một số cây khô hình thù kỳ lạ.
Vách tường của gian phòng này cũng giống như bên ngoài, có một màu xanh biếc, có khảm rất nhiều hoa văn hình thái phong phú.
Ngoại trừ tấm rèm được buông xuống bên dưới, kiến trúc giống như thần miếu này không còn cửa sổ nào khác, nhưng lại rất sáng ngời, tựa như ánh sáng bên ngoài có thể thẩm thấu qua những vách tường, truyền vào bên trong.
Không khí bên trong rõ ràng còn tươi mới và trong lành hơn bên ngoài, nên Lâm Tịch bắt đầu cảm giác được có hai luồng nguyên khí khác nhau đang lưu động bên trong.
Một loại tương đối mạnh mẽ, là do bản thân thần miếu này tản phát ra ngoài, một loại khác không quá rõ ràng, là do những phù văn trong tòa thần miếu này hấp thu nguyên khí bên ngoài.
Lâm Tịch nghĩ tới một khả năng, chân mày đang cau lại lập tức được giãn ra.
- Xem ra ngươi đã suy nghĩ cẩn thận rồi.
Ông lão này rót ba chén nước, đưa cho Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và Trì Tiểu Dạ. Ông ta thấy chân mày Lâm Tịch đã giãn ra, mỉm cười đầy cơ trí.
Cái chén mà ông ta vừa đưa cho ba người cũng được làm từ cây cối, nước bên trong có màu xanh nhạt, toát ra khí tức trong lành, tựa như đây là nước được lấy từ cỏ xanh hay lá cây nào đấy.
- Ngươi rất thông minh, có vài lý lẽ nhanh chóng hiểu được.
Sau đấy ông lão này nhìn Lâm Tịch, nói.
- Đây là chất dịch cho trúc xanh ngưng kết ra, có thể tiêu trừ mệt mỏi, trợ giúp minh tưởng, vô cùng quý giá.
Trì Tiểu Dạ thấp giọng giải thích với Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, sau đấy vô cùng tôn kính tạ ơn ông lão.
Lâm Tịch chân thành cảm ơn. Hắn uống một hớp chất dịch trúc xanh, cảm nhận được vô cùng trong veo, tựa như lá trà xanh vừa mới ngâm, lại xen lẫn chút hương vị của cam thảo.
- Những kiến trúc này có thể chế tạo chất dinh dưỡng cho vật khác sinh sống và trưởng thành? Những loại thực vật tựa như phong tháp bên trong tòa thành này, nếu như mất đi chất dinh dưỡng, sẽ chết héo, tòa thành này sẽ khô héo, không còn tồn tại. Nên ngài mới nói những kiến trúc này tựa như gốc rễ thành Lục Dã?
Hắn từ từ uống, nhìn ông lão, hỏi.
- Ta đã nói là ngươi rất thông minh.
Ông lão này giơ ngón tay cái lên, khen ngợi:
- Ngài cũng biết ý định của ta tới đây, nhưng không vội vã đề cập đến, hẳn ngài còn có dụng ý khác.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nhìn vào đôi mắt màu xanh đầy cơ trí và tang thương của ông lão này, nói:
- Một trí giả giống như ngài, không bao giờ nói những câu vô nghĩa. Những kiến trúc như tòa thần miếu này không khó hiểu, nhưng khi ở ngoài kia ngài đã nói: " Cho dù mang theo một con ong Thiên Phong vào trong rừng Cổ Yêu, để cho con ong Thiên Phong này bay đi, sau này vẫn sẽ có những chuyện liên quan đến con ong Thiên Phong đó xuất hiện trước mắt mình. Giống như là nguyên khí trong trời đất và phù văn, Hương la thụ tháp và ong Thiên Phong, tất cả đều có quan hệ với nhau. Trải qua một vài chuyện, ngươi cho rằng mình đã thay đổi quỹ tích trong đó, nhưng sợ rằng rất lâu về sau, những quỹ tích mà ngươi đã thay đổi vẫn quay về ứng nghiệm trên người ngươi''. Vãn bối nghĩ mãi mà vẫn không hiểu lý lẽ trong câu nói này của ngài.
Sau khi dừng lại một hồi, Lâm Tịch mới để cái chén xuống, nói tiếp:
- Vãn bối chỉ nghe nói qua hiệu ứng hồ điệp, hơi giống với những gì ngài đã nói, nhưng tựa như không phải cùng một ý.
Đúng lúc này, màn cửa làm từ những sợi dây leo lại đung đưa, có hai người già Yêu tộc khác đi vào.
