Sau khi cảm giác được khí tức bộc phát của Cố Vân Tĩnh, Văn Nhân Thương Nguyệt đã cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.
Từ khi chiến loạn ở lăng Bích Lạc bắt đầu, Thánh sư của Vân Tần và Đại Mãng đã chết quá nhiều, những Thánh sư còn sống rất ít ỏi.
Mà hắn đã đi trên con đường Thánh sư rất xa, từ khi Chu thủ phụ không thể ra tay, Hạ Bạch Hà chết trận, ngoại trừ Nghê Hạc Niên luôn luôn ở thành Trung Châu, không thể nào xuất hiện ở đây, hắn nghĩ rằng không còn Thánh sư nào có thể ngăn cản mình giết chết Lâm Tịch.
Đông Lâm đệ nhất kiếm Diệp Vong Tình không được.
Thanh Loan kiếm sư Từ Sinh Mạt không được.
Đông Vi đang dưỡng thương trong học viện Thanh Loan cũng không được.
Bất kỳ chiến tranh nào cũng giống nhau, cho dù là mai phục hay bị mai phục, nhân tài là căn bản nhất.
Theo những gì Văn Nhân Thương Nguyệt nghĩ, Lâm Tịch căn bản không có đủ người để ngăn cản đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang chạy tới, căn bản không có người có thể ngăn cản hắn.
Bất kể mai phục cẩn thận sao đi nữa, nếu như không có đủ người, nếu như không có đủ sức mạnh, tất cả chỉ là lời nói suông.
Cho nên, mặc dù bị buột hạ xuống, phát hiện có một tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục không thể chạy tới kịp như ước hẹn, hắn vẫn tự tin rằng mình có thể dễ dàng giết chết Lâm Tịch.
Chỉ là hắn phát hiện mình đã sai lầm rồi.
Hắn tính sót một người.
Hắn nhận ra Nam Cung Vị Ương.
Hắn nhớ khi mình ám sát Trưởng Tôn Vô Cương ở lăng Bích Lạc, chính thiếu nữ Thánh sư này đã tức giận quát lên chói tai.
Mặc dù lúc ấy chính hắn cũng hơi kinh ngạc với sức mạnh của thiếu nữ Thánh sư này, nhưng tất cả sức mạnh của Nam Cung Vị Ương khi đấy chỉ đủ chặt đứt một sợi xiềng xích của hắn.
Trong mắt hắn, Nam Cung Vị Ương còn quá yếu.
Cũng giống như những người Từ Sinh Mạt đó, hắn cho rằng một Thánh sư như Nam Cung Vị Ương không thể ảnh hưởng đến mình được.
Nhưng sức mạnh của Nam Cung Vị Ương hiện nay đã phá hủy được sự tự tin của hắn.
Chỉ có một khả năng mới khiến hắn sai lầm như vậy.
Đó chính là tốc độ tu hành của Nam Cung Vị Ương quá nhanh, nhanh hơn lẽ bình thường rất nhiều.
Văn Nhân Thương Nguyệt vốn là một trong những người tu hành có tư chất tốt nhất thế gian này.
Nhưng tốc độ tu hành của Nam Cung Vị Ương lại nhanh hơn hắn ta quá nhiều!
Trong tíc tắc này, sự tự tin của Văn Nhân Thương Nguyệt sụp đổ, đồng thời cảm thấy tê tái trong lòng.
Cũng là trong tíc tắc này, Văn Nhân Thương Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy Nam Cung Vị Ương tựa như được sinh ra để đối địch với hắn. Mỗi một việc hắn làm dường như đều bị thiếu nữ Thánh sư có khuôn mặt non nớt này chạm tay vào.
Muốn giết Nam Sơn Mộ, kết quả là nàng phá hỏng, Quỷ quân sư còn rơi vào tay nàng.
Hắn ám sát Trưởng Tôn Vô Cương, nàng cũng ở đấy...bây giờ hắn muốn giết Lâm Tịch, nàng cũng xuất hiện ngăn cản.
Nhiều năm qua Văn Nhân Thương Nguyệt chưa từng cảm thấy hối hận, nhưng vào lúc này, hắn lại hơi hối hận.
