Có vài người đưa tay lên trời, chỉ tay xuống đất thề độc, nhưng đến lúc cần lại không thấy đâu.
Có vài người nhẹ nhàng nói một câu, nhưng lại dùng tính mạng để đảm bảo.
Trước lúc đối mặt với cái chết, đó là khoảng thời gian con người chân thật nhất.
Trong một căn phòng đổ nát cách mấy người Lâm Tịch chưa tới trăm bước, có một bóng người nhỏ nhắn. Nhưng bởi vì chiếc áo bào màu đen nàng đang mặc rất lớn, hấp thu tất cả hơi thở nàng phát ra ngoài, mà chiếc áo bào đấy lại được làm từ chất liệu tựa như da thằn lằn, có thể ngăn cản ánh sáng xung quanh, nên một khi khoác chiếc áo này lên rồi, nàng ta tựa như đã biến mất, thậm chí cách nàng khoảng hai mươi bước chân có một quân nhân Vân Tần đang ngồi canh giữ xe bắn lưỡi đao, cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Nàng một mình ở trong đêm tối.
Không có bất kỳ ai cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Nhưng nàng lại không cảm thấy mình cô đơn, nhất là sau khi gặp qua những quân nhân Vân Tần bình thường dù phải đối mặt với tử vong nhưng vẫn rất bình tĩnh kia.
Hiện giờ tai của nàng khẽ chấn động, nghe thấy Lâm Tịch, Cao Á Nam và Khương Tiếu Y thấp giọng trò chuyện với nhau. Mặc dù nàng không thể cùng với ba người bọn họ trực tiếp nói chuyện, mà nàng cũng biết rằng nếu như tòa thành này thất thủ, nàng sẽ phải chết ở đây giống như mấy người như Lâm Tịch, nhưng nàng vẫn đang cao hứng vì những lời cuối cùng mà Lâm Tịch vừa nói.
...
Thân Đồ Niệm nghiêm mặt nhìn con phố ở phía trước.
Mặc dù mưa bụi đang bay lả tả, hắn căn bản không nhìn thấy cảnh tượng cụ thể trong khu phố đó, nhưng những âm thanh nhỏ nhặt trong đấy lại khiến hắn có thể khẳng định quân đội Vân Tần còn chưa hỗn loạn.
Người trong chiếc xe ngựa được bảy tên kiếm sư cung đình bảo vệ cũng lắng nghe những âm thanh từ trong con phố đấy truyền ra ngoài, bất giác thở dài một tiếng.
- Sư tôn!
Bảy tên kiếm sư cung đình đồng thời thét lên kinh hãi.
Thân Đồ Niệm bỗng nhiên xoay ngươi, chỉ thấy màn chắn cửa xe ngựa bỗng nhiên không gió mà bay, hất tung ra bên ngoài.
Một kiếm sư áo trắng trông khoảng ba mươi mấy tuổi từ trong xe ngựa đi ra. Khuôn mặt người rất anh tuấn, nhưng điều hấp dẫn nhất chính là khí chất siêu việt từ trên người ông ta toát ra ngoài.
Nếu như nói mỗi người trong cuộc chiến này đều là một thanh binh khí, vậy ông ta chính là một thanh thần binh bất phàm, chỉ là chưa được tuốt ra khỏi vỏ.
Trên người ông ta không có bất kỳ bội kiếm nào, nhưng cảm giác đầu tiên của bất cứ ai khi nhìn thấy ông ta, đó là ông ta là một người sử dụng kiếm, một Kiếm sư mạnh mẽ.
Bảy tên kiếm sư cung đình tất nhiên biết hiện giờ sư tôn của mình bước ra ngoài là có chuyện gì, nhưng điều khiến bọn họ phải khiếp sợ hơn chính là ngay lúc này, vị kiếm sư áo trắng đó bỗng nhiên thản nhiên nhìn bọn hắn một cái, giọng nói bình tĩnh mà ôn hòa:
- Các ngươi hãy trở về Đại MÃng, ở trong núi bế quan tu kiếm. Nếu như cả bảy người các ngươi không thể toàn bộ trở thành Thánh sư, các ngươi vĩnh viễn không cần ra ngoài.
- Sư tôn!
Bảy tên kiếm sư cung đình đồng thời thét lên một tiếng, lạy phục dưới đất.
Đợi đến lúc bảy tên kiếm sư cung đình này hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, hắn mới nhìn kiếm sư áo trắng, giọng nói lạnh lẽo:
- Quân tiên sinh cho rằng trận chiến này ta đã thất bại?
Kiếm sư áo trắng lắc đầu, mỉm cười nói:
- Nếu ta cho rằng đã thất bại, ta sẽ trực tiếp rời đi. Ta còn ở đây là vì cho rằng bất kể sống chết thế nào, chúng ta còn có một lần chiến đấu.
Thân Đồ Niệm chậm rãi nhíu mày, nói:
- Chiến đấu như thế nào?