Đây là hai lão phụ nhân.
Một lão phụ nhân trong đấy nắm trong tay một cây trượng màu nâu, từ xa nhìn lại giống như một cây san hô, có nhiều cành chỉa ra ngoài, lại có rất nhiều lỗ thủng.
Một lão phụ nhân khác có khuôn mặt và vóc người tương tự như lão phụ nhân trước, mặc một chiếc áo choàng màu xanh, điều khác nhau chính là trong tay bà ta không cầm vật gì, nhưng bên cạnh lại có một con ốc sên màu xanh lớn như cái chậu rửa mặt.
Con ốc sên trông rất chậm chạp, nhưng toàn thân tỏa ra khí tức mạnh mẽ này rõ ràng là một yêu thú, khiến cho Cát Tường đi ra khỏi ống tay áo Lâm Tịch, tò mò đánh giá.
Khi Cát Tường xuất hiện, con ốc sên kia cũng ngừng lại quan sát, khiến lão phụ nhân này phải quan sát một hồi lâu.
Khuôn mặt của hai lão phụ nhân đều được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu xanh biếc, tựa như vỏ cây nào đấy.
- Đây là hai trí giả khác trong tộc ta, Trì Oản và Trì Cốc. Hai ngài không nói được tiếng Vân Tần, nhưng có thể hiểu được.
Trì Tiểu Dạ khom mình hành lễ với hai phụ nhân này, đồng thời nhẹ giọng giới thiệu với Lâm Tịch:
- Phương pháp ngự sử rắn mối khổng lồ là do trí giả Trì Oản phát hiện.
Ngay khi Lâm Tịch hành lễ với hai trí giả Yêu tộc vừa mới đi vào, sau đấy hắn ta ngẩng đầu nhìn lão phụ nhân tên Trì Oản vì lời nói của Trì Tiểu Dạ, trí giả Yêu tộc tên Trì Bồ đã lần nữa lên tiếng:
- Từ đôi mắt của ngươi, ta cảm nhận được ánh sáng của trí khôn.
Ông lão này nhìn Lâm Tịch, hơi kinh ngạc và tò mò hỏi:
- Ngươi nói hiệu ứng hồ điệp, ta chưa từng nghe qua, nó có nghĩa gì?
- Chỉ cần một con bướm vỗ cánh, rất có thể sẽ khiến nơi xa xảy ra phong bạo.
Lâm Tịch chân thành giải thích:
- Ý nghĩa của nó là một khi có chuyện nhỏ xảy ra, có thể sẽ làm thay đổi rất nhiều, tạo thành ảnh hưởng lớn đến nơi khác.
Ba trí giả Yêu tộc liếc nhìn nhau, rõ ràng hơi khiếp sợ.
- Đây là một lý lẽ rất thâm ảo.
Trí giả Trì Bồ vuốt chòm râu của mình, suy nghĩ một hồi, sau đấy mới nhìn Lâm Tịch, chậm rãi lắc đầu và nói:
- Nhưng mà ý này khác với ý của ta, nếu như dùng cách nói của người Vân Tần các ngươi để hình dung câu nói của ta, có lẽ phải nói đến hai chữ ''nhân quả''.
- Nhân quả?
Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương cũng nhíu mày. Hai người hiểu được ý của hai từ này, nhưng cũng không rõ vào lúc này vị trí giả Yêu tộc này nhắc đến là có ý như thế nào.
- Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân và kết quả.
Vị trí giả này không nói những lời mơ hồ nữa, mà nhìn Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương bằng một ánh mắt chân thành và cảm thán, nói:
- Tại sao bên ngoài Vân Tần và các đế quốc khác có nhiều người như vậy, qua nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng chỉ có hai người tới lãnh địa của chúng ta? Ngoại trừ Trì Tiểu Dạ ra, vẫn còn có những nguyên nhân khác.
- Nguyên nhân khác?
Lâm Tịch bất giác nhìn Nam Cung Vị Ương, càng không thể hiểu được.
- Mặc dù kiếm của ngươi đã được bao lại, nhưng ta vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc
- Chúng ta biết thanh kiếm của ngươi.
Ánh mắt cơ trí và thâm thúy của trí giả này nhìn vào thanh kiếm đang được bọc lại trên lưng Lâm Tịch, sau đấy cả ông ta và hai trí giả khác đều tập trung nhìn Nam Cung Vị Ương.
- Ngươi có cảm thấy thành Lục Dã quen thuộc hay không?