Hối hận vì sao mình không sớm giết chết tên Thánh sư mặt non này.
...
Tất cả nhưng tâm tư này cũng chỉ diễn ra trong vài tức ngắn ngủi, thậm chí là Lâm Tịch còn chưa kịp sử dụng Đại hắc lần thứ hai.
Khí tức Thất diệu ma kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt trong nháy mắt tăng vọt.
Tựa như có một con mắt ma ở trên thân phi kiếm bỗng nhiên mở ra.
Không khí bên ngoài phi kiếm tựa như cũng xuất hiện rất nhiều mắt ma.
Ngay khi hắn ho nhẹ một tiếng, ở ngay khóe miệng có một vệt máu tươi, Thất diệu ma kiếm của hắn và phi kiếm của Nam Cung Vị Ương đã hoàn thành lần va chạm mạnh mẽ nhất.
Vô số lần đụng nhau lúc trước đều là Nam Cung Vị Ương chủ động dùng thân thể của mình để đụng vào hắn, hắn phải né tránh chật vật, mà lần này lại giống như hắn dùng sức mạnh thân thể mình chủ động tấn công Nam Cung Vị Ương.
Máu tươi từ trong lỗ mũi Nam Cung Vị Ương chảy ra ngoài.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, có vô số làn sương máu từ các lỗ chân lông trên người nàng phun ra ngoài.
Phi kiếm của nàng bị mất khống chế, hóa thành một ánh sao bay qua một bên, không biết rơi xuống phương nào.
Phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn dừng trên không trung.
Hắn dùng một kiếm đánh bại Nam Cung Vị Ương.
Nhưng ánh mắt của hắn lại tràn đầy sự tức giận và không thể tin được, chứ không có một chút đắc ý.
Bởi vì hắn phải làm như vậy.
Hắn bị Nam Cung Vị Ương bắt buộc phải làm như vậy.
Nếu như không dùng phương pháp này để phân thắng bại nhanh chóng, hắn sẽ không thể đối phó được Lâm Tịch và Đại hắc.
Tuy nhiên, tất cả vẫn cho thấy rằng đúng là hắn mạnh mẽ hơn Nam Cung Vị Ương rất nhiều.
Ngay cổ họng của hắn có một dòng máu tươi dâng trào lên.
"Răng rắc!"
Bỗng nhiên có một tiếng động lớn ở ngay đầu gối hắn phát ra.
Xương cốt ở ngay đầu gối của hắn ngay từ đầu đã bị tổn thương, chiến đấu kịch liệt nãy giờ khiến cho đầu gối không thể chịu được nữa, không thể thừa nhận được sức nặng thân thể của hắn.
Hắn quỳ một gối xuống.
- Lâm Tịch.
Trong nháy mắt quỳ một chân xuống đất, hắn bỗng nhiên thê lương quát lớn lên!
- Đừng có nói mấy lời đơn đả độc đấu ngu xuẩn với ta!
Nhưng ngay khi hắn chợt quát như vậy, Lâm Tịch rất bình tĩnh và lạnh lùng nói:
- Ta chỉ có hứng thú biết một người nghĩ rằng đã chiến thắng cả thiên hạ như ngươi, cuối cùng bị một đám người mình không để vào mắt từ từ đè chết, sẽ có cảm giác như thế nào.
...
...
Ngay lúc đầu gối của Văn Nhân Thương Nguyệt hoàn toàn gãy vụn, quỳ một chân xuống đất rồi quát lớn lên, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục có mái tóc che kín cả đầu mình, đang ở trong một khe sâu cách mấy người Lâm Tịch khá xa, cũng cảm giác được gì đó, lập tức ngẩng đầu lên.
Phi kiếm của Hồ Ích Dịch và phi kiếm núi Luyện Ngục đang bốc cháy đã va chạm với nhau vô số lần.
Trong khi phi kiếm của mình chiến đấu với thanh phi kiếm núi Luyện Ngục bốc cháy, thanh phi kiếm đó cũng đồng thời chém chết bảy tên thần quan núi Luyện Ngục định đánh lén hắn.
Trên người Hồ Ích Dịch hiện giờ đã có bốn năm vết thương rất sâu, không ngừng chảy máu.