- Nếu như là vật chưa từng xuất hiện trên thế gian, như vậy sẽ không có người có thể hiểu. Kiện vũ khí tất thắng thứ hai của tướng quân đáng lẽ không thể thất bại, đợi đến lúc quân đội Vân Tần tỉnh ngộ, có lẽ đã trễ, việc bọn họ có thể phòng bị, bản thân không bị loạn là điều không hợp lý. Nhưng chuyện không hợp lý này lại diễn ra trước mắt chúng ta.
- Cho nên, truyền thuyết liên quan đến Lâm Tịch là sự thật, hắn đúng là người có thiên phú Tướng Thần giống như Trương viện trưởng. Chỉ có Tướng thần mới có thể làm những chuyện đáng lẽ không hợp với lý lẽ thế gian.
Thân Đồ Niệm bình tĩnh lại, nhìn ông ta:
- Ý của Quân tiên sinh là hiện giờ Lâm Tịch đang ở trong con phố trước mặt?
- Không thể chắc chắn, nhưng đây là khu vực quan trọng, biến cố khi nãy cũng xảy ra ở đây, nên khả năng này rất lớn.
Kiếm sư áo trắng nhìn hắn, nói;
- Hắn dĩ nhiên có thể đã rời đi, nên chúng ta phải nhanh, vì vậy ta mới ra ngoài bây giờ này. Chỉ khi giết chết được hắn, khai thông khu vực này, chúng ta mới có thể chiến thắng.
Thân Đồ Niệm dĩ nhiên biết đây là lúc cần phải nhanh chóng, nhưng hắn nhíu mày một cái, do dự nói:
- Nếu như ngay bây giờ xảy ra quyết chiến, có phải là quá nhanh hay không?
Kiếm sư áo trắng tự cười tự giễu:
- Chẳng lẽ Thân Đồ tướng quân còn cần ta nhắc nhở sao? Những mưu kế chúng ta đã mưu tính chỉ có thể thực hiện khi đã chiếm được tòa thành này. Đây là cơ hội thắng lợi duy nhất của chúng ta, còn những chuyện sau đó, đó không phải là vấn đề chúng ta cần suy nghĩ bây giờ.
Sau khi dừng lại một hồi, kiếm sư áo trắng lại nhìn Thân Đồ Niệm, nói tiếp:
- Ta dĩ nhiên không biết chưởng giáo Thân Đồ núi Luyện Ngục các ngươi nghĩ gì, nhưng nếu như là ta, ta cho rằng đối với núi Luyện Ngục, việc giết Tướng Thần dĩ nhiên còn quan trọng hơn việc chiếm hai hay ba tòa thành.
Thân Đồ Niệm gật đầu.
Ngay lúc này, có một thần quan núi Luyện ngục trần truồng từ trong đám phế tích bị bóng tối bao phủ phía trước chạy ra ngoài.
Ở ngay lồng ngực của hắn có một vết kiếm thương kinh khủng, trên vết kiếm thương đấy có một con nhện nằm úp sấp.
Con nhện có lông tơ màu trắng đấy phun nhả một đám tơ ngoài miệng vết thương, ngăn cản máu tươi chảy ra ngoài, nhưng mỗi một bước hắn bước ra, hắn ta lại ho ra một ngụm máu tươi màu đen.
...
...
Trong cơn mưa phùn, Đường Sơ Tình di chuyển nhanh như gió, cả ngươi hư mờ vô ảo như một cái bóng.
Sức mạnh của người tu hành cao cấp trên thế gian này tuy cường đại, nhưng thân thể của họ vẫn rất yếu ớt.
Một Thánh sư như Đường Sơ Tình, tuy có thể vung tay đánh bay một bộ trọng khải, nhưng nếu như sử dụng hồn lực quá nhiều, đồng thời chạy nhanh như người bình thường, chắc chắn sẽ sức cùng lực kiệt.
Một Thánh sư đấu với hơn một ngàn quân sĩ mặc trọng khải bình thường, có thể không cần bao nhiêu thời gian, nhưng nếu như chiến đấu với hơn một ngan quân sĩ mặc hồn binh trọng khải, Thánh sư sẽ vô cùng mệt mỏi.
Cho nên, dù là người tu hành nào, nếu như thời gian chiến đấu kéo dài, người tu hành đấy cũng sẽ suy yếu như người bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà Trương viện trưởng - một người có hồn lực gấp đôi người bình thường cùng giai, cố ý nhắn với người đến sau rằng: Trên thế gian này không có người tu hành nào là vô địch.
Tuy trông Đường Sơ Tình không quá già, nhưng thực ra ông ta đã rất lớn tuổi, sức mạnh thân thể hiển nhiên không thể sánh với lúc tráng niên. Sau khi chặt đứt một cánh tay, tán mạng không còn đáng lo nữa, nhưng dù sao cũng mất không ít máu, nên hiện giờ ông ta cảm thấy vô cùng suy yếu và mỏi mệt.
Nhưng ông ta cũng như Lâm Tịch, biết tòa thành này cần sức mạnh của ông ta, nên ông ta vẫn phải chiến đấu.
Khi đi tới trước bờ một con sông nhỏ, ông ta ngừng lại.