Ông ta hỏi Nam Cung Vị Ương:
- Hoặc là giống như đã từng gặp qua?
Mấy câu này vừa xuất hiện, Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ gần như nín thở:
- Thanh kiếm này của ngươi có liên quan đến nàng.
Ông lão này nhẹ giọng thở dài:
- Mà nàng lại có liên quan đến thành Lục Dã chúng ta.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, hiện giờ hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nhìn vào trí giả tên Trì Bồ này, hắn lại cố gắng không lên tiếng. Bởi vì hắn cảm thấy Trì Bồ nói như vậy là muốn Nam Cung Vị Ương hỏi lại.
Nam Cung Vị Ương nhíu mày thật chặt, nàng cũng nhìn ba người già trước mắt, nhưng không lên tiếng hỏi, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
- Xem thần sắc của các ngươi, ta hẳn nói không sai, ngươi chắc còn một vài ký ức mơ hồ, chỉ là nhớ không rõ ràng, chỉ là cảm thấy quen thuộc. Bởi vì khi đó ngươi vừa mới ra đời, thật sự còn quá nhỏ, nên không thể nhớ nhiều được.
Ông lão này không dừng lại, nhìn Nam Cung Vị Ương nói:
- Ngươi ra đời trong thành Lục Dã, phụ mẫu của ngươi đều là tộc nhân của chúng ta.
Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đều không thể lên tiếng.
Mặc dù bọn họ có thể suy đoán thân thế Nam Cung Vị Ương có thể liên quan đến thành Lục Dã, suốt đường đi Lâm Tịch cũng từng suy đoán nhiều lần, nhưng hắn vẫn không ngờ thân thế thật sự của Nam Cung Vị Ương lại là như vậy.
- Ta là người thành Lục Dã? Phụ mẫu ta cũng là người của thành Lục Dã? Là người tu hành giống các ngươi?
Nam Cung Vị Ương là người trong cuộc lại rất bình tĩnh, suy nghĩ cẩn thận rồi nói:
- Ta vừa mới ra đời đã rời khỏi thành Lục Dã sao? Đã xảy ra chuyện gì?
- Là bởi vì tộc nhân chúng ta đều sợ thay đổi, còn bởi vì chính ngươi.
Ông lão này chăm chú nhìn Nam Cung Vị Ương, nói.
Nam Cung Vị Ương nhìn ông ta một cái, bình tĩnh nói:
- Có nghĩa gì?
- Nếu các ngươi đã đến đây với Trì Tiểu Dạ, hẳn có thể nhận ra tộc nhân chúng ta đều trải qua một cuộc sống không buồn không lo, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Ông lão này nhìn Nam Cung Vị Ương một cái, rồi nhìn Lâm Tịch, nói
- Đời đời thế thế tộc nhân chúng ta đều như vậy. Vùng đất hoang vu và rừng Cổ Yêu là bình chướng của chúng ta, chúng ta cũng xem mình như những cây cối sinh trưởng nơi đây, hòa hợp với nhau. Chúng ta cảm thấy cuộc sống này rất tốt, tốt hơn thế giới bên ngoài rất nhiều, nên tất cả tộc nhân chúng ta đều cố gắng duy trì cuộc sống và phương pháp tu hành như thế.
- Là do phụ mẫu ta có ý nghĩ khác với những người ở đây? Hay là vì họ muốn đi ra ngoài, dẫn người khác vào?
Nam Cung Vị Ương hỏi.
- Cũng không phải như vậy.
Ông lão này nhìn Nam Cung Vị Ương, lắc đầu nói:
- Bởi vì vừa mới ra đời, ngươi đã khác với các tộc nhân.
- Tất cả mọi người chúng ta, bao gồm phụ mẫu của ngươi, đều giống như Trì Tiểu Dạ, có thể chất giúp cây cối sinh trưởng nhanh chóng. Nói cách khác, trời sinh đã giúp tộc nhân chúng ta có thể đào tạo và sử dụng cây cối, thậm chí là sử dụng chúng như hồn binh.
- Nhưng ngươi không giống vây, ngươi vừa mới ra đời, phụ mẫu ngươi đã phát hiện ngươi không có thể chất như chúng ta. Ngươi không thể câu thông và đào tạo cây cối, nhưng dùng cách nói của người Vân Tần, tốc độ tu hành hồn lực của ngươi cực nhanh, nhanh hơn bất kỳ thiên tài tu hành nào trong tộc chúng ta. Cho nên, trong tộc nhân chúng ta sinh sống ở đây, ngươi chính là một ngoại tộc chưa từng có.