Ngay lúc tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục bên trong xe kéo ngẩng đầu lên, bỗng nhiên có một sợi tóc từ bên trong xe kéo phóng ra ngoài, rơi vào đầu một tên thần quan núi Luyện Ngục gần đó nhất.
Tên thần quan núi Luyện Ngục này còn chưa kịp hét thảm hay nói gì, đầu của hắn đã tự bốc cháy, toát ra khói đen cuồn cuộn và lửa đen.
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này không nói bất kỳ lời nào.
Nhưng tất cả người tu hành núi Luyện Ngục ở gần xe kéo đều hiểu ý của lão ta.
Ngay cả tên Thánh sư ngự kiếm núi Luyện Ngục cũng hoảng sợ run rẩy.
Tất cả người tu hành núi Luyện Ngục này bỗng nhiên thét chói tai, bộc phát toàn bộ hồn lực trong người mình.
Hồ Ích Dịch ngậm chặt miệng, cảm thấy thật vô lực.
Mặc dù hai năm qua đi lại trong Đại Mãng đã giúp tu vi của hắn tăng lên, nhưng dù sao bên đối phương cũng có một Thánh sư ngự kiếm cùng giai với hắn. Chiến đấu nãy giờ đã là cực hạn của hắn, hiện giờ những người tu hành núi Luyện Ngục này còn đồng loạt tấn công hắn, hắn nhất định không ngăn cản nổi.
Hồ Trầm Phù chưa ra tay, bởi vì đối với ông ta, điều quan trọng nhất chính là đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia cũng chưa ra tay.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một đám sương mù màu đen, thậm chí còn dày đặc hơn khói đen quanh người tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục, từ một bên vách khe sâu này rơi xuống.
Giống như có một mảng đêm tối thật sự, bao phủ toàn bộ Hồ Ích Dịch, Hồ Trầm Phù, người tu hành núi Luyện Ngục và cả chiếc xe kéo kia vào trong.
Người tu hành núi Luyện Ngục đang đồng loạt tấn công bỗng nhiên hoảng sợ phát hiện họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
Đám sương mù màu đen này không những khó xua tan đi, mà tựa hồ còn có tác dụng ảnh hưởng đến cảm giác của người tu hành.
Bọn họ không nhìn thấy Hồ Ích Dịch, không cảm giác được phi kiếm của Hồ Ích Dịch.
Sau đấy bọn họ còn nghe được có vô số âm thanh sàn sạt, tựa như có rất nhiều con rắn đang di chuyển bên dưới.
- Ám Tế Ti!
Trong bóng tối như vậy, có người hoảng sợ kêu lên. Tiếp theo, có người nghe được bên cạnh mình có tiếng máu tươi vung vẩy ra ngoài rồi rơi xuống.
- Muốn chết!
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục bên trong xe kéo lập tức quát lên.
Lão đứng dậy khỏi chiếc xe kéo.
Bất kể là Ám Tế Ti hay người tu hành nào khác, trong mắt lão ta đó cũng chỉ là những con kiến nhỏ bé.
Hơn nữa, so sánh với những người ở đây, lỗ tai của lão còn nhạy bén hơn. Lão mơ hồ nghe được âm thanh của Văn Nhân Thương Nguyệt, mơ hồ cảm thấy Văn Nhân Thương Nguyệt và mình đang gặp nguy hiểm.
Cho nên, lão ta đã không thể kiên nhẫn đợi thêm nữa.
Trong nháy mắt lão đứng lên, tất cả tóc quấn quanh người lão đột nhiên tung bay.
Tóc dài hơn mười thước đột nhiên tản ra bên ngoài, rồi nhanh chóng khuếch tán bốn phương tám hướng, đây là một việc rất đáng sợ.
Nhưng đáng sợ hơn chính là thân thể của lão bên dưới.
Bên ngoài thân thể gầy gò thấp bé của lão không có một mảnh y phục nào, thay vào đó là vô số con bọ cánh cứng màu xanh biếc, có kích thước lớn như móng tay, đang bám chặt vào người!
Tất cả con bọ cánh cứng đang bám chặt vào người lão đột nhiên bay ra ngoài.