Ở ngay đấy có hai con chó đen hai đầu của núi Luyện Ngục.
Bởi vì mật độ xuất hiện của quân đội Vân Tần trong nội thành rất dày đặc, mà mỗi khi gặp người, loại chó đen hai đầu của quân đội Đại Mãng này lại gây nên tiếng động, nên một Thánh sư như ông ta muốn tìm ra cũng không phải là việc khó.
Đây hẳn là hai con chó đen hai đầu cuối cùng trong những con mà quân đội Đại Mãng đã thả ra.
Trước các quân sĩ bình thường và người tu hành, loại chó đen hai đầu này rất hung dữ, nhưng dường như bọn chúng lại sợ nước. Tuy mực nước sông trước mặt hai con chó này còn chưa cao quá một trượng, nhưng hai con chó này lại chỉ dám đứng yên một chỗ, không dám nhảy xuống để bơi qua đầu bên kia.
Trong nháy mắt Đường Sơ Tình dừng lại, hai con chó đen hai đầu này lập tức trừng mắt lên, điên cuồng chạy tới chỗ Đường Sơ Tình.
Đường Sơ Tình rất mệt mỏi, cánh tay phải nắm chặt thanh tiểu kiếm. Nhưng ngay nháy mắt này, ông ta đột nhiên nháy mắt vài lần, thay đổi ý định ban đầu.
Ông ta buông lỏng thanh tiểu kiếm trong tay áo, lấy chỉ làm kiếm, đâm trúng một huyệt mạch trên xương sống của hai con chó đen hai đầu.
Xương sống của hai con chó đen hai đầu này tựa như đã bị rút ra ngoài sạch sẽ, cả người mềm nhũn rớt xuống đất trước ông ta một thước, nhưng lại không chết ngay.
Ông ta cúi người xuống, muốn nhấc bổng hai con chó đen hai đầu đã bị mình khống chế lên.
Bỗng nhiên ông ta lại đứng thẳng, cả người toát ra khí thế mạnh mẽ.
Ông ta xoay người, nhìn về một con phố tối đen trước mặt, hai hàng lông mày nhíu lại.
Cuồng phong khởi dậy, thổi tan mọi mưa bụi xung quanh ông ta.
"Vèo!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, thanh phi kiếm trong tay áo ông ta chấn động bay ra ngoài, gia tốc đột ngột trên không trung, tạo nên vô số âm thanh chói tai, thậm chí còn bén nhọn hơn âm thanh tên bắn.
Ngay nháy mắt thanh phi kiếm của ông ta rít vang trên không trung, vô số ngõ phố vốn đang yên tĩnh trong khu vực khuân vác bỗng nhiên lại chấn động, cả mặt đất cũng run rẩy theo.
Đây là âm thanh đại quân hai bên lại điên cuồng giao chiến.
Phi kiếm của Đường Sơ Tình bay xuống, huyền phù trước người ông ta.
Thân Đồ Niệm mặc thần bào núi Luyện Ngục đỏ như máu từ trong con phố đối diện ông ta bước ra ngoài.
Sau lưng hắn chính là kiếm sư áo trắng.
Đường Sơ Tình càng nhíu mày chặt hơn. Ánh mắt ông ta chỉ dừng lại trên người Thân Đồ Niệm một chớp mắt, sau đấy lại chuyển sang người kiếm sư mặc áo trắng:
- Quân tiên sinh?
Thân Đồ Niệm không lên lên tiếng, lạnh lùng nhìn Đường Sơ Tình, lạnh lùng nhìn con phố tối đen sau lưng Đường Sơ Tình.
Kiếm sư áo trắng khiêm tốn hành lễ, nói:
- Đúng vậy.
Phi kiếm trước người Đường Sơ Tình khẽ chấn động, nhưng Đường Sơ Tình lại bình tĩnh hỏi:
- Quân tiên sinh luôn ở Đại Mãng, không nhập thế, không màng chiến sự, sao hôm nay lại chinh chiến?
Hơi dừng lại một hồi, ông ta lại nhìn Đường Sơ Tình, đôi mắt đầy thần sắc hoài niệm:
- Thật ra từ nhiều năm trước, chúng ta đã từng gặp ở lăng Trụy Tinh...chỉ là ngày đấy ngươi cùng với mấy người Trương viện trưởng ở trong lăng Trụy Tinh thủ thành, còn ta và sư tôn lại ở trong đại quân nước Nam Ma. Ta tận mắt chứng kiến trận chiến lăng Trụy Tinh, sau đó bị sư tôn ra lệnh trở về. Ta không thể tham dự trận chiến lăng Trụy Tinh, sư tôn ta chết trận ở lăng Trụy Tinh.
- Cho nên, hôm nay Quân tiên sinh muốn báo thù?
Đường Sơ Tình nhếch miệng cười cười.
Kiếm sư áo trắng lại ôn hòa nói:
- Báo thù hay không không quan trọng, quan trọng là ta sinh ra ở Đại Mãng, đây chính là số mệnh của ta.