Những người tu hành núi Luyện Ngục tới gần lão đột nhiên thê lương hét lớn thảm thiết, thân thể bị những con bọ cánh cứng này xuyên qua, tạo thành vô số lỗ thủng. Không những là máu thịt và y phục bị những con bọ cánh cứng này dễ dàng xuyên thủng, ngay cả hồn binh và vũ khí trên người bọn họ cũng lần lượt vỡ tan khi va chạm với những con bọ cánh cứng đấy.
Cảnh tượng này thật không khác gì Đại ma vương đã giáng lâm thế gian.
Ngay cả sương mù màu đen bao phủ cũng bị những con bọ cánh cứng đông như nước lũ này xua tan đi.
Khe sâu này tựa hồ đã biến thành địa ngục thật sự.
Tất cả mọi người đồng loạt né tránh, không dám tới gần tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này.
Nhưng Hồ Trầm Phù nãy giờ vẫn đứng xuôi tay nhìn Hồ Ích Dịch chiến đấu bỗng nhiên tươi cười, sau đấy chạy như điên tới chỗ đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Đại trưởng lão núi Luyện Ngục khinh thường cười nhạo.
Những con bọ cánh cứng có màu xanh biếc trong nháy mắt xuyên qua thân thể Hồ Trầm Phù.
Thân thể Hồ Trầm Phù trong nháy mắt biến thành thi thể có vô số lỗ thủng.
Nhưng ngay trước khi bị vô số con bọ cánh cứng này xuyên qua thân thể mình, Hồ Trầm Phù lại cuồng ngạo ngẩng đầu, giơ tay lên.
Trong tay của hắn có một chuôi chủy thủ màu xanh.
Cây chủy thủ này chỉ dài cỡ một ngón tay, giống như một cái răng rất dài.
Tay của ông ta cũng có vô số lỗ thủng.
Cây chủy thủ màu xanh này xuất hiện trước mặt mọi người.
Lúc này Hồ Trầm Phù đã chết.
- Già Lam chủy!
Nhưng tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục lại đột nhiên sợ hãi quát lên như bị điên.
Hồ Trầm Phù không hao tổn một chút hồn lực để chống lại những con bọ cánh cứng đấy, bởi vì toàn bộ hồn lực của ông ta đã truyền vào bên trong cây chủy thủ màu xanh có vô số phù văn khắc họa bên ngoài này.
Hiện giờ cây thủy thủ màu xanh đấy bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh ngọc chói mắt.
Vào lúc tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục nổi điên khóc la, thanh chủy thủ màu xanh này đã hoàn toàn phá tan mọi lý lẽ tu hành mà người trên thế gian này biết được, hóa thành một luồng ánh sáng vô cùng nóng cháy, khóa chặt thân thể tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang liều mạng né tránh, sau đấy phóng ra ngoài với một tốc độ mà không Thánh sư nào tưởng tượng được, chuẩn xác bắn trúng trái tim tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Ánh sáng màu xanh nóng cháy xuyên qua thân thể khô héo, đâm thẳng vào tim, sau đấy mỗi một lỗ chân lông của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này đều phát ra ánh sáng màu xanh nóng cháy.
Ngay giây khắc này, thân thể tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này hoàn toàn biến mất, biến thành bụi bay đi.
Hồ Ích Dịch bắt đầu khóc lớn.
Đến lúc này hắn mới hiểu rằng Hồ Trầm Phù bảo hắn ra chiến đấu trước là vì muốn hắn sống, để cho Hồ Trầm Phù có thể hoàn thành kế hoạch ngọc đá cùng vỡ này.
Ngay từ khi bắt đầu, Hồ Trầm Phù đã có ý định sẽ đồng quy vu tận với đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
...
Trong lúc Hồ Ích Dịch bắt đầu thất thanh khóc rống, Lâm Tịch nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt đang quỳ một chân dưới đất, một lần nữa sử dụng Đại hắc. Mà Cao Á Nam bên cạnh hắn và Cát Tường phía sau cũng đồng loạt bộc phát hồn lực và sức mạnh trong cơ thể, không lưu lại chút nào.